Một Đời Một Kiếp Quá Xa Xôi - Phần 24
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
985


Một Đời Một Kiếp Quá Xa Xôi


Phần 24


Mọi người nhìn thấy lửa bùng lên quanh người A Mẫn thì lập tức hét to:
“A Mẫn, mau quay lại”
A Mẫn mặc dù bị lửa bao vây một cách bất ngờ như vậy, nhưng cô ta tốt xấu gì cũng là người luyện võ, A Mẫn lùi lại vài bước rồi dùng chân cố dập lửa để nhìn thấy đường đi trên cây cầu đá. Ngay lúc này, Hà Vân cũng lập tức cúi xuống bốc những nắm đất dưới sàn hang ném lên cây cầu:
“Mọi người, đất có thể dập lửa”. Cô gào lên: “Mau mở đường cho A Mẫn”
“Hiểu rồi, bác sĩ”.
Mấy người đàn ông phản ứng rất nhanh, lập tức vốc từng nắm đất to ném về phía A Mẫn. Cô ta lúc này cũng đã bị rất nhiều lửa bén vào quần áo, nhưng A Mẫn không hề la hét mà vẫn bình tĩnh một cách đáng kinh ngạc. Khi lửa ở hướng quay lại trên cầu vừa bị dập tắt, cô ta cũng ngay lập tức chạy về phía hang động.
Hà Vân lúc này đang ở gần cây cầu đá nhất, khi A Mẫn vừa nhảy đến thì cô liền đỡ lấy cô ta, sau đó đẩy A Mẫn xuống đất rồi lăn cô ta mấy vòng, dùng đất cát dưới nền hang dập lửa trên người A Mẫn.
“Có sao không?”. Hà Vân hoảng hốt hỏi: “Cô đau nhất là chỗ nào”
A Mẫn không bị bỏng quá sâu, nhưng bị lửa đốt qua như vậy chắc chắn sẽ phải đau rát đến trào nước mắt. Tuy nhiên cô ta không hé miệng kêu đau một tiếng, cũng không bận tâm đến câu hỏi của Hà Vân mà việc đầu tiên làm sau khi ngồi dậy là ngẩng đầu nhìn về phía Tô Vũ Phong, lúc này sự rung lắc của cây cầu anh đang đứng đã kết thúc, thấy mọi người vẫn bình an, cô ta mới nghiến răng nói:
“Không sao”.
“A Mẫn”. Minh Trạch đang đứng trên đài tế, thấy A Mẫn không sao mới gằn giọng: “Cô bị làm sao thế? Tại sao không nghe lệnh đại ca”.
“Xin lỗi”. A Mẫn cắn răng chịu đau đớn, ngước mắt nhìn Tô Vũ Phong: “Đại ca, A Mẫn tự ý hành động là sai rồi. Đại ca muốn trách muốn phạt gì, A Mẫn đều chấp nhận”
“Đợi về Đông Xưởng rồi nói. Bây giờ tự xử lý vết thương của cô trước đi”. Tô Vũ Phong tạm thời không trách phạt A Mẫn, chỉ lạnh nhạt quay về phía đài tế. Bọn Minh Trạch và Long lúc này cũng không có thời gian nói thêm với những người phía sau, lập tức bước sát đến bên cạnh anh.
Bởi vì không biết trên đài tế còn có cạm bẫy gì nên Tô Vũ Phong không mạo hiểm lại gần thêm, anh chỉ duy trì khoảng cách hơn 1 mét với đài tế. Mặt trước đài tế được khắc hoạ mấy bức hình kỳ quái đã bị bào mòn rất nhiều bởi thời gian, trên mặt đài tế đặt hai chiếc lư đồng có hình hoa thôi miên, ở giữa là một chiếc đĩa bằng đồng, đặt trên đĩa chính là viên kim cương hồng mà bọn họ đã trông thấy từ xa.
“Đại ca, tại sao không thấy ký hiệu gì?”. Minh Trạch nhìn chằm chằm chiếc đĩa, đầu mày cau chặt lại.
“Có lẽ vì chưa đến 9h sáng”. Tô Vũ Phong liếc một núm tròn bằng đá được chế tác phía trước chiếc đĩa bằng kim cương, thấy ở đó có một đường nứt thẳng đúng vào hướng 9h mới khẽ nói: “Người dân Sentinel từ xưa đến nay thờ thần Heera, mà kim cương thì phát sáng tốt nhất khi có mặt trời. Nếu như đứng ở vị trí này, thời điểm 9h cũng là thời điểm mặt trời sẽ rọi được vào hang”
“Nghĩa là phải có mặt trời rọi vào thì mới thấy được thứ đó”. Long nói: “Chẳng trách ngày hôm qua thủ lĩnh lại nói lúc đó chưa đưa chúng ta đi được. Hoá ra là ông ta muốn chờ đến gần thời khắc này”.
Minh Trạch chỉ lên trần hang ngay trên đài tế, ở đó cũng có một núm tròn y hệt như núm tròn mà vừa rồi đại ca của anh ta đang quan sát: “Đại ca, bây giờ trần hang đang đóng, không thể thấy mặt trời. Chẳng lẽ phải mở được giếng trời trên đó thì ký tự kia mới hiện ra?”
Tô Vũ Phong gật đầu: “Rất có thể là như thế”.
Minh Trạch tiếp lời: “15 phút nữa là sẽ đúng 9h. Đại ca, để em dùng móc móng trèo lên”
“Không cần”. Trần hang rất cao, bên dưới lại là một bể nham thạch, dùng móc móng trèo lên là một điều vô cùng mạo hiểm. Tô Vũ Phong không muốn bất kỳ ai phải mạo hiểm tính mạng mình như vậy nên nói: “Mỗi lần cúng tế, người xưa không thể trèo lên trần hang để mở giếng trời đó, thế nên có lẽ cơ quan mở giếng trời ở trên là núm tròn ngay bên dưới này”
“Để em thử”. Long lập tức bước lên, dùng dao găm huơ huơ qua chiếc núm đó, thấy không có vấn đề gì mới quay lại nhìn Tô Vũ Phong.
Tô Vũ Phong gật đầu, Long liền giơ tay thử xoay nó, nhưng núm tròn kia giống như bị dính chặt vào đài tế, anh ta khoẻ như vậy mà không thể nào xoay được.
Minh Trạch cũng xông lại thử xoay mấy cái, nhưng kết cục vẫn y như cũ. Núm đá kia không hề nhúc nhích, cứ trơ ra chẳng hề dịch chuyển, mấy người đàn ông lúc này mồ hôi nhễ nhại, tay trơn ướt nên chẳng mấy chốc đành phải bỏ cuộc.
Bọn họ đang đau đầu không biết làm cách gì thì đột nhiên Hà Vân lên tiếng:
“Mọi người, để tôi thử được không?”
Tất cả ánh mắt của mọi người ngay lập tức đổ dồn lên cô, ngay cả Minh Trạch cũng kinh ngạc nói: “Bác sĩ, cô biết xoay cái này à?”
“Tôi cũng không chắc, nhưng hình như tôi từng gặp ổ khoá thế này một lần rồi”.
“Ồ. Cô từng gặp rồi? Ở đâu vậy?”
Hà Vân có chút xấu hổ: “Tôi không nhớ rõ, nhưng cứ để tôi thử xem”
Tô Vũ Phong không muốn Hà Vân đi đến gần đài tế, nhưng cô lại nhìn anh bằng ánh mắt vô cùng kiên định, lại giống như mong chờ một cái gật đầu từ anh.
Tô Vũ Phong biết, nếu Hà Vân không chắc chắn điều gì thì cô sẽ không tự ý hành động, giống như lần gặp hoa thôi miên trong rừng vậy, khi điều chế thuốc xong thì cô sẽ tự uống trước, thấy không vấn đề gì mới đưa cho mọi người dùng.
Mặc dù không rõ Hà Vân nhìn thấy loại ổ khoá này ở đâu, nhưng cuối cùng, anh vẫn nói: “Đi lại đây”
Hà Vân gật đầu, nhanh chóng đi lại cây cầu đá. Lúc này đống lửa đốt A Mẫn ban nãy đã tắt, bọn Tô Vũ Phong cũng đã đến được đài tế nên có lẽ những cạm bẫy ở cây cầu đá này cũng đã hết rồi.
Hà Vân run run đi qua cây cầu chỉ rộng 40 centimet, bên dưới chân cầu 20 mét là bể nham thạch nóng chảy cuồn cuộn. Cô cố ép mình không nhìn xuống, nhưng vẫn không khỏi sợ đến choáng mặt mày.
“Bác sĩ, đi cẩn thận, đừng nhìn xuống dưới”. Minh Trạch lên tiếng nhắc nhở cô.
“Tôi biết rồi, mọi người đừng lo”
“Bác sĩ cố lên”
Mấy người đàn em đang đứng trong hang động phía sau, thấy Minh Trạch với Long cổ vũ như vậy thì cũng đồng loạt hô to: “Bác sĩ cố lên, bác sĩ cố lên”. Ngữ điệu của bọn họ phấn chấn hệt như lúc cổ vũ Tô Vũ Phong chiến đấu với đại bàng, khiến Hà Vân đang sợ ch.ế.t đi được cũng phải bật cười.
“Cảm ơn mọi người”.
A Mẫn đang ngồi co ro dựa vào vách hang tự bôi thuốc bỏng, thấy Hà Vân được phép đi lại chỗ Tô Vũ Phong, lại thấy đám đàn em của Uy Việt nồng nhiệt cổ vũ cho cô, oán hận trong lòng lại càng tích tụ thêm dày đặc.
Hà Vân đi một mạch nửa cây cầu, ngước lên thấy Tô Vũ Phong đang chờ mình ở cầu đá bên kia, cô liền bước nhanh hơn, đi một mạch đến chỗ anh.
Mọi người thấy Hà Vân đến nơi an toàn thì ai cũng thở phào nhẹ nhõm, bọn Minh Trạch còn cười nói: “Bác sĩ, giỏi quá nhỉ? Cô không sợ à?”
“Sợ chứ, mà có mọi người nên không sợ nữa”. Hà Vân tươi tỉnh đáp: “Để tôi xem công tắc nào”.
Mấy người đàn ông nghe vậy liền đứng gọn sang một bên, nhường đường cho cô. Thời gian lúc này cũng đã 8h 53 phút, còn 7 phút nữa là sẽ đến giờ để nhìn thấy ký tự gì đó như lời Tô Vũ Phong nói.
Hà Vân liếc chiếc núm hình tròn trên đài tế kia, lại nhìn những hoa văn kỳ dị ngay bên dưới, trong đầu mang máng cảm thấy những thứ này rất quen mắt, nhưng chẳng nhớ được đã nhìn thấy nó ở đâu rồi.
Có lẽ là trong một giấc mơ thủa nhỏ, khi cô cùng với bố trèo xuống căn hầm nhỏ sau nhà thì Hà Vân đã thấy nó. Trong trí nhớ mơ hồ của cô, lúc đó bố cô đã chỉ cho cô một chiếc núm tròn na ná giống như vậy rồi nói với Hà Vân: “Bố con mình chơi một trò chơi nhé?”
“Được ạ?”
“Bây giờ thi xem ai mở được cái ổ khoá này, được không nào?”
Hà Vân sung sướng reo lên: “Được ạ”.
Sau đó, Hà Vân hào hứng chạy lại ổ khoá đó, liên tục xoay mấy cái nhưng làm cách nào cũng không thể mở được. Cô ấm ức khóc oà lên, cuối cùng bố đành ôm cô lên, một tay bế Hà Vân, tay còn lại đặt tay cô lên núm tròn đó: “Cái này không mở được khi có một người, phải có hai người. Con ấn vị trí số 3, bố ấn ở vị trí số 9, ấn 9 lần rồi xoay 3 vòng là mở được”.
“Tại sao phải thế ạ?”
“Vì đây là ổ khoá được thiết kế dựa trên nguyên tắc đó. Dễ nhớ mà. Hà Vân nhớ này, ấn 9, xoay 3. Ấn 9, xoay 3”
Khi đó còn quá nhỏ, Hà Vân thực sự không biết đếm 9 hay 3, nhưng vì bố nhắc rất nhiều lần nên cô nhớ được hai con số đó. Trôi qua bao nhiêu năm, Hà Vân cứ ngỡ đã đó chỉ là những mảnh ký ức đã bị lãng quên từ lâu, không ngờ hôm nay lại vô tình gặp nó một lần nữa.
Lòng cô có chút chua xót khi nhớ về cha mẹ, nhưng bây giờ không phải là lúc để hồi tưởng về quãng thời gian vui vẻ trong quá khứ. Hà Vân suy ngẫm một lát hồi rồi nói với Minh Trạch: “Các anh lùi ra xa được không?”
“Có chuyện gì thế bác sĩ?”. Vẻ mặt Minh Trạch lập tức hiện lên vẻ cảnh giác cao độ.
“Không, tôi đề phòng nên yêu cầu thế thôi. Với cả có các anh, tôi sợ phân tâm, không làm được”
Hà Vân nửa đùa nửa thật như vậy khiến tâm trạng căng thẳng của Minh Trạch lập tức giảm đi quá nửa, bọn họ liếc Tô Vũ Phong, thấy anh không phản ứng gì nên đành nghe lời Hà Vân.
Minh Trạch sợ phiền ‘vợ chồng đại ca song kiếm hợp bích’ nên lủi rất nhanh, vèo một cái đã rời khỏi đài tế. Có điều, không hiểu sao Hà Vân vẫn không hài lòng, cô nói sợ kích hoạt cơ quan, cây cầu sẽ rung lắc như ban nãy nên lại yêu cầu bọn họ lùi đến tận cửa hang ở bên kia cầu đá.
Hai người đàn ông kia đành phải làm theo cô, cuối cùng, khi bọn họ vừa đặt chân xuống khỏi cây cầu đá thì Hà Vân mới quay sang nói với Tô Vũ Phong:
“Thứ này rất quan trọng với anh à?”
“Ừ”. Anh đáp.
“Không phải vì kim cương hồng có giá trị đúng không?”. Hà Vân biết, muốn kiếm tiền thì Tô Vũ Phong không thiếu gì cách, với tiềm lực quân sự cùng với năng lực của anh, xông vào ngân hàng thế giới cướp tiền cũng chẳng phải là vấn đề gì lớn.
Tô Vũ Phong không hề ngạc nhiên khi cô đã biết những thứ mà anh chưa hề nói với cô. Chỉ gật đầu: “Nó có giá trị với tôi về phương diện khác”.
“Tôi hiểu rồi”. Hà Vân mỉm cười: “Anh có tin tôi không?”
Tô Vũ Phong bắt đầu cảm thấy khó hiểu, nhưng thời gian lúc này đã gần đến 9h, anh không có thời gian để truy vấn tường tận nên dứt khoát đáp: “Tin”
“Cảm ơn”. Nhờ câu nói này của Tô Vũ Phong mà lòng Hà Vân giống như được tiếp thêm rất nhiều sinh lực, cô lập tức quay xuống núm tròn trên đài tế, nghiêm túc nói: “Ở đây có một đường nứt ở hướng 9h, nếu vẽ một đường thẳng sang phải, nối đến điểm 3h thì hình tròn sẽ chia thành hai nửa”
Tô Vũ Phong gật đầu. Hà Vân lại tiếp tục: “Có người từng dạy tôi cách mở loại khoá này. Chỉ cần có hai người đặt tay lên vị trí số 9 và vị trí số 3, sau đó ấn 9 lần và xoay 3 lần, các rãnh khoá sẽ khớp với nhau mà mở ra cơ quan khác”
“Được”. Tô Vũ Phong định đặt tay lên số 9, tuy nhiên Hà Vân đã nhanh tay đặt lên đó trước:
“Cái này để tôi, anh đặt tay lên vị trí số 3 nhé”.
Tô Vũ Phong lập tức cau mày, nhưng Hà Vân vẫn kiên định nhìn anh, ánh mắt cô trong veo không một gợn sóng, ngay cả Tô Vũ Phong cũng không phát hiện ra trong đó có ẩn chứa điều gì.
Anh gật đầu, đặt tay ở vị trí số 3, sau đó Hà Vân liền nói: “Anh ấn theo nhịp đếm của tôi nhé”
“Ừ”
“1, ấn”.
Hai người cùng ấn xuống, ban nãy núm tròn kia không hề di chuyển, vậy mà khi có tay của Hà Vân cùng Tô Vũ Phong nhấn xuống thì rục rịch chuyển động.
“2, ấn”.
Núm tròn lại bị ấn xuống thêm lần nữa. Tiếp theo đó, hai người ấn đến 9 lần, Hà Vân lại nói xoay thêm 3 lần nữa, cuối cùng, đúng thời khắc hoàn thành thì cũng vừa vặn 9h00 phút, cùng lúc này, có âm thanh nặng nề của đá di chuyển. Mọi người ngay lập tức ngước nhìn lên trên trần hang, ở đó, một giếng trời nhỏ bằng lòng bàn tay ở ngay giữa núm tròn dần dần hiện ra.
Ánh sáng của mặt trời vừa vặn rọi xuống viên kim cương màu hồng nằm trên chiếc đĩa, từng góc cạnh kim cương được đẽo gọt thủ công lập tức phát ra hàng trăm nghìn tia sáng lấp lánh như ánh hào quang. Đẹp và chói lọi đến mức khiến tất cả đều ngây người.
“Đại ca, có ánh sáng rồi”. Minh Trạch từ phía sau, thấy viên kim cương phát sáng liền reo lên.
Tô Vũ Phong không có thời gian ngắm vẻ đẹp của kim cương hồng trong truyền thuyết, anh khẽ gật đầu rồi cúi xuống nhìn chằm chằm chiếc đĩa. Lúc này, nhờ có ánh sáng chiếu qua mà viên kim cương như biến thành một thấu kính, tia nắng mặt trời xuyên qua thấu kính sẽ hội tụ tại một số điểm và sinh nhiệt, khiến chiếc đĩa đồng bên dưới dần dần nóng ran lên rồi bốc khói.
Tuy nhiên, đáng kinh ngạc không chỉ dừng lại ở đó, mà dường như ở trên đĩa đồng có thoa một lớp bột mỏng kỳ lạ nào đó, khi sinh nhiệt thì lớp bột đó bốc cháy theo từng điểm ánh sáng chiếu qua viên kim cương, cuối cùng hiện ra một bản đồ phức tạp mà Hà Vân nhất thời không thể nào đọc hiểu.
Đây có lẽ chính là thứ giá trị mà Tô Vũ Phong cần tìm! Bản đồ chỉ dẫn tìm đến một vị trí cụ thể nào đó.
Hà Vân không nén nổi kinh ngạc nhìn anh: “Thứ anh cần … hình như tìm thấy rồi”
Tô Vũ Phong gật đầu: “Nơi này không thể ở lâu, đi thôi”
Dứt lời, anh định vươn tay lấy chiếc đĩa bằng đồng kia rồi kéo Hà Vân đi, không ngờ khi anh vừa nhúc nhích thì đột nhiên cảm nhận thấy bên dưới đài tế có thứ gì đó không đúng.
Tô Vũ Phong bước qua xác bao nhiêu người mà sống đến hôm nay, tất nhiên giác quan rất nhạy bén với những thứ nguy hiểm. Anh lập tức gầm lên một tiếng:
“Cẩn thận”.
Tuy nhiên, lúc này Hà Vân không hề run sợ mà lập tức xô anh ra khỏi người mình, sau đó rút chiếc đĩa bằng đồng rồi ném cho Tô Vũ Phong:
“Phong, bắt lấy”.
Lúc chiếc đĩa bằng đồng được rút ra khỏi đài tế thì cả hang động lớn lập tức rung chuyển dữ dội, đài tế nứt toác ra ở ngay giữa vị trí mà Hà Vân và Tô Vũ Phong đang đứng, cây cầu đã trải qua hai lần rung lắc đã không chịu nổi nữa, gãy rời ra, từng mảng đá to rơi lả tả xuống bể nham thạch.
Bọn Minh Trạch đang đứng ở hang động phía bên kia, khi phát hiện ra chấn động thì vội vàng định lao lại, tuy nhiên, ngay lúc này một cánh cửa đá cũng từ ngay trên trần hang hạ xuống, ngăn cách toàn bộ những người ở đó với không gian bên trong đài tế.
Long gầm lên một tiếng: “Đại ca”.
“Khốn kiếp, mở ra, cánh cửa ch.ó má này, mở ra”. Minh Trạch điên tiết dùng súng máy bắn loạn xạ vào cửa đá, giọng lạc hẳn đi: “Đại ca, đại ca”
Cánh cửa đá kia dày hơn một mét, nặng vài chục tấn, súng máy hạng nặng của bọn họ có bắn cả ngày cả đêm cũng không thể xuyên qua được một bức tường bằng đá dày như vậy.
A Mẫn lúc này như phát điên, bò lại gần cửa đá, điên cuồng dùng tay đập vào nó: “Mở cửa ra, mở cửa ra. Phong… mở cửa… mở cửa…”
Mặc cho những người bên ngoài gào thét thế nào thì cánh cửa đó vẫn trơ ra không hề nhúc nhích, và những người bên trong cũng không thể nghe được những lời của bọn họ.
Khi giếng trời mở ra thì các cơ quan tự huỷ ở trong đài tế cũng đồng thời bị kích hoạt, việc Hà Vân rút chiếc đĩa bằng đồng chỉ đơn giản là khởi động cánh cửa đá chỗ bọn Minh Trạch mà thôi. Ngay từ đầu cô đã sắp xếp Tô Vũ Phong đứng ở vị trí số 3, cũng là nơi gần cây cầu đá nhất, khi đài tế sập xuống thì anh có thể bám vào phần trụ đá bên kia để sống sót, còn cô thì cùng với viên kim cương hồng và những tảng đá to của đài tế thì không thể chống đỡ, sẽ rơi xuống bể nham thạch.
Năm xưa, khi dạy cô mở khoá núm tròn đó, bố Hà Vân đã đứng ở vị trí số 9, còn tay cô đặt ở vị trí số 3. Dù khi đó không có đài tế, cũng không có bể nham thạch, nhưng bố cô đã nói: “Vị trí số 9 là vị trí c.hế.t, vị trí số 3 là vị trí sống. Hà Vân, nếu sau này xảy ra chuyện gì, bố cũng hy vọng con luôn đứng ở vị trí sống”
Hôm nay, khi đối diện với sinh tử, Hà Vân chẳng biết còn có ngày trở về hay không, nhưng cô chọn vị trí c.hế.t, nhường lại cho Tô Vũ Phong vị trí sống.
Có điều, khi đài tế kia sập xuống, Hà Vân cũng đã xác định sinh mệnh kiếp này của mình chỉ đến đây là kết thúc thì cánh tay cô đột ngột bị một lực lớn kéo lại, cơ thể đang rơi tự do cũng lập tức khựng lại giữa không trung.
Tô Vũ Phong quỳ ở ngay trên cây cầu đá, hai mắt đỏ ngầu quát lớn:
“Giữ chặt lấy tay tôi”.
Hà Vân nhìn từng mảng đất đá từ chân anh rơi xuống, sượt qua người cô rồi bị từng mảng nham thạch nóng chảy nuốt chửng, liền lắc đầu: “Buông tay đi. Nếu anh không buông thì ngay cả anh cũng rơi xuống đấy”
“Không buông”. Tô Vũ Phong kiên quyết đáp: “Tôi kéo cô lên”.
Dưới tình huống này có thể kéo được sao? Cây cầu đá dưới chân anh đang điên cuồng rung lắc, xung quanh đài tế mọi thứ đều trơn nhẵn, chẳng có thứ gì có thể bám được, nếu Tô Vũ Phong không buông tay và mau chóng rời khỏi nơi này, anh chắc chắn sẽ bị chôn vùi cùng cô.
Mà trong hai người bọn họ, một người hy sinh là đủ rồi!
Hà Vân hét to: “Tôi không cần anh cứu, Tô Vũ Phong, buông tay”
“Tôi đã nói là không buông tay”. Anh cũng gầm lên một tiếng, lúc này, sức nóng của nham thạch làm cơ thể hai người ướt đẫm mồ hôi, bàn tay đang nắm cổ tay cô cũng từ từ bị trượt xuống.
Tô Vũ Phong quỳ hai đầu gối xuống cầu đá, dù đã dùng gần như toàn bộ sức lực để ghìm lại nhưng bề mặt đá trơn trượt vẫn khiến cơ thể anh bị kéo đi.
Hà Vân thấy Tô Vũ Phong càng lúc càng trượt đến rìa của cầu đá thì trong lòng như có lửa đốt, nhưng ngoài nôn nóng ra, còn có một nỗi đau không thể nói nên lời.
Cô cố nén nước mắt chực rơi trên khoé mi mình, từ từ nâng cánh tay còn lại lên, gỡ từng ngón tay của Tô Vũ Phong: “Anh còn anh em của anh, còn Đông Xưởng, còn có thể sống một cuộc đời ý nghĩa hơn. Tô Vũ Phong, tôi không có bất cứ thứ gì cả, tôi ch.ế.t cũng chẳng có ai bận tâm. Thế nên buông tay tôi đi được không? Rời khỏi nơi này đi được không?”
“Tôi bận tâm”. Tô Vũ Phong lập tức buông bàn tay còn lại đang bám vào trụ đá ra, dùng toàn bộ hai cánh tay mình để nắm lấy hai cánh tay của Hà Vân. Lúc này, khi cơ thể không còn được giữ cố định nữa, cơ thể anh hoàn toàn trượt xuống khỏi cây cầu đá.
Hà Vân không nghĩ Tô Vũ Phong lại hành động một cách ngông cuồng như vậy nên hoảng hốt kêu lên: “Đừng, Phong, đừng….”.
Cơ thể của hai người lao nhanh xuống bể nham thạch bên dưới, Hà Vân có thể cảm nhận được sức nóng khủng khiếp của nham thạch phả vào bàn chân mình bỏng rát. Tuy nhiên, Hà Vân chỉ trượt xuống thêm một đoạn thì đột nhiên lại thấy cơ thể bị dội ngược lên, sau đó mở mắt ra đã thấy mình nằm ở cây cầu đá rồi.
Hoá ra, trong lúc quyết định, Tô Vũ Phong đã nhìn thấy một kẽ nứt trên cầu đá, anh đã dùng giày đinh của mình để móc vào vết nứt đó, dùng nó làm điểm tựa đòn bẩy để nâng Hà Vân và cả chính anh lên.
Diễn tả thì có vẻ dễ nhưng làm được điều này chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy thì vô cùng khó khăn, tuy nhiên, bởi vì người thực hiện là Tô Vũ Phong cho nên lúc này Hà Vân mới có thể còn sống.
Cô vội vã lồm cồm bò dậy, nhìn thấy Tô Vũ Phong cả người ướt đẫm mồ hôi và bụi đã ở cách mình vài mét thì cảm xúc gần như vỡ oà ra. Hà Vân lập tức nhào tới ôm lấy anh, nước mắt rơi lã chã trên áo sơ mi của người ấy:
“Tô Vũ Phong, anh bị điên rồi, anh bị điên rồi”
“Ừ”. Tô Vũ Phong cũng vòng tay ôm lấy cô, ban nãy lúc đài tế vỡ nát, anh cứ nghĩ Hà Vân đã bỏ mạng dưới bể nham thạch đó. Nhưng hiện tại cô vẫn còn sống, vẫn còn ở đây mắng anh điên là tốt rồi.
Tô Vũ Phong kéo Hà Vân ra khỏi người mình, lấy tay lau đi nước mắt trên gương mặt lấm lem bẩn thỉu của cô: “Đừng khóc”.
“Nếu ban nãy ngay cả anh cũng bị kéo xuống thì sao? Nếu ngay cả anh cũng c.hế.t thì tôi phải làm sao? Trong chúng ta, một người c.hế.t là được rồi. Sao anh không chịu buông tay, sao anh…”
Hà Vân còn chưa kịp nói hết câu thì một đôi môi mạnh mẽ đã áp xuống môi cô, sau đó điên cuồng xâm lược khiến mấy lời sau đó không thể nào thốt ra nữa.
Tô Vũ Phong ghì chặt lấy gáy Hà Vân, không quan tâm xung quanh là hang động đang chuẩn bị sập xuống, không quan tâm bể nham thạch ở ngay bên dưới, không quan tâm đến ngày mai hay tương lai, chỉ biết hôn và hôn, hôn đến trời nghiêng đất lệch.
Hà Vân đang khóc bù lu bù loa cũng bị hành động này của anh làm cho kinh hãi, cô trợn tròn mắt nhìn gương mặt của người đàn ông ấy ở gần thật gần, gần đến mức môi lưỡi anh có thể chạm đến môi lưỡi cô, trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác rung động chưa từng có.
Tô Vũ Phong… tại sao… lại hôn em!
***
Lời tác giả: Sau 24 đoạn, cuối cùng cặp nhân vật chính cũng được hôn nhau rồi đấy, các chị em còn chần chừ gì nữa mà không tương tác cho bạn Hổ đi. Hehee.

Yêu thích: 5 / 5 từ (4 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN