– À, thằng nhóc đó đi săn chung với Kiều tiểu tử, khoảng 1 canh giờ sau sẽ trở về!
Lâm gia gia lên tiếng giải thích về sự vắng mặt của hắn.
Lúc nãy ông có dặn hắn phải về sớm.
Chắc chút nữa là về liền ấy mà
– Phải rồi tiểu An cháu đã tập lời thoại chưa?
– Dạ?
Y ngơ ngác nhìn ông.
Sao chứ? Lời thoại, không phải chỉ cần bái đường thôi sao?
– A Hương à, cháu không đưa lời thoại cho nó sao?
Lâm gia gia thở dài nhìn cháu gái của mình.
Lúc nãy ông đã đưa kịch bản cho Lâm A Hương.
Nhưng mà nhìn biểu hiện của cả hai thì có lẽ là cháu gái của ông đã quên mất rồi.
– Á, cháu quên mất!
Lâm A Hương bị hỏi tới liền vội vã chạy vào phòng.
Lúc nãy nàng lo suy nghĩ nhiều thứ quá nên mới quên bén đi chuyện này.
Thật là, sao có thể đãng trí như vậy chứ?
– Cháu để quên trong phòng, lúc nãy trang điểm cho An công tử mà quên mất.
Lâm A Hương sau khi chạy ra liền đưa kịch bản cho y.
Nhìn sấp giấy trước mặt, y có chút thầm than trong lòng.
Không phải chứ..
lại phải học thuộc hay sao..
Nghĩ kịch bản sẽ dài miên man vì số lượng giấy khá lớn nhưng ai dè vừa mới cầm y đã có chút kinh ngạc.
Hóa ra đây là tranh vẽ! Nét vẽ này, cũng không tệ..
– Gia gia, người mua mấy bức tranh này ở đâu vậy?
Y có chút tò mò hỏi.
Có vẻ như nó cũng khá cũ rồi, mấy nét chữ cũng bắt đầu bị mờ đi, nhưng xem ra gia gia đã bảo quản rất kỹ.
Vậy có phải những thứ này tồn tại song song với bộ hỷ phục hay sao?
– Không phải mua đâu, là của một người bạn vẽ cho ta!
Ông mỉm cười, bàn tay trái khẽ xoa lên mu bàn tay phải.
Những thứ này là vô giá, dù có thế nào cũng không thể tìm thấy cái thứ hai trên đời.
* * *
Ba canh giờ sau..
– A Nhĩ, để tỷ đưa đệ về phòng ngủ!
Thấy A Nhĩ không ngừng gục đầu xuống bàn nên Lâm A Hương liền bế cậu nhóc vào phòng ru ngủ.
Về phần gia gia thì nàng đã khuyên mãi nhưng không chịu trở về phòng nên bây giờ đã gục trên ghế.
Còn An công tử thì..
Khẽ thở dài, Lâm A Hương chỉ có thể đưa A Nhĩ về phòng ngủ trước.
Đã trễ như vậy mà A Phong vẫn chưa về..
như vậy cũng thật quá tùy tiện đi..
– Thiếu gia, hay là..
chúng ta cũng đi ngủ đi!
An Lâm có chút mỏi mắt.
Cậu cũng sắp trụ không nổi nữa rồi.
– Ngươi cứ ngủ trước đi, ta chờ thêm một lát.
Y mỉm cười, tiếp tục lật lấy mấy bức tranh.
Ngoài mặt bình thản là thế chứ trong lòng lại có chút chua xót..
– Nhưng..
– Nghe lời đi!
– Dạ..
An Lâm thở dài rồi tuân mệnh.
Sau đó mau chóng trở về phòng ngủ của mình.
Cậu cũng muốn y quay về phòng lắm nhưng hiểu rõ tính y nên cũng đành, vả lại cậu bây giờ thật sự chỉ muốn chớp mắt mà thôi.
Thấy mọi người đi hết chỉ còn lại mình và Lâm gia gia y khẽ đặt sấp giấy kia sang một bên.
Sau đó đi lấy chiếc áo choàng đặt ở phía xa xa khoác lên người của ông.
Người thật là..
sao laik cố chấp như vậy..
Y cười khổ, cũng không biết chữ cố chấp này là nói về Lâm gia gia hay là nói về chính mình.
Khẽ xoay người, y nhìn mặt đất phủ đầy tuyết trắng.
Sau đó không biết nghĩ gì mà lại từng bước đi ra bên ngoài, cuối cùng là ngồi xuống bậc thềm mà chờ đợi.
– Triều Thái Phong..
Y mấp máy môi nói ra cái tên quen thuộc.
Rồi cứ thế, y ngồi đó cho đến một khoảng rất lâu sau vẫn không có chút động tĩnh..
* * *
“An công tử..”
Lâm A Hương sau khi ru ngủ đứa nhỏ liền quay trở lại chỗ Cao Thừa An nhưng lại chẳng thấy y đâu.
Khẽ đưa mắt tìm kiếm liền chấn động khi thấy y mặc kệ mưa tuyết mà ngồi bên ngoài thềm sân..
Nam nhân thẫn thờ, ngồi dưới nền tuyết trắng lạnh giá.
Bộ y phục đại hôn cũng vì vậy mà bị tuyết bao phủ.
Y ngẩng đầu, nhìn vào một khoảng không vô định.
Siết chặt nắm tay, y khép lại đôi mắt phượng dài, nước mắt cố kiềm nén không hiểu vì lý gì lại nhẹ nhàng rơi xuống.
Chỉ là diễn mà thôi..
cớ gì lại tự ảo tưởng xem nó là thật..
Đường đường là vua của một nước, cớ gì bây giờ lại phải đợi chờ một điều mà vốn dĩ bản thân hiểu rõ sẽ chẳng thể nào đạt được?
– An công tử, tuyết nhiều như vậy, có lẽ A Phong sẽ không về kịp đâu!
Thiếu nữ nhìn y lo lắng nói.
Rõ ràng đây chỉ là một vở kịch, cớ gì An công tử lại phải nặng lòng như thế?
– Ta biết chứ..
Ta biết hắn sẽ không về kịp, ta cũng biết hắn thật chất chẳng muốn trở về.
Thái Phong, đến cả ảo mộng của ta..
ngươi vậy mà vẫn muốn tự tay bóp nát..
Cao Thừa An ta, quả là trò cười..
– An công tử..
– Ta chỉ thấy tuyết rất đẹp nên muốn ngắm một chút mà thôi..
Y cười cười, đưa tay ra đón lấy bông tuyết trắng.
Thật lạnh làm sao..
nhưng cũng không lạnh bằng cõi lòng y hiện tại.
– An công tử, nếu người cứ ngồi ở đây sẽ ngã bệnh mất!
Lâm A Hương lo lắng vội vầng nói.
Sức khỏe con người có giới hạn.
Dẫu có thế nào cũng không nên tự làm khó chính mình!
– Ta không yếu đuối vậy đâu!
Y vẫn cố chấp tự cho là mình đúng.
Trong đầu lúc này bỗng xuất hiện nên suy nghĩ dại khờ.
Nếu y ngã bệnh thì hắn liệu có quan tâm hay không? Có lẽ là không đâu..
y chết đi hắn mừng còn không kịp..
Nghĩ vậy trong lòng liền nổi lên một trận thê lương đến lạ.
Y cũng không hiểu vì sao phải làm đến mức này..
Hắn vốn dĩ chẳng còn là tiểu hài tử anh dũng vì y mà ra mặt năm đó..
Y vốn dĩ cũng chẳng còn là tiểu hoàng tử vô dụng bị kẻ khác chà đạp..
Tất cả vốn đã thay đổi từ rất lâu..
rất lâu rồi..
vậy mà y vẫn ngu muội bám víu vào ký ức ấy..
Bỗng nhiên cảm thấy chính mình thật ti tiện đến mức buồn cười..
* * *
Cạch!
– A Phong, đệ chịu về rồi sao?
Lâm A Hương vẻ mặt trách móc nhìn Triều Thái Phong và Lang Kiều.
Tuy trời đang tuyết lớn nhưng nàng thừa hiểu rõ lý do vì sao hắn về trễ.
Còn không phải là muốn mượn cớ hay sao?.