Một Đời Bình Yên
Chương 22
Cậu bé vẫn khóc lóc, xin xỏ một hồi lâu. Cuối cùng tôi không chịu được phải cúi xuống nói nhẹ nhàng:
– Cháu bỏ cô ra, cô không bắt mẹ cháu nữa để mẹ ở nhà với hai anh em cháu..
Mặt bé lấm lem, nhưng cũng nín khóc hẳn:
– Cô thả mẹ cháu nhé.
– Ừ.
Người phụ nữ kia kinh ngạc, chắc không ngờ tôi bỏ qua dễ dàng vậy. Như ban đầu tôi đã nói tôi không có ý kiện cô ta ra tòa thật đâu, chỉ muốn đe dọa mấy người đó chút thôi. Suy cho cùng cô ta cũng chỉ là kẻ chịu tội thay thôi. Tôi không tìm ra kẻ đứng sau lưng, tống cô ta vào tù cũng chẳng được lợi ích gì:
– Tí nữa tôi sẽ bảo luật sư rút đơn kiện. Cô đưa các con về đi..
– Cô bỏ qua cho tôi thật hả?
– Tôi không nói đùa, lần sau đừng làm như vậy nữa gặp người khác chưa chắc họ đã bỏ qua dễ dàng như tôi đâu.
– Tôi cảm ơn cô..Cảm ơn cô…
– Đừng cảm ơn tôi, cảm ơn con cô ý..
Tôi xoa đầu đứa bé nó ngước lên nhìn tôi đầy cảm động. Cảm giác thế nào nhỉ? Tôi không miêu tả rõ được, nhưng bản thân lại thấy rất nhẹ nhõm…
– Tôi không thể nói ra người sai khiến tôi, vì họ sẽ không bỏ qua cho mẹ con tôi đâu. Mong cô thông cảm và cẩn thận hơn…
Hai tay dắt hai đứa nhỏ, người phụ nữ kia chào tôi lần cuối rồi quay lưng bước đi:
– Tôi là mẹ đơn thân, người đàn ông hôm nọ không phải là chồng tôi. Chúng tôi nhận tiền và làm việc cho một người phụ nữ. Tôi chỉ có thể nói với cô chuyện này thôi.
– Cảm ơn cô, như vậy là đủ rồi…
Tôi đứng đờ người ra xâu chuỗi mọi việc lại với nhau, như vậy tôi đã xác định được thông tin quan trọng nhất. Người đứng trong bóng tối rình mò tôi bấy lâu nay, là một trong số những người phụ nữ nhà họ Giang. Đáng nghi nhất vẫn là Trâm và Vân Anh…
Thâm hiểm thật..
Từng cạm bẫy cô ta dựng lên không chút sơ hở, chỉ cần tôi mở mắt ra là “ăn đạn” ngay. Tiền bạc thực sự quan trọng đến mức đó sao?
Nếu tôi còn cứ yên lặng bất động như này, sớm hay muộn tôi cũng trở thành con mồi cho cô ta thôi…
________
Tối hôm đó tôi về nhà vẫn tỏ ra bình thường, nhưng thực chất đang khó chịu lắm. Một gia đình quyền lực danh giá, bên ngoài ai cũng mang theo mặt nạ nói cười vui vẻ, nhưng thâm tâm lại hiểm độc mưu mô vô cùng…
Bữa cơm tối xong xuôi, mẹ chồng tôi mới tuyên bố:
– Hùng và Mai chuẩn bị đồ đạc cuối tuần bay vào trong Nam thụ tinh lần 3 nhé. Mẹ đã liên hệ với các bác sĩ giỏi nhất trong đó rồi. Hai đứa cố gắng đừng để mẹ thất vọng.
Mai cúi đầu không nói gì, nhưng Hùng thì phản đối luôn:
– Có gấp quá không mẹ?
– Không gấp đâu, để thêm vài tuổi nữa càng khó ý…
– Dù sao bọn con cũng còn công việc nữa. Mẹ quyết định cũng phải hỏi qua ý bọn con chứ…
– Mẹ nói vấn đề này bao nhiêu lần rồi, có lần nào con chịu nghe không? Giờ con phản đối cũng vô dụng. Vé máy bay ngày mai người ta mang đến tận nhà, công việc thì bố con tự biết đường sắp xếp không đến phiên con lo lắng..
– Mẹ đừng vô lí như thế nữa…
Bố chồng tôi lần này hình như cũng đồng tình với ý kiến của mẹ chồng, nên ông ngồi dửng dưng không phản ứng gì…
– Tôi vô lí nhưng tôi không hối hận. Anh còn lằng nhằng nữa thì đừng trách tôi ác. Hạn đầu năm sau chị Mai vẫn không mang thai, hai anh chị tự biết kết quả…
Lên phòng tôi kể mọi chuyện sáng nay cho chú già nghe. Sẵn sàng chuẩn bị tư tưởng ăn chửi:
– Tôi chẳng biết phải nói gì với nhóc nữa?
– Nói gì cũng được, miễn sao chú đừng chửi tôi.
– Chửi nhóc cũng có tiếp thu đâu, não nhóc đặc quá rồi.
Chú già ho khan vài tiếng, tôi rót cho cốc nước lọc lấy lòng:
– Chú uống đi..
– Cứ để đấy. Xuống phòng khách lấy cho tôi cái điện thoại tôi để quên…
– Okii..Đợi tí…
Dứt lời tôi lon ton mở cửa chạy xuống nhà, ngoài gốc hồng của mẹ chồng tôi thấy Trâm và chị Loan giúp việc đang nói chuyện gì đó với nhau mà bí mật lắm…
Trâm bây giờ đang nằm trong vùng theo dõi của tôi, nên tôi tất nhiên không bỏ qua cơ hội tốt này. Tiến lại gần hơn chút, cẩn thận nép sát vào cánh cửa. Chắc chắn không bị phát hiện, tôi mới dỏng tai lên nghe:
– Làm thế không được đâu cô, bà mà phát hiện bà đuổi việc tôi mất.
– Chị nên nhớ chị chỉ có quyền nghe theo, chứ không có quyền phản đối…
– Lần trước vụ dây chuyền đổ tội cho cô Hà tôi đã áy náy lắm rồi. Cô bỏ qua cho cô ấy đi, tôi thấy cô ấy cũng tốt mà…
– Chị vẫn không làm đúng không?
– Tôi sợ lắm…
– Đừng ngụy biện..Chị phải biết tiền học của con chị từ ai mà ra, giờ tôi không vui ngừng cung cấp thì mẹ con chị còn có cuộc sống nhàn nhã như này không?
– Cô đừng ép tôi..
– Tôi không ép chị, chỉ muốn chị nhận ra ai mới là người mang lại nhiều lợi ích nhất cho chị…
Tôi đứng sau cánh cửa nghe không sót 1 từ nào. Thì ra Trâm chính là người muốn triệt hạ tôi. Cô ta không từ thủ đoạn đuổi tôi ra khỏi nhà họ Giang. Chú già nói đúng, tôi và chú li hôn người được lợi lộc nhiều nhất không ai khác ngoài vợ chồng Trâm..
Có điều cô ta nhầm to rồi, hổ không gầm chó tưởng rừng xanh vô chủ đây mà. Dăm ba cái trò bẩn thỉu của cô ta, chỉ hại tôi lần thứ nhất thứ hai thôi. Chứ giờ tôi biết rồi thì tôi sẽ cho cô ta biết thế nào là lễ độ…
Tôi cầm điện thoại lên cho chú già nhưng vẫn quyết định không kể cho chú nghe chuyện tôi vừa thám thính được. Không phải tôi không tin chú, mà tôi muốn tự mình xử lí Trâm. Bên cạnh một người đàn ông ưu tú, tôi phải nỗ lực trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ….
– ——-
Sáng hôm sau tôi xuống nhà thì gặp Trâm ở ngay cầu thang. Cô ta cười tươi rói có vẻ như tôi mãi là con rối, luôn nằm trong những kế hoạch đen tối của cô ta vậy:
– Chị dậy sớm thế? Sao không ngủ thêm lúc nữa.
Khuôn mặt trắng trẻo, xinh xắn của cô ta mới đầu tôi nhìn thấy ngưỡng mộ chứ giờ lại kinh tởm:
– Tránh ra..
– Sáng ra chị đã nóng tính rồi, không tốt cho sức khỏe đâu ảnh hưởng nặng nề đến nhan sắc nữa đó…
– Tôi không cần cô quan tâm.
– Lúc chị em mình còn chung mái nhà thì em vẫn nên tận tụy quan tâm chị nhiều hơn.
Bỏ qua mấy lời thừa thãi của cô ta, tôi lách người đi xuống. Chị Loan cứ nhìn tôi bằng ánh mắt lạ lắm, nửa thương xót nửa lại bất lực. Tối hôm qua tôi chỉ kịp nghe Trâm đe dọa chị ấy làm việc cho mình, chứ chưa biết cô ta định làm gì.
Hôm nay mẹ tôi hẹn đi shopping mua quà sinh nhật cho bố. Tôi xin vào muộn 2 tiếng, rồi tranh thủ đi cùng mẹ luôn. Đến trung tâm thương mại tôi còn mải nghĩ ngợi lung tung, không để ý va phải một người phụ nữ trung niên…
Bà ta trừng mắt lên chửi tôi:
– Mù à?
Tôi ngẩng đầu lên xin lỗi đàng hoàng, nhưng bà ta không đáp lời mà vội vàng chạy đi. Phía sau tôi phát hiện có thêm 2 anh bảo vệ đang đuổi theo…
Điều đáng nói nhất chính là khuôn mặt quen thuộc của người phụ nữ trung niên kia. Hình như tôi đã gặp ở đâu rồi thì phải?
Hít vào một hơi thật sâu, lục lọi lại toàn bộ suy nghĩ trong đầu, tôi phát hiện ra đó chính là bà thầy bói mấy tháng trước mẹ chồng tôi thuê về cúng bái cho Trâm…
Tiếng bàn tán xì xầm từ những người xung quanh làm tôi chú ý:
– Thời đại bây giờ đúng là chả biết đâu mà lần, nhìn mặt mũi có đến nông nỗi nào mà lại đi ăn trộm ăn cướp…?
– Bà đừng nhìn mặt mà bắt hình dong, con mụ đó không biết đã lừa đảo bao nhiêu người nhẹ dạ cả tin rồi đó…
– Nghiêm trọng vậy cơ á?
– Ừ…
Tôi nghe mà bất ngờ, theo lời nói của mẹ chồng tôi đây là vị thầy bói rất có tiếng tăm hiểu rõ tương lai quá khứ của từng người cơ mà…
Sao bây giờ lại trở thành kẻ ăn trộm đồ trong trung tâm thương mại rồi???
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!