Andy có chút hoài nghi liếc Tô Dục Chu, lặp lại một lần nữa bằng tiếng quốc tế.
Sau khi thấy cậu gật đầu, hắn hơi nghiêng đầu suy nghĩ, rồi bỗng hỏi: “Cậu đang theo đuổi người ta à?”
Nếu không thì pheromone Omega trên người cậu không thể nào nồng đến mức độ này được, chắc chắn hai người họ đã phải làm chuyện thân mật nhất.
Tô Dục Chu đờ ra, suy nghĩ một hồi, không phản bác câu đó của hắn. Quan hệ của cậu với Túc tiên sinh có hơi phức tạp, không tiện giải thích với người ngoài.
Mà Andy thì lại ra vẻ thấu hiểu gật gù.
“Cố lên nhé Tô! Quả dừa của cậu đỉnh lắm! Omega sẽ thích.”
Tô Dục Chu chớp mắt, lại nghe được câu quả dừa rất đỉnh, cứ cảm thấy buồn cười thế nào. Cậu không khỏi hỏi: “Anh nói quả dừa đỉnh, ý là nói pheromone của tôi hả?”
“Ui chao, đúng rồi.”
Andy đánh tay lái, vẫn còn có chút sợ sệt mà đáp: “Pheromone của cậu đỉnh lắm đó, quýt nhỏ của tôi chỉ có thể run rẩy.”
Pheromone của Andy có mùi quýt.
Tô Dục Chu không mấy nhạy cảm với pheromone, thậm chí còn không phân biệt được sự khác nhau của ABO, chỉ cho là hắn đang khoa trương ví von.
Cậu bỗng nhớ ra điều gì, lại nói: “Ba của bạn tôi cũng có pheromone vị quýt.”
“Ồ?”
Andy lập tức bị dời lực chú ý: “Vậy bạn cậu thì sao? Pheromone của cậu ta có mùi gì?”
“Cậu ấy là vị chanh, Alpha vị chanh.”
“Ui —“
Andy hít sâu một hơi, sau đó phát ra tiếng nuốt nước miếng.
Hắn có phần đau khổ nói: “Vậy chẳng phải pheromone của con tôi sau này sẽ có tỉ lệ cao là mùi chanh sao?”
Mặc dù con cái không hoàn toàn di truyền 100% pheromone từ cha mẹ, nhưng cũng sẽ cùng một hệ, ví dụ như ba mẹ có pheromone mùi hoa quả kết hợp với nhau thì con sinh ra cũng sẽ có mùi hoa quả.
“Chắc là không đâu.” Tô Dục Chu gãi đầu: “Mẹ cậu ấy có pheromone mùi cam.”
Andy rõ ràng thở ra một hơi.
Thấy thế, Tô Dục Chu nói: “Thật ra vị chanh cũng tốt mà.”
Đồ ăn vị chanh luôn rất được yêu thích, cả thuốc xịt khử mùi vị chanh nữa. Nhưng pheromone vị chanh sẽ hơi nồng một chút, có lẽ vì thế nên…
“Chua lắm.”
Andy càng không ngừng nuốt nước miếng: “Tôi thấy bạn cậu mà tìm người yêu, chắc độ khó sẽ hơi cao đấy.”
Tô Dục Chu hồi tưởng một chút. Hình như Diệp Nhất Lãng chưa từng hẹn hò với ai… Nhưng mà cậu trước đây cũng chưa từng hẹn hò mà. Thế nên không thể nói vậy được, một người hoạt bát cởi mở như A Lãng chắc chắn lên đại học sẽ rất được hoan nghênh.
Hai người trò chuyện trên trời dưới biển, cuối cùng Andy không nhịn được mà cảm khái: “Cảm ơn cậu, Tô.”
“Hình như tiếng Trung của tôi tốt hơn rồi, từ lúc về nước đến giờ không có ai nói tiếng Trung với tôi hết, tôi cảm giác khả năng của mình đã thụt lùi rất nhiều.”
“Cậu định ở lại đây bao lâu? Mai tôi làm hướng dẫn viên du lịch cho cậu nhé, đưa cậu đi khắp chốn luôn, chỗ chúng tôi năm nào cũng có rất đông du khách từ Trung Quốc tới.”
Tô Dục Chu ngẫm nghĩ, dựa theo kế hoạch ban đầu của Túc tiên sinh thì tối mai anh ấy sẽ về nước, vậy chắc ban ngày vẫn sẽ có việc cần làm. Thế là cậu gật đầu, nhưng cũng không hứa trước: “Tôi không chắc kế hoạch ngày mai thế nào, nếu cần tôi sẽ gọi lại cho anh, có được không?”
Andy lập tức nói: “Không thành vấn đề, tôi rảnh cả ngày mai.”
“Cậu cố lên nhé! Cần giúp gì thì có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào.”
Tô Dục Chu cảm thấy chắc chắn hắn đã hiểu nhầm rồi, nhưng cậu cũng không giải thích, chỉ cười đồng ý.
Bọn họ nhanh chóng tới sân bắn.
Hôm nay là thứ Bảy, người đến sân bắn khá đông. Andy hẳn là khách quen ở đây, nhân viên lễ tân đều biết hắn. Hắn dẫn Tô Dục Chu đi làm mấy thủ tục cần thiết, sau đó quen cửa quen nẻo dẫn cậu vào bãi bắn.
Đây là lần đầu tiên Tô Dục Chu đến sân bắn, nhìn cái gì cũng thấy thật mới mẻ.
Andy chọn súng. Biết đây là lần đầu tiên Tô Dục Chu chơi bắn súng, hắn rất nhiệt tình làm huấn luyện viên.
Dưới sự hướng dẫn của Andy, Tô Dục Chu đeo tai nghe đứng vào vị trí, liên tục bắn ba phát vào tấm bia hình người.
Sức giật cực mạnh khiến tay cậu rung lên, đến mức tê dại, phải dùng cả hai tay mới ổn định được.
Rất tiếc là cả ba phát đều không bắn trúng, chỉ có một phát là sượt được chút qua phần rìa.
“Đừng nhụt chí, cậu vừa mới học đã bắn được vậy là giỏi lắm đó!”
Andy vỗ vai cậu cổ vũ.
Tô Dục Chu cũng không thấy có vấn đề gì, thậm chí còn rất hưng phấn, nói chung là con trai luôn thiếu sức chống cự với mấy thứ như súng bắn.
Huống hồ cái này còn là súng thật đạn thật.
Nếu Diệp Nhất Lãng mà ở đây, e là sẽ chơi như điên luôn.
“Để tôi thử lại lần nữa!”
Nói xong cậu một lần nữa giơ súng lên bắt đầu bóp cò.
Dưới ánh đèn trong căn phòng, chàng thanh niên đeo tai nghe và kính bảo vệ, động tác giơ tay bắn súng đúng tiêu chuẩn. Cậu nhếch môi, vẻ mặt nghiêm túc khiến cậu trông lạnh lùng hơn nhiều.
Cả người Tô Dục Chu trầm lắng, dù cách một lớp kính bảo vệ, người ta vẫn có thể thấy được sự sắc bén trong ánh mắt cậu.
Cậu hiện giờ, hoàn toàn khác biệt với một Tô Dục Chu luôn hiền lành thân thiện, giống như chú chim ưng giương cánh chuẩn bị bay cao, sắc bén và lóa mắt, khiến ánh mắt người chung quanh vô thức bị cậu hấp dẫn.
Andy không khỏi cảm khái, rốt cuộc là Omega mới có thể kháng cự được sức quyến rũ của Tô đây?
“Đoàng!”
Tô Dục Chu thả tay xuống, chậm rãi thở ra một hơi.
Thấy thế, Andy đang đứng nhìn cậu không khỏi quay sang bia ngắm ở đằng xa, sau đó phát ra một tiếng ngạc nhiên thán phục.
“Wow —“
Sau vài lần luyện tập và điều chỉnh, ba phát đạn cuối cùng đều bắn trúng hồng tâm!
Andy không khỏi vỗ tay: “Tô, cậu có tài lắm đó! Tuyệt quá!”
Lúc này Tô Dục Chu mới thoát ra khỏi trạng thái tập trung vừa rồi, nở nụ cười với Andy.
Cậu cười một tiếng, khí chất lạnh lẽo ban nãy lập tức bay sạch, khuôn mặt sạch sẽ trong veo mang chút ngại ngùng, đậm chất thiếu niên.
“Là nhờ anh dạy tốt.”
Andy không nhịn được xoa đầu cậu, lại dạy tiếp làm thế nào để nạp đạn, sau đó hắn đi tới ô bên cạnh, để Tô Dục Chu tự chơi.
Lúc này Tô Dục Chu lại phát hiện di động trong túi không ngừng rung lên. Cậu vội vàng lấy máy ra, thấy có ba cuộc gọi nhỡ đến từ Túc tiên sinh.
Tô Dục Chu vội vàng chạy ra khỏi bãi bắn, sau đó gọi lại cho anh.
Mới qua hai tiếng chuông đã có người nghe máy.
“Chu Chu?” Người đàn ông gọi tên cậu, giọng nói trầm thấp đã mang theo đôi chút lo lắng.
Tô Dục Chu toét miệng cười: “Vừa rồi em ở trong bãi bắn nên không nghe thấy tiếng chuông điện thoại, anh xong việc rồi à?”
“Ừ.”
Túc Khiêm đáp, vốn dĩ sẽ không kết thúc sớm như vậy, nhưng anh đã cố gắng tốc chiến tốc thắng, thỏa thuận xong nội dung trong hội nghị hôm nay.
“Sao em lại tới trường bắn?”
“Bạn của anh Diệp dẫn em tới, anh ấy siêu lắm.” Tô Dục Chu nói, ban nãy Andy làm mẫu cho cậu, gần như là bách phát bách trúng.
Túc Khiêm nhíu mày: “Em ở trường bắn nào? Gửi địa chỉ cho tôi.”
“Anh muốn qua đây à?”
“Ừ, tối nay đi ăn nhé.”
“Vâng.”
Tô Dục Chu cúp máy, vui sướng gửi địa chỉ sân bắn cho Túc Khiêm, sau đó đi vệ sinh, xong xuôi mới trở lại bãi bắn.
Andy vẫn đang tập trung bắn súng, hình như không để ý là cậu ra ngoài.
Tô Dục Chu cũng không quấy rầy hắn, trở lại vị trí của mình tiếp tục luyện tập.
Bắn đến khi cả hai tay đều tê mỏi cậu mới dừng lại, mà cũng đúng lúc Andy ở bên cạnh kết thúc đợt bắn của mình.
“Tô, thấy sao?” Andy đi tới chỗ cậu.
“Tay tê quá.”
“Ha ha ha, chuyện này bình thường thôi, bắn thêm vài lần là sẽ quen.” Hắn phá lên cười, sau đó dẫn cậu ra ngoài chuẩn bị rời đi, nhưng còn chưa đi tới cửa đã bị người khác cản đường.
“Ha ha, Andy, mấy ngày không gặp rồi, gần đây anh vẫn khỏe chứ?” Người cầm đầu là một gã thanh niên tóc vàng mắt xanh cao lớn, cắt đầu đinh, hai tay đút túi áo làm vẻ lạnh lùng, trông rất lưu manh vô lại.
Sắc mặt Andy không tốt lắm.
“Joyce, hôm nay tao không rảnh chơi với mày, đừng có gây chuyện.”
Bọn họ giao lưu bằng tiếng S, Tô Dục Chu không hiểu, chỉ có thể nhìn ra mấy người đang cản họ này không có ý tốt.
Cậu hơi nhíu mày, nhìn gã thanh niên tóc vàng đang nở nụ cười khiêu khích với Andy, sau đó thấy gã nhìn sang mình, ánh mắt có phần xấu xa.
“Người Trung à? Pheromone cũng ngon đấy.”
Gã thanh niên có phần hứng thú nhìn Tô Dục Chu: “Muốn đấu một ván không? Vừa rồi thấy cậu bắn cũng được.”
Câu cuối cùng là dùng tiếng quốc tế. Không quá tiêu chuẩn, nhưng phát âm khá dễ nghe.
Tô Dục Chu ngửi được mùi rượu nho trắng.
Vậy đây là pheromone của thanh niên tóc vàng này? Nhìn vóc dáng của gã, còn thêm cái tính bố đời kia, hẳn là Alpha rồi.
Cậu còn chưa kịp đáp lại, Andy đã xù lông.
“Joyce, mày có biết xấu hổ không hả? Tô là người mới, hôm nay là lần đầu tiên cậu ấy học bắn súng!”
Andy lộ vẻ rất tức giận.
“Cậu ấy mới chỉ 18 tuổi, mày vừa tốt nghiệp mẫu giáo đấy à? Thế mà còn ăn hiếp trẻ con?”
Gã thanh niên tóc vàng nhìn hắn, nụ cười trên mặt vụt tắt, nhưng rồi nhanh chóng nhướng mày: “Chơi chút thôi mà, ô, đừng bảo đây là tình nhân bé nhỏ của anh nhé? Làm gì mà căng vậy?”
Đám thanh niên chung quanh cũng bắt đầu ồn ào theo gã.
Andy tức thở không ra hơi: “Cậu ta là Alpha!”
Gã thanh niên nhún vai, tiếp tục khiêu khích Tô Dục Chu: “Bạn nhỏ, có dám chơi không?”
Tô Dục Chu không hiểu nội dung cuộc cãi vã, chỉ nghe được câu cuối nói bằng tiếng quốc tế.
Chỉ là chơi một ván thôi, cậu cũng không ngại, đằng nào thì Túc tiên sinh cũng chưa đến.
Có điều cậu thấy hình như Andy có hơi quá kích động, dễ xảy ra chuyện gì đó không tốt, thế là cậu dè chừng không đồng ý ngay.
“Trước hết chờ một chút.”
Tô Dục Chu bình tĩnh nói: “Tôi muốn nói với Andy mấy câu.”
Sau đó cậu túm tay áo Andy, kéo hắn sang bên cạnh mấy bước, nhỏ giọng bắt đầu hỏi chuyện.
Gã thanh niên tóc vàng lạnh lùng nhìn bọn họ, cuối cùng khóe miệng khẽ giật, khinh thường hừ một tiếng, cũng không để đám tay chân cản hai người đó lại, chỉ đứng chặn ở cổng tránh cho bọn họ bỏ chạy.
Cách đó không xa, Tô Dục Chu nhỏ giọng hỏi.
“Andy, chuyện gì xảy ra vậy? Bọn họ với anh có mâu thuẫn gì à?”
Mặc dù đứng cách không xa, nhưng Tô Dục Chu nói bằng tiếng Trung, dù có nghe được thì chắc đám thanh niên nước S cũng không hiểu họ nói gì.
Andy vẫn còn đang thở phì phò, cau mày nói: “Tô, cậu mặc kệ thằng đó đi, Joyce là kiểu trẻ ranh không ăn được kẹo thì quấy thôi!”
“Là sao?”
Tô Dục Chu cảm giác ví dụ này có hơi lạ.
Andy mím chặt môi, nghẹn đến đỏ cả mặt, rất khó để mở miệng. Nhưng nhìn khuôn mặt hiền lành ngây thơ của cậu trai, nghĩ đến chuyện cậu ấy sẽ nhanh chóng về nước, nhiều khả năng sau này sẽ không gặp lại. Hắn do dự, cuối cùng nghiến răng nói: “Thằng đó muốn đè tôi, bị tôi từ chối nên toàn tới gây chuyện với tôi thôi!”
“Nó là Alpha đáng ghét nhất mà tôi từng gặp!”
Tô Dục Chu không khỏi giật mình, cảm giác… Lượng tin tức trong câu này có hơi lớn.
Hết chương 45.
– —–oOo——