Một Chút Ngọt Ngào - Chương 5: C5: Xoay tròn nhảy lên
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
28


Một Chút Ngọt Ngào


Chương 5: C5: Xoay tròn nhảy lên


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Quy luật ăn uống ngủ nghỉ rất quan trọng với việc phục hồi chức năng của cơ thể, Mục Đồng nhớ kỹ lời dặn của bác sĩ, duy trì thói quen tốt ngủ sớm dậy sớm mỗi ngày.

Sáng tinh mơ sau khi thức dậy, cậu cầm điện thoại kiểm tra thử, Wechat không hề có tin nhắn mới.

Lúc cậu vệ sinh cá nhân xong xuống lầu ăn sáng, Mục Hy Tình đang cho mèo ăn trong khoảng sân bên ngoài.

Mấy con mèo nọ là mèo hoang của cả khu dân cư, bình thường tụi nó rất thích đến thăm sân sau nhà cậu, ngủ nướng dưới ánh mặt trời, dần dà tụi nó đã trở thành khách quen trong nhà.

Mục Hy Tình đặt hai cái bát thức ăn cho mèo và ít nước sạch trong sân trong thời gian dài, thuận tiện cho đám mèo hoang nọ vào ăn lúc nào cũng được.

Ba con mèo đến ăn chực nhà họ hôm nay là anh em, con mèo mướp[1] là cu Nhất, còn màu quýt[2 và màu bò sữa[3] lần lượt là cu Nhị và cu Tứ. Mối quan hệ này là do Mục Đồng tìm hiểu được từ cuộc đối thoại thường ngày của tụi nó.

Ba con mèo hoang vùi đầu vào bát ăn như hổ đói.

Con mèo bò sữa vừa ăn vừa mắng oai oái: “Hừ, con cá mà em khổ cực vớt vát bên hồ nước hết nửa ngày trời mới bắt được, em vốn định chôn nó dưới cây làm bữa sáng cho hôm nay, kết quả là bị hai con mèo hoang mới đến trộm mất tiêu! Tức chết ông đây rồi!”

Cu Nhị màu quýt nói: “Em thấy ngứa mắt mấy thằng nhóc mới đến từ lâu rồi, chẳng có chút quy tắc đến trước được trước, đến sau được sau gì cả, còn dám gây chuyện trên địa bàn của tụi mình, rõ ràng nó chẳng để anh em tụi mình vào mắt, anh cả, em thấy lần này mình phải cho nó biết tay mới được.”

Con mèo mướp cu Nhất nói: “Lát nữa đến công viên xử tụi nó, hai đứa bây ăn lẹ đi, ăn nhiều một chút, ăn no mới có sức đánh nhau. Phải rồi, cu Tam đi đâu rồi?”

Mèo quýt nói: “Dạo gần đây tên nhóc đó thích con Schnauzer[4] mới đến trên nhà ông Trương, hình như tên Bóng Tuyết thì phải, vì tán con Bóng Tuyết đó mà mỗi ngày nó đều chạy đến trước mặt người ta xun xoe, ngay cả anh em cũng chẳng nhớ.”

Mèo mướp nghe vậy thì giận gần chết: “Đâu có cái lý đó, vậy mà lại mất mặt đi lấy lòng một con chó, mặt mũi của mèo tụi mình đều bị nó làm mất sạch rồi, thật là chẳng có một chút cảm giác vinh dự tập thể nào!”

Cu Nhất tạm thời thay đổi chủ ý, quyết định ưu tiên giải quyết mâu thuẫn nội bộ gia đình, nó nói với hai đứa em còn lại: “Lát nữa sau khi ăn xong, tụi mình cùng đi bắt thằng nhóc cu Tam đó về.”

Ba con mèo vừa cúi đầu ra sức ăn, vừa to giọng bày kế xem lát nữa phải phê phán cái con mèo phản đồ cu Nhị thế nào.

Sau khi Mục Hy Tình cho mèo ăn xong, bà quay người đi vào nhà, thuận miệng nói một câu: “Hình như hôm nay mấy con mèo con kia đói lắm, tốc độ ăn cơm nhanh hơn thường ngày nhiều.”

“Có khả năng là để kịp giờ đó mẹ.” Mục Đồng nói.

“Tụi nó kịp giờ đi đâu?”

“Đi tìm anh em của tụi nó, sau đó hẹn đánh nhau với mấy con mèo hoang khác.”

Mục Hy Tình cười hai tiếng, dường như chỉ xem lời của Mục Đồng là do cậu tưởng tượng phong phú.

Lớp học đàn piano hôm nay của bà khá nhiều, ăn xong bữa sáng là bà ra ngoài ngay, trước khi đi bà nói với Mục Đồng: “Hôm nay có thể mẹ sẽ về khá trễ, cơm trưa và cơm tối con tự nấu nhé.”

“Con biết rồi.” Mục Đồng gật đầu, cậu nhìn mấy anh em mèo hoang trong sân rồi suy nghĩ, lấy điện thoại ra, lên mạng tìm một vài trường hợp liên quan đến việc có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của thú vật.

Đa số mọi người đều thiên về chuyện này do ảo thích gây ra, tìm nửa ngày trời, Mục Đồng cũng không tìm thấy câu trả lời mà mình muốn.

Sau bữa sáng là thời gian uống thuốc, Mục Đồng lấy từng viên một dựa theo phân loại màu sắc của hộp, đến hộp màu xanh dương, cậu dừng động tác.

Đây là toa thuốc mà trước đó bác sĩ kê cho cậu để trị ảo thính, Mục Đồng suy tư một hồi rồi quyết định bỏ qua nó.

Gần khu dân cư có một quảng trường tập thể dục, ở đó có thiết bị rèn luyện cơ thể miễn phí. Mỗi buổi sáng, Mục Đồng sẽ đến đó tập luyện phục hồi khoảng một tiếng.

Hôm nay vì sửa đường nên cậu đành phải đi vòng xa hơn.

Lúc ngang qua con phố thương mại, có một cửa hàng thú cưng vừa mở cửa kinh doanh, xuyên qua cửa kính thuỷ tinh ngoài cửa hàng, Mục Đồng nhìn thấy hai con chó Dachshund[5] nho nhỏ đang cãi nhau, tụi nó dùng miệng kéo tai đối phương.

Cách lớp cửa kính, cậu không nghe thấy quá rõ hai con chó nhỏ kia đang nói gì, dưới sự thôi thúc của sự tò mò, Mục Đồng bước vào trong cửa tiệm.

“Chào bạn, xin hỏi bạn cần chọn gì ạ?” Cô bé nhân viên cửa tiệm thấy khách vào thì nở nụ cười bước lên tiếp đón.

Mục Đồng lắc đầu: “Tôi chỉ xem lung tung thôi.”

Các nhân viên trong cửa tiệm đang dọn dẹp quét tước, lúc một anh trai đang dời đồ đạc đã vô ý mở cửa chắn hàng rào, một đám Golden retriever[6] xông ra.

Đám golden này còn chưa đủ ba tháng, mỗi con đều bông xù núng nính thịt, đáng yêu hết sức.

Đám cún con chẳng sợ người lạ chút nào, vui vẻ chạy đến bên chân Mục Đồng, vây thành một vòng quanh cậu, to giọng gào: “Woa! Con thú hai chân này mới đến hôm nay đó!”

Con golden đeo dây màu đỏ trên cổ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Mục Đồng với vẻ tò mò, hỏi cậu bằng chất giọng ngọt ngào của trẻ con: “Anh đến đón tụi em về nhà mới hả?”

Một bé golden khác đeo dây màu vàng cướp lời: “Mẹ nói bây giờ tụi mình lớn rồi, phải về nhà mới sống cùng thú hai chân, nếu thú hai chân không có cún con tụi mình làm bạn sẽ không sống nổi đâu!”

Một bé golden khác cũng nói tiếp.

“Vả lại thú hai chân còn còn cung cấp đồ đóng hộp ngon lành và đồ ăn vặt miễn phí cho tụi mình nữa!”

“Em sẽ biểu diễn đuổi theo cái đuôi, nếu anh mang em về nhà mới, em có thể biểu diễn cho anh xem mỗi ngày!”

“Em không chỉ biết biểu diễn đuổi theo cái đuôi, em còn biết chơi trò ném bóng với anh nữa, anh ném bóng ra ngoài, em sẽ nhặt về cho anh, anh mau chọn em đi!”

Bảy tám bé golden tranh giành nhau la lối “chọn em chọn em chọn em” với Mục Đồng, tiếng nói chuyện quá nhiều, cậu khó phân biệt được rốt cuộc là bé cún nào đang nói chuyện với mình.

Trong nháy mắt, Mục Đồng cảm thấy dường như mình đã đến nhà trẻ, bị một đám mấy bạn nhỏ hoạt bát hiếu động hỏi này hỏi kia.

“Được rồi mấy đứa đừng vây quanh anh trai nữa, nhanh về ổ ngoan ngoãn ở trong đó nào.”

Cô bé nhân viên như một cô giáo mầm non đầy dịu dàng, giục mấy đứa nhỏ về lớp của mình.

Mục Đồng bị đám cún golden chọc cho nhũn tim, vội vàng nhân lúc trước khi tụi nó được dẫn về thì lấy điện thoại ra chụp mấy bức ảnh.

Bỗng nhiên, cậu nghe thấy có người gọi tên cậu từ phía sau: “Tiểu Đồng!”

Mục Đồng nghe tiếng thì quay người lại, một chàng trai nhuộm tóc bạch kim, đeo kính râm ăn mặc kiểu Hip-hop đi vào từ bên ngoài vào vẫy tay với cậu.

Mục Đồng phản ứng chậm, nhìn chằm chằm người nọ một lúc lâu mới chào hỏi đối phương: “Anh Tiểu Sơn.”

Khưu Sơn Ngữ dẫn chó đến tắm rửa, Mục Đồng dời ánh nhìn về phía con chó Doberman Đức[7] tên Liệp Phong bên cạnh anh. Trước đó cậu từng nghe nói trong nhà Khưu Sơn Ngữ có nuôi một con chó, nhưng hôm nay lại là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy.

Con Doberman Đức trước mắt có cơ thể cường tráng, lông đen tuyền sáng bóng, cái tai dài dựng thẳng tắp, đeo một sợi dây xích P sáng bóng ánh bạc trên cái cổ với đường nét mượt mà. Không giống với mấy loài dễ thương như Golden hay Shetland, bản thân Doberman Đức đã tự mang một khí thế oai phong khiến người lạ không dám dễ dàng đến gần.

Liệp Phong sẽ không chủ động chào hỏi nhiệt tình Mục Đồng giống những chú chó khác, nó vẫn luôn yên tĩnh đứng bên cạnh Khưu Sơn Ngữ, nhìn chằm chằm Mục Đồng bằng một loại ánh mắt như dò xét.

Điều này khiến Mục Đồng vốn định chào hỏi nó khựng lại trong thoáng chốc.

“Sao em lại đến đây? Dạo này em nuôi thú cưng à?” Khưu Sơn Ngữ hỏi.

“Dạ không, em chỉ đúng lúc đi ngang qua, vào xem thử thôi.”

Kế hoạch đến quảng trường rèn luyện thân thể của Mục Đồng vì gặp Khưu Sơn Ngữ giữa đường mà tạm thời thay đổi.

Sau khi gửi chó ở tiệm thú cưng, Mục Đồng và Khưu Sơn Ngữ cùng đến nhà hàng trà[8] gần đây uống gì đó.

Khưu Sơn Ngữ lớn hơn Mục Đồng ba tuổi, là con trai Khưu Viễn Chu bạn của ba Mục Đồng, từ nhỏ hai người đã lớn lên cùng nhau, đó giờ tình cảm rất tốt.

“Em không ăn gì thật à?” Lúc Khưu Sơn Ngữ quét mã QR gọi món, anh lại hỏi Mục Đồng thêm một lần.

“Em ăn sáng rồi.” Mục Đồng nói xong thì tiếp tục giơ điện thoại lên, nhỏ giọng đọc thành tiếng bài vè đọc nhịu trên app.

Khưu Sơn Ngữ thấy cậu đọc từng từ một thì tò mò kề sát bên người cậu nhìn thử: “Em đang đọc gì thế?”

“Vè đọc nhịu ạ, bác sĩ nói bình thường nếu rảnh thì em đọc nhiều vè đọc nhịu một xíu, hỗ trợ rất lớn cho việc phục hồi khả năng ngôn ngữ của em.”

“Thế cũng máy móc quá, chẳng bằng em tìm bạn bè nói chuyện còn hơn.”

“Bây giờ mấy bạn học hồi trước đều tốt nghiệp đại học làm việc rồi, bận lắm.” Mọi người đều bắt đầu bôn ba làm lụng vì cuộc sống, đâu có ngày nào cũng ở nhà rảnh rỗi giống cậu.

Khưu Sơn Ngữ nói: “Chuyện như luyện ngoại ngữ, chỉ cần có một môi trường thích hợp để bồi dưỡng sẽ dễ dàng cải thiện hơn, em từng chơi trò Ai là kẻ giết người[9] chưa?”

Mục Đồng lắc đầu, hồi trước cậu có thấy bạn bè nói về cái này trong nhóm, vì không hiểu nên mỗi lần cậu đều yên lặng nhìn họ thảo luận.

Khưu Sơn Ngữ búng tay một cái: “Bây giờ anh đang làm DM[10] ở một tiệm trò chơi Ai là kẻ giết người, đúng lúc hôm nay có một bản giới hạn thiếu một, em có muốn tham gia[11] chơi thử không? Anh mời em chơi miễn phí.”

Mục Đồng hơi do dự: “Em chưa từng tiếp xúc với cái này, em không biết chơi.”

“Không sao, làm gì có ai chưa từng là tay mơ, trước lạ sau quen, vả lại đây là cách giải trí mới nổi của giới trẻ hiện nay, em tiếp xúc nhiều với thế giới bên ngoài để mở rộng quan hệ cũng là chuyện tốt, tiện thể phát triển não bộ, nâng cao khả năng tư duy và ngôn ngữ.”

Dăm ba câu đơn giản, Mục Đồng đã bị anh thuyết phục, cậu thấy thử một lần chắc cũng không sao đâu.

Tiệm trò chơi “Ai là kẻ giết người” mà Khưu Ngữ Sơn nói tên [CR], cái tên nghe chừng hơi quen quen, Mục Đồng khá chậm hiểu, lúc đến cửa tiệm, cậu mới nhận ra hôm qua mình từng đến nơi này.

Hơn mười một giờ sáng, những tiệm ăn uống xung quanh đã bắt đầu đón chào đợt khách đầu tiên, nhưng [CR] vẫn trong trạng thái đóng chặt cửa.

Khưu Sơn Ngữ lấy chìa khoá dự phòng ra mở cửa, sau khi đi vào anh chỉ trỏ xung quanh: “Gần đây tụi anh dời qua cửa tiệm mới, rất nhiều đồ đạc vẫn chưa làm xong, hơi bừa bộn một chút, em ngồi đâu cũng được.”

Khưu Sơn Ngữ mở cả PS5 và Switch lên, bảo cậu tự chọn trò chơi: “Kịch bản mà anh nói với em thì buổi chiều mới mở, nếu em thấy chán, em chơi game trước một hồi đã nhé.”

Nói được một nửa, bỗng dưng anh ôm bụng, nét mặt nhăn nhúm nhó một cách đau đớn, đoán chừng lúc nãy ăn gì lung tung ở nhà hàng trà nên lúc này anh không nhịn nổi nữa, quay người vọt đến nhà vệ sinh ở cuối hành lang.

Mục Đồng cầm tay cầm chơi game ngồi xuống sô pha, bỗng nhiên cậu cảm thấy mông bị thứ đồ nào đó cứng cứng cộm trúng, cậu chìa tay sờ s0ạng theo phản xạ, vậy mà bên dưới lại là một chùm chìa khoá xe.

Không biết ai vứt chìa khoá xe lung tung khắp nơi, Mục Đồng đặt nó lên bàn trà, tiếp tục nghiên cứu trò PS5 trên màn hình.

Tiếng bước chân “bình bịch” truyền đến từ thang bộ, một bóng dáng có lông xù chạy xuống từ tầng hai.

“Mộc Dũng ơi, sao anh đến đây?” Mỹ Mỹ vẫy đuôi hào hứng chạy đến trước mặt cậu: “Anh đến tìm em chơi hả?”

Không đợi Mục Đồng trả lời, Mỹ Mỹ lại nói ngay: “Sao trên người anh có mùi của con chó khác? Nhà anh cũng nuôi chó à?”

“Không, vừa nãy anh đến cửa hàng thú cưng một chuyến.” Gặp lại nhóc chăn cừu một lần nữa, trong lòng Mục Đồng thấy vui vui.

Cậu ngồi xổm xuống, nắm lấy hai móng vuốt của Mỹ Mỹ, bắt tay với nó, sau đó cậu hỏi: “Tối qua em ở lại đây luôn à?”

“Vốn dĩ đã về nhà rồi, nhưng lúc sau A Nhiên anh ấy lại về tiệm, tối qua tụi em qua đêm ở đây. Nhưng không sao hết, trên lầu có phòng.” Mỹ Mỹ nói: “Bây giờ A Nhiên vẫn đang ngủ trong phòng đó, anh ấy là một con heo to bự lười biếng!”

“Anh muốn xem dáng vẻ lúc ngủ của A Nhiên không? Em có thể đưa anh lên lầu xem.” Nhóc chăn cừu mở đôi mắt đen vừa to vừa tròn, dáng vẻ háo hức vô cùng.

“Ờ, anh thấy đừng làm phiền giấc ngủ của anh ấy thì hơn.”

Mỹ Mỹ nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu mà hỏi: “Mộc Dũng ơi sao anh luôn nói chuyện chậm thế nhỉ? Anh chưa tỉnh ngủ hả?”

Mục Đồng trỏ vào sau đầu mình: “Hồi trước anh bị thương chỗ này, nằm viện rất lâu, bác sĩ nói đây là di chứng, bình thường phải nói chuyện nhiều vận động nhiều thì mọi công năng của cơ thể mới khôi phục lại hoạt động bình thường được.”

“Hoá ra là vậy.” Nhóc chăn cừu cái hiểu cái không mà gật đầu: “Quả thực hoạt động nhiều tốt cho cơ thể, ngày thường thì em thường vận động với nhóm thú hai chân trong tiệm, chơi vui lắm, anh cũng thử một lần xem.”

Thực ra thứ Mỹ Mỹ nói là một mục game vận động tập thể dục nào đó trong PS5, dưới sự hướng dẫn của nhóc chó, Mục Đồng chuyển qua giao diện trò chơi.

Cậu chưa từng chơi loại game tập thể dục, cậu hỏi: “Cái này chơi thế nào?”

Mỹ Mỹ xung phong nhận việc: “Đơn giản lắm, em dạy anh là được, thường ngày em hay chơi cái này với nhóm thú hai chân, họ đều khen em chơi giỏi quá!”

Nhóc chăn cừu đứng trên một khoảng trống trước bàn trà, làm mẫu một lần cho Mục Đồng.

“Đầu tiên là thế này, lắc eo hai cái, sau có lắc mông hai cái, kế tiếp là xoay vòng rồi nhảy lên.” Nhóc chăn cừu làm mẫu xong thì ngoảnh đầu nói với Mục Đồng: “Đơn giản lắm đúng không? Bây giờ tụi mình cùng chơi nha~”

Mục Đồng gật đầu, học theo nhạc và chỉ dẫn của Mỹ Mỹ.

“Đầu tiên lắc eo hai cái.”

“Sau đó lại lắc mông hai cái.”

“Xoay một vòng tại chỗ, sau đó mau mau nhảy lên rồi lại xoay một vòng.”

Nhảy tới nhảy lui, Mỹ Mỹ phát hiện Mục Đồng dừng lại: “Sao tự nhiên anh sững người rồi? Mau nhảy đi.”

“Động tác này hơi khó, vả lại hình như trong trò chơi không có xoay vòng rồi nhảy lên.”

Mỹ Mỹ nói: “Cái này gọi là [Trương Mỹ Kỳ xoay tròn bật nhảy], là em sáng tạo ra đó!”

Mục Đồng chớp mắt, có lẽ là lần đầu tiên nghe chuyện vậy mà nhóc chó còn biết sáng tác nên cậu hơi ngạc nhiên.

Mỹ Mỹ lại nói cho cậu biết rằng: “Bình thường em mà hào hứng lên thì em thích xoay vòng vòng theo cái đuôi, vừa quay vừa bật nhảy, như thế thì tâm trạng sẽ tốt hơn! Anh là thú hai chân, không có đuôi, vậy nên anh chỉ cần xoay vòng vòng nhảy lên là được, nhưng hiệu quả vui vẻ có thể sẽ giảm một nửa.”

Động tác của Mục Đồng hơi vụng về, nhưng cậu vẫn cố gắng bắt chước cử chỉ của Mỹ Mỹ, xoay vòng tròn nhảy lên bằng tư thế của thú hai chân, vờ như sau người mình cũng có cái đuôi, há miệng cắn một cái.

Mỹ Mỹ khen ngợi: “Anh làm tốt lắm! Một lần nữa nào.”

Vì vậy Mục Đồng lại cùng nhóc chăn cừu làm xoay tròn bật nhảy vừa nãy thêm một lần.

Mỹ Mỹ hỏi cậu: “Bây giờ anh thấy vui chưa?”

Ở chung với nhóc chăn cừu hoạt bát hiếu động, tâm trạng của Mục Đồng cũng bị chú chó vui vẻ ảnh hưởng hoàn toàn.

“Vui!” Cậu cười gật đầu, lắc eo theo nhạc.

Mục Đồng và chó ta chơi rất hăng say, ánh mắt của cậu vô tình liếc nhanh qua một chỗ nào đó, bấy giờ có một người đang đứng ở chỗ đầu cầu thang.

Không biết Dịch Nhiên xuống từ lúc nào, anh tựa vào cạnh tay vịn cầu thang, mắt nhìn thẳng về phía bên này.

Mục Đồng sợ đối phương hiểu nhầm nên vội vàng giải thích: “Là anh Tiểu Sơn dẫn em đến đây…”

Dịch Nhiên chẳng nói gì hết, chỉ khẽ “ừ” một tiếng, sau đó đi đến trước tủ lạnh lấy một chai nước suối ra, vặn mở nắp, chỉ lo việc của mình mà uống mấy ngụm.

Sau khi thong thả uống hết chai nước, anh mới nói: “Tôi xuống lấy chai nước uống, mấy em chơi tiếp đi.”

Khóe miệng của anh nhếch lên một xíu xìu xiu, rồi anh quay người lên lầu.

Nhìn theo bóng lưng đang rời đi nọ, Mục Đồng khẽ hỏi Mỹ Mỹ: “Em có biết anh ấy xuống lúc nào không?”

“Lúc tụi mình vừa bắt đầu chơi trò tập thể dục là đã xuống rồi.”

Ơ? Mục Đồng sững sờ: “Thế mấy cái mà anh học cùng em lúc nãy… chẳng phải bị nhìn thấy hết rồi sao?!”

“Đúng đó.” Mỹ Mỹ đồng ý.

Mục Đồng chán nản không thôi: “Tại sao lúc đó em không nói cho anh biết?”

“Bình thường tụi em đều tự chơi thế này mà, không cần quan tâm anh ấy đâu.” Mỹ Mỹ rất vô tư, tiếp tục lắc hông xoay vòng tròn trước màn hình tivi.

Mất mặt quá!

Nhớ đến dáng vẻ ngốc nghếch học theo nhóc chó xoay vòng tròn cắn đuôi lúc nãy của mình, hai má Mục Đồng thoắt cái ửng đỏ, cậu ngồi phắt xuống sàn, vùi mặt thật sâu vào trong khe hở giữa đầu gối, rất chi là u sầu: “Anh, anh không chơi nữa!”

***

Khuyển Thăng

[Nhóc chăn cừu: Xoay vòng tròn, nhảy lên nào! (->口<-) ]

***

Chú thích:

[1], [2], [3] Mèo mướp, mèo quýt, mèo màu bò sữa:

[4], [5], [6], [7] Schnauzer, Dachshund, Golden retriever, Doberman Đức:

[8] 茶餐厅 – Nhà hàng trà/ Cha chaan teng: Là một kiểu nhà hàng bình dân vô cùng phổ biến của ẩm thực Hong Kong và trở thành nét văn hoá đẹp đẽ.

Chuyện kể là ban đầu ở Hongkong chỉ có dân giàu, high – class mới được ăn đồ Tây. Bởi vì các nhà hàng Tây luôn được coi là chốn xa xỉ. Sau thế chiến 2, việc Anh đô hộ Hongkong đã tạo nên sự giao thoa giữa hai nền văn hóa. Lúc này họ bắt đầu thích uống trà ăn bánh. Thế là rất thức thời, một số ông chủ nhà hàng đã mở ra một lối đi riêng. Những Cha chaan teng được ra đời với món Tây vị Tàu, giá vô cùng hợp lý. Tức là cũng toast cũng bơ cũng sữa, nhưng đã được cải biên cho hợp khẩu vị với người Hong Kong, cũng vì thế mà giá cả mềm mại và dễ chịu (đến mức) hầu như người dân nào cũng có thể ghé vào thưởng thức.

[9] 剧本杀 – Mystery Murder Game/Script Kill: Đây là một trò chơi nhập vai, người tham gia trò chơi sẽ hóa thân thành các nhân vật thuộc một kịch bản lớn, và mỗi người sẽ được nhận một kịch bản nhỏ cho nhân vật mà mình đóng vai. Người chơi dựa vào kịch bản của nhân vật mà mình đóng vai để diễn và làm nhiệm vụ theo yêu cầu của kịch bản (một cách âm thầm), đồng thời cùng suy luận với những người chơi khác để tìm ra những bí mật được ẩn giấu trong kịch bản lớn. Mấu chốt của trò chơi là phải biết diễn, suy luận nhanh và biết cãi để không bị đồng đội nghi ngờ, không bị “giết” trước khi trò chơi kết thúc và có thể hoàn thành nhiệm vụ được giao.

[10] DM: Là viết tắt của Dungeon Maste, đảm nhiệm vai trò gần như “host”, người tổ chức kịch bản game Mystery Murder. Nhưng DM cũng bao gồm luôn nhiều thân phận trong game như đạo diễn, trọng tài, nhân chứng,… nên vai trò của DM trong game rất quan trọng.

[11] Gốc là 上车: Tham gia vào nhóm đang gom cho đủ số người chơi trận Ai là kẻ sát nhân nào đó.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN