Một Chữ Đợi
Phần 11
Góc bể chân trời chúng ta cũng sẽ nhất định nắm tay nhau phải vậy không xuân Trường…
-đúng vậy chỉ cần nắm bàn tay ta thì ta nguyện đưa em đến góc bể chân trời…
xuân trường bật dậy dơ đôi bàn tay vê phía trước…
Trường: Thu…
Thấy mộc xuân cúi đầu chào
mộc xuân: điện hạ đã thức giấc
-ta ngủ bao lâu rồi
-cái này
Vua vội vã bước ra khỏi giường ông ta đoán mình ngủ khá lâu…vua vụt đến căn nhà của Thu ngày trước…căn nhà đó hiện nay đã là tòa nhà trọc trời cao vút…vua lảo đảo…ông ta nhắm mắt lại thấy cả quãng thời gian chờ đợi của Thu …bàn tay vua run run giữ tay lên ngực mình “365 năm” (vua cười như kẻ điên)
ông ta lao xuống địa ngục…ma vương cúi chào
vua sói: ta đến đón người của mình 1 linh hồn tên hoài thu cách đây 1 năm trước …
ma vương: không có thưa điện hạ,chúng thần cũng cắt cử người đến đón linh hồn đó nhưng chỉ là cái xác và không thấy linh hồn đâu cả…
-không thấy linh hồn,ngươi có nhầm không?
-chúng thần khi tới đó đã không có,cô gái đó vì tâm bệnh qua đau buồn nên đã chết,cũng tính đón cô ấy cho xuống đây làm việc ghi chép sổ sách nhưng thần thật sự không thấy ạ …
Vua thấy hoa mắt ông ta như kẻ vô hồn đi qua cửa địa ngục,các cánh tay của những linh hồn buông thõng không dám với khi ông ta đi qua…Mộc xuân đến chỗ chân của Vua sói cúi gập người
mộc xuân: phu nhân và thừa tướng đang chờ người
Vua biến thành con sói đen gặm lấy mộc xuân
Mộc xuân: Thần xin nhận mọi trách nhiệm,thần vì sợ người vì cô gái đó mà đánh mất chính mình nên thần cũng không đánh thức điện hạ…
Vua biến tới hoàng cung trên chính điện…mọi người sợ hãi khi thấy Vua đang nhai nát mộc xuân…
Phu nhân: Điện hạ
-Im miệng…ta chưa hỏi tội của ngươi…người đâu đưa phu nhân vào thiên lao,khi nào có lệnh của ta mới thấy ánh sáng,vĩnh viễn sống trong tăm tối
Thừa tướng: Điện hạ lỗi của thần k riêng phu nhân
-Ngươi cũng vậy tự đóng cửa suy ngẫm vì hành động của chính các ngươi
Phu nhân: Điện hạ vì con nhỏ đó mà quay lưng lại với tất cả
Vua: Ngươi sai rồi,trong 1 năm ta ngủ,quân đội bị trì trệ,những kẻ nhăm nhe có thể đánh vào hoàng cung ma giới bất cứ lúc nào vậy mà ngươi vì chuyện đó mà để ta ngủ những 1 năm
Phu nhân: Thần…thần chỉ nghĩ do con bé đó …do con bé đó
-Và cả chuyện đó,ta sẽ để phu nhân thấy ta sẽ không động vào bất kì người đàn bà nào nữa
-Thần …đừng điện hạ…thần chết cũng dc điện hạ đừng làm vậy
-Đó mới chính là sự trừng phạt ta dành cho phu nhân…
-không điện hạ,người phải tiếp nối huyết thống cho ma giới…
-Huyết thống ,ta có con rồi đấy thôi
Thừa tướng: Nhưng đứa trẻ đó vẫn có dòng máu loài người k dc điện hạ
-Loài người thì sao,loài người chỉ khác họ không thể tu tiên ,k có pháp thuật…
Quan văn: Có nên đón về k ạ
-Không…nó cũng có gia đình con cái rồi,để cho nó yên
-Nhưng sống qua mấy trăm năm thì con của điện hạ cũng sẽ là người cô đơn
-Khi nào ta nói chuyện với nó xong ta sẽ đưa nó trở về lập làm Thái Tử
Quan văn: điện hạ k dc
Vua: Ý ta đã quyết kẻ nào trái lệnh giết…
Con rắn màu trắng quấn trên cây trong chính cung của Vua
Vua: Bạch xà từ nay ngươi được phong làm hộ giả đi bên cạnh ta…
Bạch xà: Thần xin tuân lệnh…
Vua: Lập tức để quân đội tập rượt ngày đêm chuẩn bị cho đại chiến Ma Thiên…
Các quan tương cúi gập người hô “ Vâng”
Vua chỉnh đốn mọi thứ trong hoàng cung…ngày này qua ngày khác ông ta vùi đầu vào công việc…
Bạch xà: Điện hạ người nên nghỉ ngơi
-Ta muốn đến một nơi nghỉ ngơi…
Vua Sói sờ lên chiếc bàn gỗ tại căn nhà gỗ…ông ta nhớ lại hình ảnh khi Thu ngủ ngon lành trên giường…
Thu: Em có thai rồi
-Hãy chờ ta…ta nhất định sẽ đón em sẽ cho em một danh phận đàng hoàng…
Thu ôm lấy cổ vua sói cười tươi…
Vua giữ tay lên ngực mình bóp chặt trái tim lại…nước mắt ông ta rơi xuống…” Em rốt cuộc đang ở nơi nào mà ta chẳng thể thấy,làm ơn nói cho ta biết em ở đâu ,ai đó nói cho ta người yêu của ta cô ấy giờ ở đâu…chờ đợi…chờ đợi …chữ đợi ( Vua ôm tay lên miệng để không khóc thành tiếng)…
Bạch xà: Có thể linh hồn bị thất lạc,có những linh hồn bị thất lạc đó điện hạ
-Bach xà…ngươi khi xưa có oán trách ta đã k cho ngươi lấy chàng trai loài người không
-Thần không,thần đến bh còn cám ơn điện hạ vì đã để cho thần được giữ tình yêu đó trong lòng,60 năm làm rắn k dc tiến hoá thần thấy sự trừng phạt đó là hợp lý và k bao giờ có chút oán trách…
-Ta cũng k ngờ ta lại thích loài người…dù cô ấy hiện đang ở đâu,ta cũng sẽ giữ cô ấy mãi mãi trong lòng mình…
4 nghìn năm sau…
Hoa Tiên sắp sinh thưa Thủy diện tướng quân
Thuỷ diện: Ta hồi hộp quá…
Phương hỷ ( em gái): Anh cứ bình tĩnh xem nào
Hoa Tiên đau đớn sinh ra đứa trẻ,vừa sinh ra các bông hoa trong phủ thuỷ diện héo úa cá trong hồ chết trôi nổi…
Thuỷ Diện mở cửa chạy vào thấy Hoa Tiên đang ôm đứa trẻ
Thuỷ diện: Nói cho ta biết đứa bé là con ai
-Tất nhiên là con của ta và người,ngài sao vậy
-Em nói dối,dòng máu của ta sẽ không thể nào sinh ra đứa trẻ mang đến sự chết chóc bao phủ lên phủ thuỷ diện được…
-Ngài nói gì vậy ,nó là con của ta và ngài,sao ngài lại nghĩ sai lệch đến vạy
-Em ngay từ đầu đã không yêu ta…em thích Xuân Quang của ma giới …hắn mới chính là cha đứa trẻ ( Xuân Quang là bác ruột vua sói)
Hoa Tiên tát Thuỷ Diện
-Giữa ta và Xuân Quang đã kết thúc ngài đừng đem quá khứ áp đặt lên hiện tại
-Vậy em giải thích sao về việc khi đứa trẻ này sinh ra hoa nơi này chết hết cả…em là hoa tiên mà,đã là hoa thì em giải thích sao về việc này
-K thể nào…con bé k có tội gì cả chỉ là sự trùng hợp
-Trùng hợp…truyền lệnh của ta…đem đứa trẻ xuống Trung lưng giới …
-Không…ngài k thể làm vậy vs con của mình được
-Truyền lệnh ta hôm nay hoa tiên đã mất đứa con của mình do sinh nở không thuận…những kẻ đỡ đẻ cho hoa tiên hôm nay đều giết k bỏ sót một ai
-Đừng mà…đừng ( Thuỷ diện vụt ôm lấy đứa trẻ đỏ hỏn đang o oe)
-Nếu nó là kết tinh của em và Xuân Quang ta vẫn sẽ tha thứ cho em nhưng mãi mãi em sẽ không thấy nó,k dc đến gần,k dc chạm vào
-nó là con của chúng ta ( Hoa Tiên hét lên) tại sao ngài k tin em…
-Ta muốn tin …nhưng không thể em sẽ vĩnh viễn k thể gặp lại con mình…
Thuỷ diện ôm đứa trẻ biến mất…
Hoa Tiên: Thuỷ Diện em hận người ,Thuỷ Diện trả con lại cho em…trả lại cho em…
Thuỷ Diện đến Trung lưng giới ( ranh giới giữa ma giới và thiên giới)
Nơi ma và thiên không có quyền can thiệp vào việc ở nơi này…một cụ ông râu dài đi ra nhìn thấy Thuỷ Diện bế đứa trẻ mắt Thuỷ Diện đỏ ngầu nhìn con đỏ hỏn…ông ta ôm rồi khóc…
Thuỷ Diện: Ta…ta thật bất lực…ta k thể bảo vệ con của mình
-Đứa trẻ sinh vào giờ tử năm tử tháng tử…nếu thiên đế biết chắc chắn sẽ giết tránh hậu hoạ
-Phải…ta đành mang tiếng ác cướp con hoa tiên khi cô ấy mới sinh con…nhưng nếu k làm vậy cô ấy sẽ đối đầu vs thiên đế chỉ mang lại tội chết…
-Đã đến đây rồi thì đưa đứa bé đây,qua 18 tuổi nếu nó tu tiên tốt thì ngươi đón con bé về cũng chưa muộn…
-Liệu nó có sống được qua 18 tuổi không Ngọc Thượng tiên ông
-còn phải xem số mệnh của nó,đứa trẻ này kiếp trước khá thú vị
-Là sao ngài nói cho tôi dc k
-Đứa bé đã trên tay ta,Thuỷ Diện từ nay về sau không còn liên quan,nếu muốn đón con hãy chờ năm nó 18 tuổi…nó ắt là người quan trọng của thiên đình…thiên đế sẽ k dám làm gì đâu…về đi
Ông lão hất tay Thuỷ Diện bị đánh bật lên một ngọn núi…Trung Lưng giới biến mất …Thuỷ Diện cúi đầu buồn bã…
10 ngàn năm sau…
An Thu con đã làm xong việc chưa
An Thu: Con làm xong rồi mà cô
Cô gái với mái tóc dài,đôi mắt nâu hút hồn làn da trắng mịn dáng thanh mảnh đang đứng lọc cá để rán…
Mộc Hạ: Mai tiên ông sẽ xuống nên cô cô đang bảo chúng ta dọn sạch vườn cỏ bên ngoài…mà cậu học được phép nghĩ tới đâu là biến tới đó chưa,khó quá học mãi không được
-Tớ học dc rồi đấy
-Thật hả thật á…
-Đơn giản mà…giờ cậu muốn đi đâu tớ đưa đến đó…
-Tớ á…tớ muốn đến ma giới
-Đồ điên sao k lên trên mà lại muốn xuống dưới thế
-Trên thiên cung tớ nghe cô cô tả nhiều rồi chỉ có ma giới là chưa bh dc ai tả cho nghe vì chưa ai dám đến đó
-Tại sao vậy
-Nghe nói con người ở đó ác lắm,ai nấy có lẽ đều xấu xí
-Vậy xấu thì xem làm gì ( tôi xua tay)
-Nhưng tớ muốn biết ,hay chúng ta tới đó đi
-Cô cô biết sẽ chết đấy
-Kb dc đâu đi xíu rồi về cậu biết mà…đi mà An Thu…đi nào…
-uk đi …
Tôi nắm tay Mộc Hạ nghĩ tới ma giới thế rồi vụt tới một cánh rừng
Mộc Hạ: Đây có phải là ma giới đâu
-Thế đây là đâu nhỉ…
Tôi thấy một đoàn người đang ở xa đi tới…tôi và mộc hạ bám lên cây cao…đoàn người toàn cưỡi hổ vs báo ai nấy trên tay đều cầm cây đinh ba đầy máu…
Mộc Hạ: Họ đi săn
-Sao biết họ đi săn
-Thì nghe cô hay tả với mấy đứa lớp trên nó kể …mà rốt cuộc đây là nơi nào…
Tôi và Mộc Hạ thấy chúng giết hại các con vật không thương tiếc,chúng hô hào
Tên A: Tứ Vương hôm nay quả thật xuất sắc ạ,chúng thần nể phục…
Tứ Vương: Mang cái này về nướng…đêm nay nhất định phải bắt được con bé đó về đây cho tao,nhà nó còn cương quyết thì giết cả nhà nó
-Thần tuân lệnh…
Tôi và Mộc Hạ nghe đến vậy rồi thở dài
Tôi: Thằng bệnh tật đó là ai mà cao ngạo vậy nhỉ
-Đây là ma giới,hắn là Tứ Vương tức là chú của Vua đấy
-Sao biết là ma giới
-Ma giới họ chỉ mặc đồ đen mà…
-Có lý…chúng ta cũng mặc đồ đen đi xem đồ ở đây nhỉ…
-Ok
Hai chúng tôi biến mặc hai bộ đồ đen đi trên con phố của ma giới,sầm uất và có rất nhiều đồ…thấy mọi người đang đổ xô mua vé của ca sĩ nào đó…
Tôi: ở đây phải ma giới k vậy,sao vui thế nhỉ
Mộc hạ: Đi nào…
Đi lang thang trên các con phố,các toà nhà cao trọc trời tôi và mộc hạ há hốc miệng…
Tôi: Ở đây thật sự thích thật
Mộc Hạ: Con người ở đây hoà đồng mà…
Tôi và Mộc Hạ đi qua một căn nhà thấy dân chúng đang chỉ trỏ
Dân: Chết hết rồi tội thật,cứ theo ông ta cho xong lại cứ chống đối mà làm gì
Tôi và mộc hạ vừa đi vừa cắn hạt rồi ngó vào thì thấy tất cả nhà họ đều bị cắt tai móc mắt rồi bị treo lên cửa…
Tôi thấy đau đầu rồi hình ảnh như vậy hiện lên một cô gái bị như vậy…( tôi ôm đầu)
Mộc Hạ: Sao thế An Thu
-Đau đầu quá ,sao họ lại dã man đến vậy…
Dân: Hai cô gái nói nhỏ thôi,về nhà sớm đi ít ra đường thôi nếu không là bị Tứ Vương nhắm trúng thì tàn đời
Mộc Hạ: Sao lại vậy ạ
-Ông ta chỉ ngủ 1 đêm rồi giết tại chỗ
Tôi: Dã man vậy…tứ vương có lẽ là cái tên mình gặp trong rừng đấy
Mộc Hạ: Chuẩn rồi,..thằng đê tiện…
Thấy chiếc xe hoa chở cô gái đó đang đến gần
Dân: Đấy…khổ thân chúng ép đi rồi…
Tôi: Thế vua hắn ở đâu mà kb dân bị ức hiếp đến thế này…
-Vua…ngài ấy còn chưa bh xuất hiện thì dân biết kêu ai,mấy tay quan tham thì sao dám vượt mặt tứ vương,ông ta là chú của Vua đấy…
Tôi đi ra …
Mộc hạ: Này làm gì
-Xem đan trường chưa
-Đan trường là cái gì
-Là ca sỹ ở nơi con người sống
-Sao biết
-Úi Thượng Cát cho tôi đi xem suốt
-Ghét tên thượng cát mất nết k cho tôi đi cùng gì cả…thế đan trường làm gì
-Lao ra cướp kiệu hoa
-Điên đây là xe hoa mà
-Thì để nghĩ cách …
Tôi tay cầm hai thanh gậy ra đứng trước xe hoa…
Tôi: Thả cô gái ra
Mộc hạ: Nói to nữa lên
Tôi: E hèm…thả cô gái ra…dc chưa
Mộc Hạ: Ngon…
Lái xe thò đầu ra
Lái xe: Tránh ra con điên…
-đưa cô gái kia ra đây
Cô gái: Cô gái đi đi,đi mau đi …sẽ chết đấy…
-Nếu cô tin tôi thì xuống xe đi tôi sẽ đưa cô đi
-Thật k
-Tôi chưa bh nói dối…
Tôi biến tới chỗ cô gái rồi nắm lấy tay…nhưng k thể biến mất…” ô sao thế này”…
Tứ Vương: To gan…một tiểu tiên nhỏ bé lại cả gan ngáng xe hoa của bổn vương…
Tôi: À ra là tứ vương dâm dê đê tiện…
Tôi nói câu đó dân chúng cười ồ lên…
Tứ Vương: Ngươi…người đâu tóm nó cho ta…
Mộc Hạ: Sao bh ( nói qua ý nghĩ)
Tôi: Tính sau k lo…tớ sẽ sớm thoát ra…
“ Tứ Vương trong cung thừa tướng mời người qua đó gấp”…
Tứ Vương: Đi …
-Còn bọn họ
-Tên Tiểu tiên này phải để gần ta…( tôi giả trai) ta phải chính tay móc mắt nó…
Cô gái buồn bã
Tôi: Tôi nhất định sẽ đưa bạn đi,nơi mà tôi sống sẽ nhận bạn
-Thật sao
-Phải nơi đó cỏ cây hoa bướm đẹp nhất trần gian…
Tứ Vương bước vào hoàng cung,cánh cửa hoàng cung mở ra hắn dặn dò lính
Tứ Vương: Chờ ta ở đây…
Tôi thấy hắn đi khỏi nắm tay cô gái muốn biến đi nhưng linh lực rất yếu…tôi k thể sử dụng nó ở nơi này,rốt cuộc đây là đâu vậy…
Tôi cố gắng cùng cô gái biến thành con bươm bướm bay ra khỏi xe…
Tôi: K ổn rồi tôi thấy k trụ dc
Cô gái: Bạn bị sao vậy,cố lên …chúng ta sắp bay qua khỏi đây rồi
-Đi vòng vòng rồi mà chẳng thấy đương ra,ở đây như mê cung vậy,mộc hạ cậu vào cứu dc k,mộc hạ…thế mới khổ k liên hệ được…
Tôi kiệt sức biến ra thành người …cô gái bật khóc
Cô gái: Sao đây chúng ta k thể thoát,hắn sẽ giết cậu,cậu đi đi tôi ở lại dc
-Điên,tôi nói cứu là cứu cậu cứ yên trí nhé
-Cậu vui tính thật…mình cũng mất gia đình rồi còn cậu
-Gia đình…mình…( tôi gãi đầu)
-Bên kia có người kìa
-Đâu…để mình ra hỏi
-khoan đã cậu phải biến thành con gái sẽ dễ hơn khi nói chuyện với lính
-Đơn giản
Tôi biến thành bản thân mặc chiếc váy trắng khiến cô gái ngỡ ngàng
Cô gái: đẹp…đẹp lắm
-Để mình hỏi thử xem đây là đâu
Tôi đi chân đất chạy lên trên cầu rồi vỗ vai người đang đứng
-Làm ơn cho hỏi đây là đâu
Người đàn ông quay lại ánh mắt rất buồn …mái tóc rũ mái xuống…
-Cho tôi hỏi đây là đâu…
-Nụ hôn…
-Gì cơ…
Tôi thầm nghĩ…hay hắn thích hôn nhỉ ( k phân biệt được nụ hôn quan trọng tnao trong chuyện nam nữ)
À vậy đơn giản mà…
Tôi với lấy đầu người đó kiễng chân hôn lên môi anh ta …đôi mắt tôi mở to tròn nhìn còn anh ta ánh mắt đầy ngạc nhiên…
Cô gái: K đúng đây là cung có tên Nụ Hôn…
-Sao cơ…sao k bảo sớm…
Tôi đẩy ra anh ta ôm lại ghì chặt tôi không thể thoát…
-Có chút hiểu lầm gì hay sao ý
-Hiểu lầm…( anh ta cười vang cả bầu trời)
Tôi nhìn rồi gãi đầu,cô cô có nói những ai có thể có giọng nói vang trời nhỉ…là …là Vua…anh ta là Vua…
Bạch xà: Điện hạ thần đã xong việc rồi
Vua: Ngươi lý giải tại sao có những vết sạn thế này rơi vào cung được…
Tôi: Này anh tôi có tên có tuổi đàng hoàng,sao anh lại nói là vết sạn…tôi nhìn anh mới là ngươi có nhiều vết sạn…anh có là vua ma giới thì tôi cũng chả sợ gì sứt…
Vua cười
Bạch xà: Đã lâu k thấy điện hạ vui như vậy
Vua: Vậy ta hỏi vết sạn nhà ngươi tên gì
-An Thu…ta tên là An Thu là một mùa thu bình an…
Tôi cười tươi còn ông ta thay đổi sắc mặt khác hẳn lúc trước…
Vua trùng mắt nhìn …rồi nói nhẹ “ An Thu”
-Phải An Thu 18 tuổi mỹ nữ xinh xắn nhất …à mà thôi k lộ chỗ ở
Lời nói của cô gái 18 tuổi mà k hề biết bản thân đang đứng trước ai,chỉ biết Vua đứng đầu một nước nhưng lại chẳng hề biết ông là người thống lĩnh ma giới…kẻ tàn ác nhất!
– [ ]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!