Trong khoảnh khắc khi giọng anh truyền vào màng nhĩ, thậm chí Mục Đồng còn thoáng nghi ngờ thính lực của mình. Cậu đứng tại chỗ với vẻ mặt ngơ ngác, một lúc lâu sau mới phát hiện nước trong bình đã đầy tràn ra ngoài.
Cậu cuống cuồng tắt công tắc máy lọc nước, Dịch Nhiên thấy vậy thì thuận tay chộp lấy khăn giấy trên bàn đưa cho cậu.
Mục Đồng khẽ nói “cảm ơn”, cậu rút hai tờ khăn giấy, vội vàng lau sạch nước trên tay.
Chịu sự tác động từ quả ngư lôi nước sâu khi nãy của Dịch Nhiên, bây giờ cậu vẫn chưa bình tĩnh lại. Mục Đồng ngẩng đầu nhìn Dịch Nhiên, trong mắt đượm vẻ căng thẳng và nghi ngờ.
Những lời khi nãy là đang an ủi cậu ư?
Sau đó suy nghĩ này lại bị Mục Đồng phủ định, với tác phong làm việc của Dịch Nhiên, anh sẽ không tùy tiện nói đùa những chuyện như thế này với cậu.
“Sao đột nhiên anh… nói với em chuyện này?”
Đột nhiên ư? Chắc vậy.
Dịch Nhiên không phủ nhận, anh nói thẳng: “Ừ, kìm nén lâu lắm rồi, đột nhiên không muốn kìm nén nữa.”
Lời của anh ngắn gọn tường minh, nhưng thông tin cần phải giải thích trong câu không ít, Mục Đồng cảm thấy hình như não mình bị đơ mất rồi.
Máy pha cà phê reo âm báo đã xong việc, Dịch Nhiên thuần thục bấm vào tay cầm để chiết xuất Espresso, được một ly Americano nóng.
Dù ngoài hành lang người tới người lui, nhưng có vẻ mọi người đều không để ý tình huống bất ngờ phát sinh bên phòng trà nước. Mục Đồng ôm bình nước đã rót đầy trong ngực, trong phút chốc, cậu cũng không biết phải trả lời bằng thái độ gì mới ổn.
Cho đến khi có ai đó trên lầu gọi to: “Tiểu Đồng ơi, cậu rót nước xong chưa? Sắp mở kịch bản rồi!”
“Tôi lên ngay!” Mục Đồng trả lời, cậu ngoảnh đầu nhìn Dịch Nhiên, hơi hé miệng, muốn nói rồi lại thôi.
Dịch Nhiên bưng cà phê đã sôi chuẩn bị rời đi, trước khi đi, anh nói với Mục Đồng: “Lời khi nãy chỉ là tôi muốn cho em biết mà thôi, không có ý làm khó em hay ép buộc em đâu.”
“Không muốn trả lời cũng không sao, em cứ xem như nghe cho vui, đừng thấy áp lực.”
Lúc bắt đầu kịch bản, Mục Đồng hoàn toàn không thể nhập tâm vào nhân vật, cảnh tượng trong phòng trà nước khi nãy cứ lặp lại trong tâm trí cậu.
Mục Đồng thoáng nhớ lại ký ức ngày xưa. Ngày còn đi học, cậu cũng từng được người khác tỏ tình mấy lần, có viết thư, cũng có hẹn gặp trực tiếp, nhưng vì đối phương là con gái, nên từ đầu đến cuối lòng cậu chẳng dậy sóng là bao, có lẽ cảm giác duy nhất là một chút áy náy sau khi từ chối khéo các cô ấy.
Dịch Nhiên là người đàn ông đầu tiên tỏ tình với cậu, dù anh không nói quá thẳng thừng, nhưng ý tứ bày tỏ đã quá rõ rồi.
Sau khi Mục Đồng kết bạn với Quý Nhuệ thời cấp ba thì cậu mới quen biết Dịch Nhiên, nhưng cũng chỉ quen biết đúng theo mặt chữ mà thôi, nhiều nhất cậu chỉ biết Dịch Nhiên là anh của Quý Nhuệ, hoàn toàn không rõ những chuyện còn lại.
“Trên thế giới có niềm yêu từ cái nhìn đầu tiên, cũng có niềm yêu nảy sinh sau thời gian dài chung đụng, dù là kiểu nào cũng không thể che giấu ánh mắt khi thích một người.” Cô gái ngồi cạnh Mục Đồng chợt nói.
Tâm hồn Mục Đồng đang treo ngược cành cây, cậu tưởng cô đang nói về chủ đề khác với mọi người, nên bật thốt một câu xuôi theo lời đối phương: “Vậy à?”
Mấy giây sau, Mục Đồng mới nhận ra thực ra cô gái nọ đang đọc thành tiếng đoạn hội thoại trên kịch bản, cậu xấu hổ cúi đầu thật thấp.
Nếu như thật sự không thể che giấu ánh mắt khi thích một người, vậy tại sao ngày xưa mỗi lần Dịch Nhiên nhìn cậu anh đều hung dữ như thế? Nhìn kiểu gì cũng không giống như anh có ý với cậu mà.
Mục Đồng chống cằm bằng một tay suy tư thật lâu, cậu vô tình ngoảnh mặt qua phía cửa sổ thì thấy dưới lầu có một bóng dáng quen thuộc mặc đồ đen, người đó đang đứng hút thuốc một mình bên đường.
Cơn nghiện thuốc lá của Dịch Nhiên thay đổi tùy theo tâm trạng. Lúc này, đầu lọc đã chất đầy trong gạt tàn bằng inox bên cạnh thùng rác.
Anh vô thức thò tay vào túi mò mẫm điện thoại, định gửi tin nhắn, kết quả chẳng mò được gì, anh mới nhớ ra điện thoại của mình vẫn còn để trên bồn rửa tay trong phòng trà nước.
Đúng lúc này, Quý Nhuệ và Tống Trăn tay trong tay, mỉm cười bước ra khỏi tiệm.
Thấy Dịch Nhiên đứng hút thuốc bên đường, Quý Nhuệ vẫy tay với anh: “Anh, tụi em về trước nha.”
“Mày qua đây một lát.” Dịch Nhiên ngoắc ngón tay với Quý Nhuệ.
Quý Nhuệ tưởng ông anh muốn nói với mình gì đó, nên cậu chàng đưa chìa khoá xe trong tay cho Tống Trăn, bảo cậu ấy ra lấy xe trước.
“Sao vậy anh?” Cậu chàng tuỳ tiện đi qua vỗ vai Dịch Nhiên: “Có chuyện gì quan trọng cần nói với em à?”
Chuyện quan trọng thì không có, Dịch Nhiên chỉ đơn thuần xem cậu chàng như công cụ hình người để sai bảo thôi: “Mày vào phòng trà nước lấy điện thoại giúp anh.”
Quý Nhuệ hơi không vui: “Tại sao phải là em đi lấy?”
Dịch Nhiên không giải thích mà hỏi cậu chàng một câu: “Mày có đi hay không?”
Cậu chàng vừa mới lấy chùa một tấm thẻ năm giảm nửa giá dựa vào thân phận người nhà anh chủ, của biếu là của lo của cho là của nợ, bây giờ cậu chàng không dám trái ý ông anh, vẫn ngoan ngoãn làm chân chạy vặt.
Mấy phút sau, lúc Quý Nhuệ ra khỏi tiệm lần nữa, trên mặt cậu chàng nở nụ cười ranh mãnh, theo ý kiến của Dịch Nhiên thì trông cực kỳ nham hiểm.
“Anh, hồi nãy trong tiệm có một vị khách hỏi Wechat của anh, là một em gái đó, trông xinh lắm.” Quý Nhuệ cố ý nhấn mạnh câu sau cuối với anh.
Dịch Nhiên nhận điện thoại, giọng lạnh lùng: “Không có hứng thú.”
Quý Nhuệ quan sát Dịch Nhiên từ trên xuống dưới một lúc: “Thực ra có một việc em tò mò lâu lắm rồi, nhưng tới bây giờ vẫn chưa biết rõ.”
Dịch Nhiên liếc cậu chàng một cái, giục cậu chàng có gì thì nói mau.
“Rốt cuộc anh thích con trai hay con gái?”
Dịch Nhiên móc mỉa cậu chàng một câu: “Ngay cả chuyện anh thích trai hay gái mày còn không biết mà còn định làm mai cho anh với bạn thân của mày, rốt cuộc đầu mày nghĩ gì thế?”
Quý Nhuệ giải thích: “Haizz, chẳng phải lúc đó em thấy Đồng Đồng qua đêm ở nhà anh nên mới hiểu lầm à.”
“Lo chuyện của mày cho tốt trước đi, sau này bớt anh anh em em ở tiệm lại, khách khứa đỡ phải nhìn mà cay mắt xong phàn nàn với anh.”
Dịch Nhiên đã bóp gói thuốc lá rỗng thành một cục ném vào thùng rác, quay người vào cửa hàng tiện lợi phía đối diện hỏi ông chủ mua một gói mới.
Mua thuốc lá xong rồi quay lại, Quý Nhuệ đã đi. Dịch Nhiên vẫn đứng ở chỗ anh hút thuốc ban nãy, vừa mới xé màng ni lông bọc thuốc lá, một giọt nước lạnh cóng rơi trên trán anh, trời bắt đầu đổ mưa lâm râm.
Dịch Nhiên ngẩng đầu nhìn lên. Trong khoảnh khắc tầm mắt anh lướt qua căn phòng ở tầng ba, anh nhìn thấy bên cửa sổ căn phòng kiểu Âu bên trái có một người đang đỡ má, cũng nhìn về phía anh.
Là Mục Đồng, có lẽ cậu đã duy trì tư thế kia một lúc lâu, khi ánh mắt cậu va phải Dịch Nhiên, cậu ngẩn ngơ mất mấy giây rồi mới phản ứng lại, vội vàng dời sự chú ý lên kịch bản trên bàn.
Chuyện Quý Nhuệ và Tống Trăn hôn nhau lúc nãy, cùng với chuyện trong phòng trà nước, trong phút chốc lại ùa về trong tâm trí.
Dịch Nhiên nhét gói thuốc lá chỉ mới xé được một nửa trong tay vào túi, nỗi buồn bực không có chỗ trút ra, anh đá hòn đá nhỏ cạnh chân một cách trẻ con.