Một Đời Bình Yên
Chương 6
Trâm cứ đứng nhảy múa trên bàn, không ai ngăn cản được, đến nửa tiếng sau mệt quá thì ngất xỉu. Giữa đêm bố mẹ chồng tôi lại phải gọi điện cho bác sĩ riêng của gia đình…
Nhà họ Giang trọng danh tiếng, dĩ nhiên họ không nói toàn bộ tình trạng của Trâm cho bác sĩ nghe rồi. Chỉ bảo Trâm bị hoảng sợ thôi. Bác sĩ đến khám tổng quát vẫn xác định Trâm ngất đi do làm việc quá sức, thể trạng còn yếu chứ không có bất cứ nguy hiểm nào…
Xong xuôi mọi việc tôi tiễn bác sĩ ra về, lên phòng chú già vẫn ngồi im ở ghế sofa chắc vẫn đang đợi tôi:
– Sao chú không ngủ đi?
– Nhóc có sợ không?
Tôi nghệt mặt ra, vẫn chưa hiểu câu hỏi của chú già. Chú bất lực nhìn tôi, ngửa đầu ra sau ghế hỏi lại rõ ràng hơn:
– Chuyện của Trâm ý, nhóc có sợ không?
– À..tôi cũng hơi sợ, nhưng bác sĩ đã bảo Trâm không sao rồi còn gì?
Chú già gật gù:
– Ừ. Lần sau tôi bảo nhóc ở yên trên phòng, thì đừng có xuống nghe chưa? Con gái, con đứa chẳng biết sợ cái gì..
Tôi bĩu môi chu mỏ lên:
– Đâu. Tôi sợ chú bị làm sao thì tôi mới xuống theo đó chứ.
– Không phải lẻo mép với tôi, tôi già rồi miễn nhiễm với tập đoàn các loại thính. Nhóc biết nhà tôi không đơn giản, mà chỗ nào cũng có mặt. Còn chuyện đứng ra bênh Mai, trước mặt mẹ nữa. Nhóc thừa thời gian muốn làm anh hùng à? Tôi nói cho nhóc biết nhé, anh hùng thời nay nhiều lắm không đến phiên nhóc đâu..
Đang yên đang lành bị lôi cổ ra nói 1 thôi 1 hồi, có ai mà không tức? Tôi vùng vằng lên giường nằm lăn ra, tắt ngúm điện đi chẳng thèm nói chuyện với chú già nữa. Cứ bảo tại sao chú ta đến bây giờ mới lấy được vợ, tại khó ở quá chứ sao?
Cuộc hôn nhân của tôi là hôn nhân thương mại, tôi không cách nào trốn tránh được nên mới phải lấy chú thôi. Chứ như bình thường, tôi còn lâu mới yêu người khó tính như chú nhé. Cứ ngồi đó mà chửi cho sướng mồm, tôi đi ngủ đây…
– Này..
Tiếng chú già vang vọng, tôi nhắm chặt mắt lại trùm chăn kín đầu giả vờ như điếc, rồi thiếp đi lúc nào không hay…
____
Sáng hôm sau, chú già vẫn gọi tôi dậy xuống nhà ăn sáng. Tôi vươn bên nọ, quay bên kia cho thật tỉnh táo rồi mới đáp lời:
– Mấy giờ rồi chú?
Mặt chú già tự nhiên gian lắm, cứ nhìn tôi cười tủm tỉm:
– Mới 5 rưỡi thôi.
Tôi cũng đinh ninh đó là sự thật, lề mề đưa tay rút cái sạc điện thoại ra thì giật mình. Giời ạ..6h10″ rồi, thế có chết tôi không cơ chứ?
Dạo gần đây luyện mãi tôi mới có thói quen dậy đúng giờ, nay lại bị hắn phá hỏng hết rồi. Mà khoan đã, sao chuông báo thức của tôi lại không kêu nhỉ? Bật màn hình lên thì cay cú phát hiện, biểu tượng hình đồng hồ báo thức, đã bị ai xấu tính tắt đi từ bao giờ.
Tôi phùng má lên, vục dậy nhanh như cơn gió. Miệng vẫn không quên chất vấn ông chú già kia:
– Sao chú lại chơi khăm tôi?
Ngược lại với thái độ của tôi, chú già chỉ bình tĩnh cười cười:
– Chắc tôi nhầm…
Mọi người nghe xong câu này, bảo tôi có nên lao tới đấm cho chú ta vài phát không. Làm gì có người nào nhầm, mà mặt mũi mang đậm tính tấu hài như chú? Nhất định là trả thủ tôi chuyện tối qua rồi. Đàn ông đàn ang, thù dai ghê..
– Tôi sẽ ghi nợ, chuyện này tôi không để im cho chú đâu…
Không tranh cãi vô ích nữa, ba chân bốn cẳng tôi chạy vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân. Xuống dưới nhà, chú già đã ngồi ăn uống ngon lành. Hại tôi ra nông nỗi này, còn có tâm trạng vui sướng thế kia. Người đâu ra mà vô tình vô nghĩa..
Tôi cúi đầu rất sâu, lí nhí xin lỗi cả nhà. Bố chồng thì không nói gì chỉ có mẹ chồng hết lườm, rồi nguýt tôi thôi. Hôm nay Trâm không xuống ăn sáng cùng cả nhà. Sự việc đêm qua, bố chồng tôi không cho ai nhắc lại lần nữa.
Hết bữa ăn khi mọi người đi làm hết, thì tôi nghe tiếng mẹ chồng đang trách mắng chị Loan ngoài vườn:
– Tại sao mấy khóm hồng của tôi lại chết dần, chết mòn thế này? Mấy lần trước có bị vậy đâu?
Chị Loan có vẻ ấm ức lắm, miệng trả lời thành khẩn:
– Con cũng không biết nữa, từ ngày con đến đây làm, bà có cho con động vào mấy khóm hồng của bà đâu?
– Chị nói cứ như kiểu tôi đang đổ oan cho chị ấy nhỉ?
– Con không có ý đó đâu bà, ở dưới quê bố con chuyên đi chăm sóc hoa hồng cho các vườn lớn. Nhìn những chấm nâu chuyển thành đen, xuất hiện trên các bề mặt lá. Những chấm này tròn hoặc không đều làm cho lá cây rụng dần, các chồi non cũng bị lây bệnh. Người ta hay gọi bệnh này là bệnh đốm đen bà ạ..
Mẹ chồng tôi nghe hai từ “đốm đen” thì cau mày lại:
– Cô có biết nguyên nhân của bệnh đốm đen không?
Chị Loan gật gật đầu:
– Bệnh đốm đen ở hoa hồng là bệnh phổ biến, thường xảy ra ở giai đoạn từ 6 đến 14 ngày. Sau khi cây mới trồng rất dễ nhiễm bệnh này…
Dừng lại một chút, quan sát kĩ càng thái độ của mẹ chồng tôi thấy không có gì đáng ngại. Chị Loan mới tiếp tục đánh giá:
– Nguyên nhân chủ yếu do nấm Marssonina rosae Lib gây ra. Cũng có thể còn 1 nguyên nhân nữa, mà con không dám nói..
– Có gì thì nói hết đi, cô úp úp mở mở tôi đổ cho cô làm chết hoa của tôi đấy.
Chị Loan bị đe dọa thì cuống quýt hết lên:
– Ấy không bà ơi. Con không làm gì mà..
Mẹ chồng tôi gắt gỏng:
– Thế cô sợ cái gì mà giấu diếm tôi?
– Nguyên nhân còn lại là do tưới nước quá nhiều, nước còn đọng lại trên lá không thoát đi đâu được gây nên bệnh đó bà…
– Thật không?
– Con không dám nói dối bà đâu..
– Thế cô vào vào gọi cái Hà ra đây cho tôi..
Dứt lời tôi thấy chị Loan lật đật chạy vào, khuôn mặt lấm lem không biết là nước mắt hay mồ hôi:
– Cô ra bà gọi kìa..
Tôi gật đầu cầm theo cái túi sách ra ngoài để tí nữa đi làm luôn:
– Mẹ gọi con ạ…?
– Mấy hôm nay con có tưới hoa hồng cho mẹ không?
Tôi không biết chuyện gì, nên trả lời rất thành thật:
– Con vẫn tưới mà mẹ. Đợt này con được về sớm, nên tranh thủ tưới hoa cho mẹ luôn.
Mẹ chồng mặt đỏ bừng vứt mạnh cái kéo tỉa cây, ngay gần chân tôi:
– Tranh thủ sao?
Tôi hoảng quá lùi về phía sau mấy bước:
– Mẹ..
Không để tôi nói hết câu, mẹ chồng đã quát ầm lên:
– Chị ghét tôi thì cứ đến thẳng mặt tôi mà nói, tội gì phải giở cái trò mèo sau lưng tôi thế?
– Con làm gì trái ý mẹ ạ?
– Thôi bây giờ ở đây có mỗi tôi và chị, chị không cần diễn cho tôi xem nữa đâu…
Bao nhiêu suy nghĩ hỗn loạn trong đầu tôi, còn chưa sắp xếp được. Tự dưng mới sáng ra đã bị ăn trận đòn phủ đầu, thì ai vui cho nổi. Tôi cố gắng bình tĩnh hết sức có thể, ngẩng đầu lên nói nhẹ nhàng:
– Nếu con làm sai điều gì thì mẹ cho con xin lỗi. Chứ đừng nói con như vậy, con không hiểu lại không sửa được.
Thái độ thành khẩn của tôi, cũng làm mẹ chồng dịu đi phần nào:
– Tôi biết chị văn hay chữ tốt, tôi quanh năm ở nhà không nói nổi chị. Nhưng chị bước về đây, điều tối thiểu nhất phải biết kính trên nhường dưới. Chị không hài lòng chuyện gì có thể nói thẳng ra, hai mẹ con ngồi đàng hoàng với nhau. Đằng này chị lại cố tình tưới hỏng hết hoa hồng của tôi là sao?
Nói một vòng tròn dài, cuối cùng tôi đã hiểu ra lí do vì sao mẹ chồng tôi lại ném cái kéo tỉa cây về phía tôi rồi. Mấy khóm hồng của bà ấy chết, và hiển nhiên đổ mọi tội lỗi lên đầu tôi:
– Con xin lỗi mẹ. Con thực sự không biết tưới nhiều nước, hoa hồng sẽ chết. Con cũng hỏi chị Loan rồi mới dám tưới mà mẹ..
– Chị đừng ngụy biện nữa. Bố con Loan dưới quê chuyên làm vườn thuê đấy. Kiến thức về hoa hồng của nó chắc chắn hơn hẳn chị. Chẳng lẽ cái điều đơn giản đó, nó lại không biết?
– Con không có ý trách chị Loan đâu mẹ. Con cũng có đứa em họ, chuyên nghiên cứu chăm sóc giống cây. Chiều nay con gọi nó sang khắc phục mấy cây bên cạnh được không mẹ?
– Không cần đâu. Tốt nhất từ nay chị đừng động đến đến cái gì của tôi nữa. Coi như bài học chị rút kinh nghiệm đi.
Tôi ỉu xìu mặt mũi:
– Vâng ạ.
Rõ ràng người yêu cầu tôi chăm chỉ tưới cây là mẹ chồng, hôm nào quên không tưới là biết mặt nhau ngay. Nay hoa hồng chết lại đổ tại tôi tưới nước nhiều quá. Còn cả chị Loan kia nữa, lần nào tưới cây tôi cũng hỏi rành mạch rõ ràng cơ mà…
Hazi..
Làm dâu nhà giàu đã khó, làm dâu nhà họ Giang lại càng khó hơn..
Tôi chào hỏi mẹ chồng thêm lần nữa, rồi mới đi làm. Đến công ty hỏi cái Yến chuyện của Trâm thì mới giật mình, nổi hết gai ốc:
– Tao nghĩ em dâu mày bị “người âm trêu” rồi.
– Mày đùa à? Thời đại nào rồi còn ma với quỷ?
Yến vừa cắn hạt hướng dương, vừa trả lời tôi:
– Có mày không biết ý. Thế giới tâm linh đến giờ khoa học vẫn chưa nghiên cứu rõ ràng. Đợt trước dưới quê thằng người yêu cũ của tao, còn nhiều chuyện kinh khủng hơn. Các cụ ngày xưa cũng dạy, có thờ có thiêng có kiêng có lành như…
– Thôi mày đừng nói linh tinh nữa, tao không tin đâu.
– Ơ mày hâm à, đề phòng trước thì chết ai? Cái vòng chỉ đỏ tao cho mày hôm nọ, đừng có tháo ra nhé. Mấy hôm nữa tao dẫn mày đến nhà bà này, nghe bọn bạn tao nói xem chuẩn lắm.
– Hâm vừa thôi…
– Không nghe tao kệ mày, sau này đừng trách tao biết mà không nói nhé..
Cả ngày hôm đó tôi chẳng làm được việc gì, đầu óc cứ để đi đâu đâu..
Vài ngày sau Trâm ở nhà không hát hới, khóc lóc lung tung nữa nhưng cô ấy lại sốt li bì, lúc nào cũng trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Đến bệnh viện khám bác sĩ chỉ kết luận Trâm bị cảm cúm thông thường, ngoài ra không có bất cứ dấu hiệu nào khác. Chú già thì luôn mồm dặn dò tôi, không được tới gần Trâm quá. Tôi kể cho chú nghe cuộc nói chuyện giữa tôi và Yến, thì chú chỉ nhếch mép chửi bọn tôi trẻ con…
Điều đáng nghi ngờ nhất, là thái độ của mẹ chồng tôi. Bà không cuống cuồng lên như mọi ngày, mà bình tĩnh một cách lạ lùng. Thi thoảng còn bất chợt ra ngoài đến gần tối mới về. Ai có hỏi đến thì gắt um lên. Giữa trưa nắng lại bắt chị Loan mang muối ra cổng rắc, không thì treo đầy mấy bức tranh kì quái ở khắp phòng vợ chồng Trâm…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!