Một Bé A Ngọt Ngào Như Vậy Có Ai Mà Không Yêu - Chương 75
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
43


Một Bé A Ngọt Ngào Như Vậy Có Ai Mà Không Yêu


Chương 75


“Bạn cùng nhà?”

Túc Khiêm sững sờ nhìn Andy, dần nhíu mày, âm thanh trầm thấp mang theo sự khó chịu rõ rệt.

“Là có ý gì?”

Anh là bạn chung nhà với Tô Dục Chu? Ai nói với hắn ta như thế?

Andy cũng hết hồn với vẻ mặt của Túc Khiêm, không biết phải làm sao.

Sao vậy? Có gì không đúng à?

Hắn lui về sau một bước, kéo giãn khoảng cách với Omega đang tản hơi lạnh khắp người. Andy không hề quên, quý ngài Omega này là hàng khủng có thể cầm súng bằng một tay bắn liên thanh, và phát nào phát nấy đều trúng hồng tâm.

“Anh không phải Tô… Là Tô, Dũ, Trụ…” Andy khó khăn nói tên của Tô Dục Chu, nhưng phát âm vẫn vô cùng kì quái: “Bạn cùng nhà của cậu ấy sao?”

Hắn tưởng là Túc Khiêm nghe nhầm tên, hay là… Tô chưa theo đuổi được à? Vì hắn nhắc tới Tô nên vị Omega này mới không vui như vậy?

Andy khó hiểu. Bởi vì lúc trước, hắn cảm thấy hai người này rất có triển vọng, quý ngài này còn hỏi xin hắn ảnh chụp của Tô.

“Ai nói với anh tôi là bạn chung nhà với Tô Dục Chu?” Túc Khiêm nhìn hắn chằm chằm, gằn giọng hỏi.

Nhưng, trong lòng anh đã có đáp án.

Chắc chắn là Tô Dục Chu nói với Andy… Thế nên, trong lòng em ấy, quan hệ của bọn họ chỉ là bạn chung nhà?

Ý nghĩ này khiến Túc Khiêm cảm thấy trống rỗng, cảm giác như trái tim bị người ta tàn nhẫn khoét mất một mảnh, sắc mặt lập tức trở nên khó coi vô cùng.

Mà Andy cũng khẳng định với anh câu trả lời.

“Là Tô nói với tôi.” Andy gãi đầu: “Hai người không phải bạn chung nhà à? Vậy hai người có quan hệ như thế nào?”

“Bọn tôi…”

Túc Khiêm vô thức muốn nói, nhưng chợt dừng lại. Anh ngỡ ngàng nhìn Andy, lại phát hiện bản thân không thể đưa ra được một đáp án rõ ràng.

Đúng rồi…

Bọn họ không phải bạn cùng nhà, vậy quan hệ của họ là gì?

Sắc mặt Túc Khiêm hơi tái đi.

Trong đầu anh hiện lên tất cả chi tiết lúc ở bên Tô Dục Chu, từng chuyện từng sự kiện anh đều nhớ, sau đó Túc Khiêm phát hiện…

Đúng là họ chưa từng xác định rốt cuộc quan hệ của hai người là như thế nào.

“Anh hãy cẩn thận ngẫm lại đi.”

“Em không muốn… Tiếp tục mập mờ như vậy nữa.”

Bên tai lại vang lên câu cậu nói trước khi xuống xe, cái ngày mà anh đưa Tô Dục Chu về, ở trước cửa khách sạn S.

Anh luôn cho rằng hai người họ đã đủ rõ ràng, vì…

Tô Dục Chu thích anh, mà anh cũng vậy.

Nếu thế thì còn gì mập mờ nữa?

Nhưng tới tận giây phút này, Túc Khiêm mới tỉnh ngộ… Quan hệ của bọn họ, chưa từng được xác định.

Hình như anh cũng chưa bao giờ…

Thổ lộ với Tô Dục Chu tình cảm của mình.

Mặc dù Tô Dục Chu là Alpha, nhưng em ấy là trường hợp đặc biệt… Em ấy không dễ cáu kỉnh hay thô lỗ như các Alpha khác, một người con trai dịu dàng tuyệt vời như vậy.

Và em cũng có cả sự nhạy cảm, tinh tế, yếu mềm.

Người con trai ấy sẽ vì chuyện bị ba mẹ đuổi ra khỏi nhà khi trưởng thành mà khổ sở, em sẽ vì một con mèo sắp sinh mà lo nghĩ cả đêm không ngủ được. Em ấy cũng sẽ vì thích ai đó, mà lựa chọn ở lại.

Túc Khiêm không khỏi bắt đầu kiểm điểm, có phải là anh đã không mang lại đầy đủ cảm giác an toàn cho Tô Dục Chu?

Nghĩ đến đây, trước mắt bỗng hiện lên cái đêm anh tới đại học S tìm cậu.

Trong biển người qua lại, người con trai đứng bên lề đường. Cặp mắt màu hạt dẻ luôn lấp lánh sáng ngời vào ngày ấy lại lóe lên chút vụn vỡ, đựng đầy hờn tủi và bất an, giống như bất cứ khi nào cũng có thể ngưng kết ra nước mắt.

Cậu hỏi anh, tại sao không nắm tay em…

Trái tim Túc Khiêm không khỏi vì thế mà đau xót.

Vậy ra, đây là chuyện Tô Dục Chu muốn anh cẩn thận ngẫm lại sao? Đây chính là chuyện em ấy hi vọng mình sẽ hiểu ra sao?

Túc Khiêm chợt phát hiện, tất cả những điều anh mãi chẳng hiểu được, hình như đều thông suốt rồi.

Suy nghĩ trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết, Túc Khiêm có hơi kích động, chỉ muốn lập tức về nước, chỉ muốn chạy như bay đến bên cạnh Tô Dục Chu ngay lúc này.

Thời gian ngẩn người của Túc Khiêm có hơi lâu, Andy không nhịn được vươn tay vẫy thử trước mặt anh.

“Tu… Ngài Túc, anh vẫn ổn chứ?”

Andy khó khăn phân biệt hai chữ Tô và Túc, cảm giác mỗi lần gọi hai người này là hắn lại rối cả lên.

Túc Khiêm lấy lại tinh thần, sắc mặt tái nhợt dần trở nên hồng hào, lúc đối diện với Andy thì sắc mặt cũng không còn quá tồi tệ.

“Cảm ơn anh.” Túc Khiêm nhìn Andy, bỗng nói.

Lần này đổi thành Andy đờ đẫn.

Tự dưng cảm ơn hắn làm gì?

Andy lại gãi đầu, cảm giác tâm tư của nhóm Omega thật khó đoán, chẳng trách nhiều năm vậy rồi hắn vẫn lẻ bóng một mình.

“Anh không sao chứ?”

Andy cẩn thận quan sát sắc mặt Túc Khiêm, ban nãy còn trắng bệch, nhưng giờ có vẻ ổn hơn rồi.

“Ừm.” Túc Khiêm gật đầu: “Tôi hiểu được vài chuyện, cái này còn phải cảm ơn anh.”

Tâm trạng của Túc tiên sinh hiện giờ khá tốt, anh nhìn tên Alpha gọi là Andy mình từng không ưa lắm này, bỗng cảm thấy vừa mắt hơn hẳn.

Có lẽ, không phải tất cả Alpha đều tệ hại như vậy. Chỉ là trước khi gặp được Tô Dục Chu, tất cả những kẻ anh từng tiếp xúc đều là rác rưởi thôi.

Tô Dục Chu, đã khiến nhận biết của anh về thế giới này không còn hạn hẹp như trước.

Andy chả hiểu gì, nhưng cảm giác thái độ của Túc Khiêm với mình có vẻ thân thiện hơn thì cũng rất vui.

“Ha ha, mặc dù không biết anh hiểu ra chuyện gì, nhưng chúc mừng anh nhé.” Hắn quyết định nhảy qua chủ đề trước đó: “Gần đây anh có liên lạc với Tô không? Tôi nhắn tin cho cậu ấy mà không thấy cậu ấy trả lời nên hơi lo.”

Túc Khiêm gật đầu, nói cho anh ta biết chuyện Tô Dục Chu đang tham gia huấn luyện quân sự, phải nộp hết mọi thiết bị truyền tin lên.

“Ui, thật là đáng sợ.” Andy nghe vậy thì tràn đầy cảm thông: “Ở thời đại này, tôi không thể tưởng tượng nổi cuộc sống nếu mất đi internet, hơn nữa còn phải tham gia huấn luyện khổ cực như thế giữa mùa hè nắng nóng!”

Hắn lắc đầu, sau đó vội nói: “Nhưng như vậy cũng tốt.”

“Trong thời gian này Tô sẽ quen được rất nhiều bạn tốt, mà với khả năng của cậu ấy, không khai phá tử tế thì đúng là đáng tiếc.”

Bạn bè? Túc Khiêm nhớ tới hôm tọa đàm đó, ngồi hai bên Tô Dục Chu là hai tên Alpha, trông có vẻ vô cùng thân thiết với em ấy.

Túc Khiêm lại có chút không vui.

Đúng lúc này, Andy hỏi anh: “Vậy anh đến bắn súng à? Có cần hỗ trợ gì không?”

Túc Khiêm nhớ ra Andy có quen biết với người của quán, bèn biểu đạt mục đích của mình.

“Ha ha, vậy anh tìm đúng người rồi!” Andy hưng phấn nói: “Video hôm đó tôi có lưu lại, để tí về tôi gửi vào hòm thư cho anh.”

Túc Khiêm nhíu mày, không khỏi hỏi: “Tại sao anh lại giữ đoạn video này?”

Vẻ tươi cười của Andy cứng đờ.

“Xin anh đừng hiểu lầm.” Hắn vội xua tay: “Chẳng qua là tôi thấy video đó rất hay, mà tôi nghĩ chắc Tô cũng sẽ muốn nên mới mang về cắt sửa lại.”

“Thật ra thì dạo gần đây tôi tìm cậu ấy cũng là vì chuyện này.”

Lúc này Túc Khiêm mới gật đầu.

Andy khẽ thở ra, sau đó vội vàng đổi chủ đề, mời Túc Khiêm bắn súng với mình.

“Hôm nay nhóm bọn tôi có vài người tới đây đấu với nhau, anh có muốn vào chơi một lát không? Để cho mấy thằng đó mở mang kiến thức một chút, biết được Omega đỉnh tới mức nào!”

Thật ra Andy hỏi xin đoạn video này từ trường bắn cũng là do đám bạn của hắn không tin, nói đời nào lại có một Omega lợi hại như vậy. Thế là hắn đi tìm video làm chứng cứ, kết quả…

Đám đó lại không tin Túc Khiêm là Omega!

Không ngờ hôm nay lại được gặp chính chủ, khỏi cần nói Andy vui tới mức nào.

Túc Khiêm không có hứng thú với loại thi đấu ấu trĩ này, nhưng nghĩ Andy còn phải gửi video cho mình, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.

“Tôi chỉ đấu một ván thôi.” Anh lạnh lùng nói.

“Được mà được mà.”

Không ngờ Túc Khiêm lại đồng ý, Andy sướng đến phát rồ rồi: “Một ván là quá tốt, để cho đám đó ngậm hết miệng lại!”

Thế là Túc Khiêm cầm thiết bị, cùng Andy vào trong sân bắn, đấu với đám bạn của hắn.

Mặc dù bọn họ đều là Alpha, nhưng Túc Khiêm không hề mất bình tĩnh, làm theo đúng như yêu cầu của Andy, tàn nhẫn vả mặt đám Alpha này.

Lúc bọn họ đang tranh tài, bên ngoài sân bắn có một bóng người lén lút đi tới.

“Ô, Joyce, lâu quá không gặp!”

Nhân viên lễ tân phát hiện ra gã, vui vẻ cất tiếng chào.

Thanh niên tóc vàng cứng người, nhanh chóng điều chỉnh nét mặt, giả bộ tự nhiên đi tới.

“Hôm nay Andy đến rồi à?” Hai tay gã đút túi, đậm chất du côn hỏi thăm.

“Đến rồi, đang thi bắn bên trong kìa.” Nhân viên quan sát gã: “Đừng bảo là cậu vẫn còn muốn gây chuyện với anh ấy nhé?”

Mặt Joyce sầm xuống, nhịn một hồi mới hung dữ nói: “Anh ta đang thi bắn với ai? Đám Blaise à?”

“Đúng rồi.” Nhân viên toe toét cười, còn nhỏ giọng nói: “Cái người Omega lần trước cũng tới nữa, là một cặp với Andy đó.”

Joyce không khỏi sửng sốt. Vẻ mặt gã thay đổi liên tục, cuối cùng dừng lại ở nụ cười tự giễu.

Lễ tân thấy vành mắt gã hình như hơi đỏ, không khỏi dè dặt hỏi: “Joyce, cậu vẫn ổn chứ?”

“Đương nhiên là rất ổn rồi!” Nói xong gã thanh niên tóc vàng quay người, không buồn quay đầu lại, đi thẳng ra cửa. Chỉ là lúc chuẩn bị bước ra ngoài, lại đè giọng dặn: “Đừng nói với Andy là tôi tới.”

Sau đó đẩy cửa nhanh chân rời khỏi.

Túc Khiêm nhanh chóng đấu xong một ván. Anh rời khỏi trường bắn, tới tối thì nhận được email của Andy.

Trong email là video đã được cắt chỉnh, thậm chí còn lồng cả nhạc. Túc Khiêm bấm mở.

Trên màn hình là Alpha trẻ tuổi với vẻ mặt lạnh lùng giơ súng lên bóp cò, một tiếng đoàng vang lên, khiến Túc Khiêm lại cảm nhận được rung động ngày hôm ấy, nhưng cũng nhận ra nhiều chi tiết hơn.

Tô Dục Chu với vẻ nghiêm nghị, mang chút hoang dã hiếm thấy, rõ ràng là cùng một khuôn mặt, cảm quan mang lại cho người nhìn lại hoàn toàn khác biệt.

Ưu tú như em ấy, có vô số khả năng tiềm tàng chưa được khai thác hết. Tương lai của Tô Dục Chu, có vô vàn khả năng.

Cảm giác khủng hoảng bỗng trỗi dậy trong lòng.

Anh có đủ tự tin để… Luôn giữ lấy bước chân Tô Dục Chu sao? Sau khi thấy được nhiều cảnh đẹp, gặp thêm nhiều người mới, liệu Tô Dục Chu có còn thích và lựa chọn anh?

Túc Khiêm nhớ lại khu ghế của Omega ở một bên khác trong buổi diễn thuyết.

Chỉ một khóa sinh viên thôi đã có mấy trăm Omega, mà bọn họ còn phù hợp với thẩm mỹ của Alpha hơn, bọn họ cũng trẻ trung, xinh đẹp hơn anh. Và có lẽ họ, cũng nhiệt tình hơn anh?

Anh không hề quên, Tô Dục Chu đã từng nói anh… Già hơn cậu rất nhiều… Cảm giác nguy cơ trước nay chưa từng có bỗng bao trùm lấy Túc Khiêm.

Anh không nhịn được đứng dậy, đi vào phòng tắm soi gương.

Nhìn bản thân trong gương, Túc tiên sinh không khỏi nghĩ, có phải anh nên chú trọng bảo dưỡng hơn không?

Túc Khiêm mím môi, cuối cùng ra khỏi phòng tắm, cầm điện thoại gọi cho thư kí Lâm.

Anh đã quyết định.

Phải nhân lúc Tô Dục Chu còn thích anh, mau chóng đưa người về.

– —–oOo——

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN