Một Chút Ngọt Ngào - Chương 3: C3: Ăn chân gà không
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
38


Một Chút Ngọt Ngào


Chương 3: C3: Ăn chân gà không


Mặc dù cùng là giống chó, nhưng giữa chó và chó cũng có sự khác biệt về tính cách.

Mục Đồng không rõ sự khác biệt giữa mỗi cá thể thuộc giống Shetland này có lớn hay không, nhưng nói về chú chó trước mặt cậu ấy à, cậu chắc chắn nó là một đứa nhóc nhiều chuyện.

Nhóc chó đã quen với Mục Đồng thêm một chút, sau khi biết cậu không phải người xấu, lá gan cũng lớn hơn không ít.

Nó không chỉ nhiều chuyện, mỗi một lần nó ba la bô lô nói chuyện, để diễn tả tâm trạng kích động trong lòng, nó còn thường phối hợp với động tác cơ thể, vừa bật vừa nhảy.

“Anh là con thú hai chân thông minh nhất mà em từng gặp!” Nhóc chó chẳng tiếc lời khen ngợi cậu.

Về việc mà mình đang trải qua, Mục Đồng vẫn cảm thấy phi lý vô cùng. Cậu hỏi nhóc: “Trừ anh ra, còn con người nào khác có thể nghe hiểu em nói gì không?”

“Anh nói mấy con thú hai chân kia hả? Không, vì họ đều là kẻ ngốc!” Chó ta lại bật nhảy ngay tại chỗ: “Lúc nãy em nghe anh nói anh tên Mộc Dũng, cái tên này hay ghê.”

“Là Mục Đồng, không phải Mộc Dũng.” Cậu sửa lại.

Nhóc chó nói: “Em tên Trương Mỹ Kỳ, năm nay một tuổi rưỡi, anh có thể gọi em là Mỹ Mỹ, bạn bè của em đều gọi em như thế.”

Ủa? Mục Đồng hoang mang: “Chẳng phải em tên Đa Đa à?” Cậu nhớ trên bảng tên chỗ vòng cổ viết như vậy mà.

Ai mà biết được nhóc chó vừa nghe vậy đã chê bai đến nỗi nhăn tít mũi: “Đó là cái tên do A Nhiên tự chủ trương chọn cho em, dở chết đi được, nên sau đó em lại đặt cho mình cái tên mới, cái này nghe hay hơn.”

“Nhưng chẳng phải em là con trai à?”

Nhóc gật đầu: “Đúng vậy.”

“Trương Mỹ Kỳ… Chẳng nhẽ đây không phải tên con gái ư?”

“Ai quy định cái tên này cứ phải của con gái? Con trai không họ Trương được chắc? Trong tên của con trai không có chữ “Mỹ” hay chữ “Kỳ” được chắc?”

Mục Đồng nhíu mày, cậu vốn đã nói chuyện hơi chậm, vậy mà bây giờ cậu còn bị một con chó phản bác đến nỗi không thể đáp lời. Cõi lòng cậu thoáng rối bời, nhỏ giọng lầm bầm: “Anh đâu có nói thế.”

“Thì là thế đấy.” Chó ta đắc ý vểnh cái đuôi xù xù sau mông lên băng đường vượt hẻm, giống như đang giương một lá cờ to vậy.

Một người một chó đi hơn nửa tiếng đồng hồ vẫn còn quanh quẩn trong khu vườn gần đó. Mỹ Mỹ vừa nóng vừa mệt, dần dà chẳng chịu đi nữa, nó bắt đầu bày tỏ sự nghi ngờ về khả năng nhận biết đường của Mục Đồng.

“Sao tụi mình đi tới đi lui mà vẫn ở chỗ này vậy? Có phải anh cũng lạc đường không?”

Mục Đồng hơi bất lực, trong trí nhớ, quả thật khu này có một con phố ăn vặt, chỉ là trước giờ cậu hơi mù đường, bây giờ còn thêm cả ý thức về phương hướng chậm chạp nên rất dễ xác định sai vị trí.

“Làm sao đây? Em không về được nữa rồi.” Chú chó chăn cừu chán nản cụp tai, cái đuôi cũng từ giương cờ thành cái chổi quét đất, nói rồi lại không kìm được sắp khóc nhè.

“Sẽ không lạc mất luôn đâu.” Mục Đồng ngồi xổm xuống xoa đầu nó: “Nếu không về được thật, vậy anh nuôi em nhé.”

Ý định ban đầu của Mục Đồng chỉ là muốn an ủi nó một chút, nhưng Mỹ Mỹ lại tưởng cậu định nuôi nó thật.

Nó ngước đôi mắt đen lóng lánh lên, nói với Mục Đồng một cách rất nghiêm túc: “Anh không nuôi em nổi, tiền ăn một ngày của em gần 200 tệ đấy, nhưng bây giờ bụng em vẫn đói lắm, nếu không thì anh mua chân gà cho em ăn nha? Đợi sau khi tìm thấy A Nhiên, em bảo anh ấy thanh toán cho anh!”

Bên kia đường có một tiệm bán chân gà nướng, nhóc chăn cừu đã ngửi thấy mùi thơm của thịt gà từ lâu. Nó thè lưỡi, nước miếng không giữ được rơi tí tách trên mặt đất.

Chân gà là mặt hàng bán chạy trong tiệm, một cái 15 tệ, rất nhiều người mua. May sao trước khi ra ngoài cậu mang ít tiền mặt dự phòng, Mục Đồng hỏi chủ tiệm hai cái chân gà, ngồi trên bậc thềm thong thả gặm với Mỹ Mỹ.

“Cái chân gà này ngon quá! Bình thường A Nhiên chẳng cho em ăn mấy thứ này.”

“Tại sao không cho em ăn?” Mục Đồng chưa từng nuôi chó, nhưng cậu thấy hẳn là chân gà không có hại cho chó.

“A Nhiên luôn nói mấy món chiên nướng này dầu mỡ quá, không tốt cho cơ thể của em.”

“Ơ? Vậy à…” Nếu cho thú cưng của người ta ăn rồi bị gì, thế chẳng phải cậu chịu trách nhiệm chính ư?!

Mục Đồng ngẫm nghĩ rồi nói: “Vậy em vẫn đừng ăn thì hơn.”

Mỹ Mỹ sợ cậu sẽ cướp mất chân gà của mình nên vội vàng ăn ngấu ăn nghiến hết phần còn lại. Sau đó nhóc ngậm đầy thịt trong miệng, lẩm bẩm kể lể bất mãn: “Bình thường thú hai chân mấy anh hút thuốc uống rượu, rồi ăn khuya uống trà sữa còn hại cơ thể hơn, thỉnh thoảng tụi em mới ăn chân gà nướng thì có sao đâu.”

“Thôi vậy, bây giờ anh nói chậm, không nói lại em.” Mục Đồng bĩu môi: “Nhưng cái chân gà này ngon thật đấy.”

Cậu gặm hết chân gà trong tay rồi qua cửa tiệm mua một cái nữa. Sau khi bảo chủ tiệm gói giúp, cậu nhét vào trong balo của mình, định mang về nhà cho mẹ ăn thử xem.

Loài chó luôn rất dễ đạt được sự thỏa mãn, chúng nó chỉ cần thức ăn và con người bầu bạn là đã có thể vui vẻ cả ngày trời.

Được ăn chân gà nướng ngon lành, tâm trạng của Mỹ Mỹ tốt vô cùng, sức nói chuyện và đi đường lại hồi phục.

Bốn chân của nó vừa giẫm xuống là đã bật lên cao, nhảy còn cao hơn lúc trước một chút: “Em thích anh, em cho phép anh làm bạn của em, bây giờ anh đang xếp vị trí thứ mười trong bảng xếp hạng bạn bè của em.”

Chẳng ngờ rằng nhóc chó lại cả có bảng xếp hạng, Mục Đồng nhìn nhóc chăn cừu nhảy nhót tưng bừng trước mặt, bật cười, rồi lại hơi hơi ngưỡng mộ: “Bạn của em nhiều quá.”

“Đúng thế, nhưng anh là thú hai chân duy nhất.” Mỹ Mỹ ngẩng đầu ưỡn ngực giẫm bước nhỏ đi về phía trước, đang đi rồi không biết tại sao lại dừng.

Nó duỗi dài cổ, liên tục ngửi tới ngửi lui trong không khí, giống như đang tìm thứ gì đó.

Sau khi ngửi một hồi, bỗng nhiên mắt nhóc chăn cừu sáng bừng: “Em ngửi thấy mùi tiểu long bao, chính là con đường đó!”

Nó vừa gào to, vừa vui mừng sải bước lao về phía trước. Mục Đồng sợ Mỹ Mỹ lại đi lạc nên vội vàng nhấc hai chân theo sau nó: “Này chậm chút, đợi anh với!”

Chẳng những cậu nói chuyện chậm rì mà chạy cũng không nhanh, thậm chí một đoạn đường ngắn ngủn cũng đuổi theo đến độ hơi trầy trật.

Vất vả lắm mới theo Mỹ Mỹ phi như bay cả một đường đến cuối đường, vốn tưởng rằng nơi mà Mỹ Mỹ muốn đi là tiệm tiểu long bao, nhưng cậu lại thấy nhóc chó nhanh nhẹn di chuyển, rẽ vào một cửa hàng khác ở bên cạnh.

Bảng hiệu của cửa hàng viết hai chữ “CR”, hoàn toàn không biết được là nơi nào. Đợi đến khi Mục Đồng thở hổn hển đuổi theo vào trong tiệm, Mỹ Mỹ đang bị mấy nhân viên túm tụm vây quanh.

Tai chó nhạy nhất, vừa nghe thấy tiếng bước chân của Mục Đồng là nhóc gọi cậu ngay: “Mộc Dũng anh chậm quá, sao bây giờ mới đến.”

Nhân viên cửa tiệm thấy có khách vào thì vội vàng tiến lên chào hỏi: “Chào cậu, xin lỗi bây giờ chúng tôi đang tạm ngừng kinh doanh ạ.”

“À… Tôi không phải khách.” Mục Đồng lắc đầu xua tay giải thích với đối phương: “Chú chó này đi lạc từ chỗ mấy bạn phải không? Vừa nãy nó đi lạc ở ngoài.”

“Đúng đúng đúng, nó là chó của chủ chúng tôi.” Nhân viên cửa hàng nói được một nửa mới đột ngột nhận ra: “Hoá ra là cậu dẫn nó về ư? Cậu thật sự đã giúp chúng tôi chuyện lớn đấy!”

Mục Đồng được biết từ nhân viên cửa hàng rằng, họ mới chuyển đến địa chỉ cửa hàng mới bên này dạo gần đây. Hai ngày nay mọi người luôn bận rộn dọn dẹp, vừa mới thoáng lơ là thôi là chó ta đã lén chạy ra ngoài ngay dưới mí mắt rồi, làm mọi người cuống cuồng cả lên. Mọi người đành phải dừng việc trên tay đi khắp nơi tìm chó cả một buổi chiều.

Bây giờ đã giúp chú chó tìm thấy chủ, Mục Đồng cũng thôi lo lắng, có thể yên tâm về nhà, nhưng nhân viên cửa hàng lại kiên trì bảo cậu ở thêm một lúc: “Anh Nhiên đang trên đường về gấp, anh ấy muốn trực tiếp nói một tiếng cảm ơn với cậu.”

Cũng chỉ tiện tay giúp mà thôi, Mục Đồng cảm thấy không cần phải khách sáo như vậy, nhưng cậu còn chưa kịp tỏ ý thì nhân viên cửa tiệm đã bưng nước trà và bánh ngọt lên cho cậu. Đối diện với lời mời ở lại nhiệt tình thế này, quả thực cậu thấy hơi khó từ chối.

“Cậu ngồi một lát đã, anh Nhiên sắp đến rồi.” Nhân viên cửa hàng chăm sóc cậu xong thì quay người lại chạy về làm việc.

Trông mọi người đều rất bận, Mục Đồng ngồi một mình trong khu nghỉ ngơi ở sảnh lớn chờ đợi, vừa đánh giá hoàn cảnh xung quanh với vẻ tò mò, vừa nhâm nhi bánh ngọt trà trái cây được mời.

Mỹ Mỹ ngồi xổm bên cạnh cậu, tì cằm lên bàn trà, nghiêng đầu nhìn cậu.

“Đồ ăn vặt trong tiệm có thể ăn thoải mái.” Mỹ Mỹ ủn cái rổ đan đặt trên bàn trà, nói với Mục Đồng rằng: “Nhưng em thấy cái gói màu đỏ ngon nhất!”

Mục Đồng còn đang nhai bánh kem trong miệng, bất lực với nhóc chăn cừu cứ mãi mỏi mắt chờ mong mà nhìn cậu, cuối cùng cậu vẫn rất nể mặt chọn một gói đồ ăn vặt màu đỏ nho nhỏ, nhìn thử thì là vị bò bít tết.

Thấy cậu có vẻ không định ăn liền, Mỹ Mỹ giục: “Anh không thử hả? Ngon lắm đó.”

Mục Đồng xé bao bì, ăn hai miếng, thấy không tệ, nhưng tại sao nhóc chăn cừu vẫn còn nhìn cậu chằm chằm?

“Bây giờ tụi mình đã là bạn tốt rồi.” Mỹ Mỹ bất ngờ nhắc đến chuyện này với cậu.

Mục Đồng gật đầu: “Ừ, đúng.”

“Nói cách khác, giữa bạn bè thì phải chia sẻ với nhau, đó mới là tình bạn chân chính.”

Hoá ra đó mới là ý đồ thật sự của nhóc chăn cừu, nhưng…

Lần này Mục Đồng để ý nhiều hơn, cậu hỏi: “Chó ăn được cái này hả?”

“Thỉnh thoảng ăn một tí thì không sao!” Nhóc chăn cừu vùi cái miệng căng tròn vào trong túi đồ ăn vặt.

Bỗng nhiên một chuỗi âm thanh nói chuyện truyền đến. Âm thanh ấy rất lớn, dù đã đóng cửa kính cũng lờ mờ nghe thấy.

Một khắc tiếp theo, cửa bị người ta đẩy ra từ bên ngoài, hai người đàn ông với thân hình cao ráo giẫm lên bậc cửa.

“Con mẹ nó ông đây giận chết mất, lần sau đừng để tôi nhìn thấy con hàng đó đến chiếm cứ chỗ đậu xe của cửa hàng chúng ta nữa, xem tôi có đánh chết tên đó không!” Lão Mã gân cổ lên mà mắng, giọng của anh ta gần như vang vọng khắp cửa tiệm.

Mà người đàn ông còn lại vào cửa tiệm cùng anh ta lại chẳng nói gì, chỉ yên lặng lắng nghe anh ta nói chuyện.

“Là A Nhiên về!” Mỹ Mỹ xử hết đồ ăn vặt trong vài ba miếng, vểnh đuôi hào hứng chạy lên phía trước, còn chưa lao đến trước mặt Dịch Nhiên đã bị Lão Mã ở bên cạnh giành trước ôm lên.

“Đa Đa ơi em hay thật đó, cả buổi chiều em chạy đi đâu thế? Hại mọi người phải ngừng hết việc đi tìm.”

Thấy Lão Mã và Mỹ Mỹ tương tác thân thiết đến vậy, theo lẽ tự nhiên Mục Đồng hiểu lầm anh ta là chủ của chú chó, bước lên phía trước chào hỏi đối phương: “Anh Dịch, chào anh.”

Vừa nói xong, Lão Mã cười to ha ha ngay tức thì, quay người hất cằm về phía người đàn ông đứng bên cạnh: “Anh Nhiên, hoá ra là tìm cậu à.”

Sau khi nhận ra mình đã nhận nhầm người, hai má Mục Đồng nóng ran một hồi, xấu hổ lắm, cậu vội vàng xin lỗi đối phương: “Ngại quá, em không cố ý…”

Khi cậu ngẩng mặt lên lần nữa, trong khoảnh khắc tầm mắt đối diện với người đàn ông trước mặt, bỗng dưng Mục Đồng cảm thấy khuôn mặt này có một loại cảm giác quen thuộc kỳ lạ, hình như cậu đã từng gặp ở đâu rồi.

Không nhớ rõ lắm…

Dịch Nhiên cúi đầu nhìn cậu, nét mặt cực kỳ tự nhiên, chẳng nhận ra cảm xúc gì.

Im lặng hai giây, anh vỗ nhẹ vào gáy rồi thản nhiên nói: “Lúc nãy nhóc Châu gọi điện thoại cho tôi, người đưa Đa Đa về tiệm là em à?”

Thực ra chỉ là đúng lúc gặp được ở ngoài mà thôi, vốn dĩ cậu định gọi điện thoại, nhưng điện thoại của cậu hết pin, rồi sau đó còn phải tìm rất lâu mới tìm được chỗ này.

Vốn dĩ Mục Đồng có một mớ lời định giải thích, nhưng nói chuyện bằng tốc độ nói rề rề của cậu thực khiến người ta sốt ruột, cuối cùng cậu chỉ đáp đơn giản một chữ “Dạ”.

“Cảm ơn em.”

“Đừng khách sáo, tiện tay giúp mà thôi.” Đồng hồ treo trên tường đã qua sáu rưỡi, đã đến lúc về nhà, Mục Đồng đeo balo lên: “Nếu không có việc gì, vậy em về trước đây.”

Giao thông khu này tiện lợi, ra khỏi cửa đã có thể bắt xe. Lúc Mục Đồng ra ngoài, cậu mang theo 50 tệ tiền mặt, sau khi mua chân gà xong, bây giờ cậu chỉ còn 5 tệ, xíu tiền lẻ này ngay cả giá khởi điểm cũng chẳng trả nổi. Bất đắc dĩ, cậu đành phải quay lại lần nữa, đẩy cửa của tiệm sau lưng.

Lúc này trong phòng nghỉ chỉ có một mình Dịch Nhiên. Anh ngồi trên chiếc ghế sô pha Mục Đồng ngồi ban nãy, ngậm một điếu thuốc vẫn chưa đốt lửa trong miệng. Thấy Mục Đồng đi từ ngoài vào, anh thản nhiên cất điếu thuốc vào trong bao.

“Anh ơi cho hỏi, em có thể mượn điện thoại của anh để gọi điện thoại không?”

Dịch Nhiên không nói một lời, lập tức đưa điện thoại cho cậu.

Mục Đồng vốn định gọi cho Mục Hy Tình, bảo bà qua đón cậu, kết quả là đối diện với giao diện bàn phím bấm số ngẫm nghĩ một hồi lâu, nhưng nghĩ kiểu gì cậu cũng không nhớ được số điện thoại của Mục Hy Tình.

“Chẳng phải em muốn gọi điện thoại à?” Dịch Nhiên hỏi.

“Em không nhớ số…” Mục Đồng dẩu môi.

Cậu lén nhìn Dịch Nhiên một cái, mím môi đắn đo một lúc lâu mới rề rà hỏi một cách ngượng ngùng: “Anh cho em mượn ít tiền bắt xe về nhà được không ạ?”

Một chuỗi âm thanh kim loại va chạm vang lên, Dịch Nhiên cầm chìa khoá xe trên bàn trà thuỷ tinh, đứng dậy khỏi sô pha: “Tôi ra ngoài làm chút chuyện, tiện đường đưa em đi một chuyến luôn.”

Anh huýt một tiếng sáo ngắn, Mỹ Mỹ nghe tiếng thì phi từ trên lầu xuống, Dịch Nhiên nhanh chóng thắt dây đeo vào cho nó: “Đi nào, nhóc cũng về nhà cho anh.”

Xe của Dịch Nhiên đậu ở cổng tiệm, mẫu mã rất mới, nhưng chỗ đuôi xe lại bị đâm móp méo, đèn sau xe bên phải cũng tả tơi không chịu được.

“Hôm nay tôi vô ý tông đuôi xe người ta.” Dịch Nhiên thản nhiên kể lại.

Mục Đồng nhớ lúc trưa Quý Nhuệ cũng từng nhắc đến chuyện anh mình tông đuôi xe, cậu thầm nghĩ rằng hôm nay nhiều vụ tông đuôi thế nhỉ.

Bỗng nhiên bên chân cậu có một thứ gì bông xù sáp lại gần, Mỹ Mỹ lấy móng vuốt víu quần cậu: “Mộc Dũng ơi, anh thấy A Nhiên đẹp trai không?”

Mục Đồng gật đầu, đánh giá khách quan: “Đẹp trai lắm.”

Dịch Nhiên vừa mới kéo cửa xe ra thì khựng lại chốc lát, bất chợt dừng động tác.

Bấy giờ Mục Đồng mới nhớ ra chỉ có mình mới có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của động vật nhỏ, cậu vội vàng tìm đại một cái cớ: “Em nói là xe anh đẹp quá, tiếc thật.”

“Không sao, đưa đến xưởng sửa một chút là được.”

Hai chân sau của Mỹ Mỹ dồn sức bật lên, thuận lợi nhảy lên chỗ ngồi sau xe. Nhóc vui mừng vẫy đuôi với Mục Đồng, gọi cậu lên xe: “Xe mới của A Nhiên rộng rãi thoải mái hết sức, anh lên nhanh đi, tụi mình ngồi cùng hàng!”

Mục Đồng đang định chui vào ghế sau, nhưng lại bị Sở Nhiên ở sau lưng gọi lại: “Tính độc chiếm của tên nhóc Đa Đa rất mạnh, nếu phải chia ghế sau với người khác thì nó sẽ không vui, em lên phía trước ngồi ghế phụ lái đi.”

“Anh ấy lừa anh đó, em đâu có độc tài như thế!” Mỹ Mỹ tức điên lên sủa hai tiếng với Dịch Nhiên, bày tỏ sự bất mãn vô cùng với lời cáo buộc của anh. Dịch Nhiên phớt lờ tiếng sủa của nhóc chăn cừu, “Rầm” một tiếng đóng luôn cửa sau lại.

Mục Đồng chỉ đành vờ như không biết mà gật đầu, im lặng ngồi vào ghế phụ lái.

“Em…” Lúc khởi động xe, Dịch Nhiên hé miệng, ngừng nửa giây rồi hỏi: “Nhà em ở đâu?”

Mục Đồng cứ cảm thấy lúc nãy khi Dịch Nhiên ngừng lại, hình như anh có việc khác muốn hỏi cậu. Cậu không nói rõ được nguyên nhân cụ thể, nhưng đó là một kiểu trực giác thuần tuý không có lý do.

Gần như cậu chẳng có chủ đề gì chung với Dịch Nhiên, trong xe không bật nhạc, cả một đường chỉ có tiếng dông dài của nhóc chăn cừu nhiều chuyện ở chỗ ngồi phía sau. Đôi lúc Mục Đồng rất muốn nói chuyện với nó, nhưng lại sợ làm như thế sẽ bị Dịch Nhiên hiểu nhầm cậu bị bệnh, nên phải thôi mấy lần.

“Mộc Dũng ơi, tiền mua chân gà hôm nay, anh mau bảo A Nhiên trả nợ cho anh đi.”

Chuyện như này phải nói thế nào? Cái chân gà 15 tệ thôi, Mục Đồng thấy không đáng.

Mỹ Mỹ thấy cậu làm thinh thì giục thêm một lần: “Anh mau nói với anh ấy đi, anh tìm anh ấy đòi tiền đi, anh ấy sẽ không quỵt anh đâu.”

“…”

Thấy Mục Đồng không để ý mình, nhóc chăn cừu sốt ruột, bật nhảy lên ở chỗ phía sau, nhảy không ngừng: “Anh mau đòi anh ấy đi!”

Dịch Nhiên đang lái xe liếc nhìn chú chó một cái qua kính chiếu hậu, khẽ nhíu mày: “Đa Đa, lúc ngồi xe không được nhảy lung tung.”

Nhóc chăn cừu thở hổn hển: “Anh nói nhanh đi anh nói nhanh đi, nếu anh không nói, tụi mình không là bạn tốt nữa.”

Chiếc xe dừng lại ở cột đèn giao thông, dưới áp lực liên tiếp của nhóc chăn cừu, Mục Đồng bất chấp mở miệng: “Cái đó, chân gà nướng, 15 tệ một cái…”

“?” Dịch Nhiên ngoảnh đầu, nhìn cậu với vẻ khó hiểu.

A, xấu hổ quá!

Quả nhiên không nói chuyện đòi tiền ra khỏi miệng được, nhưng cậu đã nói được một nửa, nếu không nói tiếp sẽ có vẻ vừa quái lạ vừa đột ngột.

Dưới ánh nhìn chăm chú của Dịch Nhiên, Mục Đồng chỉ đành tiếp tục bất chấp, lấy cái chân gà nướng đã gói lại khi trước ra khỏi balo, chầm chậm đưa qua y như con ốc sên, sau đó mới rề rà hỏi: “Anh… anh muốn ăn không?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN