Trên đường về, Mục Đồng vẫn giữ tốc độ chạy xe rùa bò như lúc đi.
Dĩ nhiên chú ý an toàn là tốt, nhưng cậu cứ cảnh giác ngoảnh đầu, ngược lại càng tăng độ khó cho người đi theo sau cả chặng đường.
Đời này Dịch Nhiên chưa từng lái xe chậm đến vậy. Để tránh cơn buồn ngủ đang xâm chiếm, anh lấy hai viên kẹo cao su bạc hà ném vào miệng nhai.
CR là chỗ mở cửa làm ăn, mỗi ngày đều phải tiếp xúc với đủ loại người, thỉnh thoảng xảy ra một vài tranh chấp mâu thuẫn là điều khó tránh khỏi. Mặc dù hồi nãy cái gã kiếm chuyện đã bị đuổi đi, nhưng đề phòng kẻ có chủ đích chẳng phải chuyện thừa.
Dịch Nhiên theo sau Mục Đồng ở phía xa xa, nhìn cậu cưỡi con xe điện Tiểu Miên Dương màu trắng lượn tới lượn lui trên đường. Thỉnh thoảng đi qua một vài đoạn đường không mấy bằng phẳng, con xe điện sẽ nhấp nhô lên xuống. Chịu ảnh hưởng từ sự chòng chành của con xe, đôi tai chó bông xù rũ xuống trên mũ bảo hiểm cũng lắc lư theo.
Con xe điện chầm chậm chạy qua công viên, lên cầu, băng qua đường cái, cuối cùng dừng ở tiệm thức ăn nhanh McDonald.
Cậu ngẩng đầu nhìn tấm biển giảm 50% cho phần thứ hai, sau khi do dự hồi lâu, cuối cùng cậu quyết định hỏi nhân viên mua hai ly kem McSundae sốt socola, rồi ngồi trên chiếc ghế bên đường ăn một mình.
Trước khi ăn, cậu bỗng dừng lại, hình như nhớ ra một chuyện đã quên mất.
Tiếp đó anh thấy cậu quay người, lấy gói kẹo socola mm mà Dịch Nhiên cho cậu khi trước ra khỏi balo, xé mở bao bì, đổ những viên socola đủ màu lên kem, sau đó múc một miếng to bự đầy ắp cho vào miệng.
Cậu há to miệng ăn kem McSundae sốt socola, dáng vẻ thoả mãn, không biết một con mèo hoang đến dưới chân cậu từ lúc nào.
Hình như bé mèo hoang không sợ người lạ, nó nhảy lên chiếc ghế tựa dài, ngồi bên cạnh cậu.
Mục Đồng vừa ăn kem vừa tự nói chuyện với bé mèo hoang nọ. Khoảng cách hơi xa, Dịch Nhiên không thể biết được cậu đang nói gì với mèo hoang, nhưng anh thấy nét cười đong đầy trên mặt cậu, chắc chắn cậu rất vui.
Ăn kem xong, Mục Đồng tạm biệt bé mèo hoang bên đường, rồi lại cưỡi con xe điện rề rà lên đường. Lòng cảnh giác của cậu thấp, về thẳng đến cửa nhà cũng không phát hiện ra nửa điểm bất thường.
Năm giờ rưỡi, giờ này Mục Hy Tình còn đang trên đường tan làm mua thức ăn. Sau khi về nhà, Mục Đồng vào nhà bếp cắm cơm.
Hai tiếng mèo kêu “meo meo” vang lên trên bệ cửa sổ, Ngưu Ngưu và mấy anh em mèo của nó lại đến làm khách.
Mục Đồng đã quá quen, cậu lấy cá khô vẫn chưa ăn hết khi trước ra khỏi thùng trữ đồ, ước lượng chia thành bốn phần, nhưng hình như hôm nay cu Tam không đến.
“Sao không thấy Tiểu Hắc nhỉ?” Mục Đồng hỏi.
Khoảng thời gian này cậu thường tiếp xúc với anh em mèo hoang. Ngoài Ngưu Ngưu, bây giờ Mục Đồng cũng biết tên của mấy con mèo hoang khác.
Cu Nhất tên Hổ Tử, cu Nhì tên Quýt, Cu Tam tên Tiểu Hắc, tên của tụi nó rất dễ nhớ, đều chọn theo đặc trưng màu sắc trên cơ thể mình.
“Tên nhóc đó lại chạy qua nhà ông Trương rồi.” Quýt hầm hừ nói, giọng điệu đầy vẻ kinh thường.
Dạo này nhà ông Trương nuôi Schnauzer màu trắng, tên Bóng Tuyết. Hồi trước lúc Mục Đồng đi dạo trong khu chung cư từng thấy nó mấy lần, một bé chó rất đẹp.
Ban đầu vì Tiểu Hắc vừa gặp đã yêu Bóng Tuyết, nên bị mấy anh em của nó bắt lại chê mắng mỗi ngày. Đánh cũng đánh, mắng cũng mắng luôn rồi, nhưng Tiểu Hắc vẫn khiêm tốn nhận sai, kiên quyết không thay đổi, dăm ba bữa lại chạy qua nhà ông Trương.
Vừa nhắc đến chuyện này, Hổ Tử lại giận sôi máu: “Thân là một con mèo mà ngày nào cũng đi nịnh nọt một con chó, không biết xấu hổ!”
Ngưu Ngưu cực kỳ đồng tình gật đầu hùa theo: “Meo! Đúng thế đúng thế!”
Đến khi Mục Đồng mang cá khô ra, đám mèo lập tức quẳng chuyện Tiểu Hắc tạo phản ra sau đầu, vội vàng chen lấn đến trước mặt cậu.
“Đừng vội, ai cũng có phần.” Mục Đồng giống như nhân viên sở thú, bưng cá khô đã chia xong cho tụi nó. Tiểu Hắc không đến, mấy anh em của nó cũng không hề khách sáo chia nhau hết phần của nó.
Mục Đồng lấy cái ghế đẩu ngồi bên cạnh, nhặt một nhành cây be bé trên mặt đất lên, từng nét một viết tên mình.
Viết tên mình xong, tiếp đó cậu lại viết tên Trương Mỹ Kỳ ở bên cạnh.
Thầy dạy thư pháp trong video dạy học nói rằng, luyện chữ chớ nên vội vàng, mỗi một chữ phải luyện đi luyện lại nhiều lần mới có thể nắm kỹ kết cấu hình dáng của chúng.
Gần đây cậu vẫn đang luyện mãi mấy chữ này, hiệu quả khi viết ra quả thực đã mềm mượt hơn trước đôi chút.
“Đồng Đồng ơi, tay anh sao thế?” Lúc Ngưu Ngưu ăn hết cá khô đang li3m vuốt, nó để ý vết thương trên khuỷu tay của Mục Đồng.
“Buổi chiều anh vô ý đụng trúng, rách một miếng da mà thôi.” Mục Đồng giải thích. Cậu giơ khuỷu tay lên nhìn thử mới phát hiện trên miếng băng dán cá nhân in một chú Snoopy.
Hổ Tử và Quýt cũng ăn hết cá khô, tò mò tiến lên quan sát.
“Cái thứ màu trắng đó là mèo hả?” Quýt hỏi.
“Nó tên Snoopy, là một con chó.”
“Tên nhóc này xấu quá.” Hổ Tử rất đỗi xem thường.
“Xấu lắm à?”
Mục Đồng nhìn lại mấy lần, vừa định nói chắc là bởi thẩm mỹ của mèo và người không giống nhau, ngay sau đó cậu lại nghe thấy Hổ Tử phát biểu: “Những thứ liên quan đến chó đều xấu.”
Ngưu Ngưu và Quýt cũng tỏ ý tán thành: “Đúng đó, mèo và chó không đội trời chung meo!”
Đa số mèo và chó đều thù địch nhau, đặc biệt là mèo hoang lang thang bên ngoài, tụi nó thường bị chó kiếm chuyện, hiển nhiên không có chút hảo cảm nào với loài chó.
“Cũng không phải mọi chú chó đều như vậy.” Mục Đồng nói: “Anh có một người bạn tên Trương Mỹ Kỳ, tính cách của nhóc ấy rất thân thiện, hơn nữa còn cực kỳ hoạt bát dễ thương. Sau này nếu có cơ hội, anh giới thiệu cho mấy đứa làm quen nhé.”
“Đồng Đồng, con đang nói chuyện với ai thế?”
Không biết Mục Hy Tình về lúc nào, nghe thấy tiếng của mẹ, Mục Đồng quay người, vung vẩy điện thoại với bà: “Nói chuyện trên Wechat với bạn ạ.”
Bà chỉ nghe được nửa câu ban nãy của Mục Đồng, do đó Mục Hy Tình hiểu lầm “Trương Mỹ Kỳ” mà con trai bà nhắc đến trong lời mình là cô bé cậu quen trong tiệm game Ai là kẻ giết người, thế là bà đưa ra đề nghị: “Lần sau nếu rảnh, con dẫn Trương Mỹ Kỳ về làm khách, tiện thể giới thiệu cho mẹ làm quen nhé.”
Dẫn Trương Mỹ Kỳ về nhà làm khách, thế thì phải gọi thêm Dịch Nhiên mới được, nhưng cậu không thân với anh chủ đến mức đó.
Mục Đồng ậm ờ “Dạ” một tiếng, tạm đối phó cho qua chuyện.
***
Chân trước Dịch Nhiên vừa về đến CR, chân sau Quý Nhuệ đã vào theo.
Cậu chàng qua chơi phó bản như bình thường, Dịch Nhiên lười chào, cũng để cậu ta tự nhiên như mọi ngày.
“Ấy anh ơi, đợi đã, đừng đi vội thế.” Quý Nhuệ vội vàng kéo Dịch Nhiên lại.
Trực giác nói cho Dịch Nhiên biết chắc chắn lần này tên nhóc Quý Nhuệ lại chẳng được chuyện gì tốt lành: “Có gì thì mày nói nhanh lên, anh còn phải đi khảo sát kịch bản.”
Quý Nhuệ nháy mắt với anh, chỉ chị đẹp đứng đằng sau mình: “Cô ấy là bạn em, lần trước cũng dự tiệc sinh của em, anh còn nhớ không?”
Dịch Nhiên bật thốt ngay: “Không ấn tượng gì.”
“Không sao, trò chuyện xíu là có ấn tượng thôi, con gái người ta có cảm tình với anh lắm.” Nói đến đây, mục đích của Quý Nhuệ đã lộ rõ, cậu chàng quay người vẫy tay với chị đẹp nọ: “Ellie, qua đây tớ giới thiệu cho cậu này, đây là anh tớ, tên Dịch Nhiên, hai người nói chuyện trước đi, tớ vào nhà vệ sinh!”
Quý Nhuệ nói xong thì co cẳng chạy đi, hoàn toàn không cho Dịch Nhiên cơ hội từ chối.
Cô nàng đi đến trước mặt Dịch Nhiên, cười với anh: “Hi, em là Ellie, cho em hỏi phải xưng hô thế nào ạ?”
“Dịch Nhiên.”
Cô gái trước mặt chừng hơn hai mươi, dáng người cao ráo, vẻ ngoài xinh xắn, khỏi phải nói cô nàng chính là kiểu người đẹp nổi bật đi trên đường có thể khiến cánh mày râu đi ngang qua không kìm lòng được phải ngoái đầu nhìn thêm mấy lần.
Đối phương biết điểm mạnh của mình, lúc nói chuyện với Dịch Nhiên vừa tự tin vừa cởi mở: “Vậy em gọi anh là anh Nhiên nhé? Hồi nãy em mới nghe những người khác trong tiệm đều gọi anh như thế.”
Dịch Nhiên chỉ gật đầu một cái, tỏ vẻ đồng ý về việc này.
Cô gái thấy anh có vẻ không muốn nói chuyện tiếp, nên chủ động đổi chủ đề: “Em nghe Quý Nhuệ nói CR chủ yếu làm về phát hành, thực ra gần đây em cũng đang thử viết game Ai là kẻ sát nhân, em có thể gửi bản thảo cho các anh được không?”
“Gửi bản thảo thì được, bản thảo của cô đã viết xong chưa?” Dịch Nhiên hỏi cô nàng.
“Vẫn đang sáng tác, nên em có vài vấn đề muốn nhờ anh chỉ bảo đôi chút.” Cô nàng nói, vờ như vô ý lặng lẽ kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Dịch Nhiên vẫn giữ thái độ lạnh nhạt ban đầu, anh ngoảnh đầu lia mắt qua Mã Đông Hề đang chơi game trên sô pha, bước qua gõ mặt bàn, nói với cô nàng:
“Đây là Lão Mã, cậu ta chuyên phụ trách mảng nhận bản thảo xét duyệt, có bất kỳ vấn đề gì cô đều có thể tìm cậu ta tư vấn.”
Lão Mã đang chơi game hăng say, bỗng dưng bị người ta kéo tai nghe, anh chàng ngẩng đầu ngơ ngác: “Ơ? Anh Nhiên, anh tìm em có việc à?”
“Có khách muốn tìm cậu tư vấn chuyện bản thảo, cậu giải thích cho cô nàng chút.”
Sau khi trao đổi với Lão Mã xong, Dịch Nhiên lấy cớ có việc, nói lời chào với đối phương một cách lịch sự rồi thoát thân rời đi.
Buổi tối gian phòng kiểu Trung không có trận game nào. Vì DM trong trận lần trước đang bận mở kịch bản khác nên vẫn chưa kịp dọn rác do khách khi trước để lại.
Nhân khoảng thời gian rảnh, Dịch Nhiên giúp dọn dẹp một chút.
Anh ném những ly trà sữa rỗng đã uống hết và giấy nháp đã dùng vào thùng rác. Bỗng nhiên cửa phòng bị ai đó đẩy ra, Lão Mã sải bước từ ngoài đi vào.
“Nói xong nhanh vậy à?”
“Nói cái mông ấy, cô gái kia nói chưa được hai câu đã đi rồi.” Lão Mã tiện tay kéo ghế, vắt chéo hai chân ngồi xuống: “Mọi người biết rõ cô nàng đến vì anh, anh thì hay rồi, phủi tay một cái đẩy cho em, anh chả nhìn xem hồi nãy mặt cô nàng sa sầm đến mức nào.”
“Cô ấy tìm anh nói chuyện công việc, anh tìm nhân viên chính quy tiếp cô ấy, có vấn đề gì sao?”
Lão Mã nghe mà lắc đầu: “Em nói này anh Nhiên, anh thật sự không biết hay vờ như không biết?”
“Anh không có hứng thú với loại chuyện này.”
“Em thấy không phải anh không hứng thú với việc, mà anh không hứng thú với người thì có.”
Dịch Nhiên không nói năng gì, tiếp tục dọn rác trên bàn. Anh tiện tay tóm lấy một tờ giấy nháp đã dùng, lúc đang chuẩn bị ném vào thùng tác thì bất chợt dừng động tác.
Tờ giấy nháp màu trắng bị người ta dùng bút bi đen viết đầy cái tên “Mục Đồng” và “Trương Mỹ Kỳ”, từng chữ từng nét được viết rất đỗi nghiêm túc, gọn gàng nắn nót.
Buổi chiều phòng kiểu Trung chỉ mở một kịch bản, Dịch Nhiên lấy điện thoại ra, nhấn mở nhóm chat, kéo lên nhật ký trò chuyện phía trên.
Mỗi lần nhóm DM mở kịch bản xong sẽ gửi ảnh chụp chung vào nhóm, vì vậy có thể xác nhận rằng vị trí đặt tờ giấy nháp này chính là chỗ ngồi của Mục Đồng.
“Lão Mã.” Dịch Nhiên bất chợt hỏi: “Chẳng phải trước đó cậu nói cậu nhớ tất cả khách hàng đến tiệm à?”
“Nhớ đến 99% đấy, sao thế?”
Dịch Nhiên liếc nhìn tờ giấy nháp trong tay, vo nó thành một cục, lặng lẽ nhét vào túi.
Một lúc lâu sau, anh lại vờ như vô tình hỏi một câu: “Cậu có biết Trương Mỹ Kỳ là ai không?”