Y nói xong, tay cũng dừng lại động tác quét dọn.
Biểu cảm liền thoáng cái có chút thay đổi.
– Ta..
Lâm A Hương nghẹn họng cúi đầu.
Quả thật, sau sự kiện ấy đối với An công tử nàng đã không còn thân thiết như trước.
– Tỷ có tin ta không?
– Ta..
Thấy vẻ lưỡng lự đó của nàng, y khẽ cười, một nụ cười nhàn nhạt không chút ý vị.
Thôi vậy, y cũng không muốn giải thích hay chứng minh điều gì.
Cứ để mọi chuyện theo tự nhiên đi, bởi lẽ y còn việc quan trọng phải làm..
– Hoàng..
thiếu gia, người cứ để nô tài làm cho!
An Lâm vừa thức dậy đã thấy cảnh tượng y quét sân liền hốt hoảng chạy ra giành việc.
Làm sao cậu có thể để cho hoàng thượng cao quý làm những việc này chứ?
– Ta chỉ muốn thư giãn một chút thôi, ngươi không cần làm lố như vậy!
– Nhưng..
nhưng vẫn để nô tài làm tốt hơn!
Hai chủ tớ cứ thế tranh giành công việc để mặc Lâm A Hương đứng ở một bên trầm ngâm, suy nghĩ Nàng nhìn Cao Thừa An, đôi mắt ánh lên sự phiền muộn.
Chuyện năm năm trước, vốn đã là cái gai khó phai mờ trong lòng tất cả mọi người.
Dẫu nàng biết An công tử vô tội nhưng nếu không vì y thì Kiều Loan đã chẳng..
Nàng mím môi, sau đó xoay lưng đi vào nhà.
Có lẽ, vào một ngày không xa mọi chuyện sẽ trở lại theo quỹ đạo ban đầu vốn có..
– Thiếu gia, người sao vậy?
Thấy y thất thần nhìn theo bóng dáng Lâm A Hương, An Lâm không khỏi tò mò hỏi.
– Không có gì! Nếu ngươi muốn phụ ta thì mau lấy thêm cây chổi đến đây!
Y thu hồi tầm mắt rồi nói với người đối diện.
Cứ để mọi chuyện diễn ra như thường là được..
– Nhưng người..
– Nếu không thì im lặng đứng qua một bên để mình ta tự làm!
– Vâng, nô tài đã hiểu!
An Lâm bất lực đành đi kiếm thêm một cây chổi khác.
Hoàng thượng của cậu thật là..
* * *
– A Nhĩ, lại đây ông nói cháu nghe cái này!
Lâm gia gia nhìn cậu nhóc bụi bẫm đang ăn bánh ngọt dưới đất liền hiền hậu gọi.
– Có gì sao ạ?
Cậu bé đứng dậy, sau đó lon ton đi về phía ông, hai mắt long lanh hỏi.
– Chuyện là vậy..
Ông khẽ thì thầm vào tai đứa nhỏ.
Có vẻ đây là một chuyện quan trọng.
– Vâng ạ! Cháu nhất định sẽ làm theo ông!
Cậu nhóc hào hứng đáp.
Trên gương mặt là ý cười vui vẻ.
– A Nhĩ ngoan lắm!
Ông mỉm cười xoa đầu đứa nhỏ.
Tiểu An coi như là lão già này giúp cháu một phần nhỏ..
Hai lão bằng hữu, nếu hai người còn sống thì thật tốt..
* * *
– An ca ca ơi!
Tiểu A Nhĩ nũng nịu nắm lấy tay áo của Cao Thừa An lúc y đang thưởng thức điểm tâm.
Cứ tưởng cậu bé muốn ăn y liền vui vẻ nói.
– Sao vậy? A Nhĩ, muốn ăn bánh sao?
– Không ạ! A Nhĩ muốn xem kịch!
Tiểu A Nhĩ lắc đầu sau đó vung hai cánh tay nhỏ háo hức nói.
– Xem kịch sao? Nhưng mà hình như ở đây không có..
Vùng ngoại ô hẻo lánh vốn là ít người lui tới.
Một năm chỉ khoảng chừng hai, ba lần là có đoàn kịch đi ngang qua mà thôi.
– Gia gia nói có cách cho A Nhĩ xem kịch nhưng mà phải có An ca ca!
– Ta sao?
Y ngơ ngác hỏi.
Y thì có thể giúp gì cho việc A Nhĩ muốn xem kịch chứ?
– Đúng rồi! An ca ca mau đi với A Nhĩ đi!
Nói xong, cậu nhóc liền nắm tay y kéo đi.
Cao Thừa An thấy cậu nhóc vui như vậy cũng mỉm cười đi theo.
Thôi vậy, chắc gia gia sẽ tự có cao kiến của mình.
* * *
– Khụ, gia gia à, bộ đồ này..
Cao Thừa An ngập ngừng, vẻ mặt có chút khó nói thành lời.
Y không ngờ, Lâm gia gia sẽ đưa cho y một bộ hỷ phục cưới..
– Tiểu An cháu mau giúp ta đi! Thằng nhóc A Nhĩ này rất muốn được xem kịch nhưng tiếc thay tháng trước nó bị bệnh nên bỏ lỡ.
Ngặt nỗi đoàn kịch này phải khoảng ba, bốn tháng mới đến một lần..
Lâm gia gia chân thành nói.
Xém chút làm y cũng bị lừa theo.
– Gia gia, vở kịch đó tên là gì vậy?
– À..
tên gì nhỉ? Như là “Uyên Ương” thì phải!
– Vậy người diễn chung với cháu là ai?
– Đương nhiên là tiểu tử A Phong rồi!
Quả nhiên là vậy mà..
y thở dài, ngữ điệu có chút bất lực với ông.
– Haiz, gia gia à, người không cần làm đến mức này đâu!
– Tiểu An à, đúng là không lừa được cháu..
nhưng mà thật ra ta cũng không phải vì muốn giúp cháu thôi đâu..
thật ra, vở kịch này ta thật sự rất muốn xem..
Lâm gia gia thở dài, vẻ mặt đăm chiêu nhớ về một thời đã qua.
Ngày đó, nếu không có hiểu lầm..
có lẽ họ đã diễn xong vở kịch tâm huyết này.
– Gia gia, người cũng biết Thái Phong nhất định sẽ từ chối..
Y nhỏ giọng, vẻ mặt có chút khổ sở.
Y quả thật cũng muốn làm theo lời ông, nhưng y hiểu rõ người kia nhất định sẽ không chần chừ mà từ chối.
– Điều này cháu không cần lo, cứ để cho A Nhĩ làm là được!
Lâm gia gia nghe y nói liền lấy lại vẻ phấn chấn.
Ông biết tiểu An nhất định sẽ suy nghĩ mà!
– Tiểu An coi như là hoàn thành tâm nguyện cho lão già này nhé! Tiểu An à!
– Haiz, để cháu đi thay y phục..
Thấy vẻ mặt chân thành đó y cũng không nỡ chối từ.
Quả thật, y rất biết ơn ý tưởng này của ông.
Vả lại, nhìn bộ trang phục có thể biết được diễn biến của vở kịch là như thế nào.
Đây cũng là..
ước nguyện mà y chắc hẳn cả đời sẽ không thể nào thực hiện được.
Khẽ nhếch môi nở một nụ cười nhạt, hoàng thượng như y vốn cũng là một kẻ bình thường có trong lòng tham sân si mà thôi.
Nhìn bộ hỷ phục đỏ thẳm trên tay.
Y khẽ chạm lướt một đường.
Chất liệu không được tốt cho lắm, nhưng mà đường may rất tinh xảo.
Và hình như đã được may từ rất lâu…