Một Chữ Đợi - Phần 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
2109


Một Chữ Đợi


Phần 7


Tôi choàng tỉnh giấc…hoá ra tất cả chỉ là giấc mơ…một giấc mơ kinh hoàng,mơ về người đàn ông đó cưỡng hiếp mình…hôm đó khi tôi được đưa đến Hoàng Cung tộc sói…tôi ngồi nghe phu nhân giảng dậy về trà đạo…rồi sau đó phu nhân đưa tôi ra về…trước khi ra cửa

Phu nhân: Hãy nghĩ đến chuyện bố của cháu được hoàn lương một cách an toàn…sinh con cho tộc sói là vinh hạnh cho gia tộc và dòng họ của cháu vì vậy hãy suy nghĩ cho thật kĩ và cũng chưa chắc điện hạ đã chọn cháu…chỉ cần cháu ở phe ta …giúp ta thì mọi việc có ta lo liệu…

Tôi dậy rửa mặt…giấc mơ mà mình mơ cứ như thật vậy,về phe phái,về cảm giác người đó chạm lấy thân thể mình …mình yêu thầm rồi chăng…một giấc mơ quá dài như báo hiệu nhiều điều phía trước…

Ly: Ê…tôi nay tao đi ăn với Duy ( bạn trai) mày đi không…

-Này có bao giờ mày mơ thấy một số chuyện chi tiết như thật không

-Do mày nghĩ nhiều nên sẽ mơ thấy như vậy

-Thật á,tao mơ các nhân vật xoay quanh tao như thật ý…

-Con hâm ảo tưởng sức mạnh…

-Uk chắc điên rồi

-Mà mơ đến đàn ông đung k

-Đúng vậy…thế mới cay…

-Yêu thầm hả

-Điên tao chỉ là muốn hỏi người đó một số chuyện nhưng chưa thể gặp được

-Ai mà làm bạn mình xao xuyến vậy ta

-Bí mật

-Đẹp trai không

-không biết mặt…( tôi cười quay đi)

-Cái gì con hâm này

Tiếng hát của mẹ qua điện thoại lúc nửa đêm khiến tôi sởn da gà

Tôi: Mẹ thôi đi nghe ớn lắm ý

-Nghe mẹ hát nốt rồi hãy tắt máy nào con gái…

-Vâng

-À Thu này,có tin tức gì của bố con không

-Con không có,lần gần nhất cũng cách đây 1 tháng rồi

-Ông ý nói với mẹ rằng tạm thời giai đoạn này con k dc ra ngoài…

-Con hiểu mà…

Tại Thái Lan

Hoàng Chương: Điều tra ra hắn là ai chưa

Đệ: Dạ chưa thật sự k dấu vết

Thân cận: Thật ra theo tôi nghĩ người đàn ông đó k phải bình thường…hắn thích những nhát đâm thích chịu từng cơn đau nó giống như là

Hoàng chương: Giống như đang luyện một cái gì đó vậy…

-Đúng vậy,có lời đồn bề trên là từ tộc sói,thế nhưng đó chỉ là lời đồn và ông ta sống cả trăm năm rồi tôi k tin là có người trường sinh bất lão

-Mày sai rồi,tao nhớ khi tao còn nhỏ bố tao có nói người đó cao lớn vạm vỡ như những ngọn núi vậy,ông tình cờ nhìn thấy khi đi lạc …

-Lạc ở đâu vậy

-Ngọn núi mà con gái hoài anh ở …đó chính là nơi bố tao gặp thế nên tạm thời k dc manh động,giết nó rất dễ chỉ sợ con gái hoài anh lại quen biết gì đó tộc sói hoặc…

-Hoặc bề trên…

-Phải …tạm thời theo dõi k dc làm ảnh hưởng ,sai một bước chết cả nhà…

Tại tộc sói

Phu nhân: Con bé đó có liên lạc lại chưa

-Dạ chưa…

-Nếu chưa có kết quả thì các người phải làm cho có …đe doạ sát hại mẹ con bé

-vâng…

-Ta k tin lại có kẻ không thích vinh hoa phú quý…

Phu nhân đi tới một ngọn núi cao vút trong cung…bên ngoài một bầy sói đang canh giữ…một người đi ra cúi chào

Lính: Xin phu nhân quay về,điện hạ đã cấm 7 ngày không ai được làm phiền khi người tu luyện

-Đã qua giờ ngọ,hết 7 ngày rồi nên ta được phép vào hỏi thăm điện hạ

-Cái này…

Lính đang lưỡng lự thì cửa đá dưới chân núi mở ra…một người đàn ông mặc vest đen đeo găng tay trắng đi ra

Phu nhân: Mộc xuân…báo với điện hạ

Mộc xuân: Điện hạ mời phu nhân vào trong ạ

Phu nhân ngẩng cao mặt bước vào trong thấy máu người tung toé trên sàn…dưới mặt hồ nước chồm lên một con sói to lớn …

Phu nhân: Điện hạ…ngày mai là đại lễ kết hôn của người với tộc phượng…điện hạ trở về hay tiếp tục ở lại đây …

Sói: Sức khoẻ và năng lực của ta đã hoàn toàn bình thường phu nhân k cần quá lo lắng

-Trở về

-Phải đến lúc chúng ta trở về rồi,ngai vị đó là của ngài…

Con sói cười lớn rồi nói vọng ồm ồm vang cả góc trời…

Sói: Trở về đối vs ta quá đơn giản,cứ để chúng tranh đấu sát hại nhau đi…

Phu nhân: Vâng điện hạ…

Phu nhân đóng cửa lại con sói biến thành người đàn ông mái tóc rũ mái xuống ướt sũng…

Mộc Xuân: Phu nhân dạo gần đây luôn nông nổi về việc ngài bỏ thế giới của ngài để tìm cô gái mà ngài yêu…nhưng thật ra phu nhân nghĩ cũng đúng đất nước của ngài không thể một ngày k có vua…ngài phải quay về chúng ta đã tìm cả trăm năm rồi…

-Phải…trở về thôi…công việc của ngươi thế nào hả bề trên của loài người

-Thần chỉ nhân lúc trông giữ nơi ngài dưỡng thương tạo ra chút danh tiếng thôi ạ…

Vua tộc sói cười ngạo nghễ rồi biến mất…

Tôi đang bán hàng quần áo thì có người đàn ông vào mua đồ ,khẩu trang đeo kín dáng người rất quen lao gần tới chỗ tôi…tôi suýt nữa ấn báo động…rồi nhận ra “Bố…”

Bố: Phải rồi bố đây,con có bị kẻ nào đe doạ không

-Không có đâu bố…bố về nhà đi

-Con cứ như đang bán quần áo bình thường cho bố đi…tỏ ra thật bình thường…

Tôi rơm rớm nước mắt

-Đến khi nào bố có thể sống bình yên được đây

-Bố chỉ cần thấy con khoẻ mạnh

-Còn con chỉ cần thấy bố khoẻ mạnh…

Tôi khóc lớn khi thấy bố rời đi…bố đang phải trả giá cho những sai lầm của bản thân…tiếng keng cửa báo có khách vào tiếp,tôi ngồi đờ đẫn nhìn ra đường…

Khách: Cái này tôi muốn mặc màu đỏ…

-Vâng

Tôi đi lục tìm chiếc áo sơ mi nhưng hết đỏ

-Hết đỏ thưa khách

-Tôi cần một chiếc sơ mi không dài k ngắn

-Anh cao k

Tôi ngẩng lên nhìn kĩ…anh ta đeo kính rất lịch sự dang cao ráo đôi môi rất đỏ giống với người trong giấc mơ mà tôi đã mơ thấy…tôi ngẩn người…

Khách: Chúng ta có quen nhau không?

-À k ,k có

-Chúng ta có ( tôi nhìn ánh mắt sắc bén của anh ta và tôi nhận ra người đàn ông trong căn nhà gỗ trên núi)

-Là anh à…anh có sao k,sau hôm đó anh có sao không,tôi biết anh bị thương mà bất lưc…có người pnu còn bảo tôi kết hôn với anh…sinh con cho anh để…rồi nói anh là vua tộc sói gì gì đó

-Vậy cô nghĩ sao về lời người phụ nữ đó nói

-Anh có đúng là người đó k vậy

-Đúng…nhưng tôi kb người phụ nữ cô nói cũng kb vua sói nào cả…

-Vậy người đó là ai nhỉ…thật sự đến một hoàng cung…

Người đàn ông đó nhắm mắt lại xoá kí ức của Thu từ lúc đến cung điện tộc sói…chỉ để lại kí ức đến khi gặp nhau tại tháp paris và chia tay nhau tại căn nhà gỗ…anh ta mở mắt…

Thu: Anh ổn không,tôi chưa biết tên anh người cứu tôi…anh tên gì vậy lần đầu thấy mặt anh nên tôi…

-Tôi tên Xuân Trường theo tiếng của đất nước cô…

-Xuân Trường…tôi là Hoài Thu…

-Hoài Thu có muốn làm bạn gái tôi không?

-Dạ…sao đột xuất vậy…chúng ta chưa biết gì về nhau…

-Tôi từng thấy cô tắm ,tôi đã biết hết tất cả

-Gì ạ…anh xem trộm tôi tắm à

-Là cô tắm giữa suối…

Xuân Mộc đứng bên ngoài cạnh chú chó rick …

Xuân mộc: Ngài ấy là kẻ tán gái dốt nhất ta từng biết…chỉ có điều ta hiểu lý do vì sao ngài ấy làm vậy rồi,cô gái đó rất giống Xuân Thu…giống ngay cả cái tên…chỉ còn 3 tháng nữa là rời khỏi đây rồi ngài ấy muốn làm gì vậy nhỉ…

Xuân Trường: Ta hỏi cô là yêu được không

-Không…

-Tại sao

-Tôi k thích…

-Tại sao…

Tôi tan làm chạy một mạch đi …

-Chẳng tại sao cả…

Xuân Trường tóm lấy tay tôi

-Hay là chúng ta ngủ với nhau đi là sẽ có tình cảm

-Gì chứ tôi nghĩ a là người đàng hoàng cơ đấy

-Ta luôn luôn đàng hoàng…

-tôi xin anh ,anh nói câu này với nhiều cô gái chưa

-Chưa bao giờ

-Vậy tại sao lại nói vs tôi,tôi có gì đặc biệt à

Lời nói của Thu khiến Trường buông tay Thu

Trường: Muộn rồi về ngủ đi…là do ta cố chấp nên cứ phải đi tìm em từ kiếp này đến kiếp khác như vậy…ta rất buồn khi em ra đi…nên nếu em đồng thì chúng ta yêu tiếp còn không thì thôi…ta lại chờ em ở kiếp sau,giấc mơ của em luôn khiến ta lạc lối…

Xuân Trường quay đi …Mộc Xuân chạy theo

Mộc xuân: Nói thế là thôi thật ah

-Ngu gì…cách tán gái mới mà ta học trên mạng của loài người đấy

-Dạ…( ngẩn người) ngài du nhập từ khi nào vậy

-Ta đã tách mùi của mình nên phu nhân tạm thời sẽ k biết chuyện ta ra ngoài…nên ngươi cũng cẩn thận

-Phu nhân cũng tìm đúng cô ấy cho ngài rồi

-Cô ấy không phải là Xuân Thu…ta chỉ là muốn tìm cảm giác từ cô gái ấy để nhớ Xuân Thu mà thôi

-Thế mà ngài tán như đung rồi…

-Ta đoán cô ấy sẽ say ta như điếu đổ

-Chưa chắc ạ

-Cô ta chạy theo sau k?

-Dạ không ạ

-Vậy cái gì phía sau vậy…

-Dạ là con rick ah…

Ngài biết cô gái ấy mơ giấc mơ hai người yêu nhau vậy nên ngài đang

-Ta đang biến giấc mơ đó thành sự thật…

Tôi cầm tờ giấy anh ta ghi số điện thoại vào tờ giấy nhàu nát đưa cho tôi…mỗi tội anh ta cứ nói lải nhải cái gì ý…tiếng điện thoại của tôi reo lên

Trường: Ta đây

-Sao anh biết số tôi rồi còn đưa số anh cho tôi làm gì

-Chờ mãi k thấy em nhắn nên ta nhắn trước

-vâng

-Uk

-Vậy…anh có gì muốn nói?

-Uk ngủ đi…ngủ ngon…

-Chỉ vậy thôi à…

-Phải…

Tôi ném điện thoại xuống giường…giải tán…chả yêu đương gì sứt…nghĩ mãi câu anh ta nói “ yêu được không” tôi nằm cười một mình…sau lớp mặt nạ là gương mặt đẹp k góc chết…người anh ta rất thơm…

Vua đứng ngay bên ngoài cửa sổ phòng Thu…ông ta nhắm mắt hướng mặt về ánh trăng…


– [ ]

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN