Chương có nội dung bằng hình ảnh
Đến giữa đêm, mưa vẫn rơi mãi chưa ngừng, không ngờ sáng hôm sau tỉnh giấc, bầu trời lại thoáng đãng lạ thường, cuối cùng mặt trời ẩn mình nhiều ngày cũng lộ diện.
Ăn sáng xong, Mục Đồng dẫn Mỹ Mỹ đến bệnh viện thú y tiêm ngừa.
Trạng thái của nhóc chó hôm nay vẫn tốt như trước, đi trên đường hết nhún lại nhảy, miệng không ngừng ngâm nga bài ca quê mùa.
Với những chỗ như bệnh viện, thực ra trong thâm tâm Mục Đồng cũng thấy phản cảm ít nhiều, có lẽ do trải nghiệm cậu từng có gây ra.
Thấy Mỹ Mỹ vui như vậy, Mục Đồng từng thắc mắc liệu nhóc chó có hiểu gì về chuyện tiêm ngừa không.
“Em biết tiêm vắc xin là gì không?” Cậu hỏi Mỹ Mỹ
“Thì cho bác sĩ cầm kim tiêm chích lên người mình đó, sau khi tiêm xong cơ thể của em sẽ khoẻ hơn trước, không dễ mắc bệnh nữa.”
Nhóc chó tóm tắt nghe cũng có lý lắm chứ, nhưng mà…
“Em không sợ tiêm hả?”
“Không sợ, vì em là một chú chó dũng cảm.” Mỹ Mỹ ưỡn ngực ngẩng cao đầu, trông không giống giả vờ.
“Mộc Dũng, em đã nói với anh hồi còn bé em từng mắc một căn bệnh nặng chưa nhỉ?”
Mục Đồng gật đầu, cậu nhớ chuyện này: “Em còn nói lúc đó em phải nằm viện chữa bệnh rất lâu.”
“Đúng rồi, trải nghiệm cụ thể thì em không nhớ rõ, nhưng sau khi ra viện về nhà em cảm thấy cả người thoải mái hơn nhiều, A Nhiên nói đều là công sức của bác sĩ cả đấy, khi đó suýt nữa em chết luôn rồi, mấy bác sĩ đó tốn nhiều sức lắm mới kéo em từ cửa tử về được, nên em không ghét bác sĩ, vì họ đều là người tốt.”
Mục Đồng bị sự chân thành của nhóc chó làm rung động, cậu cười theo: “Ừ, là thế à.”
Hôm nay có rất nhiều khách dẫn thú cưng đến bệnh viện thăm khám, sau khi Mục Đồng lấy số, cậu và Mỹ Mỹ cùng ngồi đợi ở sảnh chính.
Từ nhỏ đến lớn Mỹ Mỹ đều đến bệnh viện này khám bệnh, các trợ lý bác sĩ đều quen nó, đã một quãng thời gian rất dài trôi qua kể từ lần tiêm vắc xin trước, đã lâu không gặp, Mỹ Mỹ nhiệt tình nhào lên chào hỏi mọi người.
Lần đầu tiên bác sĩ thấy ai khác ngoài Dịch Nhiên dẫn Mỹ Mỹ đến, bác sĩ hỏi với vẻ tò mò: “Cho tôi hỏi cậu là bạn của cậu Dịch à?”
Mục Đồng ậm ờ “dạ” một tiếng.
Bạn…
Tiếp đó, Mục Đồng liên tục suy ngẫm từ này.
Hình như từ đó đến giờ cậu chưa từng định nghĩa chính xác quan hệ giữa cậu và Dịch Nhiên.
Quý Nhuệ là bạn của cậu, mà vai vế của Dịch Nhiên luôn là anh trai của bạn.
Dù rằng trong khoảng thời gian này, cậu và Dịch Nhiên đã thân thiết hơn xưa, cũng hiểu anh hơn, nhưng dùng cụm từ “bạn bè” để hình dung quan hệ của hai người thì nghe cứ lạc quẻ thế nào ấy.
Mục Đồng vừa nghĩ những chuyện vu vơ, vừa cầm điện thoại chơi game, Mỹ Mỹ ngồi trên chiếc ghế kế bên, khá là hào hứng nhìn cậu thao tác.
Bỗng nhiên trong phòng khám vang lên một tràng tiếng khóc thảm thương, âm thanh truyền ra sảnh chính nghe rõ mồn một.
Mọi người đồng loạt nhìn qua căn phòng có tiếng kêu thảm thiết, có người ngạc nhiên, có người hóng hớt không sợ to chuyện, đều đang tò mò rốt cuộc trong đó đã xảy ra chuyện gì.
Không lâu sau, cánh cửa trượt đóng chặt hé ra một khe hở nhỏ, một chú chó săn thỏ[1] xông ra ngoài.
Chú chó nọ đụng lung tung khắp nơi như con ruồi mất đầu, nhe răng trợn mắt rất chi là hung dữ, vả lại sức của nó rất lớn, đụng đổ một kệ hàng nhỏ bán thức ăn cho chó.
Bác sĩ và một chàng trai khác đầu đầy mồ hôi đuổi theo sau nó, cố gắng bắt nó lại.
“Nè em đừng chạy nữa, chỉ tiêm một mũi thôi mà, em ngoan một chút được không, xem như anh năn nỉ em đó ông trời con ơi!”
Chàng trai nhẹ nhàng khuyên nhủ, kết quả chú chó săn thỏ mắng luôn anh chàng.
“Hứ, thú hai chân ngu ngốc lại dám làm hại tui, tui sẽ không tin mấy lời nói dối của anh đâu!”
Từ cuộc đối thoại giữa bác sĩ và chàng trai nọ, Mục Đồng đã hiểu đại khái, chú chó săn thỏ kia do bạn gái của chàng trai nuôi, vì hôm nay bạn gái không rảnh nên anh chàng phụ trách đưa chó đến tiêm vắc xin.
Có lẽ chàng trai không hiểu rõ tính cách của chú chó, việc giao tiếp giữa đôi bên gặp chút rắc rối, dẫn đến việc chú chó mãi không chịu phối hợp với anh chàng.
Bây giờ chú chó nổi giận, la lối ầm ĩ, trắng trợn lên án đủ loại tội trạng của người chủ tạm thời này ngay trước mặt khách khứa và đám thú cưng.
“Anh ta là một kẻ dối trá! Nhân lúc chủ của tui không có ở đây thì không cho tui ăn sáng, hơn nữa anh ta còn mặc quần áo in hình con mèo cho tui! Sao chó mặc cái thứ này được?! Bây giờ còn muốn kéo tui đến bệnh viện để tiêm nữa, tui tức chết mất!”
Chó săn thỏ cứ quấy phá inh ỏi không ngừng, ít nhiều gì cũng ảnh hưởng đến cảm xúc của những “bệnh thú” khác, cứ tiếp tục bỏ mặc như thế không phải là cách, nếu thực sự không được nữa cũng chỉ có thể dùng vũ lực thôi.
Mục Đồng biết nội tình cảm thấy mình không thể ngoảnh mặt làm ngơ, cậu không nhịn được chạy qua lo chuyện bao đồng.
“Dạ ờ, không thì cho bé nó ăn chút gì đi ạ, biết đâu di dời được sự chú ý của bé thì sao?”
Chàng trai nửa tin nửa ngờ, nhận lấy mấy miếng đồ ăn vặt cho chó trong tay Mục Đồng, đưa đến trước mặt chó săn thỏ.
Chú chó mạnh miệng, luôn mồm la không thèm của bố thí, nhưng ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, nó vẫn gượng ngạo thảo hiệp, mở miệng, nhai hai ba miếng rồi uống xuống bụng.
Chàng trai thấy cách này hữu dụng thì vui vẻ hẳn, rồi vội vàng mua một gói đồ ăn vặt, thử dùng đồ ăn ngon lôi kéo chú chó: “Ông trời con ơi, lát nữa ăn xong, tụi mình vào tiêm ngừa được không?”
“Anh đừng có mơ hại được tui!” Chó săn thỏ nhét đầy đồ ăn trong miệng, ăn đồ của người ta mà vẫn không chịu hòa hoãn, bây giờ lại phòng bị anh chàng.
Mục Đồng ở kế bên khuyên nhủ: “Nếu anh ấy muốn hại em, anh ấy sẽ không mua đồ ăn ngon cho em đâu.”
“Anh có thể nghe thấy tui nói chuyện hả?” Chó săn thỏ ngoảnh đầu nhìn cậu, ngoẹo đầu tỏ vẻ thắc mắc.
Mỹ Mỹ chạy qua hóng drama cũng tham gia vào đội ngũ giảng hoà: “Mộc Dũng có thể nghe thấy loài chó nói chuyện, hơn nữa anh ấy có thể giúp cậu giải quyết phiền não nữa á!”
“Anh cởi cái áo trên người tui ra được không?”
Mục Đồng biết chú chó không thích hoạ tiết con mèo trên áo, cậu duỗi tay cởi áo ra giúp nó.
Rũ bỏ cái áo xấu xí, chó săn thỏ vui vẻ hơn nhiều, khẽ woohoo hai tiếng.
Nhưng anh chủ của chú chó lại sững sờ: “Ơ? Sao cậu cởi áo của nó?”
“Hình như nó không thích cái áo này, có lẽ nó thấy không thoải mái.”
Thoạt đầu chàng trai không quá tin lời cậu, nhưng sau khi quan sát một lúc, phát hiện dường như cảm xúc của chú chó quả thực đã ổn định hơn lúc nãy nhiều, ít nhất không nổi quạu gầm gừ trợn mắt với anh nữa.
Bác sĩ ở bên cạnh nhanh tay lẹ mắt, chớp lấy khoảnh khắc chú chó không để ý, rút ống tiêm ra khỏi túi áo blouse, nhanh chóng tiêm lên chỗ sau gáy nó.
Chú chó vẫn chưa kịp nhận ra thì đã tiêm xong, nó ngậm đầy ụ đồ ăn trong hàm, hai con mắt trợn to, giống như còn đang hoang mang rốt cuộc có chuyện gì vừa xảy ra.
Tiễn chó săn thỏ đi, kế tiếp là đến lượt Mỹ Mỹ, Mỹ Mỹ không quấy không phá, ngồi ngoan trước mặt bác sĩ, giảm bớt không ít gánh nặng công việc cho bác sĩ.
Bác sĩ vừa tiêm cho nhóc chó, vừa trò chuyện cùng Mục Đồng: “Chú chó lúc nãy rất khó giải quyết, mà chỉ hai ba câu là cậu đã giải quyết xong, cậu từng làm công việc huấn luyện chó à?”
“Không, có lẽ là bởi bình thường tôi hay tiếp xúc với mấy bé thú, nên tôi có thể quan sát thấy một vào chi tiết mà mọi người không để ý.”
“Chúng tôi cũng thường xuyên tiếp xúc với các bé thú, nhưng gặp phải mấy đứa khó tính cũng gặp không ít rắc rối đấy chứ.” Bác sĩ xắn tay áo, cho Mục Đồng xem vết sẹo trên cánh tay, một số vết mới có, một số vết là vết thương cũ trước đây: “Haizz, động vật khác con người, tụi nó thấy không khỏe ở đâu cũng không thể nào chủ động nói cho cậu biết được, mỗi lần khám bệnh đều phải kiểm tra một lượt từ đầu đến đuôi, gặp phải mấy đứa khó nết, cậu mà đụng nó thêm mấy cái là nó lập tức dùng mồm phục vụ cậu luôn.”
Mục Đồng chưa trải qua những chuyện này bao giờ, nhưng thử tưởng tượng cũng thấy chẳng dễ dàng gì: “Bác sĩ vất vả rồi.”
Trợ lý ở ngoài thấy bác sĩ tiêm đã lâu mà vẫn chưa ra nên chạy qua gõ cửa, giục rằng: “Bác sĩ La ơi, vị khách hôm qua đặt lịch hẹn đã đến đến rồi ạ, em bảo anh ta qua phòng kế bên chờ anh.”
Không biết “bệnh thú” tiếp theo là ai, nhưng nghe tiếng thở dài sâu sắc của bác sĩ La trước khi đi, đoán chừng lại là một đứa rắc rối.
Trên đường từ bệnh viện thú y về nhà, Mục Đồng ghé qua nhà Dịch Nhiên một chuyến, cất sổ tiêm ngừa cho thú cưng của Mỹ Mỹ về chỗ cũ.
Hôm nay trời trong, Mục Đồng cố ý lấy điện thoại ra kiểm tra dự báo thời tiết, sau khi xác nhận mấy ngày tới sẽ không mưa, cậu mở cửa sổ nhà ra cho thông thoáng.
Hôm qua lúc Mỹ Mỹ ăn quà vặt đã làm rớt không ít mảnh vụn trên sàn nhà, cậu tiện thể dọn dẹp cho sạch luôn.
Mục Đồng tìm khắp chung quanh nhưng không tìm thấy dụng cụ dọn dẹp, cậu chạy đi hỏi nhóc chó: “Chổi hay máy hút bụi của nhà em để ở đâu thế?”
“Để sau cửa nhà bếp.”
Mục Đồng lại vào bếp xem thử: “Ở đây không có.”
“Có khi nằm trong phòng A Nhiên rồi, thỉnh thoảng anh ấy dọn phòng xong thì quên mang máy hút bụi ra.”
Trong phòng Dịch Nhiên không có ai, nhưng trước khi vào, Mục Đồng vẫn gõ cửa cho có.
Không khoá, vặn nhẹ tay nắm cửa là mở được.
Không khác với tưởng tượng của cậu là bao, căn phòng được sắp xếp rất gọn gàng, không có đồ đạc linh tinh và đồ trang trí dư thừa.
Máy hút bụi nằm cạnh giá sách, Mục Đồng đi qua đó lấy máy hút bụi, tầm mắt tình cờ lướt qua phía trên giá sách.
Bên trong chất đầy các đầu sách bằng tiếng Trung và tiếng Anh, nhìn lướt qua thì phạm vi sách cũng rất rộng, thể loại nào cũng có.
Ánh mắt đang dần lướt qua chợt khựng lại, dừng trên khung ảnh nằm ở tầng giữa giá sách.
Trong khung đang chứa một bức ảnh, là ảnh chụp Dịch Nhiên thời cấp ba, ba cậu trai trong ảnh đều mặc đồng phục.
Mục Đồng biết ngày trước cậu và Dịch Nhiên học chung trường, nhưng đối phương lớn hơn cậu mấy khoá, khu học sinh cấp hai và cấp ba căn bản chẳng dính líu gì đến nhau.
Bối cảnh của bức ảnh là sân bóng rổ trên ngọn núi sau trường, Dịch Nhiên đứng giữa, bên trái của anh là Lâm Thiên Dịch, trước đây Mục Đồng từng gặp, đứng bên phải của Dịch Nhiên là một cậu trai rất cao, vóc dáng cũng khỏe khoắn nhất trong ba người, Mục Đồng vô thức liên tưởng đến loài gấu.
Chắc ba cậu trai mới chơi bóng rổ, lúc chụp hình, trên mặt họ vẫn mướt mồ hôi.
Dịch Nhiên của thuở ấy, ngoài việc non nớt hơn bây giờ một chút thì chẳng thay đổi quá nhiều, anh nhìn về phía ống kính, khóe miệng khẽ nhếch lên, chứa đựng nhiệt huyết chỉ có ở tuổi thiếu niên.
Mục Đồng nhìn bức ảnh trước mặt chăm chú, mới đầu cậu chỉ chú ý Dịch Nhiên, cứ ngắm mãi rồi chợt cảm thấy cậu trai giống chú gấu ở bên phải cực kỳ quen mắt.
Nếu cậu đoán không sai, có lẽ anh ấy chính là người bạn tên Tề Sơ mà Dịch Nhiên đã nhắc trước đó, nếu cậu không nhớ nhầm, hồi trước lúc còn đi học cậu đã từng gặp người này rồi thì phải?
Khu cấp hai và khu cấp ba ở trường cũ không phân chia khu vực rõ ràng, vóc dáng của đối phương nổi bật như thế, thỉnh thoảng gặp ở trường có nhìn thêm mấy lần cũng chẳng lạ gì.
Hơn một tuần Dịch Nhiên sang Quý Dương, mỗi ngày anh đều duy trì việc liên lạc qua tin nhắn với Mục Đồng.
Nội dung trò chuyện của hai người không nhiều, chủ yếu nói mấy câu sau khi kết thúc hành trình trong một ngày và trước khi đi ngủ.
Thời gian trở về sớm hơn ban đầu hai ngày, vé máy bay được đặt vào ngày 31 tháng 12, hôm đó đúng lúc là giao thừa, vào mỗi dịp lễ chung, theo thường lệ trong tiệm sẽ tổ chức ăn mừng.
Trước khi lên giường đi ngủ, Mục Đồng gửi tin nhắn hỏi Dịch Nhiên: Ngày may mấy giờ anh bay?
[R]: 4 giờ chiều.
[R]: Ngày mai trong tiệm có hoạt động Tết Dương lịch, em muốn qua chơi không?
[Mục đồng]: Em định mai anh về tới tiệm em sẽ tiện đường trả chìa khoá cho anh luôn.
Nghĩ rồi, Mục Đồng lại gửi cho anh một tin nhắn.
[Mục đồng]: Nghe nói ngày mai bên bờ sông sẽ tổ chức trình diễn pháo hoa.
[R]: Em muốn xem pháo hoa à?
[Mục đồng]: Dạ hơi hơi, em cảm giác đã lâu lắm rồi mình chưa xem.
[R]: Tối mai ở tiệm đợi tôi, sau khi về tôi đi cùng em.
[Mục đồng]: Dạ, vậy anh ngủ trước đi, ngủ ngon nhé.
Lần này Dịch Nhiên trả lời bằng tin nhắn thoại: “Ngủ ngon nhé, mai gặp.”
Trong căn phòng tối đen, Mục Đồng nằm trên giường cầm điện thoại, chất giọng trầm thấp xuyên qua loa truyền vào tai cậu, giống như người nói đang nằm cạnh cậu ngay lúc này vậy.
Vì một câu “ngủ ngon” ngắn gọn, nhịp tim của cậu lại trở nên hơi bất bình thường.
Cậu kéo chăn che mặt, rồi lại không nhịn được mở đoạn tin nhắn thoại đó, nghe thêm một lần nữa.
Ngủ ngon nhé, cậu thầm nói với người ấy, rồi nhắm mắt bình yên chìm vào giấc ngủ.
Chạng vạng một ngày trước Tết Tây, sau khi ăn cơm tối, Mục Đồng về phòng chuẩn bị thay quần áo ra ngoài.
Cậu đứng trước tủ quần áo, cầm mấy cái áo so sánh rất lâu nhưng vẫn chưa quyết định sẽ mặc cái nào.
Lần cuối cậu đau đầu vì chuyện thế này hình như là hồi còn học cấp ba.
Quần áo của cậu không ít, nhưng mặc tới mặc lui cơ bản đều là mấy kiểu đó, chọn nửa ngày trời, kết quả vẫn mặc áo hoodies và quần âu như ngày thường, tiết trời rất lạnh, phải khoác thêm một chiếc áo khoác bên ngoài.
Trước kỳ nghỉ, lượng khách trong tiệm còn nhiều hơn cả trước, khách chơi kịch bản chơi trong gian phòng trên tầng, những người còn lại tụ tập dưới tầng 1 trò chuyện với nhau. Để hâm nóng bầu không khí, trong tiệm còn tạm thời tổ chức một cuộc thi hát karaoke, nhưng trình độ của người tham gia chẳng tốt là bao, không quên lời thì hát lạc nhịp đến tận Thái Bình Dương.
Thân là chủ tiệm, lễ kỷ niệm lần trước Dịch Nhiên không có mặt, hoạt động Tết Dương lịch lần này cũng không đến, có không ít người tò mò hỏi thăm anh đi đâu.
“Anh Nhiên đâu? Sao mỗi lần có hoạt động là không thấy bóng dáng anh ấy đâu thế, có phải đi hẹn hò với người yêu rồi không?” Không biết ai trêu một câu.
“Anh Nhiên có người yêu hồi nào vậy, sao tôi không biết?”
“Người ta hẹn hò còn phải nói với cậu hả?”
“Tôi khá tò mò, nếu anh Nhiên yêu đương, vậy người yêu của anh ấy sẽ là kiểu nào nhỉ?”
“Chắc là chị đẹp ngực bự á, tôi cảm giác rất hợp với mặt của anh Nhiên.”
Mục Đồng im lặng ngồi uống nước ở bên cạnh, không kìm được bị sặc một ngụm.
Mọi người tưởng cậu cũng muốn tham gia và phát biểu ý kiến nên vội vàng đưa micro cho cậu: “Đồng Đồng, cậu thấy anh Nhiên thích kiểu con gái thế nào?”
“Tôi… tôi cũng không rõ.”
Mục Đồng cầm theo đồ uống vội vàng đổi chỗ ngồi, qua bên cạnh xem mọi người chơi game.
Dịch Nhiên đi chuyến bay lúc 4 giờ chiều, từ Quý Dương về mất khoảng hai tiếng, sau khi máy bay hạ cánh phải ngồi xe để về, muộn nhất thì hơn 8 giờ tối cũng phải tới rồi.
Bây giờ đã gần 10 giờ, người ở lại chơi không còn nhiều nữa, họ rủ nhau ra bờ sông ngắm pháo hoa, nếu trễ hơn sợ rằng không giành được vị trí đẹp.
“Đồng Đồng ơi em muốn đi chung không?” Lão Lôi vừa dẫn kịch bản xong, chuẩn bị dắt nhóc Béo ra bờ sông hội họp với người yêu của anh.
Nhóc béo nghe nói có pháo hoa thì chừng như hào hứng lắm, liên tục rủ rê Mỹ Mỹ: “Đi đi mà, ở đó có nhiều người với náo nhiệt lắm luôn!”
Mỹ Mỹ được biết đến là một chú chó thích tham gia vào các cuộc vui, bị nhóc Béo thuyết phục cũng thấy hơi rung động, nó ngoảnh đầu nhìn Mục Đồng: “Mộc Dũng ơi, tụi mình đi xem pháo hoa không anh?”
Mục Đồng nhớ lại mình đã hứa sẽ ở đây chờ Dịch Nhiên, cậu lấy điện thoại ra gửi tin nhắn.
[Mục đồng]: Anh về chưa ạ?
[R]: Máy bay bay hơi trễ, vừa mới ra khỏi sân bay, bây giờ đang trên đường về nội thành.
[Mục đồng]: Khoảng bao lâu nữa vậy anh? Nhóm anh Lôi nói lát nữa họ ra bờ sông ngắm pháo hoa.
[R]: Có lẽ không nhanh vậy đâu, hình như đoạn đường phía trước xảy ra sự cố, cứ tắc đường mãi.
[R]: Tôi không chắc có thể kịp về trước 12 giờ không nữa.
[R]: Em đi cùng những người khác đi, đừng đợi tôi.
Thấy Mục Đồng bỏ điện thoại xuống, Mỹ Mỹ vội hỏi: “A Nhiên nói sao?”
“Anh ấy vẫn đang kẹt xe trên đường, không biết có thể kịp về trước khi bắt đầu bắn pháo hoa không nữa.”
“Mộc Dũng ơi, anh định đợi A Nhiên về hả?”
“Trước đó anh đã hứa với anh ấy là đợi anh ấy về rồi cùng đi xem pháo hoa.” Mục Đồng xoa đầu nhóc chó: “Nhưng nếu em muốn đi xem, anh bảo Lão Lôi dẫn em đi nhé?”
Mỹ Mỹ rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, nó đăm chiêu suy tư rất lâu, cuối cùng nó bảo: “Thôi vậy, em ở lại cùng anh đợi A Nhiên về.”
Dịch Nhiên cứ ngỡ mình sẽ về sớm, tất thảy đều được tính toán đâu vào đó, nhưng vẫn không bắt kịp sự thay đổi đột ngột.
Vì nguyên nhân thời tiết, máy bay bị lùi giờ cất cánh, đến nơi trễ hơn tận mấy tiếng so với kế hoạch ban đầu.
Trên đường từ sân bay về nhà lại xui xẻo gặp phải tai nạn giao thông, kẹt xe cả chặng đường, tài xế trái phải trước sau oán thán inh ỏi, liên tục nhấn còi bày tỏ sự bất mãn.
Dịch Nhiên bị tiếng còi ngắt quãng khắp xung quanh làm cho bực bội, chân anh đổi tới đổi lui giữa chân ga và chân phanh, hết đi lại dừng, thỉnh thoảng lại cầm điện thoại liếc nhìn giờ.
Một tiếng “ting” nhắc nhở có tin nhắn, tin nhắn mới được gửi vào điện thoại.
[Mục đồng]: Em ở tiệm đợi anh.
Liếc mắt xem tin nhắn xong, tâm trạng bực dọc thoáng vơi bớt.
Dịch Nhiên gõ hai chữ: Xin lỗi.
Anh cảm thấy có lỗi vì mình đã thất hứa không thể về kịp giờ, đồng thời cũng cảm thấy vui vẻ vì có người đang đợi anh.
Sau khi Lão Lôi dẫn nhóc Béo đi, Mục Đồng hỏi Mỹ Mỹ: “Chẳng phải em rất muốn đi xem pháo hoa à?”
“Đúng rồi, nhưng nếu không có anh và A Nhiên, pháo hoa có rực rỡ đến mấy cũng chẳng còn đẹp nữa.”
Nhóc chó ngậm con thỏ bằng bông mà Mục Đồng tặng mình, nằm nhoài trên sô pha, hình như nó cũng không mấy quan tâm đ ến chuyện không thể đến tận nơi để ngắm pháo hoa.
Bạn có thể mãi mãi tin vào loài chó, vì chúng nó sẽ không bao giờ bỏ rơi bạn.
Mục Đồng chợt nhớ ra một câu không biết đã từng thấy ở đâu, cậu cười rồi ghé mặt lại gần, cọ má Mỹ Mỹ.
Gần 12 giờ, lúc này người trong tiệm đều tập trung trong sảnh lớn, ồn ào chuẩn bị đếm ngược, chào đón một năm mới đang đến.
“10, 9, 8, 7…”
Đếm ngược đến số cuối cùng, mọi người cùng reo lên, ngoài kia có tiếng nổ đùng đoàng loáng thoáng truyền đến, chắc màn biểu diễn pháo hoa đã bắt đầu.
Những tòa nhà cao tầng trong nội thành san sát nhau, không thể nhìn thấy pháo hoa, chỉ có tiếng nổ ầm vang không ngừng vang vọng trong khoảng không xa xa.
Trong nhóm Wechat cũng náo nhiệt hẳn lên, mọi người đều đang spam lời chúc mừng cho nhau, không ít người đến chỗ bờ sông, chụp hình và quay video gửi vào nhóm để những ai không thể tới tận nơi cũng thấy được sự rực rỡ của pháo hoa.
[R]: Năm mới vui vẻ.
Đúng 0 giờ, Mục Đồng đúng giờ nhận được tin nhắn do Dịch Nhiên gửi đến.
[Mục đồng]: Năm mới vui vẻ~
Cậu cũng trả lời đối phương bằng một tin nhắn chúc mừng giống như vậy.
Anh đến đâu rồi ạ —
Mục Đồng mới gõ dòng chữ này xong thì lại xoá đi, cậu sợ Dịch nhiên hiểu nhầm cậu đang giục anh, ảnh hưởng đối phương lái xe, nên cậu vẫn quyết định tiếp tục im lặng chờ đợi.
Sau khi kết thúc đếm ngược, hoạt động Tết Tây cũng dần đi đến hồi kết, khách khứa trong tiệm nối đuôi nhau rời đi, đến 12 giờ rưỡi, trong tiệm chỉ còn lại Tiểu Chu ở quầy lễ tân và Mục Đồng.
“Đồng Đồng, cậu định về lúc nào thế?” Bây giờ Tiểu Chu cũng định tan làm luôn, hồi nãy Mục Đồng nghe cậu ấy gọi cho bạn, hẹn lát nữa ra ngoài uống rượu.
“Muộn nữa anh Nhiên mới về, tôi có ít đồ phải trả cho anh ấy, cậu đi trước đi.”
Tiểu Chu biết Mục Đồng khá thân với Dịch Nhiên, trước khi đi cậu ấy quét tước cửa tiệm một lượt, nhắn nhủ thêm mấy câu rồi đi.
Bây giờ cả cửa tiệm rộng thênh thang chỉ còn lại một người, Mục Đồng hơi mệt, nhưng lại không dám ngủ gật dễ như vậy.
Dù sao cạnh cậu vẫn có Mỹ Mỹ.
Cậu nhớ lại cái đêm mà mình ngủ ở nhà Dịch Nhiên, lúc thức dậy cậu phát hiện trên người mình phủ đầy quần áo, vì lo cậu bị lạnh, thậm chí Mỹ Mỹ còn kéo cả qu@n lót của Dịch Nhiên qua để đắp mắt cá chân cho cậu.
May sao Dịch Nhiên không biết chuyện này, bằng không… thật sự xấu hổ lắm luôn.
Lần này không được ngủ nữa, cậu lo tới lúc đó nhóc chăn cừu lại làm ra vài chuyện ngáo ngơ buồn cười chẳng ai ngờ được.
Hình như Mỹ Mỹ chợt nghe thấy âm thanh nào đó, nó nghễnh cổ, thả con thỏ bông trong miệng xuống, vèo một cái nhảy từ trên sô pha xuống, chạy ra cửa liên tục cào lớp kính: “Mộc Dũng ơi, A Nhiên về rồi!”
Đại não đang buồn ngủ bỗng chốc tỉnh táo hơn nhiều, lúc Mục Đồng nhìn ra bên ngoài, Dịch Nhiên đã đỗ xe xong từ lâu, sải bước về tiệm.
Vừa đẩy cửa ra, Mỹ Mỹ đã hào hứng nhón chân sau, dùng vuốt liên tục khều đầu gối Dịch Nhiên, chào mừng anh về.
Chuyến hành trình này đủ vất vả, trong khoảnh khắc vào tiệm, Dịch Nhiên bỗng có cảm giác deja vu vợ và con trai đợi mình về nhà, vì nỗi bực dọc do máy bay bị hoãn và tắc đường đều tan biến sạch sẽ.
Dịch Nhiên bước từng bước về phía Mục Đồng, đến trước mặt cậu, anh nói: “Trên đường bị kẹt xe lâu quá, xin lỗi em.”
Dù đã giải thích chuyện này rồi, nhưng bây giờ mặt đối mặt, anh vẫn muốn tự mình nói thêm một lần.
“Không sao đâu anh.” Mục Đồng duỗi cổ nhìn ra phía sau anh: “Những người khác không về cùng anh à?”
“Một số thì tản ra lúc ở sân bay, chỉ có Lão Mã và tôi thuận đường, xuống xe đi về ở quảng trường trước đó rồi.”
Đếm ngược và trình diễn pháo hoa đã kết thúc từ lâu, sự náo nhiệt qua đi, mọi người lục tục về nhà nghỉ ngơi, thế giới ngoài kia lại quay về với sự yên tĩnh.
Dịch Nhiên đi đường lâu như vậy, Mục Đồng đoán anh cũng đã mệt.
“Bây giờ anh về luôn ạ?” Cậu hỏi.
Dịch Nhiên kiểm tra điện nước trong tiệm, trông bộ dạng thì có vẻ chuẩn bị đi, anh không trả lời, chỉ hỏi ngược Mục Đồng: “Bây giờ em buồn ngủ chưa?”
Khi nãy đợi anh rất buồn ngủ, bây giờ đã tỉnh táo nhiều rồi.
“Vẫn ổn, không buồn ngủ lắm.”
“Vậy, ra ngoài nhé?”
Mục Đồng không biết Dịch Nhiên muốn đi đâu, nhưng cậu vẫn gật đầu theo anh lên xe.
Chiếc xe đi theo hướng ngược đường về nhà, băng qua con đường quanh co trong nội thành, chạy về phía ngoại ô thoáng đãng, đến tận một khoảng đất trống mênh mông mới dừng lại.
Dịch Nhiên xuống xe, quành ra phía sau mở cốp xe, chuyển mấy cái thùng to nặng trịch trong xe xuống.
Mục Đồng không biết anh muốn làm gì, mang theo sự tò mò, cậu cũng xuống khỏi ghế phụ lái.
Nhưng cậu lại thấy Dịch Nhiên chuyển mấy cái thùng đồ nọ đến bãi đất trống phía trước, anh ngồi xổm xuống, lấy bật lửa trong túi ra, hình như đang đốt gì đó, sau đó anh vội vàng lùi về sau.
Một tiếng “bùm” đinh tai vang lên, có một ngọn lửa từ mặt đất vụt cháy vào màn đêm đen thẳm, nở rộ thành đóa hoa rực rỡ bảy sắc cầu vồng.
Tiếng nổ đùng đoàng gấp gáp nối tiếp nhau, Mục Đồng ngẩng đầu nhìn, pháo hoa lộng lẫy chiếu sáng rõ cả khuôn mặt đầy vẻ ngạc nhiên mừng rỡ của cậu.
Dù pháo hoa trên đỉnh đầu không thể sánh bằng buổi biểu diễn quy mô lớn bên bờ sông, nhưng nó chẳng mảy may ảnh hưởng đến cảm xúc yêu thích của người xem.
Mỹ Mỹ ở bên cạnh phấn khích nhảy tưng tưng: “Wao! Mộc Dũng ơi anh mau nhìn kìa! Pháo hoa đẹp quá à!”
Dịch Nhiên đến bên Mục Đồng: “Đã hẹn cùng em ngắm pháo hoa, bây giờ bù cho em liệu còn kịp không?”
Đội cả tiếng nổ vang dội của pháo hoa trên đỉnh đầu, Dịch Nhiên kề môi sát bên tai cậu, nói với cậu rằng: “Năm mới vui vẻ.”
Nhiệt độ trong đêm ở ngoại ô lạnh hơn nội thành, Mục Đồng không kìm được xoa hai tay, miệng phà ra hơi nóng.
“Năm mới vui vẻ.” Cậu cười mỉm, hét to câu chúc giống y như thế để đáp lại anh: “Anh ơi.”
Trong một đêm pháo hoa sáng rực, Mục Đồng nhìn thấy ánh sáng trong mắt Dịch Nhiên chợt ngưng đọng, đối phương không trả lời mà cúi đầu, cắn môi cậu.
***
Chú thích:
[1] Chó săn thỏ (Chó Beagle):