Một Chút Ngọt Ngào - Chương 12: C12: Chương 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
25


Một Chút Ngọt Ngào


Chương 12: C12: Chương 12


“Thì ra anh ấy tên Liệp Phong, quả nhiên cả cái tên cũng đẹp trai quá chừng, em chưa bao giờ gặp chú chó nào đẹp trai như thế.” Sau khi rời bệnh viện thú y về tiệm, Mỹ Mỹ cứ kéo Mục Đồng mãi, liên tục nói với cậu chuyện về Liệp Phong.

Trông nhóc vui vẻ lắm, quên sạch chuyện đánh nhau trước đó từ lâu rồi.

Đẹp trai thì đẹp trai, nhưng mà…

“Hình như nhóc ấy chảnh lắm.” Mục Đồng nhắc nhở: “Cái kiểu tính nết này không dễ làm quen đâu.”

Quan hệ giữa người và người cực kỳ xem trọng sự hoà hợp về tính cách, động vật cũng không ngoại lệ, có những chú chó tính nết khó gần, mỗi lần thấy mặt là đánh nhau anh chết tôi sống.

Cũng không phải nói rằng Liệp Phong và Mỹ Mỹ sẽ đánh nhau, nhưng tính cách của hai đứa khác nhau rất nhiều, cho dù làm quen với nhau thật, đoán chừng Liệp Phong cũng khó có thể chơi chung với Mỹ Mỹ giống Ba Tử.

“Thế thì chưa chắc.” Mỹ Mỹ nói: “Trông A Nhiên có vẻ khó gần thế thôi, nhưng người quen anh ấy đều có thể vui vẻ ở chung với ảnh, nên anh cũng không thể trông mặt bắt hình dong chó được.”

Mục Đồng nhận ra cậu bị một nhóc chó dạy bảo, cậu hơi dở khóc dở cười: “Vậy là em muốn kết bạn với Liệp Phong đúng không?”

Mỹ Mỹ gật đầu với vẻ rất chân thành: “Em muốn thêm anh ấy vào bảng xếp hạng bạn tốt của em.”

Nói thì nói vậy, nhưng nhóc chỉ là một chú chó, chuyện chó và chó có thể làm tương đối có hạn.

Mỹ Mỹ nói: “Nhưng em không biết ảnh sống ở đâu, Mộc Dũng ơi, anh giúp em hỏi thăm vài chuyện về Liệp Phong được không?”

Mục Đồng vẫn có thể giúp nhóc chó thực hiện thỉnh cầu nhỏ bé này, cậu đồng ý: “Được thôi.”

Chuyện này đến rất đúng lúc, tối nay, ba mẹ Khưu Sơn Ngữ mời Mục Hy Tình và Mục Đồng qua nhà ăn cơm.

Nhớ lại lần trước, vẫn nên đọc sách một chốc rồi qua thì hơn.

Sau này nhà của Khưu Sơn Ngữ được sửa lại, đã đổi từ phong cách Trung Quốc thành phong cách Châu Âu hiện đại, thay đổi rất nhiều.

Mục Đồng theo Khưu Sơn Ngữ tham quan khắp ngõ ngách, Liệp Phong đang ngủ trong phòng Khưu Sơn Ngữ. Lúc nghe thấy có người mở cửa đi vào, nó chỉ khẽ nhúc nhích tai, sau khi nhận ra thân phận người đến dựa vào tiếng bước chân, nó lại yên tâm ngủ tiếp.

Mặc dù ấn tượng đầu tiên Liệp Phong để lại cho Mục Đồng là nó rất chảnh, nhưng tính cách cũng thuộc kiểu chín chắn, không chỉ vì trời sinh đã thế, sự chỉ dạy và huấn luyện của chủ nó về sau cũng quan trọng không kém.

Hiển nhiên đây không phải công lao của Khưu Sơn Ngữ, trên thực tế, Liệp Phong được nhận nuôi.

“Cái tên Liệp Phong cũng do người huấn luyện ban đầu đặt cho nó.” Khưu Sơn Ngữ nói với Mục Đồng: “Người huấn luyện đó là bạn cũ của ba anh.”

Ngày trước Liệp Phong từng là chó nghiệp vụ trong quân đội, sau này nó bị thương nghiêm trọng trong vụ án tập kích, trải qua sự điều trị dài đằng đẵng, cuối cùng nó cũng hồi phục, bây giờ nó cũng rời khỏi tiền tuyến trước thời hạn.

Một năm trước, Khưu Viễn Chu biết được tin này từ chỗ bạn mình nên chủ động đưa ra yêu cầu nhận nuôi, rồi đưa Liệp Phong về nhà.

Kết hợp hoàn cảnh trưởng thành và trải nghiệm của Liệp Phong, cái nết kiêu kỳ của nó xác thực hơi giống kiêu binh.

Mục Đồng lấy điện thoại ra, nhân lúc Liệp Phong đang ngủ không để ý, cậu lén chụp mấy bức, dự định mang về cho Mỹ Mỹ xem.

Nhận được sự tin tưởng của Mỹ Mỹ, Mục Đồng cũng nỗ lực hết mình, hỏi thăm Khưu Sơn Ngữ thêm những chuyện liên quan đến Liệp Phong, từ sở thích ăn uống đến thời giờ làm việc nghỉ ngơi thường ngày, cậu vừa hỏi thăm, vừa ghi chú lại trên mục ghi nhớ trong điện thoại.

Liệp Phong vẫn luôn nằm ngủ trên thảm bất chợt nói một câu: “Anh điều tra gia cảnh đủ tỉ mỉ nhỉ.”

Bị nó nói thế, Mục Đồng buông điện thoại, xấu hổ giải thích: “Anh chỉ tìm hiểu một xíu, không phải điều tra gia cảnh gì đâu…”

Khưu Sơn Ngữ tưởng cậu đang nói với mình, cười ha ha xua tay: “Anh biết.”

Liệp Phong ở bên cạnh chẳng nói gì, đổi tư thế khác rồi ngủ tiếp.

Lúc ăn cơm tối, Khưu Sơn Ngữ tranh cãi không vui với Khưu Viễn Chu. Mâu thuẫn giữa cha con hai người tới lui cũng chỉ mấy việc nọ, ngày trước cãi nhau vì chuyện học hành, bây giờ lớn rồi lại cãi nhau vì công việc.

Khưu Viễn Chu vẫn không ủng hộ Khưu Sơn Ngữ làm DM ở tiệm game “Ai là kẻ giết người”. Trong mắt ông, đây không phải một nghề có thể đảm bảo lâu dài.

Họ vốn đang ăn cơm vui vẻ, bản tin truyền hình bất ngờ chiếu tin sinh viên đại học tìm việc, Khưu Viễn Chu nắm bắt cơ hội lại bắt đầu răn dạy Khưu Sơn Ngữ một trận.

Khưu Sơn Ngữ không thích ba mình chỉ trỏ công việc yêu thích của anh, trong cơn nóng giận, cơm anh cũng không ăn nữa, đặt bát đũa xuống đi thẳng lên lầu.

Mục Đồng gần như đã quen với cách cãi nhau của cặp cha con này, cậu vội vàng ăn xong mấy miếng cuối rồi nhanh chân đuổi theo.

“Anh Tiểu Sơn ơi.” Mục Đồng gõ cửa phòng, người bên trong không trả lời. Mục Đồng biết Khưu Sơn Ngữ đang giận nên cậu tự mở cửa đi vào.

Mục Đồng biết rõ tính xấu của Khưu Sơn Ngữ, biết lúc anh đang bực sẽ chẳng nghe lọt lời khuyên của ai, nên cậu dứt khoát không đề cập đến những chuyện không vui trên bàn ăn lúc nãy.

Khưu Sơn Ngữ ngồi trước bàn học, gõ bàn phím lách cách trước máy tính. Mục Đồng tò mò tiến lên ngó nghiêng rồi hỏi: “Anh Tiểu Sơn, anh đang viết gì thế?”

“Anh đang sửa kịch bản.”

Mục Đồng chú ý đến một chồng kịch bản và thẻ manh mối Khưu Sơn Ngữ đặt trên bàn, ngoài ra còn có một xấp giấy nháp viết đầy chữ, dán đủ loại giấy ghi chú.

Đây là kịch bản mới mà cửa tiệm nhập về cách đây không lâu, ban đầu lúc kịch bản này mới ra, trên thị trường liên tục đánh giá tích cực, kết quả sau khi mua về kiểm thử nội bộ xong mới con mẹ nó phát hiện đây là bản lỗi marketing quá đà.

Theo ý của Dịch Nhiên, ban đầu anh dự định bỏ hẳn kịch bản này, nhưng Khưu Sơn Ngữ cân nhắc đến chi phí bỏ ra lúc đầu, ít nhiều gì cũng thấy lo thay cho túi tiền của Dịch Nhiên. Gần đây anh vẫn đang sửa chữa và tối ưu hoá cách chơi, cơ chế của kịch bản và sưu tầm thêm chứng cứ, cố gắng giải cứu nó khỏi bờ vực bị chôn vùi.

“Phần sửa đổi đã gần hoàn thành rồi, tối nay tụi anh quyết định kiểm thử nội bộ một lần nữa, à đúng rồi, em muốn làm cùng không?” Khưu Sơn Ngữ hỏi.

Mục Đồng khá hứng thú, rồi lại thoáng do dự: “Nhưng em không đưa ra ý kiến chuyên môn gì cho mấy anh được.”

“Không sao, xem như gom thêm một người cho đủ số thôi.”

Không trì hoãn thêm nữa, thu dọn đồ đạc xong thì họ nhanh chóng xuất phát.

Lúc này tâm trạng của Khưu Sơn Ngữ vừa mới tốt hơn, kết quả lúc chuẩn bị ra ngoài lại bị Khưu Viễn Chu cằn nhằn đôi câu, cả gương mặt anh lại sa sầm.

Mục Đồng lấy một gói kẹo socola mm ra khỏi túi mời anh ăn: “Em nghe nói ăn đồ ngọt thì tâm trạng sẽ tốt hơn một chút.”

Khưu Sơn Ngữ nhận socola, đổ hết vào miệng. Đang ăn socola, vậy mà anh vẫn có thể mở miệng nói trôi chảy: “Ngưỡng mộ em ghê, dì Mục thấu tình đạt lý quá, tốt hơn ba anh nhiều.”

Mục Đồng cúi đầu nghịch khoá kéo trên balo: “Thực ra em cũng có phiền muộn của mình.”

Khưu Sơn Ngữ tò mò: “Phiền muộn gì thế? Nói anh nghe xem.”

Cậu mím môi, thì thào: “Kệ đi, chỉ thất tình mà thôi, cũng chẳng phải chuyện gì to tát, vả lại cũng qua cả rồi.”

Khưu Sơn Ngữ vừa định nói đôi lời an ủi, nhưng rồi lại nhanh chóng nhận ra chỗ bất thường: “WTF, chẳng phải em mới tỉnh lại hồi tháng trước hả Tiểu Đồng? Hai tháng nay em trải qua nhiều chuyện vậy á?”

Mục Đồng biết chắc chắn Khưu Sơn ngữ hiểu nhầm cậu đã yêu đương, cậu nói: “Cũng đâu phải yêu mới thất tình đâu.”

“Haizz không sao, người sau sẽ tốt hơn, em thích con trai hay con gái? Bình thường lúc anh dẫn kịch bản trong tiệm quen biết nhiều trai đẹp gái xinh lắm, nếu không thì anh giới thiệu cho em mấy người nha.”

“Không cần đâu ạ.” Trông Mục Đồng có vẻ không hứng thú: “Thuận theo tự nhiên là được.”

Vì đánh nhau nên tạm thời Mỹ Mỹ bị Dịch Nhiên cho ở nhà, vốn Mục Đồng muốn chia sẻ tin tức mới nhất mà cậu nghe ngóng được cho nó ngay tức thì, nhưng xem chừng chỉ đành đợi lần sau thôi.

Người tham gia kiểm thử nội bộ lần này căn bản đều là nhân viên công tác của CR. Có kinh nghiệm chơi phó bản một lần, Mục Đồng cũng hiểu đại khái toàn bộ quá trình.

Nhưng lần này là kịch bản suy luận khôi phục cốt truyện, phải suy luận logic rất nhiều, bất cứ một chi tiết nào cũng che giấu manh mối cực kỳ quan trọng, Mục Đồng là người chơi mới, nên không khỏi thấy hơi khó khăn.

Nhưng may sao đây là nhóm người chơi cao cấp, với sự luân phiên của năm sáu cái máy ủi trong nhóm, tốc độ giải mã của họ nhanh như bay.

Mục Đồng im lặng ngồi tại chỗ nghe mọi người bàn bạc, thỉnh thoảng ngó nghiêng xung quanh hai cái.

Giống như lần trước, Dịch Nhiên vẫn ngồi bên cạnh cậu. Vì manh mối và quan hệ nhân vật khá phức tạp, lúc khôi phục kịch bản, thỉnh thoảng Dịch Nhiên lại ghi chú trên giấy.

Anh viết kiểu chữ Hành Thư, đi nét mạnh mẽ, đường nét lưu loát, thoải mái tự nhiên, nét chữ như con người anh vậy, thể hiện sự chín chắn và trầm ổn.

Ngòi bút lướt nhanh trên giấy trắng bằng phẳng, cuối cùng mực đen hóa thành chữ Hành phóng khoáng, đó là một sự tận hưởng về thị giác vô cùng sảng khoái.

Nhưng Mục Đồng không dám nhìn thẳng Dịch Nhiên, mỗi lần cậu đều lợi dụng thời gian rỗi đọc thẻ manh mối, giả vờ vô ý hướng mắt lên mặt bàn của Dịch Nhiên, sau khi xem mấy lần lại thu tầm mắt về.

Lúc kịch bản kết thúc, mọi người tự dọn đồ rời đi, Mục Đồng đeo balo chuẩn bị xuống lầu. Khoảnh khắc đến đầu cầu thang, bỗng dưng cậu dừng chân, quay người trở lại.

Người trong phòng đã về hết, nhưng tạm thời đồ trên bàn vẫn chưa dọn xong.

Ánh mắt của Mục Đồng rơi trên tờ thấy nháp ở chỗ ngồi của Dịch Nhiên, cậu bước qua, cẩn thận gấp tờ giấy nháp viết đầy chữ đó lại, nhét vào trong balo.

Lúc cậu ra khỏi phòng lần nữa, Mục Đồng thấy Dịch Nhiên bước đến từ đầu kia hành lang, trong tay anh có thêm một ly cà phê bốc hơi nóng.

Mục Đồng thoáng căng thẳng vô cớ, cậu vô thức mím môi.

“Lại quên lấy đồ à?”

Sau khi Mục Đồng do dự hết nửa giây, đâm lao đành theo lao mà gật đầu: “Dạ…”

Ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng cậu cũng tìm được vấn đề hỏi đối phương: “Phải rồi, lì xì miễn đơn dùng thế nào vậy ạ?”

Dịch Nhiên nói: “Lúc thanh toán em đưa lịch sử trò chuyện cho lễ tân xem là được.”

“Phó bản vừa chơi có được dùng lì xì miễn đơn trừ vào không ạ?”

Mục Đồng mở Wechat, lúc cậu chuẩn bị đưa lịch sử trò chuyện quay lì xì khi trước thì Dịch Nhiên lại nói: “Đó là kiểm thử nội bộ của tiệm, kiểm thử nội bộ không cần thu phí, em để lì xì lần sau dùng đi.”

“Đợi đã.” Mục Đồng vừa lướt qua Dịch Nhiên, bỗng dưng cậu bị đối phương gọi lại.

Cậu chột dạ đứng im tại chỗ, cứ ngỡ chuyện mình vừa lấy trộm giấy nháp đã bị Dịch Nhiên phát hiện: “Sao, sao thế ạ?”

Dịch Nhiên nhìn cà phê trên tay, hỏi bằng giọng điệu tuỳ ý: “Trễ vậy rồi, lát nữa em về kiểu gì?”

Mục Đồng lặng lẽ thở phào một hơi: “Anh Tiểu Sơn lái xe đến, anh ấy đưa em về.”

Vừa nói xong, giọng Khưu Sơn Ngữ từ dưới lầu truyền đến: “Tiểu Đồng, em xong chưa?”

“Em đến ngay!” Mục Đồng vội vàng vẫy tay nói tạm biệt với Dịch Nhiên, nhanh chân bước xuống lầu.

Bình thường Mục Đồng đã quen đi ngủ trước 10 giờ, hôm nay về nhà đã khá muộn. Sau khi tắm rửa dọn dẹp xong đã gần mười hai giờ đêm, nhưng cậu vẫn không buồn ngủ.

Cậu ngồi trước bàn sách trong phòng, lấy tờ giấy nháp Dịch Nhiên từng dùng ra khỏi cặp, mở nó ra, trải phẳng trên mặt bàn.

Mượn ánh đèn bàn, sau khi cậu chiêm ngưỡng nét chữ trên giấy một hồi, bỗng dưng máu huyết dâng trào, cậu lấy sổ và bút mực ra khỏi ngăn kéo, bắt chước chữ viết của Dịch Nhiên, viết hai hàng trên sổ.

Vì đã lâu không viết chữ, bây giờ cậu cầm bút chẳng có bao nhiêu lực, nhưng cậu vẫn bắt chước chữ viết của người khác, viết ra kiểu chữ xiêu vẹo cứng đờ thấy rõ, có thể nói là tương đối xấu, khá có cảm giác vụng về.

Mục Đồng rất không vui, buồn bực xé tờ giấy nọ khỏi cuốn sổ, vo thành một cục ném vào trong thùng rác.

Bỗng nhiên ngoài cửa sổ vang lên một tiếng “meo~”. Mục Đồng quay đầu lại, một con mèo bò sữa đang ngồi xổm bên bệ cửa sổ, nó duỗi vuốt mèo có đệm màu hồng phấn ra, cào lên cánh cửa kiếng đang đóng chặt.

Hình như trong miệng con mèo bò sữa đang ngậm thứ gì đó, Mục Đồng đi qua xem thử mới phát hiện đó là một con cá chép nhỏ, hơn nữa cá còn sống, đuôi cá còn đang vung vẫy từng nhịp, cố gắng thoát ra khỏi miệng con mèo.

Mục Đồng mở cửa sổ, vừa bất ngờ vừa ngạc nhiên: “Sao em đến đây?”

Mèo bò sữa nhanh nhẹn nhảy vào phòng, đặt con cá tươi nọ lên sàn, bắt đầu thong thả li3m vuốt: “Meo, đây là quà đáp lễ cá khô với thức ăn cho mèo vị mới, mấy anh em tụi em cùng đến hồ cá nhà ông Trương bắt đó.”

“……”

Thế chẳng phải mượn hoa dâng Phật sao?

Nhưng đám mèo con sẽ không để ý mấy thứ này, mèo bò sữa lại nhắc nhở: “Nhân lúc con cá này còn sống, anh mau ăn hết nó đi, nếu không mùi vị và cảm giác khi ăn sẽ chẳng còn ngon đâu.”

Con cá nhỏ đang bật nảy trên sàn thấy mà thương, Mục Đồng vội mang nó vào nhà vệ sinh, tạm nuôi nó trong chậu rửa mặt.

Mèo bò sữa hơi khó hiểu: “Anh không định ăn nó lúc này à? Con cá này ngon lắm.”

Mục Đồng không hứng thú với con cá chép này, nhưng cậu vẫn lịch sự trả lời: “Anh đã ăn tối rồi, tạm thời chưa đói.”

“Vậy cũng được, nhưng em vẫn kiến nghị anh ăn nó sớm meo.” Mèo bò sữa nói xong thì tò mò nhảy lên bàn sách, rảo quanh tờ giấy nháp viết đầy chữ một vòng, sau đó kề mũi ngửi: “Em mới thấy anh ngồi ngẩn ngơ ở đây, anh xem cái gì thế?”

“Anh đang luyện chữ, nhưng anh không viết đẹp được như vậy.” Mục Đồng kéo ghế ngồi xuống, vẽ bốn con mèo đơn giản trên cuốn sổ: “Phải rồi, mấy anh em của em đâu? Tụi nó không đi cùng em à?”

“Họ không tốt tính như thế đâu, vì em nhỏ nhất nên mỗi lần mấy tên đó đều quẳng mấy việc chạy vặt cho em làm, bực chết em!” Mèo bò sữa giận dỗi kêu meo meo.

Sau khi kêu xong một trận cho bỏ tức, nó lại phát hiện chỗ tốt của căn phòng: “Sao chỗ anh mát thế? Thoải mái hơn bên ngoài nhiều!” Mèo bò sữa híp mắt, ngước cằm về phía điều hòa đang phả gió trên tường, cổ họng liên tục phát ra tiếng rầm rì.

“Vì mở điều hoà đó, trước đây em chưa từng hưởng điều hoà đúng không?”

“Chưa ạ, tụi em sinh ra là mèo hoang, từ nhỏ ba mẹ đã dạy tụi em phải có lòng cảnh giác, không được tuỳ tiện vào nhà của thú hai chân.” Mèo bò sữa nói rất nghiêm túc.

“Chẳng phải bây giờ em đã vào phòng anh rồi à.”

“Anh hiểu tụi em nói gì, không giống thú hai chân khác.”

Mèo bò sữa đẩy cây bút đặt bên cạnh, sau khi chơi một hồi, nó mất hứng thú với cây bút, nhảy xuống bàn sách.

Nó duỗi người một chốc, ngáp một cái, có vẻ hơi buồn ngủ: “Em phải về ngủ rồi.”

Nói thì nói vậy, nhưng mèo ta duỗi người ngáp xong lại chẳng hề có ý định rời đi.

Mục Đồng ở bên cạnh vẫn đang đợi tiễn nó đi, kết quả đợi nửa ngày trời, mèo ta vẫn ngồi xổm tại chỗ.

“Buồn ngủ ghê.” Mèo bò sữa ngoảnh đầu nhìn lén Mục Đồng: “Em phải về ngủ đây.”

Thế này nào có ý định đi đâu, rõ ràng đang ám chỉ cho cậu rõ rệt mà!

Mục Đồng có kinh nghiệm giao tiếp với nhóc chăn cừu trước đó, lần này trả lời cũng trôi chảy hơn nhiều, giữ nó lại cho nó mặt mũi: “Nếu em thấy chỗ này thoải mái thì ở lại đây ngủ một đêm cũng được.”

“Dạ được, nếu anh đã muốn em ở lại, vậy em cũng hết cách rồi meo!” Mèo ta vui vẻ chạy lên tấm thảm lông nhung dưới sô pha, cuộn tròn nằm xuống.

“Phải rồi, anh tên Mục Đồng, em tên gì?”

“Em tên Ngưu Ngưu.” Mèo con rầm rì trả lời: “Họ đều nói em trông giống bò sữa, nhưng em thấy em chẳng giống tí nào…”

Ngưu Ngưu nói rồi nhanh chóng ngủ mất. Sau khi ngủ say, cơ thể cuộn tròn của nó dần duỗi ra, chuyển sang tư thế ngủ thoải mái ưỡn bụng lên trời.

Mục Đồng kìm nỗi xúc động muốn vuốt bụng nó, nói một tiếng “ngủ ngon” với mèo con, rồi khẽ tay khẽ chân về giường nằm xuống.

Trước khi ngủ, cậu mở app mua sắm trong điện thoại, đặt mua một bảng chữ mẫu – để luyện chữ; một con thỏ bông bằng khăn – thỏ đồ chơi của Mỹ Mỹ hỏng rồi, tặng nhóc đó cái mới; rồi thêm một túi thức ăn cho cá – cho con cá nhỏ ăn, mong rằng nó có thể thuận lợi sống tiếp.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN