Một Đời Bình Yên
Chương 27
Cuối tuần được nghỉ, mẹ chồng hí hửng dẫn Trâm đi mua sắm. Ở nhà còn mỗi tôi và Vân Anh. Chị Loan mới đi chợ chưa về. Tôi ngồi trên phòng nói chuyện chán chê với chú già, buồn quá xuống dưới xách xô nước đi lau nhà…
Trông vậy thôi chứ lau nhà to cũng là một thử thách đó, lưng tôi đau cứng. Vân Anh ngồi chễm chệ trên ghế sofa sơn móng tay, tôi lau gần tới nơi thì cô ta bỏ chân xuống dẫm dẫm trêu ngươi:
– Mệt chưa? Tôi thấy công việc này cũng hợp với cô lắm.
Bộ mặt giả nai hàng ngày của cô ta biến mất không còn chút dấu vết, thay vào đó là sự hả hê châm biếm đáng ăn đòn. Khi có mặt mẹ chồng tôi ở nhà, thì một điều chị hai điều em. Nay bà ấy đi vắng cái bắt đầu giở quẻ luôn. Con người mà cứ như con tắc kẻ hoa bao nhiêu màu sắc:
– Bỏ chân ra cho tôi lau nhà, nếu không thì cô xuống lau đi.
– Tôi nói thật đấy, cô đừng tự ái nhé. Cô không đấu lại Trâm đâu muốn an toàn thì rút khỏi nhà họ Giang trong lặng lẽ đi, chứ đợi đến lúc bạn tôi ra tay lại trách tôi không báo trước.
– Dựa vào đâu mà tôi phải nghe lời cô?
– Dựa vào quan hệ của tôi và mẹ chồng cô, không thì dựa vào đứa bé đang nằm trong bụng Trâm cũng được.
Tôi nhếch mép cười nhạt, cười cho sự ngu dốt mà cứ tưởng mình thông minh của cô ta. Nếu tôi là loại người chỉ dựa vào vài câu nói lăng nhăng của cô ta mà sợ hãi, thì tôi đã không tồn tại được đến bây giờ:
– Tôi sợ quá, nhưng vẫn chờ hai cô đến hỏi thăm.
Vân Anh đặt mạnh cái dũa móng tay xuống bàn, quát thẳng vào mặt tôi:
– Mày đừng thách thức tao, tao sẽ cho mày biết thế nào mới được gọi là thông minh đúng lúc đúng chỗ. Công nhận bố mẹ mày cũng giàu đấy, nhưng tao vẫn chưa hiểu sao lại đẻ ra đứa con gái đầu đặc như mày nhỉ?
Tôi bây giờ không muốn quan tâm đến bất cứ thứ gì nữa. Hôm nay tôi phải sống chết với cô ta một phen, nghĩ lại bao nhiêu lần trong quá khứ cô ta bắt tôi ngậm đắng nuốt cay, là máu nóng của tôi lại sôi lên rồi:
– Cô ăn nói cho cẩn thận, tôi không nhịn cô nữa đâu đừng quá đà hối hận không kịp đấy.
Mặt Vân Anh vẫn nhơn nhơn như vậy, thậm chí thái độ còn bố láo hơn:
– Mày không nhịn thì mày làm gì được tao? Định đánh tao à? Ngon vào đây tao xem nào?
Bực quá lúc này tôi lại nhớ đến cái Yến, giá mà nó có mặt ở đây thì không biết con mụ này bị ăn tẩn bao nhiêu trận rồi? Nhưng thôi không có cứu binh thì mình tự ra trận vậy…
Vẫn phải dùng lời nói khiêu khích cô ta để cô ta động thủ đánh tôi trước, chứ không tí nữa mẹ chồng về lại to chuyện:
– Tôi không đánh động vật.
Nghe xong câu đó mắt Vân Anh long sòng sọc, trợn ngược lên lườm tôi ném cả hộp sơn móng tay đen xì xuống sàn:
– Mày vừa nói cái gì? Giỏi nói lại lần nữa, xem tao có xé rách mồm mày ra không?
Tôi tất nhiên không thèm đáp lại rồi, vẫn bình tĩnh tảng lờ lau sàn như chưa có chuyện gì xảy ra. Nước sơn móng màu đen loang ra cả mảng to, không chịu thua tôi Vân Anh tiếp tục lên cơn vứt hết ba bốn hộp còn lại xuống sàn, toàn nhằm những chỗ tôi đã lau sạch sẽ rồi.
– Mày có nói gì đi nữa thì ở cái nhà này, địa vị của mày cũng chỉ bằng con kiến thôi.
– Tao bằng con kiến nhưng quang minh chính đại, còn hơn khối đứa chỉ thích sống nương tựa vào người khác đến con kiến cũng không bằng.
“CHÁT..”
Dứt lời ả ta như phát điên, đứng thẳng dậy tát mạnh vào má tôi một cái đau điếng. Tôi cũng đâu cho qua dễ dàng như thế, bỏ cái chổi lau nhà xuống không nhanh không chậm, tiến lên vài bước dùng hết sức mình đáp trả hai cái đau hơn:
“CHÁT..CHÁT..”
Tính tôi luôn rất rõ ràng, tôi không tranh giành với ai vì tôi muốn an phận sống ở đây cho hết hai năm này. Nhưng chính cô ta đã phá vỡ giới hạn cuối cùng của tôi, nên không còn lí do gì để tôi phải nhường nhịn nữa. Đằng nào cũng thế đánh tôi thì tôi trả lại gấp đôi.
Vân Anh đờ người ra không tin vào mắt mình, miệng cô ta run rẩy nói mãi mới hết câu:
– Mày dám đánh tao?
Môi tôi tiếp tục vẽ lên nụ cười khinh bỉ tặng cô ta:
– Tao chỉ trả lại mày những gì mày nợ tao thôi. Thời gian qua tao đã lờ mày đi rồi, mà mày không biết điều vẫn muốn gây chuyện thì tao chiều mày.
– Tao giết mày.
Vân Anh cay cú hét lên như một kẻ tâm thần vừa mới trốn trại, lao vào giật mạnh tóc tôi ra sau đưa tay cào cấu khắp người tôi:
– Con khốn nạn, tao không bỏ qua cho mày đâu….
Tôi nhanh chóng né sang một bên nhưng vẫn không kịp. Tay phải bị một vết xước dài, còn rơm rớm máu:
– Mày dám đánh tao này..đánh tao này…
Cắn răng chịu đau, tôi tóm lấy hai bàn tay Vân Anh giữ chặt lại:
– Mày điên đủ chưa?
Cô ta vùng vẫy chán không được thì giơ chân đạp tôi:
– Tao đang điên đây..
Bất lực, không còn gì để nói với kẻ điên này nữa tôi hất mạnh một cái. Cô ta lùi về phía sau nhanh tay cầm cái chổi lau nhà vụt lung tung về phía tôi, mà hên một điều là tôi không bị trúng phát nào.
Chậu nước lau sàn đổ toang ra nhà, bọt xà phòng vương vãi khắp nơi. Ông trời có mắt Vân Anh đuổi theo tôi, trơn quá trượt ngã thẳng cẳng. Tôi nhân cơ hội cầm lấy cái chổi ném văng ra ngoài, ngồi thụp xuống đất giữ thật chặt tay lần nữa mặc kệ tiếng kêu gào la hét, tôi vẫn điềm nhiên tát cho cô ta thêm vài phát nổ đom đóm…
– Từ này chừa mặt tao ra nhé. Mày đừng tưởng ai cũng sợ mày..
Tôi và cô ta cứ thế vật lộn nhau thêm lúc nữa. Kết quả cuối cùng cô ta thảm hại hơn tôi nhiều. Đầu tóc rối tung rối mù, quần áo xộc xệch nhìn chẳng giống ai làm vừa lòng tôi lắm.
Nghe tiếng bước chân dồn dập, tôi mới miễn cưỡng thả cô ta ra. Đúng lúc chị Loan vừa đi chợ về thấy cảnh tượng đó, thì bất ngờ lắm:
– Hai cô đang làm gì vậy?
Vân Anh thẹn quá hóa giận gắt um lên:
– Im đi, không phải chuyện của chị.
Tôi không trả lời chị Loan mà cúi xuống dọn dẹp đồ đạc xung quanh. Chị Loan phải đợi đến lúc Vân Anh đi khuất, mới dám hỏi nhẹ tôi:
– Hai cô vừa đánh nhau à?
– Em bực quá chị ạ, không nhịn nổi.
– Lần sau cô đừng làm thế, tí bà về thể nào cô Vân Anh cũng khoe bà đấy.
– Kệ cô ta.
Chị Loan nhìn tôi chăm chú như có điều muốn nói nhưng lại thôi. Tôi dọn dẹp xong xuôi cũng lên lầu tắm rửa cho sạch sẽ. Dù sao hôm nay cũng cho cô ta một trận rồi, tôi không hối hận điều gì hết..
Gần 10h trưa mẹ chồng tôi dắt tay Trâm về mang theo túi lớn túi nhỏ. Thấy Vân Anh ngồi ở ghế khóc nức nở thì sắc mặt thay đổi luôn, giọng nói nhẹ nhàng hết mức:
– Con sao thế? Đi đâu mà mặt mũi sưng hết lên rồi?
Tiếng nghẹn ngào của Vân Anh càng lúc càng đáng thương:
– Con..Con..
Trâm bỏ hết đồ đạc xuống chạy lại ôm chặt cô ta:
– Cậu đừng khóc nữa, xảy ra chuyện gì cứ nói cho mẹ và tớ nghe đi. Mẹ và tớ sẽ tìm cách giải quyết cho cậu, không phải sợ ai đâu..
– Tớ không sao..
– Không sao mà mặt mũi lại sưng? Còn chân tay thì bầm tím cả mảng?
Mẹ chồng nghe Trâm nói, càng rối lên:
– Đừng khóc..Đừng khóc nữa..Ngoan nghe bác nín đi..Ai đánh con à?
– Con..
– Con không phải sợ, có bác ở đây rồi cứ nói đi bác không tha cho kẻ đó đâu…
Đôi mắt Vân Anh ngập tràn nước mắt, ngẩng đầu lên đầy uât ức:
– Chị Hà..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!