Một Đời Bình Yên - Chương 23
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
297


Một Đời Bình Yên


Chương 23


Mẹ tôi khẽ vỗ nhẹ vào vai:

– Con sao thế?

– Dạ không sao đâu, con đang suy nghĩ linh tinh thôi.

– Thằng Duy dạo này có rảnh không?

– Anh ấy bận lắm, đi suốt thôi.

– Con cả nên vất vả, mà mẹ nhắc con này sống ở bên đấy mình không tinh ranh nhưng cũng phải biết khôn khéo nhớ chưa?

– Vâng ạ.

– Nhà họ lắm tiền nhiều của, tất nhiên không tránh khỏi việc ghen tị tranh giành. Bố mẹ gả con về bên đó, do không còn lựa chọn nào khác chứ giờ công ty cũng vững vàng rồi. Con đừng lo gì hết, cùng lắm thì về nhà với bố mẹ.

Tôi nghe nói mà ghẹn ngào:

– Anh Duy tốt với con lắm. Bố mẹ yên tâm…

– Thằng Duy nó là đứa biết suy nghĩ trước sau, mẹ tin nó không làm tổn thương con đâu.

– Vâng..

Tôi lái xe đưa mẹ về tận nhà, rồi mới quay lại công ty làm việc tiếp..

Thời gian cứ thế trôi qua nhanh chóng dưới sức ép của mẹ chồng, Hùng và Mai phải bay Nam thụ tinh lần thứ 3. Trước khi đi Mai lo tôi ở nhà không đấu lại hai con mụ kia nên phải dặn dò kĩ càng:

– Chị nhớ lời em nhé, làm gì cũng phải cẩn thận đấy. Đối với mụ Vân Anh tránh càng xa càng tốt, đừng để cái bộ mặt nai tơ của mụ ấy lừa.

– Chị nhớ mà, chúc em may mắn nhé.

– Em cảm ơn chị. Khi nào rảnh rỗi cứ gọi điện cho em..

Ở diễn biến khác Trâm gần như phát điên, quát ầm ầm trong điên thoại:

– Cô đang đe dọa tôi đấy à?

Đầu dây bên kia cười khanh khách:

– Làm gì mà cô căng thẳng thế? Tôi chỉ muốn vay cô ít tiền lẻ thôi mà…

– Tôi không có tiền..Cô vay người khác đi..

– Cô đừng đùa nữa. Con dâu nhà họ Giang không có tiền, thì ai mới là người có tiền cơ chứ?

– Tôi không có trách nhiệm phải cho cô vay tiền…

– Cô nghe tôi nói hết rồi hãy từ chối cũng không muộn. Chứ tính tôi dạo này hay quên lắm, tôi mà tìm đến nhà cô nói chuyện phiếm thì cô lại gặp rắc rối to….

Tay Trâm nắm chặt thành quyền, miệng nghiến răng ken két:

– Cô giỏi lắm, dám uy hiếp tôi cơ đấy…

– Thật sự tôi lâm vào đường cùng rồi, nên mới phải nhờ đến cô. Mong cô nể mặt giúp đỡ tôi lần này, trong vòng 3 ngày nữa tôi không có tiền trả. Chúng nó sẽ xử tôi mất…

– Đấy là việc của cô, không liên quan gì đến tôi…

– Vậy tôi phải đến gặp mẹ chồng cô nói vài điều quan trọng…

– Cô dám?

– Dù sao tôi chẳng còn gì để mất nữa..

Tắt máy Trâm ném thẳng cái điện thoại vào tường vỡ tan tành:

– Tao sẽ cho mày biết cái giá của việc đe dọa tao là gì…

_______

Vài ngày sau tôi tan làm, lái xe ra về dừng lại chờ đèn đỏ thì có một người phụ nữ, toàn thân nhếch nhách chiếc áo phông trắng cô ta đang mặc còn có vài vệt máu, lao ra chặn ngay trước đầu xe tôi…

Tôi ấn còi cô ta càng lì lợm lại gần, còn không ngừng đập liên tục vào cửa kính xe tôi:

– Cứu tôi với…

Phía sau là 3 – 4 người đàn ông ăn mặc toàn đồ đen xì, tay cầm tuýp sắt đuổi theo. Tôi hoảng quá cô ta thì cứ ôm chặt lấy đầu xe tôi, tôi muốn đi cũng không được:

– Mau lên..Cứu tôi…

Cuối cùng không còn cách nào khác, tôi mới phải mở cửa xe cho cô ta:

– Đi đi..nhanh lên..

Đèn xanh bật sáng, tôi đạp chân ga phóng đi thẳng. Người phụ nữ ngồi bên cạnh tôi bây giờ mới chậm rãi tháo bỏ cái mũ lưỡi trai xuống:

– Cảm ơn cô..

Tôi nhìn cô ta đề phòng:

– Cô là ai? Có quen biết tôi không? Tự dưng chặn trước đầu xe tôi làm gì?

– Tôi xin lỗi. Thực sự tôi không còn cách nào khác mới phải làm như vậy…

– Giờ bọn họ chắc cũng không đuổi theo cô nữa đâu. Cô xuống đi…

– Không được. Bọn chúng chắc chắn sẽ đuổi theo tôi. Cô đã giúp đỡ tôi rồi, thì giúp cho trót…

Tôi trả lời dửng dưng:

– Tôi không quen biết cô, nên tôi cũng chẳng có lí do gì phải giúp đỡ cô cả. Chẳng qua lúc nãy cô chặn ngang xe, tôi không đi được nên mới làm thế thôi…

Người phụ nữ kia nghe tôi nói vậy, càng gấp gáp hơn bỏ luôn cả cái khẩu trang y tế xuống, đối diện thẳng mặt với tôi:

– Cô không thể làm thế được…

Tôi giật mình hoảng hốt phanh gấp, bánh xe ma sát mạnh với mặt đường tạo nên âm thanh chói tai. Tôi nói mà như gắt lên:

– Xuống ngay…

– Nếu cô giúp đỡ tôi thoát khỏi bọn họ, tôi sẽ tiết lộ cho cô một bí mật không ngờ tới trong gia đình cô…

Người phụ nữ này không ai khác chính là mụ thầy bói hôm nọ tôi đã gặp ở trung tâm thương mại:

– Tôi không cần biết bí mật gì hết. Cô xuống đi…

– Kể cả việc liên quan trực tiếp đến bản thân cô sao? Tôi không nghĩ cô là người vô tri như thế đâu…

Bản thân tôi khi nghe mụ ta nói vậy đã nổi tính tò mò lên rồi. Thôi thì cứ giả vờ lái xe về phía trước xem mụ ta nói gì. Biết đâu thứ mụ ta nói, lại chính là điều tôi đang tìm kiếm mấy hôm nay:

– Làm sao tôi biết được những lời cô nói có đáng tin cậy hay không?

Mụ ta hơi ngửa cổ ra phía sau, rất tự tin tuyên bố:

– Tôi thừa khả năng chứng minh cho cô thấy những điều tôi nói hoàn toàn là sự thật…

– Được rồi. Coi như tôi tin cô lần này..

Khởi động xe tôi tiếp tục lao về phía trước, nhưng lại bí mật vòng tay ra sau lưng ấn nút ghi âm. Chiếc xe ô tô tôi đang sở hữu chính là món quà sinh nhật, bố tặng tôi năm ngoái. Ngoài các chức năng bình thường, ông ấy còn cố ý lắp thêm cho tôi một cái camera siêu nhỏ ở ngay sau ghế lái. Nếu nhìn qua rất khó phát hiện:

– Em dâu cô là kẻ khốn nạn nhất tôi từng gặp. Tôi sẽ nguyền rủa cô ta sống không được yên ổn…

Tôi giả vờ không hiểu, hỏi ngược lại:

– Cô nói rõ ràng ra. Tôi đâu phải chỉ có mỗi một người em dâu?

– Là con khốn Trâm đó…

– Nếu không có bằng chứng xác thực, tôi khuyên cô đừng ăn nói lăng nhăng…

– Tôi không ăn nói lăng nhăng, chính nó là người thuê tôi đến phá hoại cô đó…

Dừng lại một chút mụ ta nhìn xoáy sâu vào tôi, rồi mới tiếp lời:

– Cô không tin chứ gì nghe cho rõ nhé. Khoảng 6 tháng trước, lúc nó giả điên giả khùng ý nó đã tìm đến tôi nhờ tôi nói nhăng nói cuội với mẹ chồng cô. Tôi không biết trước tương lai quá khứ gì đâu, là nó bịa ra hết đấy. Để nâng cao tính xác thực và tin tưởng, nó còn tạo ra một cuộc gặp gỡ tình cờ giữa tôi và mẹ chồng cô nữa cơ…

Ngoài đường xe cộ đông đúc, người người đi lại tấp nập, ánh đèn sáng trưng nhưng tôi lại thấy mình mông lung mơ hồ quá…

Từng lời nói của mụ ta tôi không tin 100%, nhưng vẫn nghi ngờ Trâm sau khi tôi chứng kiến cô ta đe dọa chị Loan tối qua.

– Tôi còn thứ này muốn đưa cho cô nữa. Cô khoan hãy bất ngờ chuyện hay còn ở phía sau…

Lôi từ trong túi xách ra cái điện thoại màu trắng đã hơi cũ kĩ, trên màn hình còn có vài vết xước lớn nhỏ. Nhập một dãy số mở mật khẩu, mụ ta lướt lướt rồi đưa nó đến trước mặt tôi:

– Cô nhớ nói với mẹ chồng tôi, mệnh cô ta xung khắc với cả nhà. Nếu không giải quyết triệt để, nhà tôi làm gì cũng thất bại. Thậm chí còn mang họa tuyệt tự tuyệt tôn..

– Tôi thấy tuổi cô ta hợp với nhà chồng cô mà.

– Cô đừng hỏi nhiều, cứ làm theo lời tôi đi. Xong việc tôi không để cô chịu thiệt đâu. Mẹ chồng tôi giờ rất nghe lời cô, cô cứ nói cho bà ấy y hệt lời tôi dặn cô là được…

Giọng nói của Trâm rõ mồn một trong điện thoại, không nhầm sang ai được. Tôi nắm chặt vô lăng đến nỗi đau nhức cả tay…

Giỏi lắm…Vô cùng giỏi luôn…

Cả nhà chồng tôi bao nhiêu người mà để cô ta dắt mũi. Chẳng trách khi tôi mới về nhà họ Giang chú già đã cảnh cáo tôi tránh xa cô ta ra. Lúc đó tôi còn tưởng chú sợ tôi gây rắc rối cho chú, nhưng đến giờ mới hiểu ý nghĩa sâu sa trong lời nói đó…

– Sao cô lại nói với tôi những lời này? Cô có mục đích gì?

– Cô biết mấy gã đàn ông mặc áo đen đuổi đánh tôi vừa nãy không?

Tôi gật đầu nhẹ nhàng, cố gắng kiềm chế bao nhiêu cảm xúc đang dâng trào.

– Bọn chúng do con khốn Trâm thuê đến đấy. Mẹ nhà nó chứ cái loại lòng lang dạ thú, muốn tiêu diệt tôi để bịt mọi manh mối đây mà. Tôi còn lâu mới để cho nó toại nguyện nhé. Cùng lắm thì cá chết lưới rách, xem ai sợ ai?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN