Buổi tối trước khi đi ngủ, Mục Đồng nhận được bảng Excel do Dịch Nhiên gửi đến, trong đó sắp xếp phân loại đủ loại kịch bản, mỗi một loại đều sử dụng màu sắc khác nhau để đánh dấu, bên cạnh tên kịch bản đều ghi chú thêm một đoạn đánh giá súc tích.
[R]: Ý kiến chủ quan của một vài người, chưa chắc đã hợp với sở thích của em.
[Mục đồng]: Không sao ạ, cảm ơn anh đã đề cử.
Mặc dù bình thường trông Dịch Nhiên hơi lạnh lùng, nhưng thật sự tiếp xúc với anh rồi, Mục Đồng mới phát hiện thực ra anh không khó ở chung.
Mang theo sự tò mò về người này, Mục Đồng nhấn mở ảnh đại diện của Dịch Nhiên, ngó qua vòng bạn bè của anh.
Dịch Nhiên rất ít đăng trạng thái lên vòng bạn bè, thỉnh thoảng đăng một lần cũng là chuyện hằng ngày của thú cưng.
Kéo lên đổi mới lần nữa vẫn là một tháng trước.
Dịch Nhiên đưa Mỹ Mỹ đến trung tâm làm đẹp cho thú cưng tắm rửa. Mỹ Mỹ đứng ngơ ngác trong bồn tắm, lông xù cả người bị nước làm ướt nhẹp.
Giống như mèo hay chó lông dài sau khi bị dính nước, lông trên người chúng nó xẹp xuống, gầy hẳn một vòng thấy rõ.
Nhưng mọi việc đều có ngoại lệ, sau khi Mỹ Mỹ ướt nước, ngoại trừ khuôn mặt nhỏ sắc bén hơn trước kia, hai con mắt đen lay láy to tròn hơn thì kích thước không thay đổi nhiều, ban đầu béo ú, bây giờ vẫn béo ú.
Dịch Nhiên có sao nói vậy đăng một tấm ảnh kèm bốn chữ: Là mập ú đấy.
Mục Đồng nhìn ảnh chụp Mỹ Mỹ chăm chú rồi không nhịn được mà bật cười, lưu nó về máy.
Lúc thoát khỏi vòng bạn bè, Mục Đồng nhận được tin nhắn do Khưu Sơn Ngữ gửi đến.
Cả ngày hôm nay anh ấy ở tiệm dẫn dắt kịch bản, mãi cho đến khuya mới hết bận.
[Anh Tiểu Sơn]: Anh mệt chết mất, còn chưa ăn cơm tối đâu!
Mục Đồng gửi cho anh một emoji vỗ lưng an ủi.
[Anh Tiểu Sơn]: Em thấy kịch bản hôm nay thế nào?
[Mục đồng]: Chơi vui lắm ạ.
[Anh Tiểu Sơn]: Vui là tốt rồi, rảnh thì em có thể đến cửa tiệm ngồi một lúc, vẫn tốt hơn việc em ngồi miết trong nhà.
[Anh Tiểu Sơn]: Anh mới thấy anh Nhiên kéo em vào nhóm, lần sau nếu em muốn chơi kịch bản nào thì có thể nói thẳng với anh, anh đây giúp em tìm nhóm.
[Mục đồng]: Dạ dạ, được ạ.
Mục Đồng thoáng nhớ lại lời Khưu Ngữ Sơn nói vào ban ngày, cậu thấy anh nói không sai, vòng xã giao của cậu bây giờ đang khép kín quá mức, quả thực cần tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhiều hơn. Ở một mức độ nào đó, có một hoạt động giải trí mà cậu có thể dồn sự chú ý có thể giúp cậu giảm bớt nỗi đau do thất tình mang lại.
Về mặt lý luận, cậu và Quý Nhuệ vẫn là bạn, nhưng quan hệ bên trong giữa hai người đã sớm chẳng bằng xưa kia rồi.
Sau khi biết Quý Nhuệ có người yêu, trong lòng Mục Đồng tồn tại khúc mắc và băn khoăn. Cậu cũng không chủ động tìm Quý Nhuệ nói chuyện như trước kia nữa, gần như đã hạ quyết tâm phải giữ khoảng cách nhất định với đối phương.
Giống như liệu pháp giải mẫn cảm trong y học, nó có thể là một quá trình đằng đẵng, nhưng cuối cùng vẫn phải trải nghiệm và vượt qua.
Nói thì nói vậy, nhưng nếu Quý Nhuệ chủ động tìm cậu, có thể cậu sẽ khó tránh được tình huống ấy.
Mục Đồng nhận được tin nhắn Quý Nhuệ gửi đến lúc ăn cơm trưa vào ngày hôm sau.
[Quý Nhuệ]: Đồng Đồng, thứ bảy tuần này cậu rảnh không? 😎
Mục Đồng không trả lời ngay, sau khi xem tin nhắn xong, cậu mở lịch sử trò chuyện xem thử, rồi nhanh chóng xác nhận hôm đó là sinh nhật Quý Nhuệ.
Quý Nhuệ lại gửi tin nhắn mới.
[Quý Nhuệ]: Thứ bảy là sinh nhật tớ, đến lúc đó ba mẹ tớ đồng ý cho tớ lấy biệt thự nghỉ mát ở ngoại thành làm sảnh tiệc, cậu cũng đến nhé.
[Quý Nhuệ]: Cậu đã vắng mặt sinh nhật tớ năm năm rồi, rốt cuộc bây giờ khó khăn lắm cậu mới tỉnh lại, thân là bạn tốt của tớ cậu phải đến đấy!
Hai chữ “bạn tốt”, quả thực nhìn mà khiến người ta thấy hụt hẫng.
Thực ra Mục Đồng không muốn đi cho lắm, suy cho cùng nếu cậu đi, chắc chắn khó tránh khỏi phải chạm mặt người yêu của Quý Nhuệ; Nhưng nếu không đi… quả thực cậu không tìm được lý do từ chối.
Mang theo nỗi u sầu về phòng, cậu lấy một cái hộp trang sức hình vuông màu xanh nước đậm ra khỏi ngăn kéo bị khoá dưới bàn.
Mở hộp ra, một chiếc lắc chân bạc nằm bên trong.
Cậu mua chiếc lắc chân này sau kỳ thi đại học, lúc đó cậu định làm quà sinh nhật tặng Quý Nhuệ.
Cậu hy vọng một món quà có ý nghĩa đặc biệt, và có thể mang bên người chủ nhân mọi lúc, sau cùng tốn thật nhiều tâm tư mới chọn được chiếc lắc chân này.
Sinh nhật năm đó của Quý Nhuệ tình cờ là ngày Thất tịch, nửa đường vội vàng đến chỗ hẹn, Mục Đồng mới nhớ ra mình để quà ở nhà. Thời điểm đó vì nhất thời nóng vội, lúc quay ngược về nhà cậu tạt qua con đường nhỏ gần như bình thường cậu chẳng đi, sau đó chuyện ngoài ý muốn xảy ra…
Mục Đồng gõ nhẹ chiếc lắc chân nằm trong hộp. Bị niêm phong năm năm, nó vẫn sáng bóng mới toanh như trước.
Loại trang sức như lắc chân khá riêng tư, trong trường hợp cậu biết rõ Quý Nhuệ có người yêu mà còn tặng món quà này thì hiển nhiên rất không thoả đáng.
Điều này cũng định sẵn chẳng thể nào tặng món quà này được, tiếc thật.
Cách thứ sáu còn ba ngày, chắc sẽ đủ thời gian chuẩn bị một món quà khác cho Quý Nhuệ.
Chuẩn bị sớm kẻo muộn, Mục Đồng lấy điện thoại ra, vào trang web mua sắm dạo một vòng.
Cậu vẫn hiểu rõ sở thích của Quý Nhuệ, lần này cậu chẳng kén cá chọn canh nữa, dứt khoát chọn một mẫu bàn phím cơ kiểu mới, giao hàng cùng thành phố, chiều hôm đó có thể nhận hàng.
***
Bữa tiệc được lên lịch tổ chức vào 8 giờ tối thứ bảy. Cân nhắc tình hình cơ thể của Mục Đồng, hôm đó Quý Nhuệ cố ý lái xe qua đón cậu.
“Đồng Đồng, bên này!” Hình như Quý Nhuệ sợ cậu không nghe thấy giọng mình nên cố ý nhấn hai lần còi.
Mục Đồng đi về phía cậu chàng, đến trước xe thì cẩn thận nhìn kỹ lần nữa, giờ cậu mới phát hiện còn một chàng trai ngồi trên ghế lái phụ.
“Giới thiệu với cậu một chút, đây là người yêu của tớ, cậu ấy tên Tống Trăn.” Giọng điệu của Quý Nhuệ hết sức tự nhiên, vẫn chưa hề nhận ra cơn sóng lớn ẩn trong mắt Mục Đồng.
Tống Trăn ngồi bên cạnh cười vẫy tay với Mục Đồng: “Hi! Lúc trước tớ từng gặp cậu rồi, hồi cấp ba cậu và Quý Nhuệ thân lắm.”
Người nói vô tình, người nghe có ý, Mục Đồng dẩu môi, gượng cười gật đầu. Cậu mở cửa xe, thò đầu bước vào hàng ghế sau.
Quý Nhuệ vẫn chưa nói hết câu, cậu ta nói tiếp: “Thực ra tớ định giới thiệu Tống Trăn với cậu vào buổi họp lớp lần trước, tiếc rằng cậu về trước.”
“Lúc đó cơ thể tớ không khoẻ lắm.” Mục Đồng mượn cớ cho qua.
“Tớ biết, lúc sau cậu nói với tớ rồi.”
Mục Đồng cúi đầu nhìn món đồ trong tay, đưa nó qua: “Quý Nhuệ, sinh nhật vui vẻ.”
Câu chúc mừng không còn đong đầy tình cảm như trước kia nữa.
Quý Nhuệ nhận quà, cười đáp một câu: “Cảm ơn cậu.”
Trong giọng nói cũng không còn đong đầy vẻ hứng khởi và chờ mong như trước kia.
Rõ ràng đã đoán được từ lâu, nhưng trong lòng vẫn thấy mất mát.
Nhân duyên của Quý Nhuệ luôn rất tốt, một nửa người đến tham gia bữa tiệc là bạn thời đại học, một nửa là bạn bè thường quen biết bên ngoài, Mục Đồng thuộc nhóm số ít bạn bè thời cấp ba.
Ở sảnh tiệc, ngoại trừ Quý Nhuệ, gần như cậu chẳng thấy nhiều gương mặt quen thuộc là bao, điều này khiến Mục Đồng vốn không giỏi xã giao có vẻ hơi lúng túng.
“Tiểu Đồng!” Giữa hiện trường bữa tiệc ồn ào, có người to giọng gọi tên cậu.
Mục Đồng ngó nghiêng khắp nơi hết một vòng mới phát hiện bóng dáng Khưu Sơn Ngữ gần quầy bar.
Sự xuất hiện của người quen khiến Mục Đồng bình tĩnh đôi chút: “Anh Tiểu Sơn, sao anh lại ở đây?”
“Có người mời anh đến chứ sao.” Khưu Sơn Ngữ chỉ Quý Nhuệ gần đó.
“Anh biết Quý Nhuệ ạ? Sao trước đó em không nghe anh nhắc đến?”
“Sau này mới quen, cậu ấy là em trai của anh Nhiên, cũng là khách quen của tiệm tụi anh.”
Mí mắt Mục Đồng run run, cả người thoáng khựng lại.
Câu nói của Khưu Sơn Ngữ rất đúng lúc, anh vừa dứt lời thì Dịch Nhiên một thân đồ đen ăn mặc đơn giản từ cửa chính bước vào.
Không đợi Khưu Sơn Ngữ vẫy tay với anh, ánh mắt của Dịch Nhiên đã đảo một vòng khắp sảnh lớn, cuối cùng cố định ở bên này.
Mục Đồng nhìn Dịch Nhiên đi từng bước từ xa đến gần. Lúc đối phương sắp đến trước mặt cậu, bỗng dưng Quý Nhuệ chạy ra, cản đường đi của Dịch Nhiên.
Cậu chàng chẳng hề khách sáo giang hai tay ra, đòi Dịch Nhiên quà sinh nhật: “Anh, quà của em đâu?”
“Ở nhà, về tự mở đi.” Kể cả với em trai ruột của mình, Dịch Nhiên vẫn tích chữ như vàng.
Mục Đồng nhìn Dịch Nhiên ở trước mặt, rồi lại quay qua nhìn Quý Nhuệ, một vài thứ đã bị lãng quên đang dần hiện ra.
Chẳng trách trước đó cậu cứ cảm thấy khuôn mặt và giọng nói của Dịch Nhiên quen đến vậy, thì ra đúng là trước đây cậu từng gặp người này rồi, còn chẳng phải một lần.
Dường như vẫn hơi nghi ngờ, Mục Đồng quăng cho Quý Nhuệ ánh mắt hoài nghi: “Đây… là anh của cậu à?”
“Đúng rồi.”
Dịch Nhiên và Quý Nhuệ là anh em ruột, nhưng vẻ ngoài chẳng giống nhau mấy. Anh em hai người một thì giống ba, một thì giống mẹ, ngay cả họ cũng phân chia thế này đây.
Hồi trước Mục Đồng đến làm khách ở nhà Quý Nhuệ, nói ít thì cũng gặp Dịch Nhiên hơn chục lần, bây giờ tự nhiên quên sạch người ta, nghĩ lại ít nhiều gì cậu cũng hơi xấu hổ.
Cậu xoa mũi với đôi phần khó xử, lúc cậu đang băn khoăn phải bắt đầu giải thích với Dịch Nhiên thế nào, bỗng dưng Quý Nhuệ vỗ đầu, thình lình nhớ ra một chuyện: “À, suýt quên mất. Anh ơi, em có một người bạn nói muốn tìm phòng làm việc của mấy anh làm liên kết kinh doanh gì đó, cậu ta ở bên kia, để em giới thiệu cho anh.”
Sau khi Dịch Nhiên bị Quý Nhuệ dẫn đi, Khưu Sơn Ngữ cũng được bạn gọi đi chơi game. Mục Đồng không hứng thú với mấy thứ này, nhưng Khưu Sơn Ngữ sợ cậu bị bỏ lại một mình sẽ thấy chán nên thẳng thừng kéo cậu theo.
Mục Đồng không biết chơi mấy trò này, cũng không thích ồn ào góp vui, chỉ có thể đứng một bên im lặng quan sát.
Âm nhạc sôi động, đám đông tại đây ồn ào náo nhiệt, trên gương mặt của mọi người đều xuất hiện biểu cảm vui vẻ thoả ý. Mục Đồng cảm thấy dù cậu ở giữa sự náo nhiệt ấy, nhưng dường như mọi sự náo nhiệt trước mắt đều chẳng dính dáng đến bản thân cậu.
Mục Đồng lặng lẽ quay người rời khỏi đám đông, cậu lấy một ít bánh ngọt trên bàn ăn, cầm theo một ly đồ uống cocktail, ra ngồi bên hồ bơi ngoài sân, ở đó một mình.
Không khí bên ngoài rất trong lành, cũng yên tĩnh hơn trong nhà nhiều. Cậu cầm một miếng bánh brownie trên dĩa cắn một miếng, sau đó nuốt cocktail xuống bụng.
“Độ cồn của loại rượu đó rất cao, tốt nhất em đừng uống nhiều quá.” Bỗng nhiên một giọng nói truyền đến từ phía bên phải.
Không biết Dịch Nhiên đến bên hồ bơi từ lúc nào, khoảng cách giữa hai người vào lúc này chỉ không đến hai mét.
“Không phải anh đi bàn chuyện rồi à?” Mục Đồng liếc nhìn về phía biệt thự.
“Bàn xong rồi.”
“Nhanh vậy sao?”
“Ừ.”
Mục Đồng cúi đầu đá một hòn đá nhỏ dưới chân, sau khi kìm nén một hồi lâu, cậu nói với Dịch Nhiên một câu: “Xin lỗi anh.”
Dịch Nhiên: “Gì cơ?”
“Trước đó không phải em cố ý giả vờ không biết anh đâu, em từng gặp chút sự cố, tạm thời có vài chuyện em không nhớ được…”
“Không sao.” Dịch Nhiên lấy thuốc lá ra khỏi túi áo, anh định hút, rồi lại dừng động tác, lần nữa bỏ gói thuốc vào túi áo: “Em không chơi với họ nữa à?”
“Ồn quá, không thích.” Mục Đồng lại cắn một miếng brownie: “Vả lại em gần như chẳng quen ai, chán lắm.”
“Đúng là rất chán.” Người đàn ông đồng tình với quan điểm của cậu: “Em có muốn rời đi trước không?”
Nếu đã tặng quà sinh nhật đến tay Quý Nhuệ rồi, với Quý Đồng mà nói, việc đến điểm hẹn ngày hôm nay xem như đã hoàn thành.
Sau khi Mục Đồng ngẫm nghĩ một lúc, cậu gật đầu.
Dịch Nhiên hất cằm ra phía ngoài biệt thự: “Xe để bên ngoài, không lái vào, em phải đi bộ thêm mấy bước mới được.”
Mục Đồng ngây ngẩn mất mấy giây mới hiểu ý của anh, vậy nên cậu nhanh chân đuổi theo.
Chiếc xe lúc trước của Dịch Nhiên đã được đưa đến xưởng sửa chữa, vẫn chưa mang về, hôm nay anh đổi sang một chiếc xe hơi màu đen khác.
Trước khi lên xe, hình như Mục Đồng hơi do dự, ngay khi cậu định mở cửa ghế sau xe, Dịch Nhiên nói với cậu rằng: “Em cứ ngồi phía trước đi, tôi không chừa chỗ ngồi độc quyền cho người khác.”
Mục Đồng vâng theo ý của anh, ngồi vào ghế phụ lái, sau đó rề rà thắt dây an toàn: “Bây giờ tụi mình đi đâu ạ?”
“Em có chỗ nào khác muốn đi không?”
“Không ạ…”
Dịch Nhiên khởi động động cơ: “Vậy đưa em về thẳng nhà nhé.”
“Ò.”
Lần này không có nhóc chăn cừu lắm lời phụ trách làm nóng bầu không khi, ngồi một mình cùng Dịch Nhiên trong không gian xe nhỏ hẹp, Mục Đồng thấy hơi căng thẳng vô cớ, hai tay cậu cứ nắm dây an toàn trước ngực mãi không buông.
Dường như Dịch Nhiên cảm nhận được sự mất tự nhiên của cậu, anh đùa rằng: “Tôi sẽ không bắt em đi đâu, yên tâm.”
Mục Đồng vội vàng thanh minh cho mình: “Em không có nghĩ như thế…”
Dưới sự bất lực, cậu chỉ đành chủ động tìm đề tài khác: “Mỹ… Bây giờ Đa Đa đang ở đâu ạ?”
“Đang ở nhà.” Phía trước là ngã tư đường, Dịch Nhiên đánh tay lái rẽ trái: “Có lẽ nó đang ngủ ngon lành rồi.”
Mục Đồng vừa nghe anh nói, khoé mắt vừa ngẫu nhiên liếc tới ngó lui trong khoang xe. Bỗng nhiên, ánh mắt của cậu rơi trên một món đồ trang trí be bé nào đó trên đầu xe.
Đó là một con chó chăn cừu bông bằng len nỉ, trên cổ bé chó còn đeo cái vòng giống y đúc cái của Mỹ Mỹ.
Mục Đồng giơ tay vân vê bé chó chăn cừu bông nọ: “Sao nhóc chó này giống y đúc Đa Đa thế?”
“Dựa theo dáng vẻ của nó mà đan đấy.”
“Anh tự đan hả?” Mục Đồng thoáng chờ mong câu trả lời của anh.
“Không, tìm người ta đặt làm.”
Vậy à…
“Em thấy đẹp hả?” Dịch Nhiên hỏi cậu một câu.
“Đẹp ạ.”
“Thế thì tặng em đấy.”
“Ơ?” Mục Đồng chớp mắt, xua tay nói: “Không cần đâu, em nhìn là được rồi.”
Bầu không khí lại trở nên yên tĩnh, Dịch Nhiên chuyên tâm lái xe, thỉnh thoảng Mục Đồng nhìn ra ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng chơi điện thoại một lát, sau đó chụp mấy tấm hình cho bé chó chăn cừu bông.
Chiếc xe đi thẳng một đường vào khu dân cư nọ, cuối cùng nó từ từ dừng lại trước cửa nhà Mục Đồng.
Trước khi xuống xe, Mục Đồng nói câu “cảm ơn” với Dịch Nhiên. Cậu vừa mới giơ tay đặt lên cửa xe, bỗng dưng chàng trai bên cạnh gọi cậu lại.
“Đợi chút.” Dịch Nhiên lấy bé chó chăn cừu bông trên đầu xe xuống, đưa đến trước mặt Mục Đồng: “Em cầm cái này đi.”
Mục Đồng nhìn chằm chằm bé chó chăn cừu vải nỉ trong tay Dịch Nhiên, cuối cùng vẫn không kìm được mà xiêu lòng, cơ thể rất thành thật nhận lấy nó.
“Cảm ơn anh ạ.” Cậu nhìn bé chó chăn cừu bông bản thu nhỏ, khoé môi không nén được nụ cười: “Vậy, em về trước nhé.”
“Trên đường chú ý an toàn nhé.” Trước khi đi, Mục Đồng lịch sự nói, sau đó gọi anh một tiếng giống lúc đến nhà anh khi trước: “Anh ơi.”
Trông theo cậu về đến nhà, Dịch Nhiên tắt động cơ xe, ngồi một mình trong xe rất lâu, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác.
“Má nó…”