Thân là chủ tiệm, chẳng có gì vô lý khi Dịch Nhiên kiểm tra đánh giá cấp dưới thực hiện công việc. Khưu Sơn Ngữ cũng xem như một trong những nhân viên lão làng của CR, nhưng đột ngột khảo sát không hề báo trước như hôm nay vẫn là lần đầu, anh cứ cảm thấy quái quái.
Anh vò đầu suy nghĩ nửa ngày trời, mãi mà vẫn không làm rõ được dụng ý thực sự của anh chủ.
Haizz thôi vậy bỏ đi, không hiểu được thì không hiểu được, kệ anh chủ. Nếu mọi người đã đến đông đủ, vậy thì mau chóng bắt đầu kịch bản thôi.
Sau khi trình bày cô đọng quy tắc một lượt, Khưu Sơn Ngữ phân phát kịch bản vai diễn đã chuẩn bị xong, bảo mọi người căn cứ theo sở thích của mình bắt đầu lựa chọn.
Mục Đồng không mấy thân quen với những người chơi khác, bây giờ người cách cậu gần nhất lại là Dịch Nhiên, nghĩ tới nghĩ lui cậu cũng chỉ có thể bắt chuyện với anh.
“Anh chọn vai nào thế?” Mục Đồng hỏi.
“Cái nào cũng được, em đưa lựa chọn còn lại cho tôi là được.” Dịch Nhiên thoát khỏi Wechat, úp ngược điện thoại lên mặt bàn.
Mục Đồng ngắm nghía kịch bản của hai vai diễn còn lại trong tay, sau khi chọn xong, cậu đưa cái còn lại cho anh.
Mỹ Mỹ ngồi bên cạnh gọi Mục Đồng một tiếng “Mộc Dũng”, nó hỏi cậu: “Anh thấy A Nhiên và cậu trai mà anh thích ngày trước ai đẹp trai hơn?”
“Anh không biết…” Mục Đồng che miệng nói khẽ. Cậu chưa bao giờ nghĩ về vấn đề này, bị nhóc chó hỏi như vậy, cậu chẳng biết trả lời thế nào.
Quý Nhuệ và Dịch Nhiên là hai hình mẫu khác nhau, người trước tính cách vui tươi, lạc quan hoạt bát, người sau trưởng thành chín chắn. Có lẽ vì không quá thích nói chuyện, cộng thêm khí chất vốn có nên bản thân Dịch Nhiên luôn có một loại cảm giác xa cách như có như không.
Mục Đồng lén lút đánh giá chàng trai bên cạnh, cậu cứ cảm thấy khuôn mặt ấy khá quen, hình như hồi trước cậu đã từng gặp ở đâu đó rồi, nhưng cậu thực sự không nhớ ra.
Cậu nhìn chăm chú đến độ thoáng ngẩn ngơ, không ngờ rằng Dịch Nhiên đột ngột ngoảnh mặt, tầm mắt của hai người bất ngờ va vào nhau.
Nhìn lén người khác bị bắt ngay tại trận, Mục Đồng hơi luống cuống. Để giảm bớt sự xấu hổ, cậu vội vàng đưa kẹo socola mm trong tay qua, khẽ hỏi: “Anh ăn socola không?”
Dịch Nhiên dời ánh nhìn lên gói socola mm. Anh lấy một viên socola cho có, rồi bỏ vào miệng.
Đương nhiên kịch bản hài hước sẽ tạo nên bầu không khí vui vẻ, trước khi bắt đầu kịch bản thường sẽ cho mọi người làm quen bằng một vài trò chơi tương tác, thúc đẩy sự giao lưu giữa người chơi.
Dường như Dịch Nhiên hứng thú với socola mm nhiều hơn cả trò chơi. Trong quá trình chơi, từ đầu đến cuối anh đều không dời sự chú ý khỏi gói socola mm trên tay Mục Đồng.
Ánh mắt của anh quá mức mãnh liệt, còn chẳng hề che giấu, dù Mục Đồng phản ứng chậm đến đâu đi chăng nữa cũng rất khó phớt lờ.
Kẹo socola mm rất phổ biến, hồi nãy lúc lấy kẹo, Mục Đồng đã lấy gói cuối cùng. Mục Đồng cảm thấy hẳn là đối phương cũng rất muốn ăn.
Cậu chủ động đưa socola mm cho anh một lần nữa, Dịch Nhiên cúi đầu nhìn, giơ tay lấy một viên socola giống lúc nãy.
“Anh lấy nhiều chút cũng được.” Mục Đồng đè thấp giọng nói với anh.
Nhưng Dịch Nhiên nghe xong chỉ cúi đầu thêm một chút, lặng lẽ lấy thêm một viên.
Mỹ Mỹ ngồi bên cạnh bắt đầu mở miệng nhắc nhở: “Mộc Dũng ơi, A Nhiên anh ấy không thích ăn socola, anh ấy chẳng thích ăn đồ ngọt nào hết.”
Mục Đồng ngẩn ngơ chớp mắt, một lúc lâu sau mới phản ứng lại. Cậu lại hiểu nhầm, tự ý áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác, có khi vì lịch sự nên người ta mới không từ chối mà thôi.
Cậu xấu hổ cúi đầu, dồn sức siết gói socola trong tay, chầm chậm lấy về.
Khi trò chơi bước vào hồi kết, bầu không khí đã hài hoà hơn thấy rõ, dưới sự chỉ dẫn của DM, mọi người bắt đầu mở cốt truyện ra xem màn kịch đầu tiên.
Trong phòng dần trở nên yên tĩnh, bỗng dưng Mục Đồng nghe thấy một chuỗi âm thanh soàn soạt của bao bì vang lên, cậu tò mò ngẩng đầu lên nhìn thử.
Nhưng lại thấy Dịch Nhiên tỏ ra bình tĩnh lấy một viên socola mm ra khỏi bao bì đóng gói.
Mục Đồng quăng cho Mỹ Mỹ một ánh mắt nghi ngờ: Chẳng phải em nói anh ấy không thích ăn đồ ngọt à?
Mỹ Mỹ rất thông minh đọc hiểu được ngôn ngữ trong mắt cậu, ba la bô lô nói: “Vì anh ấy thích anh, cho nên anh ấy muốn nếm thử vị ngọt của anh đó!”
Sao nhóc cún này cứ mở miệng là vậy ấy nhỉ…
Giờ phút này trong gian phòng là một khoảng vắng lặng, Mục Đồng không tiện nói chuyện, chỉ đành dùng khẩu hình miệng ra hiệu với nhóc chó: “Em đừng nói lung tung.”
“Em đâu có nói lung tung.” Mỹ Mỹ phản bác một cách có tình có lý: “Tại vì có một bài hát hát thế này: Nụ cười của siêu sao cũng chẳng ngọt bằng em, ánh mặt trời đương lúc ban trưa tháng tám cũng chẳng chói mắt bằng em!”
Hát xong bài hát chẳng ăn nhập gì, nhóc chăn cừu nói với Mục Đồng bằng vẻ rất đỗi nghiêm túc: “Điều kiện của A Nhiên tốt lắm, có nhà có xe không nợ nần, ngoại trừ EQ thấp hơn anh một tẹo thì chẳng có khuyết điểm nào khác, tốt nhất anh vẫn nên cân nhắc thử xem.”