Một Chữ Đợi
Phần 9
Tôi nhìn mẹ vào bệnh viện khám…cánh cửa của phòng khám đóng lại…tôi chợt nhận ra trong lòng mình giờ có hàng ngàn câu hỏi…câu hỏi lớn nhất anh ta là ai và quan trọng hơn đó chính là anh ta là kẻ sát nhân…
Nhớ lại khoảnh khắc của tôi và anh ta ở căn nhà gỗ mà tim tôi nghẹn lại,đáng lẽ mình k nên cùng hắn như vậy…hắn là ai?
Tại ma giới…
Vua tộc sói tức giận tỏ vẻ không vui
Mộc xuân: Điện hạ xin người đừng quá tức giận
-Vì mấy con sâu đó mà cô ấy đang muốn quay lưng với ta rồi
-Vì thực sự cô ấy là con người,cô ấy quá sốc nên mới vậy…
-Sốc…cô ta phải cảm thấy may mắn vì quen biết ta
-Cô gái ấy là người biết điều như vậy thì đã không phải là người trong lòng điện hạ…ương bướng mới chính là tính cách của cô ấy
-cô ta k những ương bương mà còn ngu ngốc…hãy đảm bảo cha mẹ cô ta từ nay về sau không sao,hãy cho hắn trở về với cuộc sống bình thường…
-Dạ nhưng chuyện ngài và cô Thu vái lậy trời đất thần đã phong toả nhưng sợ mình thần k che giấu dc
-Ngươi k cần lo vấn đề đó ta đã gieo toả ấn lên chính cô ta rồi…trên chính chiếc vòng đeo cổ…
-Việc thừa tướng nắm binh quyền thần đã xoay chuyển rồi ạ
-Tốt lắm,phòng hậu hoạ thì k nên để hắn làm quá lâu,tập binh cho thật tốt,chúng ta sẽ san bằng thiên cung…ta nhất định trả mối nhục cho cha của mình…
1 năm sau!
Noel 2018 tại Việt Nam…
Mẹ: Này điện thoại kêu kìa con
-Ai vậy mẹ
-Ly gọi đấy
Ly: Thế mày quên hôm nay ngày gì à
-Ngày gì ???
-Sinh nhật tao con khốn ,bạn thế đấy
-Ô quên thật sự,10p nữa có mặt nhé…
Ly được bạn trai tổ chức sinh nhật tại Việt Nam …
Tại một nhà hàng…ánh đèn cùng những ngọn nến thật lãn mạn Ly cùng bạn trai trao nhau nụ hôn…
Tú: Chúc mừng sinh nhật nhé
Ly: Hai đứa mày thì sao ,cứ vùng vằng mãi
Tú: Anh thì sao cũng được mà
Ly: Phét…( Ly quàng vai tôi) này tại sao mày không đồng ý nói nhanh lên …
-Tao và Tú k thể yêu được,mày đừng trêu nữa
-Vậy ý mày là mày vẫn còn nhớ kẻ chuyên bỏ rơi mày…
-không có,tao k còn nhớ đến anh ta nữa…cái tao thấy trong lòng giờ là tội lỗi…tao có lỗi vs mày
-Về chuyện gì?
-Về nhưng chuyện tao biết mà chẳng thể làm gì…
-Mày nói chuyện hâm quá…
-Phải đến chính bản thân tao còn k hiểu nổi tao nữa
Tú người theo đuổi tôi suốt 1 năm qua vẫn vậy…hằng ngày vẫn nhắn tin cho tôi đều đặn …tôi cảm thấy quý vì tấm chân thành của Tú
Tú: Để anh đưa em về chờ anh lấy xe nhé
-Vâng…
Tôi vén tóc ,mái tóc dài tôi đã cắt phăng đi giờ đây là mái tóc ngắn ngang vai…tôi như muốn cắt bỏ quá khứ…kí ức của 1 năm trước…
Đèn đường vội tắt hết …tôi thấy lạnh phía sau lưng…
“ Tóc ngắn,cũng khá đẹp”
Lời nói như thì thầm bên tai,tôi nhận ra giọng nói này …hai chân tôi bủn rủn,bàn tay k còn cảm giác…tôi quay lại phía sau mồ hôi lấm tấm trên trán ánh mắt đỏ ngầu lên…anh ta đứng đó trong chiếc áo choàng đen đeo găng tay đen,không đeo mặt nạ đeo kính cận trông rất lịch lãm…tôi lắc đầu
“ Anh…”
-Đến lúc về nhà rồi ( anh ta đưa bàn tay ra)
-Làm ơn hãy buông tha cho tôi,tôi cầu xin anh…anh có tất cả những người đàn bà anh muốn tại sao lại là tôi,hãy bước qua đời nhau nhẹ nhàng …
-Ta chỉ muốn ngươi…chúng ta đã thành hôn chẳng phải sao?
Tôi ôm miệng bật khóc ,anh ta vuốt tay lên tóc tôi…tôi gạt tay
-Tôi k có tình cảm,tôi đã dâng cho anh thứ quan trọng nhất đời mình rồi ,tất cả mọi thứ nên làm ơn hãy để cho tôi được sống bình yên!
-Được…ta vua của tộc sói chính thức buông bỏ ngươi Phạm Hoài Thu…sau này dù ngươi có chết trước mặt ta ,ta cũng sẽ coi đó chỉ như chiếc lá rụng dưới chân mình mà thôi…
Tôi nhắm mắt khóc nức nở…khi mở mắt ra đèn đường đã sáng trở lại…anh ta cũng biến mất…tôi ngồi bệt xuống đường giữ tay lên tim mình khóc lớn…
Tú phi xe ra
Tú: Xin lỗi nhé xe anh k hiểu sao mãi mới đề được,em sao vậy Thu…sao vậy…
Trên xe Tú lặng yên và tôi cũng vậy…tôi như kẻ mất hồn từ giây phút gặp người đó…mình trong lòng thật sự rất nhớ anh ta…thế nhưng nhân cách và con người anh ta là thứ mà mình không cho phép bản thân được rung động…
Tú: Anh thấy Thu có nhiều tâm sự ,có thể nói chuyện với anh được không
-Không có chuyện gì đâu …
-Mai em có phải đi dậy không
-Có anh ạ…mai em có phải đi dậy…
-Vậy anh có điểm gì khiến em k thích vậy
-Vì trong lòng em có người khác rồi,xin lỗi anh…
Tú phanh xe lại rồi vòng xe đi
-Anh đưa em đi đâu vậy
-Về nhà ( đổi giọng)
-Nhà em hướng này mà
-Không nhà anh…
-Có việc gì vậy à
-Anh có cái này đưa cho em cầm về
Về đến nhà Tú đóng cửa lại ánh mắt nhìn Thu rất thèm khát…
Tôi: Anh đinh đưa gì vậy
-Anh định đưa cả thân xác này cho em
-Anh nói gì vậy ( tôi cười nhạt)
-anh thích em,dù chỉ là k yêu chỉ cần anh có thể qua đêm vs em thì em chắc chắn sẽ yêu anh có phải k
-K phải chuyện đó
-Vậy người mà em chờ đợi là ai,hắn đâu có xuất hiện …em đang chờ đợi kẻ k cần đến em hay là hắn có tồn tại k
-Em về trước đây ( tôi đi lên phía trước Tú ôm lấy tôi) buông em ra
-Anh nhất định phải có được em…
Tú xé áo tôi,tôi giữ tay rồi cắn vào tay Tú…chạy ra cửa tôi k mở dc cửa…Tú cười
Tú: Em ghét anh đến vậy à
-Anh từ nay về sau chúng ta k nên gặp lại
Tú lao tới xé tan áo tôi
-Buông ra,đừng…
Anh ta hôn lên mặt tôi ,hôn lên ngực …tôi sợ đến nỗi hét lên “ Xuân trường “
Vua đang ngồi trong căn nhà gỗ buồn bã
Mộc xuân: Điện hạ từ bỏ thật ạ
-Lời của Vua nói ra k bh hai lời,cô ta thích vậy còn gì
-Người đừng nóng giận,với con gái phải vậy…
-Đối vs ta cô ta phải theo ý ta…
Vừa nói xong Vua nghe thấy “ Xuân Trường cứu em”
Vua biến mất chỉ trong nháy mắt
Mộc xuân nói vs chú chó rick: Điện hạ của chúng ta lời nói và hành động không khớp nhau gì cả…nhất là đối với cô gái đó…
Tú lột hết đồ trên người tôi
Tú: Em hét đi,em kêu đi…xem hắn có đến cứu được em không mà em hét đi…hét to lên xem nào…
Vừa nói xong thì cơn gió vụt qua rầm một cái lún tường…tay của Vua tì ngang cổ Tú…ông ta quay sang nhìn Thu đang với vội chăn che người…ánh mắt vua đỏ ngầu qua chiếc kính…
Tú: Mày là ai sao lại vào được đây
-Mày đang làm gì người đàn bà của tao vậy
-Đàn bà của mày…mày có biết bố tao là ai không
Vua cười lớn vang cả khoảng trời…ông ta một tay bóp cổ Tú nhấc lên…
Vua: Tao còn có thể khiến mày và cha mày mãi mãi k đầu thai được …
Thu: Đừng…anh đừng giết anh ấy
-Cô im đi …cô ngàn lần tội chết vì để cho hắn sờ vào người
-Tội của tôi là k nói rõ ràng xin anh đấy
Tú: Mày làm dc gì ngoài cái tay khoẻ ( tú cười)
Vua há miệng co người đầu sói và răng lộ ra khiến Tú run lẩy bẩy
Tú: Gì …gì vậy…hắn là gì vậy ôi mẹ ơi…có ai không …
Tôi lần đầu nhìn thấy anh ta biến hình ngay trước mặt mình…một con sói đen vs đôi mắt đỏ ngầu…
Tôi: Đừng hại anh ấy…
Vua buông ta Tú ra quay ra nhìn Thu
Vua: Cô bênh hắn hay sao
-Anh ta chỉ là con người bình thường thôi…anh ta không có ác ý ,anh đưng giết họ như chị Linh
-Linh nào?cô đang nói gì vậy…
Tú từ sau cầm thanh kiếm nhật treo trong nhà đâm phập vào Vua từ phía sau…Vua biến thành người chiếc kiếm đâm xuyên qua tim…ông ta cười nhẹ
Tú: Mày tại sao …là gì vậy?
Mộc xuân từ phía sau siết cổ Tú
Tôi: Nếu Tú chết tôi nhất định sẽ k gặp anh nữa dù có chết cũng k gặp
Vua vẻ mặt cay cú gật gật mím mồm rồi rút thanh kiếm từ từ ra ném xuống đất
Vua: Cô có biết ta là ai k
-Tôi k muốn biết và k cần biết nhưng ở đây là loài người,chúng tôi nhỏ bé k thần thánh như các người …hãy tha cho chúng tôi
Mộc xuân: Hắn phạm thượng tội chết cả ngàn lần sao cô dám ăn nói vs điện hạ như vậy…
Vua dơ tay ý bảo im…Mộc Xuân lặng im
Vua: Thả hắn ra …
Mộc xuân: Điện hạ
-Xoá kí ưc của nó đi…
Mộc xuân: Vậy thôi ạ ( Tú run sợ đến trợn ngược mắt)
-Ta sẽ xoá cả kí ức của ngươi về ta…tất cả
Vua vừa chạm đến tôi,tôi giữ tay…
-Em k muốn quên anh đừng làm vậy
-Xoá đi ta đã nói sẽ từ bỏ ngươi là sẽ k nói hai lời
-Tôi không muốn quên anh,hay anh ngủ với tôi rồi nên anh chán và phủi bỏ trách nhiệm
Đang lúc nước soi lửa bỏng Vua ấp úng khi thấy Thu khóc
Vua: ta cho ngươi 2 phút mặc đồ …
-Vậy là anh sẽ k xoá phải không…
Vua k trả lời quay đi…tôi chạy theo sau ra bên ngoài đương cứ thế dưới hàng cây lá rơi đầy chân…
Vua: Khi nãy ngươi có sợ ta không
-Sao lại sợ ạ
-Khi nãy là bản chất hình hài đúng với con người của ta…
-Sói đen đẹp mà,nhìn dũng mãnh nữa
-Cô k sợ à
-Không…vì tôi biết anh sẽ k hại vợ mình đúng k
-Vợ
-Chúng ta đã thề với đất trời rồi còn gì…
Tôi cười vua với tay ôm lấy tôi dưới hàng cây đầy hoa và lá rơi…
-Ta chỉ nghĩ rằng cùng ngươi bạc đầu bất kể dù ngươi có gấm vóc ra sao…chỉ cần khi ta hoàn thành xong giấc mộng nắm lấy thiên hạ của mình…ta nhất định sẽ cưới em với một lễ cưới đàng hoàng…
-Nhưng đừng đi lâu quá ,em sợ sẽ k chờ được 4 năm rồi …đã 4 năm rồi …
-Ta nói rồi em là nhịp tim kiếp trước chưa từng ngừng đập…
-Vậy em là kiếp sau của người mà anh yêu à
-Phải…
-Vậy em là thay thế
-Không phải,em và cô ấy khác nhau nhưng dù có qua bao kiếp lòng ta vẫn luôn hướng về một người…
Vua lại biến mất k chút dấu vết…lòng tôi thật sự chỉ yêu người đó dù cho một chữ đợi sẽ gắn liền cuộc tình giữa tôi và người đó…
Tại Thiên Giới
Thiên đế: Có chuyện hắn có ý định đánh thiên đình sao
Thừa tướng: Dạ có tin mật báo là như vậy ạ …
Hoàng Hậu: Điện hạ…đừng vội,chúng ta hãy mở đại tiệc mời ngài ấy lên xem ý thế nào,Tộc sói mới cưới con gái chúng ta em nghĩ ông ấy sẽ k làm vậy đâu
-Ai nói…hắn sẽ làm vậy…hắn là ai em quên à,bản chất trong người hắn là kẻ máu lạnh gấp 10 lần cha của hắn…
-Vậy em mới nói xem xét ý kiến…chúng ta phải để hắn thấy gia tộc của chúng ta rất có thiện ý…
Hôm sau tôi đang chuẩn bị dọn dẹp quán cùng bố mẹ…bố tôi đã trở về và sống vs mẹ con tôi,tất cả như một giấc mơ vậy…gia đình mở một quán phở trong thành phố…
Bố: Kb bh Thu nhà mình dắt bạn trai về nhỉ
Mẹ: Kén quá là ế đó con ạ,Tú nó tốt mà
-Con yêu người ở xa lắm
Bố: Thật không hnao đưa về ra mắt xem
-Anh ấy ở xa lắm
-Xa là đâu
Tôi cười nhạt đến chính tôi còn chẳng biết…k lẽ nói vs bố mẹ yêu một con sói có phép thuật…
Mẹ: Nhưng đừng nói vs mẹ là con chém gió nhé
-con có rồi mà,chém gì mà chém con nói thật mà…
Bố: Bố cũng chả tin…
Vừa nói xong thấy có khách vào
Bố: Phở Thu xin chào …
Tôi đứng im khi thấy anh ta xuất hiện…trong chiếc sơ mi trắng quần bò đen cùng giầy thể thao đơn giản,cũng k vuốt bóng tóc như mọi lần mà thả rũ mái…
Trường: Chào hai bác cháu là bạn trai của Thu
Tôi đang uống nước mà k nuốt nổi nước…bố mẹ tôi thì tròn mắt ngạc nhiên…
Bố thịt gà cùng anh ta,anh ta vừa cầm con gà lên con gà quay cu đơ tự chết k cần cắt tiết…
Bố: nãy nó vẫn sống tươi mà nhỉ
Tôi cười nhạt có lẽ gà sợ anh ta quá tự chết…nhìn anh ta vặt lông gà và làm rất chuyên nghiệp…
Bố tôi rót rượu mời anh ta k phản ứng,tôi đá chân…
Tôi: Anh phải rót cho bố em đấy
Vua: Bố em biết kém anh bn k
Tôi: Nhưng anh đang yêu con của ông thì vẫn là kém
Vua thở dài rồi cầm chai rượu rót
Bố: Chú chỉ có một đứa con gái,thật sự chỉ mong con mình luôn dc hạnh phúc…
Vua: Nếu cha mẹ có phúc phần ắt con sẽ được hạnh phúc,nhưng đấy là nếu có phúc còn ở đây ông
Tôi đá chân rồi lừ mắt…
Vua: Đấy là ý kiến của cháu,cháu xin hết…
Tôi nhìn lên trần rồi cười nhẹ…
Tại ma giới
Trâm phượng: Dạo này điện hạ đều đóng cửa tại phòng…
Hầu: Nghe nói đi săn ạ
-K đúng ta cứ thấy ngờ ngợ gì đó…theo sát động tĩnh cả bên phu nhân biết đâu có manh mối…
Phu nhân đập bàn khiến anh trai giật mình
Phu nhân: Ngài ấy k muốn san bằng thiên giới nữa ạ
Anh trai: Phải, dien ha tước binh quyền của anh và nói k san bằng nữa
-Vậy là sao ,em thật sự k hiểu nổi vậy rốt cuộc là có hay k
-Anh xin gặp nhưng k dc gặp,dạo này điện hạ bận chuyện gì vậy
-Em biết rồi…đê em xử lý
Phu nhân nói vs cô hầu gái thân cận
Phu nhân: Ta có linh cảm điện hạ đang tìm tiền kiếp của xuân Thu …ngài ấy yêu cô ta cả ngàn năm k có lý nào lại bỏ qua kiếp sau cả…chỉ có điều ta không mong cô gái đó quay trở lại…xưa thì ta còn có ý định để cô ta sinh con cho điện hạ nhưng điện hạ có động vào trâm phượng…vậy tức là
-Tức là điện hạ có thể qua đêm vs người đàn bà khác
-Trước đây k vậy tại sao bh lại có…kì lạ
Hầu gái của Trâm Phượng làm con bướm nghe lén mọi chuyện rồi về báo chủ nhân
Trâm phượng: Loài người sao…
-Dạ đúng ạ,nghe nói điện hạ được phu nhân mai mối cho cô gái nào là kiếp sau của người mà điện hạ yêu khi xưa
-Ta nhất định phải xem sao?
Trâm Phượng biến mất tới ngọn núi và căn nhà gỗ
Trâm Phượng: Hương thơm của điện hạ vẫn ở đây…ngài ấy đã ở đây…
Cô ta dậm chân,thần thổ địa của núi hiện ra
Thổ địa: Thổ địa kính chào hoàng hậu…
Trâm Phượng: Nắm lấy tay ta
-Dạ…chuyện này
-Chỉ cần nắm lấy tay ta,tự ta sẽ xem xét k cần ngươi phải nói
-Thần cung kính đức vua nên sẽ k làm gì đâu ạ
-Con gái của ngươi đang học trên thiên đình,ngươi có muốn nó tu tiên không
-Thần…
-Đưa tay đây,ta đâu cần ngươi nói
Trâm Phương lao tới cầm tay thổ địa…hình ảnh tất cả sự việc về vua và Thu tại ngọn núi từ gặp gỡ bảo vệ Thu khỏi bọn truy sát và cả chuyện quan hệ nam nữ…
Trâm Phượng buông thõng tay: Ngài ấy k thể nào làm vậy vs ta được…k thể nào…
Trường ra về cúi chào bố mẹ tôi,bố mẹ tôi có vẻ rất vui và ưng anh ta
Bố: Nó là đứa có vẻ lỳ lợm nhưng nói câu nào đúng câu đó…con k tiễn bạn về à
-Chưa kịp tiễn đã đi nhanh rồi ah
Tôi thở dài mở cửa lên phòng thì thấy anh ta nằm sẵn ở giường…
Tôi: Ô anh ở đây ạ
-Ta đau vai quá bóp vai cho ta đi
Tôi đi ra bóp vai…
Vua: Lần tới ta có lẽ sẽ đi hơi lâu
-Lâu là bao lâu ( tôi trùng giọng buồn)
-Ta sẽ cố xong trong 10 năm
Tôi buông tay…
Vua: Vậy 5 năm…
-Em k muốn chờ đợi nữa,em không muốn nữa…
-Chỉ cần ta hoàn thành việc ta sẽ đón em lúc đó sẽ an toàn …
-Anh k nhớ em hay sao
-Có chứ
-Vậy tại sao lại tận 5 năm
Vua ôm lấy tôi…
-Ta sẽ tranh thủ đến với em …
-Em k muốn yêu kiểu như thế này nữa,em sợ chờ đợi
-Chỉ lần này nữa thôi…
Vua hôn lên môi tôi,hôn nụ hôn cuồng nhiệt rồi cở bỏ đồ …nhìn người nằm trên bụng mình…
Vua: Sao vậy
-Nghĩ xa anh là em thấy buồn
-Ngốc,ta muốn tốt cho em
Vua ngắt một sợi tóc trên đầu rồi biến thành sơi dây đỏ đeo vào tay tôi…
Vua: Dù có ra sao chỉ cần em đeo cái này thì dù em ở đâu ta cũng sẽ đến bên em …chỉ cần em gọi là được…
-Em sẽ giữ cẩn thận
Tôi ôm cổ vua…hai má của chúng tôi áp vào nhau…tôi biết lựa chọn của bản thân chính là đau khổ nhưng tôi chấp nhận…
Tại Ma giới…
Phu nhân: Thiên giới có lời mời điện hạ đó ạ
-Được…ta nhận lời
-Nếu sắp giao tranh thì k nên đi ạ
-Đi chứ…đến nơi địch học hỏi cũng là cách tốt nhất
-Có nhiều kẻ tung tin điện hạ có giấu và đang yêu một cô gái loài người,nếu là sự thât sẽ là điểm yếu đó ạ
-Phu nhân nên cắt lưỡi chúng và tập chung cho cv sắp tới,chuyện của ta nếu có sẽ đưa về việc gì ta phải giấu
-Ta tin điện hạ
Vua ánh mắt đầy lo lắng…
Tôi đã có thai…que thử 2 vạch …đi khám tim thai đã có…
Bác sỹ: Tim thai đập chúng tôi đôi lúc k đo dc nhịp nên vẫn phải chú ý thêm…
Vâng
Tôi về nhìn cha mẹ mà chẳng dám nói…ngài ấy nói nhanh thì 5 năm…lâu là 10 năm…vậy phải nói thế nào đây,sao mình lại như vậy ,sao mình cứ mãi chờ đợi người đó…
Bố mẹ tôi cãi nhau vì chuyện của tôi…
Mẹ: Bỏ đi bỏ ngay
Bố: Bà yên nào nói bỏ là bỏ à
Mẹ: Nó bảo thằng đó đi 10 năm…ông điên à,hết thanh xuân của con mình chờ đợi 1 thằng đi đâu k rõ à
Bố: Tôi bảo cô im mà ( bố tát mẹ)
Tôi ngồi trong phòng nhắm mắt nước mắt cứ rơi…
Chuyện tình của mình thật không dễ dàng,một ngày nào đó kết thúc lửng lơ …em cũng k bất ngờ …ngài tin là tôi đã làm hại cái thai đó
-Nếu cô là kẻ độc ác như vậy thì tôi nhất định sẽ không giữ cô lại
-Vậy chúng ta cứ buông đôi tay nhau ra…cứ buông ra cũng được ( tôi ức gạt nước mắt) tôi chấp nhận hình phạt dành cho kẻ sát hại hoàng tộc…
-Im đi
-Cứ cho là tôi làm đi,tôi vì ghen đã hại hoàng hậu của anh đấy
-Ta nói im đi
-Vậy cái thai trong bụng tôi thì tôi sẽ trả lại cho hoàng hậu của anh
-Em …em có rồi à
-Tôi đã nhờ người báo cho anh rồi còn gì
-Ta chưa biết
-K đúng,anh k mong chúng ta có con
-Cô điên à…ai nói ta k mong có con…
-Còn mong chờ chi…( tôi bật khóc) chúng ta từ nay về sau đường ai nấy đi…
Tôi với lấy bát thuốc độc uống hết bát…Vua với tay không kịp
Vua: Không….k được…
Thu: Mong sao tháng năm mờ phai vết dấu tháng năm để sau này có còn thấy nhau lòng sẽ k mang ưu sầu…!
Mộc xuân: Cô Thu đã tắt thở rồi điện hạ
Vua: K thể nào,các ngươi nói dối cút…Thu ơi ta xin em đừng bỏ ta được không,đừng bỏ ta ở lại một mình…ta k thể mất em được…đừng làm trái tim ta đau đớn lần nào nữa,ta chưa bao giờ nói không tin em…ta sẽ mãi mãi một chữ đợi em!
Nước mắt của Vua rơi xuống khiến tôi giật mình tỉnh giấc…hoá ra là mơ…tôi xoa bụng mình…ngài ấy chỉ yêu mình mẹ thôi sẽ k có hoàng hậu nào cả con ạ…mẹ hay mơ linh tinh quá hihi…mẹ xin lỗi…
Trâm Phượng biến thành một người hầu gái đến nhà Thu gặp Thu…
Trâm phượng: Cho tôi gặp cô Thu
Thu: Là tôi đây ạ
Trâm Phượng: Ngài ấy muốn gặp cô,đi theo tôi…
-vâng…vâng
Tôi chỉ đi theo mà chẳng hỏi xem vì thấy nói ngài ấy chắc là người ở đó thật…cô gái xoa tay tôi đã thấy đứng trên mây
Trâm phượng hiện ra bản thân…
Tôi: Cô là
-Cô đừng hỏi chỉ đi theo tôi là sẽ gặp được ngài ấy
-Vâng…cô đẹp thật…( tôi cười tươi)…
Vua cùng phu nhân và thừa tướng lên thiên cung dự tiệc do hoàng hậu và thiên đế mời…
Thiên đế: Đã lâu k gặp
Vua sói: Khách sáo quá rồi
Thiên đế: Nghe nói điện hạ hay đi săn hôm nào chúng ta cùng nhau đi săn chứ
Vua sói: Thiên đế uy nghiêm một lần săn bằng 10 lần tôi săn nào dám
-Tộc sói đúng là khiêm tốn
Thiên đế đưa cho Vua ly rượu mà ly rượu sôi sục hai người nhìn nhau không khí căng thẳng đến nỗi ly rượu vỡ toang
Thiên đế: Người đâu mang ly khác tới đây,vua sói k bị ướt áo chứ
-K sao…
Họ dùng năng lực của mình để mời rượu,không ai thua ai…
Thiên đế: Trâm Phượng đâu nhỉ…
Phu nhân: Con bé nói đi trước rồi mà…
Hoàng Hậu: Không thấy…con bé chưa về
Thiên đế: Chắc lại mải chơi ở đâu đó,con bé dc nuông chiều từ bé chắc khiến Vua sói đây đau đầu
vua: K sao…
Thiên đế: Nay chỉ mời ngài lên để chúng ta có thể trao đổi chuyện thôi còn về tranh chấp giữa hai giới chúng ta sẽ không nhắc tới
Vua sói: Ta cũng vậy chuyện đó k nên nhắc tới ở đây…
Hoàng Hậu: Mời vua sói thưởng thức đào của thiên giới
-Cám ơn hoàng hậu…Trâm Phượng có gì mong ngài chỉ bảo
-Tất nhiên rồi
-Đấy vừa nhắc con bé đã đến rồi
Trâm Phượng nắm tay Thu đi tới khiến Vua khựng lại ánh mắt đầy vẻ lo lắng…
Phu nhân: Xin ngài hãy giữ vững nếu ngài có biểu hiện gì chính là hại cô ta…
Vua: Bằng mọi cách đưa cô ấy rút khỏi đây an toàn một cách khéo léo nhất
Phu nhân: Vâng điện hạ yên tâm…
Trâm Phượng: Cha mẹ…đây là bạn con ở loài người ạ
Hoàng Hậu: Loài người thấp kém sao có thể làm bạn con được
Trâm phượng: Con thích là được mà ,con thích ở loài người có nhiều câu hay lắm ví dụ như chữ chồng…tức là chỉ người đan ông đã có gia đình
Tôi nhìn thấy Vua nhưng ông ta lắc đầu ,tôi hiểu ông ta đang coi như k quen tôi…
Trâm Phượng: Như con gọi ngài ấy là chồng đó là câu ở loài người đó ạ…hôm nay điện hạ cho em gọi anh là chồng nhé…
Hoàng hậu và thiên đế cười: Cái con bé vô lễ này…
Trâm Phượng nói rồi nhìn sang tôi “ Ngài ấy chính là chồng của ta”
Tôi tay run lên nắm chặt vào áo
Trâm Phượng: Con có tin vui muốn nói ạ,con có thai rồi…
Vua nhìn thẳng vào tôi…tôi bật cười…ông ta nhắm mắt thở dài rồi đứng dậy đi ra chỗ tôi nắm lấy tay Trâm Phượng
Vua: Ta sẽ mừng tiệc vui này vào ngày gần nhất giờ thì ta phải đưa Trâm Phượng về nghỉ ngơi…
Trâm Phượng: Ngài k vui ạ
-Có chứ ta rất vui…
Vua sói hôn lên trán Trâm Phượng ngay trước mắt tôi…giữa chúng tôi là hai thế giới và tôi biết giữa chúng tôi là chẳng thể…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!