Một Bé A Ngọt Ngào Như Vậy Có Ai Mà Không Yêu - Chương 5: 5: Duy Trì Quan Hệ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
62


Một Bé A Ngọt Ngào Như Vậy Có Ai Mà Không Yêu


Chương 5: 5: Duy Trì Quan Hệ


Edit: Ry
Phòng tổng thống ở tầng cao nhất của khách sạn S.
Trời đã hửng sáng, rèm cửa bị đóng kín, ngăn cách những tia nắng ban mai ở bên ngoài.

Trong căn phòng mờ tối, chỉ có một chiếc đèn dạ quang nho nhỏ nằm trong góc được bật lên.
Trong tầm mắt mông lung, có thể thấy được một cục nhô lên ở trên giường, hình như có người đang ngủ.
“Ưm…”
Tô Dục Chu tỉnh dậy khỏi cơn mê, cảm nhận được sự khó chịu trên người.

Cậu nhăn nhó, gắng gượng ngồi dậy.
Chưa kịp suy nghĩ xem chuyện gì, hương hạt dẻ nhàn nhạt trộn lẫn với thuốc lá đã truyền tới.
Tô Dục Chu nghiêng đầu nhìn sang.
Cậu thấy trong góc phòng gần cửa sổ có leo lét một ánh đèn.
Trên ghế sô pha, người đàn ông tóc đen đang chống tay trên đầu gối, giữa những ngón tay kẹp một điếu thuốc đang cháy.
Bàn trà trước mặt anh ta có một cái gạt tàn thuốc chứa đầy đầu lọc, có vẻ như tất cả đều là kiệt tác của người này.
Lúc này, nhận ra cái nhìn của Tô Dục Chu, người kia nhìn về phía cậu.
Anh giơ điếu thuốc lên hút một hơi, sau đó chậm rãi nhả khói.
“Dậy rồi?”
Theo làn khói đang phả ra còn có chất giọng hơi khàn, trầm thấp trĩu nặng, nhưng lại có một sức quyến rũ không tên.
Kí ức đêm qua cứ thế tràn về trong não bộ.
Mặt Tô Dục Chu đỏ bừng.
“Qua đây.” Thanh âm của người đàn ông lại vang lên lần nữa.
Tô Dục Chu khẽ mím môi, liếc nhìn dưới lớp chăn, cả người được bọc bởi một chiếc áo ngủ, không đến mức trần truồng như cậu tưởng tượng.
Cậu ngồi ở trên giường một lát, cuối cùng mới giở chăn bước xuống.
Đôi chân trần của người thanh niên đứng trên sàn nhà lạnh buốt, khó nhọc đi tới ghế sô pha đối diện Túc Khiêm, ngồi xuống.
“Anh muốn nói chuyện gì?” Tô Dục Chu hỏi.
Túc Khiêm ngước mắt, đánh giá thanh niên bình tĩnh đến lạ kì trước mặt.

Trong mắt cậu viết đầy xấu hổ và giận dữ, nhưng không đến mức phát điên phẫn nộ như anh tưởng tượng.

Từ tối hôm qua đến giờ, dường như cậu luôn phá vỡ những hiểu biết của anh đối với Alpha.
Nghĩ đến chuyện xảy ra giữa hai người đêm qua, Túc Khiêm hơi nhíu mày.
“Cậu bao nhiêu tuổi?” Anh ngước mắt đánh giá khuôn mặt còn thơ ngây của Tô Dục Chu, đột nhiên hỏi.
Tô Dục Chu xoay mặt đi, không quá tình nguyện mà đáp: “Mười tám.”
Túc Khiêm khựng lại, mới trưởng thành?
Nhưng mà những gì trong quá khứ đã dạy cho anh biết, Alpha dù lớn hay nhỏ đều có cùng một đức hạnh, thật sự không nên mong đợi gì.
Chắc chỉ có Alpha trước mặt anh này là ngoại lệ.
Cảm giác được sự dò xét đánh giá không hề che giấu của Túc Khiêm, Tô Dục Chu không khỏi lùi ra sau một chút.
Túc Khiêm thu tầm mắt lại, cúi xuống dụi điếu thuốc vào gạt tàn, nhìn làn khói trắng cuối cùng lửng lơ bay lên từ đầu thuốc được dập.
“Chuyện xảy ra tối qua, cậu vẫn nhớ chứ?” Túc Khiêm hỏi.
Tô Dục Chu khẽ cắn môi, nhẹ nhàng gật đầu.
Không chỉ nhớ, mà còn nhớ rõ đến từng chi tiết…
“Tối hôm qua cậu là người xông vào thang máy của tôi.”
Túc Khiêm nói.
Nếu như không có khởi đầu này thì đã không kéo theo một loạt sai lầm tiếp đó.
Tô Dục Chu hơi giật mình, ngước lên nhìn anh: “Tối qua tôi đuổi theo anh vào thang máy chỉ là muốn nhắc anh, hôm đó anh đánh rơi một mặt dây chuyền đá màu lam ở hành lang bệnh viện, tôi đã gửi lại cho bác sĩ ở đó rồi.”
“Tôi không giỏi khống chế pheromone của mình, hôm đó pheromone bị tiết ra ngoài cũng không phải là tôi cố ý, không cẩn thận mạo phạm đến anh.

Chuyện này tôi rất xin lỗi.”
Túc Khiêm nhìn thẳng vào cậu.
Ánh mắt Tô Dục Chu rất sạch sẽ, con ngươi là màu nâu nhạt trong veo thanh tịnh, tròn xoe như quả hạnh, bởi vì đang buồn bực nên càng thêm sáng tỏ, nhưng lại vẫn toát lên vẻ tinh khiết.
Cậu có một khuôn mặt xinh đẹp, không phải là kiểu xinh xắn tinh xảo của O, mà là thanh tú và chính trực, là kiểu khuôn mặt rất ôn hòa thân thiện.
Lần này, Tô Dục Chu không hề né tránh cái nhìn của anh.
Người đàn ông này có khí chất rất mạnh, so với huấn luyện viên Alpha mà cậu gặp trong trường còn có sức uy hiếp hơn, nhất là cặp mắt đen như mực kia, như thể chúng nhìn thấu được lòng người.
Thế nhưng, cậu không muốn yếu thế trước mặt anh ta.
“Chuyện tối qua, cả hai chúng ta đều có trách nhiệm.”

Hai người giằng co một hồi, cuối cùng Túc Khiêm cũng sửa lời.
Tô Dục Chu khẽ cắn môi, cậu vẫn nhớ rõ chuyện tối qua, đúng là cậu chủ động khơi mào…
Túc Khiêm mấp máy môi, nói tiếp:
“Theo luật giải quyết sự cố khi AO phát tình, trong trường hợp ngọn nguồn phát sinh là do kì tình nhiệt của Omega thì Alpha phải chịu trách nhiệm với Omega, Omega có thể lựa chọn chấp nhận hoặc từ chối.”
Cái gọi là chịu trách nhiệm với Omega, không gì khác ngoài kết hôn.
Nếu như Omega từ chối kết hôn, vậy thì theo luật bảo hộ Omega, Alpha sẽ phải gánh chịu khoản bồi thường kếch xù.
Giả sử trong sự cố đó Omega bị đánh dấu hoàn toàn, Alpha sẽ còn phải gánh chịu toàn bộ chi phí để phẫu thuật xóa đánh dấu cho Omega.
Nhưng trong thực tế, Omega bị đánh dấu hoàn toàn rất ít khi tiến hành loại giải phẫu này.

Bởi vì sau khi bị đánh dấu, bọn họ sẽ nảy sinh cảm xúc ỷ lại vào Alpha, hoàn toàn không có cách để từ chối Alpha đã đánh dấu mình.
Mà khi xảy ra những sự cố kiểu này, 100% là Alpha sẽ tiến hành đánh dấu hoàn toàn với Omega.
Thậm chí, với trường hợp sự cố xảy ra do kì tình nhiệt của Alpha thì Omega bị đánh dấu cũng gần như không bao giờ từ chối việc Alpha kia chịu trách nhiệm.
Thế nên mới dẫn đến tình trạng khi những chuyện thế này xảy ra, đám Alpha sẽ như lũ thú hoang ngửi được mùi máu, điên cuồng không thèm kiêng nể ai.
Tô Dục Chu cũng nhớ đến bộ luật này, hàng mày không khỏi nhíu chặt.
Túc Khiêm là Omega, chuyện hôm qua phát sinh đúng là vì kì tình nhiệt của anh, nhưng…
Bọn họ khác với các sự cố kì tình nhiệt của AO thông thường, vị trí của họ bị đảo ngược.
“Tôi có thể bồi thường cho cậu.” Cậu nghe thấy Túc Khiêm nói vậy.
Tô Dục Chu nhìn anh chằm chằm.
Mặc dù tối qua đúng là tai nạn, nhưng…
Lúc này người kia ngừng một lát, lại nói tiếp: “Nếu như cậu tiếp nhận khoản tiền bồi thường của tôi, vậy thì giờ chúng ta sẽ nói đến chuyện tiếp đó.”
“Tiếp đó?”
Tô Dục Chu hơi sững sờ: “Còn chuyện gì nữa?”
Túc Khiêm nhìn cậu, mở miệng nói ra quyết định mình đã suy nghĩ cả đêm: “Một tháng tới, tôi hi vọng có thể tiếp tục duy trì mối quan hệ này với cậu.”
“Cậu có thể đưa ra bất cứ điều kiện nào.”
“Tôi không hiểu, cái gì gọi là…!Duy trì quan hệ tối hôm qua?” Tô Dục Chu tràn đầy hoang mang nhìn anh.
“Tối qua chúng ta…”

Cậu bỗng nghẹn lại, sắc mặt vì nghĩ đến điều gì đó mà chậm rãi trướng thành màu gan heo: “Anh đùa tôi đấy à!”
Túc Khiêm nhìn cậu thanh niên đang phẫn nộ và xấu hổ, yêu cầu này với bất cứ Alpha nào cũng là một sự sỉ nhục, cậu ta có phản ứng như vậy cũng không lạ.
“Tôi không đùa.”
Vẻ mặt anh rất nghiêm túc: “Tôi có lý do của mình, cậu chỉ cần cho tôi biết, cậu có bằng lòng không.”

“Rầm!”
Cửa phòng khách sạn bị đóng lại đầy bạo lực.
Tô Dục Chu vừa về tới phòng mình đã nhanh chóng lột ra áo thun quần đùi trên người, sau đó vọt vào trong phòng tắm.
Rào rào —
Vòi hoa sen phun ra nước lạnh, cứ thế trút xuống, cậu ngửa đầu đón nhận dòng nước quất vào da thịt, dùng sức lau mặt.
“A—“
Chỉ mới dùng chút sức mà cả người đã nhức nhối, cậu không khỏi nhe răng, có phần khổ sở vươn tay xoa bóp.
Cuối cùng cậu dùng sữa tắm, hung hăng tẩy rửa cả người một lượt rồi mới đóng vòi hoa sen, ra khỏi nhà vệ sinh.
Lấy một bộ quần áo ở nhà rộng rãi từ trong vali ra mặc vào, Tô Dục Chu vừa dùng khăn lau tóc vừa ngã xuống ghế sô pha.
Kết quả là cú ngã này lại khiến cậu đau đến nhe răng trợn mắt.
Đồ khốn nạn!
Tô Dục Chu khẽ mắng một tiếng, nằm bò ra sô pha, mặt nhăn mày nhó khe khẽ hít hà.
Đề nghị của Túc Khiêm, đương nhiên là cậu từ chối, ngay cả cái bồi thường mà anh ta nói cậu cũng chẳng thèm.
Đúng lúc này, di động rung lên.
Tô Dục Chu cầm lên xem thì phát hiện là ba Tô gọi đến.
Với tình trạng này của cậu, đảm bảo nghe máy là sẽ bị lộ.

Tô Dục Chu do dự một hồi, cuối cùng trơ mắt nhìn cuộc gọi vì không có người nhận mà chấm dứt.
Thông báo cuộc gọi nhỡ hiện lên.
Không bao lâu sau, tin nhắn của ba Tô đã tới.
Papa: [Chu Chu vẫn đang ngủ à?]
Papa: [Dù đang trong kì nghỉ nhưng con cũng đừng ngủ muộn quá, phòng mẹ con đặt có bao ba bữa một ngày đó, ngủ dậy nhớ phải ăn cơm nha.]
Tô Dục Chu hít mũi, một lát sau giả vờ như vừa ngủ dậy, trả lời tin nhắn bằng mấy chữ vâng ạ.
Nhưng cậu không ngồi dậy mà tiếp tục nằm trên sô pha, ngẫm nghĩ một hồi lại mở phần mềm đặt đồ ăn, thanh toán xong thì chưa đến hai mươi phút đồ đã được giao tới.
Tô Dục Chu mở túi nhựa ra, bên trong là —
Hai cân hạt dẻ rang đường.
Đành chịu thôi, từ tối hôm qua đến giờ cậu vẫn cảm thấy rất thèm, mặc dù cậu đã dùng cả sữa tắm rồi mà vẫn cảm giác được mùi hạt dẻ trên người mình.

Mùi hương ấy bao trùm khắp thân thể, khiến cõi lòng ngứa ngáy.
Nghĩ đến chuyện kia, mặt Tô Dục Chu lập tức nóng lên.
Cậu biết lí do tại sao — Trên người cậu vẫn còn pheromone của Túc Khiêm.

Có lẽ cũng vì vậy mà mặc dù cậu phát tình trước thời hạn, nhưng giờ vẫn có thể giữ tỉnh táo.
Dựa trên kiến thức cậu được dạy thì Alpha trong kì tình nhiệt rất đáng sợ.
Kì tình nhiệt ước chừng sẽ kéo dài khoảng 1 tháng, nó sẽ phát tác đứt quãng, nhưng vì cậu vừa trưởng thành nên bác sĩ không khuyến khích tiêm thuốc ức chế tác dụng mạnh vào kì tình nhiệt đầu tiên, thế nên mới phiền toái như vậy.
Mà rõ ràng tối qua cậu đã phát tác, lại không tiêm thuốc ức chế, sao vẫn tỉnh táo như thường vậy nhỉ…
Ngoài thiên phú dị bẩm ra thì khả năng duy nhất chắc là vì cậu đã ấy ấy với Túc Khiêm?
Tô Dục Chu bóc từng hạt, nhét vào trong miệng.
Hạt dẻ vừa được rang chín vẫn còn ấm nóng, bỏ vào miệng chỉ thấy mềm ngọt vô cùng.

Dù là hương hay vị thì đều là một sự hưởng thụ, ăn một viên rồi sẽ không thể ngừng được.
Ăn xong, Tô Dục Chu vẫn còn chưa đã thèm mà chóp chép.
Xoa cái bụng đã lưng lửng, Tô Dục Chu mở tivi lên, cứ thế nằm trên ghế xem chương trình giải trí.
Mặc dù là chương trình cậu rất thích, thế nhưng hôm nay xem chẳng vào gì cả, cứ chốc chốc lại thẫn thờ.
Tô Dục Chu kéo gối qua, ôm chặt vào lòng, cả người cuộn lại.
Cậu ngủ lúc nào không biết.
Trong giấc mơ, cậu vẫn luôn ngửi được một mùi hạt dẻ thơm nồng.

Lúc cậu bị tiếng chuông cửa đánh thức thì trời bên ngoài đã sẩm tối.
“Leng keng—“
Chuông cửa lại vang lên.
Tô Dục Chu vội vàng đi ra mở cửa.
Khi thấy bên ngoài là nhân viên phục vụ của khách sạn, lòng cậu bỗng vô cớ có chút mất mát, nhưng mất mát vì điều gì lại không nghĩ ra.
“Chào ngài.”
Nhân viên phục vụ đang đẩy toa ăn, gọi sự chú ý của cậu về.
Tô Dục Chu bừng tỉnh, nhìn đồ ăn trên xe, lại nhớ tới ba mình đã nói là có đặt khách sạn bao ba bữa nên cậu cũng không nghĩ nhiều, nghiêng người để nhân viên đẩy xe vào trong.
Nhưng cậu không ngờ rằng, trước khi đi, nhân viên còn đưa cho cậu một cái túi, nói là: “Cái này là Túc tiên sinh dặn phải giao tận tay cho ngài ạ.”
____________________________
Quyết định là làm bản mới nhe~ Chứ bản cũ đúng là không ưa nổi Túc Khiêm đoạn đầu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN