MỘT ĐỜI CHỒNG - Một Đời Chồng (F2) - Chap 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1861


MỘT ĐỜI CHỒNG


Một Đời Chồng (F2) - Chap 7


Tôi đáp chuyến bay tới Đà Nẵng
Dương: Anh ra đi vệ sinh 1 lát đứng đây nhé
-Vâng ( tôi cầm chiếc vali kéo 1 người đi va vào tôi chiếc gậy chống văng khỏi tay…tôi cúi xuống mò mò…
Kevin ra tới hiên sảnh
Sóc: Bố ơi cô kia sao thế ( chiếc gậy trước mặt nhưng Phương vẫn không thể cầm lấy)…
Kevin tiến tới cầm chiếc gậy đưa cho Phương rồi đặt vào tay…
-Cám ơn nhiều ( Phương ngẩng mặt lên Kevin nhìn rồi lặng yên)…
Sóc: Bố cháu nhặt cho cô đấy
-Cám ơn anh ( Phương cười tiếng nhạc của người bên cạnh đang bật nhạc nghe)
“ Ta đã gặp,ta đã hẹn mai sau lỡ như quên lối về,vẫn chốn này gặp nhau dẫu chỉ phút giây thôi ngày say đắm đêm ngủ mê…”
Sóc: Bố sao vậy…
Kevin: Không có gì ( Phương cúi đầu họ đi lướt qua nhau)…
Có cuộc tình nào gần ngay trước mắt mà lại ngỡ như người xa lạ…đau lòng nghiệt ngã…
Key: Kevin ..
Tôi nghe thấy Kevin liền quay 4 hướng nhưng không thấy gì,tôi bồn chồn thì Dương nắm lấy tay
Dương: Đi thôi em ( tôi nghĩ mình đã nghe lầm)…
Tới khách sạn
Dương: Cho tôi 1 phòng ( tôi nói luôn)
-Tôi muốn 2 phòng…
Dương: Nhưng như vậy sẽ bất tiện anh sẽ không chăm sóc được em…
-Em có thể ở 1 mình được…anh yên tâm…
Kevin dừng lại trước 1 khách sạn…
Kevin: Sao lại ở đây? ( Key vỗ đầu Robin)
Key: Resort của tao đâu
Robin: Ở đấy buồn lắm ở khách sạn cho vui…tao thấy ở đây nhộn nhịp hơn…
Key: Nhưng mà…
Kevin: Đã tới rồi thì vào đi ( Kevin bế sóc bạn gái chạy theo) em và Ngọc ngủ 1 phòng đi
Ngọc: ơ em …
Helen: Em không chịu đâu ( Kevin k nói gì bế con lên phòng)
Sóc: Bố ơi con muốn ngủ với vú( Giúp việc)
Kevin: Vậy thì Sóc ở phòng bên cạnh nhé …
Sóc: Vâng …( Helen lao vào phòng)
Helen: Em muốn ngủ cùng anh ( nói trc mặt Sóc Kevin lừ mắt khiên cô ta sợ)…
Tôi cảm nhận ánh nắng của buổi chiều tà…cầm chiếc gậy tôi bước dần ra nơi có cơn gió cảm nhận rõ rệt,biển có lẽ đẹp lắm chỉ tiếc là tôi không thể thấy…tôi nhắm mắt …ngửi vị biển…
Kevin mở cửa ban công bước ra ngoài anh ta quay sang thấy Phương đứng ở hiên bên cạnh và đang nhắm mắt…bên ánh chiều tà 1 lần nữa họ lại đang gặp lại nhau…Kevin cứ đứng lặng nhìn Phương…
Kevin: Xin chào chúng ta lại gặp lại nhau rồi…( tôi giật mình khi thấy giọng như Kevin)
-Anh là..
-Khi nãy ở sân bay …
-À vâng chào anh ,chúng ta lại gặp nhau rồi ( tôi cười) nghe giọng anh rất giống 1 người tôi quen…
-Vậy à ( tiếng Helen gọi trong phòng)
Helen: Anh coi em là bù nhìn à Kevin
Tôi: Kevin…anh tên Kevin à
Kevin: Phải …đừng nói là cũng giống tên luôn nhé…
-Không đâu vì nếu đúng người ấy sẽ chẳng đối diện với tôi được thế này…buổi tối vui vẻ (bên hoàng hôn Phương vẫn cười rạng rỡ rồi quay đi)…
Tiếng gõ cửa phòng
Dương: Chúng ta đi ăn thôi…
Key đứng gõ cửa phòng Robin
Key: Cái thằng quỷ khốn nạn bắt tao chờ đến bao giờ đấy hả…( Robin mở cửa đang kéo khoá quần)
Robin: Mày làm tao mất hứng đấy
Key: Thằng khốn kéo khoá lên thiếu gì lúc mà cứ phải lúc này
Robin: Cảnh đẹp gái đẹp không lẽ bắt tao chỉ ngắm…( bạn gái Robin ôm eo)
Key: Kevin đứng chờ rồi đấy
Robin: Sao k bảo sớm ( mặc vội quần) nó k thưởng hoa à
Key: Mày nghĩ nó cho cô gái kia về để làm gì để con Ngọc đỡ bám chứ sao?
Robin: Ra vậy…
Key: Ra vậy cái gì nhanh lên…
Kevin dắt sóc đi trên bãi biển
Sóc: Bố ơi Sóc mất mẹ rồi ạ ( Kevin khựng lại )
Giúp Việc: Ra vú bế con nào không được hỏi như vậy nhé Sóc…
Kevin thấy đèn lông bay trên bờ biển …
Kevin: Mẹ của con là ai đến chính ta cũng không biết ,bố xin lỗi con …
Vệ sỹ: Có tin báo là chúng đã theo sang đến đây
Kevin: Mệt mỏi thật tao lần này sẽ trị tận gốc…
Tôi và Dương ăn tối ở 1 nơi có tiếng nhạc rất du dương…
Dương: Phương này,anh xin lỗi vì đã nói dối em
-Dối gì vậy?
-Thật ra không có đối tác nào cả,anh chỉ muốn nói với em “ Lấy anh nhé “ ( chiếc nhẫn dc đeo vào tay tôi)
-Em xin lỗi nhưng em không đáng và cũng không muốn kết hôn,anh thật sự là người đàn ông hoàn hảo mà bao cô gái mơ ước,đừng chôn chân vs 1 kẻ mù như em…
-Mắt của em bác sỹ nói chữa được mà…
-Em không muốn thấy cuộc sống này nữa là tự em vứt bỏ đi ánh sáng…
-Quá khứ của em rốt cuộc là thế nào vậy tại sao nó lại làm em k muốn nhìn thấy thế giới này nữa.
-Quá khứ đó đối với em là nỗi đau đến suốt cuộc đời…( tôi đặt chiếc nhẫn vào tay Dương) em chỉ coi anh là 1 người anh…chỉ vậy thôi
Dương: Lấy nhau sẽ có tình cảm
-Không …em không tin đàn ông nữa… ( tôi chống gậy mò mò đi) …anh k cần đi theo em,em đi được…thư kí của em cũng đến rồi…
Kevin nhìn đồng hồ mãi không thấy Key …anh ta quay lại thì thấy Phương đi siêu vẹo vì đôi mắt mù…
Kevin: Cô ta sao không có ai dắt đi vậy nhỉ
Key: Kevin đi nào bàn tiệc của chúng ta đã được chuẩn bị…
Kevin: Uk …( Kevin vẫn phân vân nhìn Phương rồi thấy có người dắt tay anh ta thở nhẹ nhõm)
Tôi mò mẫm ra bãi biển rồi sờ thấy nước biển …
-Biển ơi tôi buồn lắm,lòng của tôi khi nghĩ đến quá khứ tất cả chỉ là đau thương…
Thư kí: Em thấy đôi mắt chị lúc nào cũng đỏ chị khóc nhiều vậy thì sau này sẽ rất ảnh hương
-Mắt của tôi chẳng phải đã hỏng rồi sao ( 1 cái ôm vào chân tôi tiếng 1 đứa bé)
Sóc: Bắt được cô rồi
-Con là đứa trẻ sáng nay đúng không?
Sóc: Vâng …con muốn đi chơi vú k cho con đi…
Tôi: Vậy để cô dắt con vừa đi vừa dạo như là đi chơi rồi ,con bỏ chạy ra đây đúng k vậy người nhà con sẽ lo lắm đấy …
Sóc: Cô ơi mắt cô sao vậy sao cô không nhìn vào con…
-Mắt cô không thấy con nhưng vẫn cảm nhận dc con bên cạnh là dc rồi ( tôi xoa đầu)
Sóc: Vậy để Sóc dắt cô nhé cô không dắt Sóc đươc đâu…
Thư kí: Cái này…
Tôi: Để thằng bé dắt tôi cứ để yên
Tôi: Con tên Sóc à ,con mấy tuổi nhỉ
Sóc: Con 5 tuổi tên con hay không cô ( Tôi khựng lại)
-Cô nói chắc con cũng không tin ,con trai cô cũng 5 tuổi cũng tên Sóc
Sóc: Vậy bạn đó ở đâu cô…
-Rất xa…( tôi mếu cố mím môi)…
Kevin cùng Key và Robin nâng ly bên ánh nến cùng những món đồ nướng hảo hạng…
Helen: Em muốn về
Key: Thì về đi ai giữ…
Ngọc: Ở đây chắc k hợp vs em nên về cũng đúng…( Kevin sắt đồ ăn chẳng nói gì)
Robin: Nói A đi em ( Ý bảo bạn gái …Key ném đũa vào Robin)
Key: Dẹp đi xàm xí quá đấy …
Helen: Anh Robin chiều bạn gái qua nha…
Robin: Bạn gái k chiều thi chiều ai?
Helen: Vậy mà chẳng bù cho …( Nhìn Kevin Ngọc nắm chặt tay)
Giúp Việc: Không xong rồi bé Sóc biến mất rồi,tôi đang mua kem thì Sóc chạy mất lúc nào không hay… ( Kevin bật dậy lau mồm)
Kevin: Mau đi tìm đi ( mn tản nhau ra đi tìm)
Key: Thật là nó nghịch lắm cơ…
Kevin chạy trên bãi biển từ xa thấy Sóc và Phương đang nắm tay nhau vừa đi vừa trò chuyện ,anh ta thở cười rồi thở phào nhẹ nhõm.
Tôi và Sóc nói chuyện rất hợp,thằng bé nói chuyện rất tình cảm khiến tôi thấy quý mến
Tôi: Bé Sóc rất đáng yêu nhé …nhưng chỉ mỗi có 1 cái là k dc bỏ người thân chạy đi nhỡ may gặp kẻ xấu thì sao?
Sóc: Bố con giỏi lắm bố con sẽ đánh chúng…( tôi cười xoa đầu tiếng nói vang lên)
Kevin: Sóc…mau lại đây…( Sóc sợ nấp sau lưng tôi)
Sóc: Bố mắng con đấy cô…
Tôi: Là con trai phải đứng ra nhận lỗi không thể lùi bước như vậy được…
Kevin: Mau ra đây nhanh…
Sóc: Con chào cô…( giọng buồn )
Tôi cầm tay thư kí của mình rồi quay đi bước nhẹ nhàng trong chiếc váy trắng cùng cơn gió biển…
Kevin định dơ tay đánh vào mông con thì Key bế vụt đi rồi chạy
Key: K dc đánh cháu tao
Kevin: Làm vậy nó hư đấy…đưa nó lại đây ngay…
Key: Còn lâu…mày đánh để toét đít cháu tao ra à…tay mày to khoẻ thế nỡ nào đánh vào bờ mông non nớt của thằng bé
Robin: Mày tả nghe ghê quá đấy…
Tối đó về phòng Kevin tắm cho Sóc…
Sóc: Bố ơi sao từ bé đến giờ bố cứ tự tay tắm cho con vậy,vú tắm là đươc rồi mà
Kevin: Bố tắm không sạch à
Sóc: Không bố cọ đau lắm vú bảo bố tắm mấy ngày cũng không bẩn…( Kevin cười)
Kevin: Sau k dc bỏ vị trí nhớ chưa nếu không bố đánh con thật đấy…
Sóc: con xin lỗi bố ( Kevin bế con lên giường)
Kevin: Phạt không cho đi đâu hôm nay phải ngủ với bố ( Kevin bế con lên cù con hai bố con đùa nhau)
Tại bờ biển
Ngọc: Mày nên rời khỏi đây tao sẽ cho mày tiền…
Helen: Tại sao tao phải nghe lời mày…
Ngọc: Không nghe cũng không sao khi nào trở về tao sẽ công bố những bức ảnh truỵ lạc của mày,tao thừa biết Kevin đưa mày về có ý gì có cần tao đưa ảnh ấy cho các báo không,sự nghiệp người mẫu của mày đang lên cao,mày đừng ngu ,Kevin là ai mày đến chết cũng sẽ không ngờ đâu,mau biến khỏi anh ấy,vé đã được chuẩn bị rồi mày 1 là ra sân bay hai là ngày mai dc nổi tiếng …
Helen: Con khốn kiếp ,tao chống mắt lên xem mày có đuổi hết dc đàn bà xung quanh anh ấy không?…( Ngọc nhếch mồm)…
Ngọc: Chỉ vì con khốn Phương mà anh ấy quên rằng đã yêu tao nhưng có cái may anh ấy cũng không nhớ đến nó…( Ngọc cười 1 mình trên bãi biển)
Hân: Cười lớn quá cẩn thận hóc đấy …( Ngọc quay lại thấy Hân họ nhìn nhau cười)…
Tôi về lau mặt rồi mò mò lên giường…điện thoại reo
Dương: Anh phải về trước hẹn gặp em tại Hà Nội…
-Vâng anh đi cẩn thận…
Dương: Em k có gì muốn nói vs anh thật à
-Em không?…( tôi trl lạnh nhạt)
Kevin nằm cứ thấy con trai khó chịu…xoay ngang dọc…
Kevin: Con sao thế ngủ đi chứ ( Sờ trán thấy con sốt) ôi…
Sóc: Mẹ ơi…bố gọi mẹ đi …
Kevin: Thuốc đâu rồi ( gọi cô giúp việc) Sóc bị sốt rồi ( Cho sóc uống thuốc nó gạt tay )
Sóc: K uống đâu con muốn mẹ cơ…
Vú: Có vú đây rồi
Sóc: Không…mẹ cơ…( Kevin vẫn trong chiếc áo choàng ngủ thở mệt mỏi)
Vú: Sao hôm nay lại đòi mẹ cơ chứ,tôi còn k dc thì cô Ngọc sang thằng bé còn cáu hơn…
Kevin: sóc ngoan bố bế con nhé …
Sóc: Không…mẹ cơ…
Kevin: Ngậm miệng …( quát con Sóc khóc dẫy lên) …
Vú: Kìa cậu thằng bé đang ốm
Sóc: Cô Phương…cô Phương ơi bố mắng con ,con muốn cô Phương…
Vú: Cái này…
Kevin: Không chiều nó như thế được…
Sóc: Cô Phương cơ,con muốn cô Phương…( Kevin điên lên tét liên tiếp vào đit con)
Kevin: Mày muốn bố điên lên mới chịu à ( Đánh con xong thấy xót Kevin quay đi mắt đỏ ửng)
Vú: Cậu đưng đánh Sóc mà…
Sóc: Bố đuổi mẹ đi …bố đuổi mẹ đi
Vú: Ai nói vs con như vậy
Sóc: Cô Ngọc…( Kevin điên tiết đi ra ngoài định sang gõ cửa phòng Ngọc thì đi qua phòng Phương anh ta chợt dừng lại)…
Tôi thấy tiếng bấm chuông cửa …giờ này ai gọi vậy…( tôi với cây gậy )
Thư kí: Để tôi mở cho
-Vâng ( Thư kí mở cửa Kevin đứng trc cửa)
Kevin: Tôi cần gặp cô gái tên Phương
Thư kí: Anh là ai?
Kevin: Cứ báo bố của bé Sóc có chuyện nhờ…
(tôi nghe thấy chữ Sóc liền bật dậy cầm gậy đi ra cửa) thằng bé ốm mà nó cứ đòi cô nên …tôi rất ngại nhưng
Tôi: Không sao đâu trẻ con khi ốm cơ thể mệt nên nũng nịu 1 chút thôi…để tôi nói chuyện với thằng bé
Kevin: Thật sự phiền đến cô vì là trẻ con nên…
Tôi: Không sao mà ( tôi dơ tay) đưa tôi đến chỗ thằng bé ( Kevin nắm tay dắt đi)
Thư kí: Tôi sẽ theo sau ngay
-K cần đâu ngay phòng bên mà có gì tôi sẽ gọi…( tôi sang phòng Kevin đặt tay tôi vào Sóc)
Sóc: Bố đánh con…( tôi dơ tay đánh chừa kevin)
-Cô đánh bố rồi nên sóc có thể yên tâm,bây giờ uống thuốc ngủ thật ngon để mai còn đi chơi nhé như lướt xe máy nước này,lặn này…( tôi nháy ý cho uống Vú đưa thuốc)
Sóc: Cô ngủ đây vs con nhé
-Uk con uống đi ( nghe tiếng tu ực tôi xoa đầu)
Sóc: Cô xoa đầu bố con rồi đấy ( Kevin ngồi cạnh tôi ngại rụt tay lại…Sóc cười tủm rồi ôm tôi)… con muốn nghe chuyện…
-Cô sẽ kể con nghe vài chuyện cổ tích hiện đại nhé …ngày xưa…
Kevin khẽ ngồi nhìn Phương ôm Thỏ nằm trên giường…lúc này tâm tư anh ta như thể lắng đọng,lắng đọng tâm tư,lắng đọng thể xác và lắng đọng trái tim…

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN