Một Chữ Đợi
Phần 1
Em xin anh…em còn ít tuổi em còn chưa biết chuyện quan hệ nam nữ là thế nào đâu ạ…
Lời nói van xin đó sẽ là nỗi ám ảnh tôi cả cuộc đời…cuộc đời này mãi mãi không quên cái ngày 12/10 đó cái ngày mà tôi và người đấy gặp nhau…anh ta đã cưỡng hiếp tôi khi tôi vừa tròn 19 tuổi!
Mẹ ơi bố bảo khi nào bố về hả mẹ
-Quan tâm đến bố mày làm gì,miễn là có tiền cho mày ăn học đến nơi đến chốn là đủ
Mẹ ngồi uống rượu một mình,tôi biết mẹ buồn vì 10 năm rồi bố chẳng về nhà…bố tôi nói rằng sẽ về nhà khi nào bố thấy an toàn…bố tôi làm gì đó để có tiền mang về nhà là điều mà đến chính bản thân mẹ tôi chẳng hề biết…mẹ con tôi sống khá dư giả tại một căn hộ chung cư cao cấp…tôi đang là sinh viên đại học năm thứ nhất của đại học ngoại ngữ chuyên tiếng Pháp…tôi rất thích nước Pháp với thành phố paris cổ kính với nhiều câu chuyện tình yêu đẹp…Ly bạn thân của tôi hôm nay nói nhỏ
Ly: Đi Pháp đi
-Tiền đâu mà đi
-Xàm,chỉ cần mày nói mẹ mày sẽ cho đi,đi đi vé đang rẻ
-Cũng muốn nhưng thật sự là để mẹ ở nhà một mình tao k yên tâm
-Mày điên cơ hội có 1 không hai đang kì nghỉ thì đi đi,hộ chiếu của mày đợt đi Sing còn hạn k nhỉ
-Còn thoải mái
-Vậy còn chờ gì
-Nhưng…để tao suy nghĩ đã…
Tôi là một cô gái rất ít giao du với bạn bè bên ngoài,đi học về là tôi về thẳng nhà nấu cơm nước cho mẹ…nhìn ảnh bố tôi và mẹ con tôi treo trên tường tôi tự nhủ …” Bố ơi con nhớ bố lắm,khi nào bố về”
Tôi buồn bã sờ lên dòng chữ Phan Hoài Anh bên dưới bức ảnh là chữ kí của bố tôi…ông luôn là người đàn ông thần tượng trong lòng tôi…bố hoàn hảo mọi thứ chỉ có chuyện bố k ở cạnh mẹ con tôi đã 10 năm rồi…
Tại một khách sạn lớn tại Hà Nội…một người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi đen với vết sẹo lớn trên mặt đưa cho lễ Tân một bức thư
Lễ tân vội vã cúi đầu rồi mời lên phòng của Giám đốc khách sạn…giám đốc khách sạn đứng chờ sẵn ở cửa
Giám đốc: Mời anh…k báo trước nên chúng tôi
Đàn ông: Bề trên đã có lệnh Phan Hoài Anh đến từ Hà Nội Việt Nam đã mắc 3 tội…tự ý làm trái theo lệnh,tự ý bán vũ khí cho kẻ k có trong danh sách yêu cầu,tự ý cấu kết với kẻ ngoại bang giết người của mình yêu cầu khai trừ trong 10 tiếng nữa
Giám đốc: Thật sự là lệnh của bề trên hay sao vậy ạ
-Vậy ông nghĩ là lệnh của ai
-Tôi và Phan Hoài Anh là…
-Im miệng,nếu ông lên tiếng thêm một câu nào thì tôi cũng có quyền khai trừ anh…bạn bè thân đến đâu thì cũng nên tự lo cho bản thân mình ,lệnh của sếp lớn thì chẳng ai có thể thay đổi
-Vậy nếu gặp được vip thì có thể xin k vậy
-Ông nghĩ gặp được k,đến cả sếp lớn còn chưa từng biết mặt,chưa từng nói chuyện chỉ đàm thoại qua con chim bồ câu
Người đàn ông cười ngạo nghễ còn giám đốc khách sạn tay run run…ông ta thở dài gọi điện cho ai đó “ Phan Hoài Anh bị khai trừ giá khai trừ trong 10 tiếng là 10 triệu đô” cúp máy xong vị giám đốc ôm mặt vẻ mệt mỏi…
Tôi thấy cạch cửa nghĩ là mẹ về thì hoá ra k phải là bố…tôi cười rạng ngời
-bố…bố ơi…
bố: K còn thời gian đâu,bố chỉ có 1 tiếng
-Bố làm gì mà vội vậy,bố nhìn xem con lớn k này
-Lớn…rất lớn ( tôi thấy mắt bố đỏ lên rồi xoa đầu tôi) Thu này con đi Pháp đi,bố biết đó là ước mơ của con,sang đó học tập bố sẽ lo được
-Sao lại vậy hả bố
Đúng lúc mẹ đi về mẹ rơi bịch túi hoa quả đang cầm trên tay…
Mẹ: Mình…mình về rồi
Mẹ tôi và bố đưa nhau vào phòng nói chuyện riêng
Hoài Anh: Em bắt buộc nếu em muốn con của chúng ta dc an toàn
-Anh hứa vs tôi 10 năm sau anh sẽ về vậy mà 10 năm sau anh lại bảo tôi kết hôn vs người khác đi,anh nói vz mà dc à
-Anh chắc sẽ k thể sống được
-Anh thôi đi ( khóc) anh đừng làm tôi buồn thêm nữa tôi căm thù con người anh…
-Vì con của mình em phải lấy chồng và con của mình phải đi Pháp,tiền và mọi thứ anh đã sang tên cho con của mình ,chuyện nó là con anh sẽ chăng ai biết
-Vậy tôi cần tiền à,tôi cần chồng a hiểu k,tôi tin anh và theo anh vậy mà anh và tôi còn chưa một lần cưới hỏi…anh đi đi ( hét lên)…
Tôi bên ngoài nghe bố mẹ cãi nhau…tôi ngồi thu lu trong phòng buồn bã thì bố gõ cửa
Bố: Bố vào nhé
-Vâng
-Mọi thứ chuẩn bị đi Pháp cho con bố đã xong rồi
-Bố …bố phải bình yên về với con nhé,con sẽ nghe lời bố chỉ cần bố hứa bố sẽ trở về nhà an toàn được k bố
-Được,nhất định
Bố bật khóc nắm lấy bàn tay tôi…
Bố: Bố xin lỗi con …xin lỗi con …
Tôi rời nhà qua Pháp cùng Ly học tập
Mẹ: Cố mà học con nhé
-Mẹ yên tâm con sẽ học chăm chỉ
-Mẹ sẽ chờ con về…
-Mẹ cứ đi chơi đi spa đi làm đẹp vào để bố thèm và ghen nha mẹ
-Nỡm ạ ,mẹ đời này ngoài bố con ra chẳng nghĩ tới ai khác,chẳng ai khác dù cho mẹ chưa một lần có danh phận…nhưng mẹ cam tâm tình nguyện…
Tôi ôm mẹ rồi chào tạm biệt mẹ,tôi không khóc vì tôi biết nếu tôi khóc mẹ sẽ gục ngã…tôi sẽ học tập tốt vì bố hứa ngày tôi tốt nghiệp bố sẽ tới…
Sang đến paris vào mùa thu,cái se lạnh với chút nắng xen qua những cái cây lá rơi rụng đầy chân tôi…
Ly: Giờ tao và mày đến nhà chị tao ở tạm,bao giờ kí túc xá sắp xếp được thì bọn mình qua ở
-Uk đành vậy…
Đi xe về nhà chị của Ly ,chị Ly cũng là du học sinh tại Pháp đang sinh sống và làm việc tại đây luôn…vừa đến cửa thấy một người đàn ông tây lao ra cửa cởi trần miệng chửi bới
Tây: Khốn kiếp con điếm sao mày dám cào vào mặt tao như vậy….
Hắn lên xe phóng vèo đi ,bước vào bên trong chúng tôi thấy chị gái của Ly gục trên sàn với đầy vết thâm tím trên người
Ly: Chị Linh…sao thế này
Linh: Sang rồi à,chị k sao ( lau nước mắt)
Ly: Người đàn ông đó là ai vậy?
Linh: Kệ nó đi
-Nó đánh chị đúng k
-Chị sẽ bỏ nó
-Chị ngậm miệng lại đi,chị nếu bố mẹ biết sẽ thế nào k
-Mày k nói thì chẳng ai biết
-Chị…
Chị Linh nhìn sang tôi
Linh: Thu cũng đến à
-Vâng ( tôi cười nhạt)
Linh: Hai đứa ở lại đây đi chị phải đi làm…
Tôi thấy Ly rất ấm ức nhưng tôi xoa vai bạn
“ Thôi mình dọn dẹp nhà đi”
Tôi và Ly dọn dẹp căn nhà bừa bãi,tôi dọn quét gầm giường thấy đầy bao cao su vứt bừa bãi,thậm chí có cả những cái còn dính máu…tôi rùng mình rồi vừt hết vào sọt rác…Căn nhà Linh thuê ở phía tây ngoại ô paris,nơi đây cây cỏ hoa lá không khí trong lành,tôi mở cửa sổ phòng Linh ra rồi để nắng rọi vào phòng cho thơm…chợt tôi thấy có bóng người ở cửa sổ nhà đối diện…tôi nói với sang
Tôi: Xin chào tôi là hàng xóm mới đến ạ…
K thấy phản ứng tôi gãi đầu “ mình nhìn lầm có người chăng”…
Tối đến sau khi tôi mang rác ra đầu ngõ vứt thì thấy một chú chó đứng ở cổng nhà đối diện cứ kêu ầm lên…thấy bả vai nó chảy máu…tôi tiến lại gần “ đừng cắn tao nhé,mày bị thương rồi,nhà mày ở đâu”
Chú chó cứ quay đầu vào căn nhà rồi hít mặt buồn thiu…tôi ngẩng lên nhìn như cảm giác có người nhìn xuống vậy…
Ly: Này làm gì đấy về thôi
-Có con chó bị thương rồi này,nó k cắn đâu,mày có bông băng k
-Có chờ tí …chó nhà ai lại lạc nhỉ
-Hay của nhà này,nó cứ hít vào đây mà
-Nhà ý cây cối um tùm bỏ hoang mà…
-Eo thế tao đi lấy bông băng với
Tôi và Ly vào nhà lấy bông băng ra thì k thấy chú chó đâu
Ly: Ơ nó đi đâu nhỉ
-Vừa nó nằm bệt ở đây mà…
-Chắc chạy về nhà nó rồi
Tôi thấy vết máu hướng vào căn nhà đó…
Ly: Thôi nhìn gì về ngủ thôi mai còn lên trường…
Bên trong căn nhà hoang chú chó nằm ngoan dưới chân chủ và bên cạnh là con dao đầy máu,một người đàn ông dẫm chân lên đầu con chó
-Hôm nay đi chơi nên tao cảnh cáo ,sống vs tao phải ngoan…
Hôm sau tôi và Ly ngủ quên chạy vội vàng ra bến xe buýt…
Ly: Chết cha rồi sẽ muộn mất
-Tao bảo đặt chuông báo liên tục mà mày cứ k nghe tao
-Hôm qua bay đến mêt quá nên vậy
Vừa nói thấy chị của Ly đi xe cùng một người đàn ông đi vụt qua…
Ly: Chị ấy chẳng chừa,chơi bời rồi có lúc sẽ khổ
-Điên…đi nào…
Tại miền tây Việt Nam…
Phạm Hoài Anh làm người chèo đò trên sông với cánh tay đầy vết thương…một người đến đưa cho anh ta mẩu giấy để trong giỏ hoa quả
-Anh vất vả rồi chỉ cần qua 6 tháng hiệu lực khai trừ sẽ hết
-Hắn muốn giết tao chỉ có thể gặp bề trên tao mới có thể giải thích
-Anh đừng nghĩ dại,bề trên k phải là người anh muốn là có thể gặp,chẳng ai biết ông ta là ai sống ở đâu,mấy việc giết các thủ lĩnh trong bang là việc ông ta k màng đến
-Nhưng lệnh khai trừ phải dc ông ta đồng ý hắn mới dám
-Vậy mới khó …ông ta là ai?
Tôi đến học xong thì cùng Ly đi xin việc làm thêm…được nhận bán quần áo nam cho một thương hiệu khá lớn…Về đến nhà thấy chị của Ly đang ôm hôn một người đàn ông trong nhà…họ tụt hết cả đổ quan hệ vs nhau giữa nhà…
Ly tức giận chạy ra ngoài tôi ra bên ngoài k thấy đâu…
Tôi: Ly…Ly ơi…
Thấy cánh cổng đối diện mở…tôi nghĩ Ly chạy sang đó vì nghe nói bên đó k có ai ở…tôi mở cổng vào gọi
Tôi: Ly ơi…ly …
Tôi nghe thấy tiếng nước chảy róc rách…cánh cửa đóng cạch lại khiến tôi sợ…tôi quay lại nhìn cổng thì nghe tiếng gầm gừ…loé sáng ánh mắt trong góc tôi thấy vằn vằn một con báo từ trên cây lao xuông
Tôi: Ôi mẹ ơi…
Tôi ngã ngửa ra sau thì chú chó hôm trươc từ đâu lao đến nhe răng ra gầm gừ với con báo như bênh tôi…tôi đứt chun tóc mái tóc bay lên…tiếng tách như búng tay,thấy con báo và chú chó đều nằm phục xuống đất ngoan ngoãn…trước mặt tôi là một người đàn ông mặc nguyên cả cây đen đi chân đất…anh ta đứng trong chỗ tối nên tôi k nhìn rõ mặt…
Đàn ông: Ra ngoài đi
-Vâng …vâng…
Tôi sợ quá quay người cắm đầu cắm cổ chạy về đến nhà lên thẳng phòng sợ đến nỗi tim đập rất nhanh
Ly: Tao về k thấy đâu cứ tưởng đang tắm,tao vừa tắm rồi mày tắm đi…
-Tao vừa suýt chết đấy…
Tôi kể cho Ly nghe nó cứ cười
Ly: Mày điên à nhà ý k có ai ở mà,k tin hỏi bà Linh đi
Linh đi lên ném chiếc váy vào người Ly
Linh: Cho mày này
Ly: Chị…nhà đối diện k có ai ở đúng k
Linh: Uk làm gì có ai ở
Ly: Nhà to vậy mà k ai ở ạ
-Ai biết được,mà hỏi làm gì
Ly: Linh bảo gặp người bên đó chị ạ
Linh: Thật á nhầm k
Tôi: Em k nhầm đâu đàn ông mà em k rõ mặt…
Linh: Dc r hai đứa ngủ đi…chắc nhìn lầm rồi
Linh tu hết ly rượu rồi bước sang bên căn nhà…cô ta thò tay mở cổng…
Người đàn ông ngồi trong nhà đang ngủ liền mở mắt…
Linh biến mất đã 5 ngày,chúng tôi đã báo cảnh sát nhưng k một chút dâu vết
Ly: Chắc bỏ đi theo thằng nào rồi
-Vậy sao k gọi được
-Chắc k muốn bị phiền thôi,k nghĩ nữa…
-Lên phòng bà ý xem có để lại giấy gì k
-Tìm rồi còn gì
-tìm lần nữa
Lên phòng tôi mở cửa phòng ra nhìn vào nhà đối diện…
Tôi: Tao có linh cảm k tốt về căn nhà đó…sang đó k
Ly:Đi…
Tôi và Ly sang đó mở cửa căn nhà đó ra thấy mùi hôi thối nồng nặc…Ly hét lên
Tôi: Gì vậy?
-Chị Linh…chị Linh…
Tôi tháy Linh bị treo giữa nhà…tai và mắt bị cắt …tay bị treo sang hai bên cái chết rất dã man…
Sau cú sốc đó chúng tôi chuyển tới kí túc…tang lễ của Linh diễn ra trước sự đau lòng gia đình…cảnh sát vẫn chỉ nói đang điều tra,kẻ sát nhân rất dã man…và có lẽ hắn chính là kẻ sát nhân…người đàn ông tôi gặp vào cái đêm trăng sáng…mãi mãi k thể nào quên thế nhưng lời tôi nói lại chẳng ai tin …họ nói căn nhà đó đã bỏ hoang 20 năm nay…k có ai sống tại đó…tin được không?
–
–
– [ ]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!