Một cuộc đời yêu thương em.
Chương 16: "Hẹn hò..."
“Tiểu Anh à, mấy ngày hôm nay em cứ ủ rũ như vậy… hắn sẽ sớm tỉnh lại thôi!”
Hạ Anh không nói gì. Phùng Tố Y bất lực:”Em cứ như vậy làm sao chị vui được đây?”
Tiếng chuông điện thoại reo lên, Phùng Tố Y ra khỏi phòng nhận cuộc gọi từ thủ hạ.
“Tiểu thư, xin lỗi cô. Mấy tên bắn tỉa đó hiện giờ chúng tôi không tra được danh tính. Nhưng chúng tôi chắc chắn rằng chúng không phải người Trung.”
“Được rồi, dù sao chúng đã chết hết rồi. Tiếp tục mở rộng phạm vi truy tìm, bằng mọi giá phải tìm được kẻ nào đã ra lệnh cho chúng. Ta có cảm giác, bọn chúng không hề nhằm vào ta, chúng nhằm vào Tiểu Anh!”
“Tuân lệnh! Chúng tôi sẽ tìm hết sức!”
Phùng Tố Y khó nhọc thở dài một tiếng. Rõ ràng là phải bảo vệ Tiểu Anh, nhưng “bảo vệ” hơi quá rồi!
Mấy ngày hôm nay không để em ấy ra ngoài…cứ như vậy chắc Tiểu Anh giận mình mất.
Phùng Tố Y lại bước vào phòng, thấy Hạ Anh vẫn im lặng ngồi đó. Phùng Tố Y nói:”Tiểu Anh à, mấy ngày hôm nay chị để em ở nhà suốt… anh chán lắm nhỉ? Hay là chiều nay chị dẫn em đi chơi nhé! Em muốn đi đâu?”
Gương mặt cậu tươi tỉnh hơn hẳn, vội gật đầu hỏi:”Đi xem phim được không?”
Phùng Tố Y mỉm cười:”Được chứ, em muốn đi đâu nữa không?”
Cậu rụt rè nói:”Tôi muốn…đi câu cá.”
Phùng Tố Y vui vẻ xoa đầu cậu:”Ừ! Bây giờ còn sớm, em cứ ngủ trưa đi rồi hai giờ chiều mình cùng đi.”
Hạ Anh khẽ gật đầu.
Phùng Tố Y rời khỏi phòng, lại có tiếng điện thoại reo. Cô bắt máy:”Nguyệt Tú!”
“Chào buổi trưa, Y Y!”
“Ừ, có chuyện gì không?”
“Chiều nay cậu rảnh đúng không? Cùng tớ đi chơi đi, có cả Hàn Diệu nữa. Ba đứa lâu không hội ngộ mà. Lần này đi đánh golf…”
“Không được, Nguyệt Tú!” Chưa nói hết câu, Phùng Tố Y thẳng thừng từ chối.
An Nguyệt Tú ngạc nhiên:”Tại sao thế, Y Y?”
“Xin lỗi nhé, chiều nay tớ bận việc đột xuất không thể đi cùng. Cậu với Hàn Diệu cứ đi chơi đi.”
“Khoan đã, Y Y!”
Phùng Tố Y nhanh chóng cúp máy, lý do đơn giản: Cô vừa hứa sẽ dẫn Hạ Anh đi chơi rồi mà!
Đúng hai giờ chiều, Phùng Tố Y lái xe dẫn cậu đến rạp chiếu phim.
Phùng Tố Y hỏi:”Em muốn xem phim gì?”
Hạ Anh chỉ tay vào hình ảnh một bộ phim mới nổi:”Phim này…lúc nhỏ tôi rất thích xem…đã lâu như vậy không biết có thay đổi gì không?
Phùng Tố Y cười khúc khích:”Tiểu Anh, đã lâu như vậy thì dĩ nhiên sẽ thay đổi chứ? Nếu em thích xem phim này đến vậy, chị sẽ mua toàn bộ DVD cho em. Về nhà lắp vào ti vi là có thể xem được toàn bộ.”
“Cảm ơn chị…” Hạ Anh rụt rè nói.
Em đáng yêu quá! Nghĩ vậy nụ cười trên môi Phùng Tố Y càng đậm hơn. Bàn tay phải của cô lại giơ lên, nhẹ nhàng xoa đầu cậu. Cậu nhất thời đỏ mặt.
Mua vé xong, Phùng Tố Y dẫn cậu vào.
Cách đó mấy bước chân, Tiếng Hàn Diệu chán nản:”Tú Tú! Không phải là hẹn cả Y Y sao? Người đâu rồi? Còn nữa, cậu nói đi đánh golf mà…”
“Không rủ được! Cậu ấy nói có việc bận, hai người chơi golf chán lắm, xem phim vui hơn.”
Hàn Diệu “ồ” một tiếng, nói với giọng khổ sở:”Chúng ta…cứ như đang hẹn hò vậy?”
An Nguyệt Tú dừng bước, mặt biến sắc, nhìn Hàn Diệu quát to:”Sao cậu dám nói thế, hả! Là ai gọi điện nhờ tôi rủ Y Y hả? Dù sao cũng hẹn rồi, tôi đáng lẽ cũng không cùng cậu ở đây đâu! Nếu cảm thấy phiền…TÔI VỀ!!!”
Nói xong, An Nguyệt Tú không thèm nhìn Hàn Diệu, quay ngoắt về phía cửa.
Hàn Diệu hoảng hốt, nhanh gọi:” Không phải, là tớ lỡ lời thôi! Xin lỗi mà, Tú Tú. Cậu đừng đi!”
An Nguyệt Tú vẫn chưa hết giận, không nhúc nhích. Hàn Diệu ra vẻ khổ sở, thở dài nói:”Tha cho tớ đi, tớ cũng có nỗi khổ này.”
“Nỗi khổ gì?”
“Y Y đó, cậu xem, bạn bè lâu năm như vậy, tớ ra nước ngoài bây giờ mới trở về. Y Y thay đổi quá nhiều. Ở công ty bàn chuyện làm ăn, tính tình thì vô cùng là lạnh lùng gọi “Hàn tổng”. Còn nữa, có một buổi chiều gặp nhau ở khu trung tâm mua sắm, tớ cảm thấy rất vui. Thế nhưng…cậu ta thì sao? Tớ từ đầu đến cuối nói có vài câu, cậu ta lại bỏ đi mất hút! Bạn bè thế đấy!”
An Nguyệt Tú không tin lắm:”Cậu cản trở cậu ta làm cái gì đấy à?”
Hàn Diệu lập tức phản bác:”Không hề! Lúc đó, tớ chỉ thấy Y Y cùng thằng nhóc…chắc là người đi theo xách đồ, cùng vào uống trà. Tớ chạy lại chào nhưng cậu ta nổi giận, vứt thẳng tờ 400 tệ nói mời tớ uống 2 cốc cafe, xong chạy đi. Cậu thấy đó, tớ là quá mất mặt trước bao người mang tiếng “Hàn thiếu gia” mà bị ném thẳng tờ 400 tệ… Nếu là cậu…cậu có thấy nhục không?”
“Kỳ lạ, Y Y trước giờ là người như vậy sao?”
“Con gái là thế đấy. Thật không thể hiểu nổi. Tính cách thì thất thường như thời tiết: Sáng nắng, tối mưa, trưa sương mù…quay như chong chóng…”
“Này…ăn nói cho hẳn hoi!”
Hàn Diệu ngừng lại, sợ hãi khi An Nguyệt Tú quay mặt lại. Ánh mắt cô rực lửa nhìn hắn. An Nguyệt Tú bẻ từng khớp ngón tay kêu “rắc”, chuẩn bị đánh nhau. Hàn Diệu mặt tái mét, giọng run run:”Tú Tú…bình tĩnh…tớ lại lỡ lời…bỏ qua nha…”
An Nguyệt Tú phớt lờ đi, xông tới hai tay kẹp cổ hắn, giọng tức giận:”Hàn Diệu! Cẩn thận lời nói của cậu đấy! Tôi nói cho cậu biết. Không hơi đâu mà tự dưng Y Y lại nổi giận vô cớ như vậy đâu! Nhất định là cậu đã chọc tức Y Y, đừng có đổ thừa!”
“AAA! Đau quá!”
Hàn Diệu bị An Nguyệt Tú hành…Dù sao An Nguyệt Tú là người có sức lực mạnh hơn Hàn Diệu nhưng không thể bằng Phùng Tố Y. Một phần là An Nguyệt Tú có chiều cao hơn Hàn Diệu – một mét tám chín, trong khi Hàn Diệu cao một mét tám ba…
Hàn Diệu khó nhọc mà cầu xin:”Bình tĩnh…Tú Tú. Chúng ta tới đây để xem phim mà…đâu phải để đánh lộn. Á! Tha cho tớ!”
An Nguyệt Tú không hả được cơn giận:”Hàn Diệu! Tôi không cần biết đến đây là để xem phim hay làm gì? Hôm nay tôi phải đánh cho cậu chừa cái tật ăn nói khó nghe đó!”
Dứt lời, lực ở hai tay An Nguyệt Tú ngày một mạnh hơn.
“An tiểu thư! Xin tha mạng. Xin tiểu thư chừa lại cho Hàn Diệu cái mạng…”
Hắn tiếp tục cầu xin…An Nguyệt Tú vẫn không dừng lại.
“Khoan đã…đó không phải là Y Y…”
“Đừng hòng đánh trống lảng!”
“Đó là Y Y thật mà!”
“Y Y nói bận việc đột xuất, làm sao có thể ở đây được!”
“Trời ơi…cậu dừng lại đi đã!” Hàn Diệu hết sức bình sinh đẩy An Nguyệt Tú ra, thở hồng hộc lấy sức.
Hàn Diệu kêu lên:”Cậu mạnh tay quá rồi!”
“Cho chừa…Y Y đâu? Tôi không thấy!”
“Dĩ nhiên là đi vào trong để coi phim rồi!”
“Thật sự đó là Y Y sao?”
“Phải hay không vào xem mới biết!”
Hai người họ tiến vào, nhưng bên trong phòng tối quá, ngoài nhìn màn chiếu phim to đùng trước mặt thì xung quanh toàn là bóng tối… Đến khi kết thúc phim có ánh đèn thì cả hai nhìn trái lại nhìn phải, ngó trước ngó sau tìm Phùng Tố Y. Tuy vậy, Phùng Tố Y cùng Hạ Anh đã ra khỏi rạp trước khi An Nguyệt Tú và Hàn Diệu nhìn thấy.
Một lần nữa, An Nguyệt Tú tiếp tục bẻ khớp ngón tay.
“Hàn…Diệu!” Cô gồng lên từng chữ.
“Sao…sao lại thế được! Lúc đó tớ quả thực đã thấy Y Y mà!”
Hàn Diệu rơi vào bế tắc. Hắn biết hiện giờ có nói thế nào cũng không tránh khỏi nắm đấm của An Nguyệt Tú.
Hàn Diệu co chân chạy bán sống bán chết ra khỏi rạp. An Nguyệt Tú vẻ mặt hung dữ chạy đuổi theo…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!