Lúc Mục Đồng lấy được mực in quay lại, cậu nhận ra Dịch Nhiên và Lâm Thiên Dịch đã nói chuyện xong, trở về sảnh chính.
Cậu còn để ý thấy bây giờ Dịch Nhiên đang cầm món quà cậu mua giúp Mỹ Mỹ trong tay, đứng cạnh Lâm Thiên Dịch không biết vì sao lại cười hả hê vui sướng.
Dịch Nhiên trả quà cho Mục Đồng, giải thích: “Xin lỗi em, hồi nãy Đa Đa nhân lúc em không để ý đã lén lục đồ của em.”
Mỹ Mỹ rất bất mãn với lời bịa đặt vô căn cứ của Dịch Nhiên, nhảy lên phản bác anh: “Em không có lén lục đồ, là Mộc Dũng lấy cho em xem mà!”
Đương Nhiên Dịch Nhiên không hiểu lời của nhóc chó, Mục Đồng chỉ đành giải thích giúp nó: “Hồi nãy em lấy ra quên cất lại thôi, không liên quan đến Đa Đa.”
Lâm Thiên Dịch chỉ một lòng muốn hóng chuyện. Có vài chuyện Dịch Nhiên không thể hỏi thành lời, nhưng hắn không ngại hỏi thăm giúp bạn mình: “Em trai ơi, Trương Mỹ Kỳ này là ai thế? Người em thích hả?”
“Dạ?” Cả khuôn mặt Mục Đồng là vẻ hoang mang, cậu không biết tại sao Lâm Thiên Dịch chỉ dựa vào một cái tên mà rút ra được kết luận như thế. Cậu vội vàng lắc đầu xua tay phủ nhận: “Không phải đâu, tụi em chỉ là bạn bình thường thôi.”
“Là bạn thân mới đúng.” Trương Mỹ Kỳ chỉnh lại cách nói của cậu.
Mục Đồng gật đầu, đổi lời: “Ò, là bạn thân.”
Lâm Thiên Dịch cố ý kéo dài chữ “Ồ”, ngoảnh mặt về phía Dịch Nhiên, quăng cho anh một ánh nhìn sâu xa.
Dịch Nhiên vờ như không nghe thấy.
Khi phố xá lên đèn, quán ăn nằm hai bên đường lục tục mở bán theo mô hình chợ đêm rộn rã. Dòng người ở khu vực lân cận còn nhiều hơn ban ngày.
Vì Dịch Nhiên lỡ hẹn đột xuất nên mãi đến lúc này Lâm Thiên Dịch vẫn chưa ăn tối. Hắn chỉ tiệm tôm hùm đất bên kia đường, hỏi Mục Đồng: “Em trai ơi, em có muốn đi ăn tôm hùm đất với tụi anh không? Anh mời.”
Dù bụng cậu vẫn chứa được tôm hùm đất, nhưng cân nhắc đến việc Dịch Nhiên và Lâm Thiên Dịch là bạn học cũ gặp lại nhau, chắc hẳn họ có rất nhiều lời muốn nói, Mục Đồng ngẫm nghĩ, cuối cùng quyết định ở lại tiệm chơi game.
Sau khi hai người họ đi, Mỹ Mỹ hỏi: “Mộc Dũng ơi, sao anh không đi với họ? Tiệm tôm hùm đất phía đối diện ngon lắm.”
“Em từng ăn rồi à?” Mục Đồng quay lại ngồi xuống sô pha, mở mực in ra.
“Đâu có, A Nhiên không cho em ăn món đó, anh ấy luôn nói gia vị trong món ăn quá nhiều, không tốt cho chó.” Mỹ Mỹ chun mũi: “Nhưng em thấy người trong tiệm mình thường đi ăn, ai cũng nói ngon.”
Bỗng dưng Mục Đồng thấy hơi hối hận vì lúc nãy không đồng ý lời mời của Lâm Thiên Dịch.
Mỹ Mỹ vừa nói, vừa đặt vuốt trái của mình vào mực in cọ mấy cái, sau đó ấn dấu chân của nhóc lên giấy gói quà.
Nhóc chó có vẻ khá hài lòng, Mục Đồng hỏi nó: “Em định khi nào tặng cho Liệp Phong?”
“Anh giữ giúp em đã nhé, em muốn đợi đến ngày Quốc khánh rồi tặng.”
Bây giờ mới đầu tháng 8, cách Quốc khánh gần hai tháng lận.
“Sao lại là Quốc khánh?” Mục Đồng không hiểu lắm.
Mỹ Mỹ nói với cậu rằng: “Vì hôm đó là sinh nhật Liệp Phong, hồi trước em nghe Tiểu Sơn nói chuyện với người khác.”
Hoá ra là vậy, Mục Đồng tò mò: “Vậy em thì sao? Sinh nhật của em là ngày nào?”
“Thứ ba tuần sau là sinh nhật em, A Nhiên nói anh ấy không biết em sinh ngày nào, nên lấy ngày nhặt được em làm sinh nhật của em.”
Mục Đồng lấy điện thoại ra xem lịch, chỉ còn năm ngày nữa là đến thứ ba tuần sau, cậu hỏi Mỹ Mỹ: “Em muốn quà sinh nhật gì?”
Mỹ Mỹ vui ngây ngất: “Anh muốn tặng quà cho em hả?”
“Ừ.” Mục Đồng gật đầu: “Chỉ cần nằm trong khả năng của anh thì được hết.”
“Em muốn đi chơi sở thú.” Mỹ Mỹ bật thốt.
Mục Đồng nghe vậy thì chớp mắt, cậu còn tưởng Mỹ Mỹ sẽ đòi cậu mấy thứ như đồ chơi hay đồ ăn vặt.
Mục Đồng thấy rất hiếu kỳ về nguyện vọng sinh nhật của nhóc chó: “Sao em muốn đi sở thú thế?”
“Tuần trước Ba Tử đi sở thú, cậu ấy nói trong đó chơi vui lắm, có con voi to như ngọn núi, có hươu cao cổ có cái cổ dài hơn cả cây, còn có rất nhiều loài động vật nữa.” Mỹ Mỹ nhớ lại ngữ điệu khoe khoang của Ba Tử khi ấy, ngưỡng mộ không thôi: “Em chưa bao giờ thấy voi với hươu cao cổ, em cũng muốn đi chơi sở thú.”
Điều ước này không khó thực hiện, vấn đề là Mục Đồng không phải chủ của Mỹ Mỹ, quyền dẫn nhóc chó đi sở thú không nằm trong tay cậu.
“Chuyện này phải thương lượng với chủ của em trước đã.”
“Thế bây giờ anh mau nói với anh ấy đi.” Mỹ Mỹ nóng lòng giục cậu mau chóng hành động.
“Nhanh vậy sao? Nhưng anh còn chưa nghĩ xong phải nói gì mà.”
Nhóc chó nghĩ như lẽ đương nhiên: “Đơn giản lắm, anh nói với anh ấy em muốn đi công viên chơi, bảo anh ấy dẫn em đi, chắc chắn A Nhiên sẽ đồng ý.”
Dù vậy, nhưng Mục Đồng cảm thấy không thể nói thẳng như thế được. Nhóc chó sẽ không bao giờ hiểu được một vài thường thức phức tạp của thế giới loài người, vì vậy cậu thấy hơi âu sầu.
Ở một đầu khác của con đường, Dịch Nhiên ngồi trước bàn ăn, cầm đũa lựa chọn trong dĩa tôm hùm cay một hồi lâu, cuối cùng chỉ gắp một miếng măng tây cho vào miệng.
Tiệm tôm hùm cay này buôn bán phát đạt đến bất ngờ, khách đến ăn mỗi ngày đông như trẩy hội. Lúc họ vừa đến tiệm, từ trong ra ngoài đều kín chỗ, ông chủ quả là một người nhiệt tình, kê tạm cho họ một bàn bên đường.
Đêm lập thu, gió mát rượi, dù ngồi ngoài trời cũng không đến nỗi nóng nực khó chịu.
Thỉnh thoảng Dịch Nhiên lại ngoảnh đầu sang phía bên kia đường, xuyên qua lớp kính sát đất trong tiệm, có thể nhìn rõ mọi thứ bên trong.
Mục Đồng ngồi trên sô pha ở sảnh chính, tay cậu cầm tay cầm chơi game, tập trung tinh thần nhìn màn hình tivi. Chó của anh nằm nhoài cạnh cậu, hai con ngươi đen láy cũng nhìn màn hình chăm chú.
Tính cách của Đa Đa cực kỳ hoà đồng, cũng rất dễ gần, hoà hợp với rất nhiều người. Nhưng không biết vì sao, dường như nó đặc biệt thích bám lấy Mục Đồng, đây là kết luận Dịch Nhiên rút ra dựa trên sự quan sát trong khoảng thời gian gần đây.
Mục Đồng đang chơi game bỗng dừng động tác tay, đứng lên, đi đến trước màn hình tivi không biết đang cân nhắc chuyện gì. Một lúc sau, cậu lấy điện thoại trong túi ra, cúi đầu bắt đầu gõ chữ.
Cùng lúc đó, điện thoại Dịch Nhiên để trên bàn rung “brừm” một cái, thông báo trên màn hình hiển thị ghi chú Wechat của Mục Đồng, bấy giờ Dịch Nhiên mới nhận ra thì ra cậu nhắn tin cho anh.
Dịch Nhiên chạm vào màn hình một cái, mở Wechat. Khoảnh khắc nhìn thấy hai chữ “anh Nhiên”, một nỗi bực dọc vô cớ lại xuất hiện trong tim anh, nhưng mắt anh vẫn tiếp tục lướt xuống:「Hồi này em chơi game thì đột nhiên đồ hoạ bị đơ cứng, bây giờ không thoát ra được, phải làm sao hả anh?」
Sau khi Mục Đồng gửi tin nhắn, cậu cứ nhìn chằm chằm điện thoại mãi. Trong thời gian đợi Dịch Nhiên trả lời, trong tim cậu cứ thoáng lo lắng, sợ vì mình làm hỏng máy chơi game mà bị đối phương trách mắng, dù rằng bản thân máy chơi game chẳng hề bị đơ.
Câu trả lời đến càng trễ, cậu càng căng thẳng. Tiếng đẩy cửa vang lên sau lưng, Mục Đồng nghe tiếng thì quay người nhìn, biểu cảm thoáng sững sờ, có lẽ cậu cũng không ngờ người vào là Dịch Nhiên.
Dịch Nhiên nhìn Mục Đồng một cái, sau đó chuyển ánh nhìn lên màn hình đơ cứng ở bên cạnh, hỏi cậu một câu: “Đột nhiên game bị đơ?”
“Dạ.” Mục Đồng gật đầu, cậu sợ Dịch Nhiên hiểu nhầm nên giải thích với đối phương: “Em không làm gì hết…”
“Không sao.” Dường như Dịch Nhiên chẳng hề để ý.
Anh ngồi xổm trước máy chủ game kiểm tra một lúc, thẳng thừng nhổ phích cắm ra, sau đó lấy một sợi HDMI trong ngăn tủ bên dưới bắt đầu đổi dây. Sau khi khởi động lại, tất thảy đều khôi phục như thường.
“Máy toả nhiệt ảnh hưởng sự vận hành của HDMI mà thôi, đổi sợi mới là được.” Dịch Nhiên nói với vẻ chẳng có gì to tát.
Mỹ Mỹ đang ngồi xổm trên sô pha bất ngờ phi người chồm đến trước mặt Dịch Nhiên, kiễng hai chân sau, móng trước bám lên người Dịch Nhiên, mũi vùi vào quần áo anh ủn lấy ủn để: “Mộc Dũng ơi, trên người A Nhiên có mùi tôm hùm đất, thơm quá!”
Dịch Nhiên thấy hơi hoang mang trước hành động phấn khích bất ngờ của chó nhà mình: “Sao thế, kích động thế này.”
Mục Đồng nói: “Có thể nó ngửi thấy mùi tôm hùm đất trên người anh đó.”
Không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, vừa nói xong, hình như cậu cũng ngửi thấy một mùi thoang thoảng trong không khí.
“Tiệm tôm hùm đất đó ngon không anh?” Mục Đồng thuận miệng hỏi một câu.
Trong ấn tượng, lần cuối cậu ăn tôm hùm đất là khi còn đi học. Cậu đã không còn nhớ mùi vị cụ thể, chỉ nhớ hồi đó mình ăn không dừng miệng được.
Dịch Nhiên không trả lời ngay, chỉ nói: “Em nếm thử là biết, muốn đi ăn chung không?”
Mục Đồng hơi lúng túng, trước đó cậu đã từ chối một lần, bây giờ lại đổi ý, có khi nào trông khá bẽ mặt không nhỉ?
Dịch Nhiên thản nhiên nói: “Vừa nãy gọi hơi nhiều, e là hai người ăn không hết.”
Mỹ Mỹ cũng ở một bên khuyên nhủ: “Đi đi anh, lát nữa tiện thể anh nói với anh ấy chuyện dẫn em đi chơi sở thú.”
Xem ra bẽ mặt vẫn không thắng nổi cơn thèm ăn.
Mục Đồng rất ít khi đến khu ẩm thực đêm như thế này. Thời học sinh mẹ trông cậu khá nghiêm, buổi tối không có cơ hội ra khỏi cửa, bây giờ hoạt động đã tự do hơn trước, nhưng bạn có thể chơi cùng chẳng còn mấy người.
Cậu thầm cảm khái rồi đeo bao tay ni lông vào, lấy một con tôm hùm đất nhỏ trong dĩa, trúc trắc lột vỏ hết nửa ngày trời mới lấy được thịt tôm. Vừa bỏ vào miệng, vẻ mặt cậu đột ngột thay đổi, vội vàng nhổ ra.
Đó là vị siêu cay do Lâm Thiên Dịch gọi, Mục Đồng bị vị cay ngút trời xông cho liên tục ho sặc sụa.
“Em trai ơi em không sao chứ? Đợt chút, anh rót cho em ly coca lạnh.” Lâm Thiên Dịch vừa định duỗi tay lấy coca, thì coca trước mặt đã bị Dịch Nhiên giành mất.
Sau khi Dịch Nhiên lấy được coca, anh không đưa cho Mục Đồng. Lâm Thiên Dịch còn đang tự hỏi anh định làm gì thì giây tiếp theo đã thấy Dịch Nhiên bất ngờ đứng lên rời chỗ.
Một lúc sau, khi anh trở lại, trên tay anh có thêm một cái túi của cửa hàng tiện lợi, bên trong đựng mấy hộp sữa tươi.
Dịch Nhiên lấy một hộp sữa trong số đó ra, lấy ống hút c ắm vào, đặt trước mặt Mục Đồng: “Em uống cái này đi, có thể giảm cay.”
Dưới ánh nhìn kỳ lạ của Lâm Thiên Dịch đang cười như không cười ở phía đối diện, Dịch Nhiên bình thản dời dĩa tôm hùm đất siêu cay bày trước mặt Mục Đồng đi, đổi vị Thập Tam Hương và vị tỏi băm cho cậu.
“Mộc Dũng ơi, anh thấy A Nhiên thế nào?” Mỹ Mỹ nằm sấp trên ghế bất ngờ ngẩng đầu hỏi.
“Rất tốt.” Phòng người khác nghe thấy, Mục Đồng nói rất nhỏ.
Trên thực tế, ấn tượng tổng thể của cậu với Dịch Nhiên không thể dùng ba chữ đơn giản này để khái quát.
Kể từ khi tiếp cận trò Ai là kẻ sát nhân, ít nhiều gì cậu và Dịch Nhiên đã tiếp xúc được một khoảng thời gian, cũng vì vậy mà cậu đã có cách nhìn mới về anh.
Người đàn ông này có vẻ lạnh lùng, nhưng bên trong chẳng hề lạnh nhạt chút nào, dù cưu mang một bé chó bị người ta bỏ rơi, hay thái độ có trách nhiệm với khách hàng, chấp nhận mất tiền cũng phải bỏ kịch bản tệ, từ mọi việc lớn nhỏ đã có thể hình dung được tính tình của anh.
“Thế anh có muốn thử cân nhắc anh ấy không?” Biểu cảm của nhóc chó rất nghiêm túc, cũng chẳng giống đang nói đùa: “Nếu anh và A Nhiên yêu nhau, vậy em có mẹ rồi.”
Mục Đồng dẩu môi một cách bất lực, nhìn Mỹ Mỹ bằng ánh mắt phức tạp: “Em học từ này ở đâu thế…”
“Ba Tử nói cho em biết đó, cậu ấy nói lão Lôi chính là mẹ của cậu ấy!”
Chủ của Ba Tử chính là người giả gái lão làng hôm trước. Với quan hệ yêu đương thắm thiết giữa hai người, dạo gần đây cuối cùng anh chàng và DM lão Lôi trong tiệm đã chính thức công khai quan hệ của hai người.
Mỹ Mỹ nói: “Lần trước Ba Tử đi chơi sở thú, lão Lôi là người dẫn cậu ấy đi, em cũng muốn có một người mẹ.”
Cách nghĩ của nhóc chó thực sự giống hệt trẻ con, thấy người khác có gì thì mình cũng tha thiết mong muốn có cái y chang, chậc chậc.
“Anh không thể làm mẹ em.”
“Tại sao?” Mỹ Mỹ nghiêng đầu lắc tai.
“Vì… tụi anh không phải người yêu.”
“Nhưng A Nhiên thích anh.”
Mục Đồng sững sờ, hỏi nhóc: “Sao em biết?”
“Đây là trực giác của em.”
Hoá ra chỉ là cảm giác mà thôi, Mục Đồng thấy vẫn đừng xem lời này là thật thì hơn.
Cậu vừa lột vỏ tôm hùm đất, vừa suy nghĩ chuyện mình và Mỹ Mỹ nói lúc nãy.
Cũng không thể nói là quá để ý, nhưng không biết tại sao, chữ “mẹ” cứ quanh quẩn trong tâm trí cậu, không thể dứt ra được.
Mục Đồng lén nhìn Dịch Nhiên ngồi bên cạnh, bây giờ anh đang nói chuyện với Lâm Thiên Dịch, dường như đối phương lờ mờ nhận ra ánh nhìn của Mục Đồng, anh vô thức ngoảnh đầu.
Mục Đồng như có tật giật mình, vội vàng dời mắt, khẽ ho hai tiếng để lấp li3m.
Mấy giây ngắn ngủi qua đi, một hộp sữa được đặt trước mặt cậu, đã cắm sẵn ống hút giúp cậu như hộp trước.
Động tác của Dịch Nhiên quá mức tự nhiên. Đưa sữa cho cậu xong, anh vẫn giữ nét mặt thờ ơ như thường nói chuyện với Lâm Thiên Dịch.
Mỹ Mỹ chìa vuốt ra vỗ Mục Đồng, nhắc nhở cậu: “Trực giác của chó sẽ không sai đâu.”
Mục Đồng mím môi không lên tiếng, cầm sữa trên bàn lặng lẽ hút một ngụm.
***
Khuyển Thăng
Mỹ Mỹ: Mẹ — ơi!