– Nè thằng nhóc trong đó trông cũng bụ bặm lắm, sau khi xong chuyện thì đem nó đi đi!
Đám người bịt mặt vừa uống rượu vừa cùng nhau nói chuyện.
Xem chừng bọn chúng vô cùng vui vẻ và khoái chí.
– Ta nghe nói tên kia không dễ đối phó đâu! Ngươi đừng quên mục đích của chúng ta là gì!
Một kẻ liếc mắt căn dặn.
Bọn chúng làm việc vì tiền là trên hết.
Nhưng không còn mạng thì có nhiều tiền cũng chẳng làm được gì.
– Ha, có mạnh cỡ nào thì cũng không thể một mình đấu với tất cả chúng ta! Nó đến đây chỉ có nước bị băm thành bụi!
Gã mặt sẹo khoái chí cười to khiến cả gương mặt cũng trở nên bặm trợn đến mức đáng sợ.
Dẫu sao thì cũng là một kẻ mà thôi! Có tài đến mấy cũng làm sao đấu chọi lại với tất cả?
Cũng là lúc này, bên phía hai tỷ đệ nhà họ Lâm..
– Hức..
hức, A..
A Hương tỷ, khi nào chúng ta mới được về..
hức
A Nhĩ cả người run rẩy khóc nức lên.
Cả hai đều bị trói tay chân nên Lâm A Hương không thể nào ôm lấy cậu nhóc dỗ dành.
Do đó cô chỉ có thể dùng lời của mình để mà an ủi cậu nhóc.
– A Nhĩ ngoan! Chúng ta..
chúng ta sẽ ổn thôi!
Lâm A Hương cũng không đỡ hơn chút nào.
Tay chân nàng đã run đến đáng sợ.
A Phong..
cầu xin đệ mau đến đi!
Rầm!
– Tên đó sao còn chưa đến nữa?
Bất chợt cánh cửa bị mở toang ra.
Hai kẻ mang vẻ mặt hung hăng và đầy mùi men rượu bước vào.
– Hay tụi nó sợ quá không dám đến?
– Ha! Đồ chết nhát!
Mấy kẻ đó còn đang thao thao bất tuyệt thì không để ý sớm đã có một bóng đen đang phía sau lưng mình.
– Mà..
Không hiểu vì lý gì, bỗng nhiên cả hai tên đều vô lực ngã xuống đất.
Keng!
– An công tử!
– An..
An ca ca..
Y đưa tay lên miệng ra hiệu cho họ im lặng.
Rồi khẽ nhặt lấy thanh kiếm rơi dưới đất.
Sau đó nhanh chóng bước vào giúp họ cởi trói.
– Đừng lo, Thái Phong đang xử lý đám người kia! Chúng ta mau rời khỏi đây trước!
– An công tử cẩn thận!
Binh!
Cao Thừa An xoay người nâng kiếm chặn kẻ trước mặt, sau đó đá một cước thật mạnh vào bụng kẻ đó.
– Đi thôi!
Y không có thời gian đo co với tên này.
Bây giờ phải giúp hai tỷ đệ họ an toàn trước đã!
Cốp!
Vừa chạy ra cửa, hai ba tên không biết từ đầu đã xuất hiện chặn đứng y.
– Giết hắn!
Một kẻ hét lớn sau đó cầm kiếm xông đến.
Trông cứ như y và bọn hắn có thù với nhau vô cùng sâu đậm.
– Muốn giết ta? Còn phải xem bản lĩnh của các ngươi!
Tuy sức khỏe của y hiện tại không tốt nhưng dù sao trong số các hoàng tử y cũng là người dùng kiếm giỏi nhất!
Soạt!
Đường kiếm của y vung lên, lưỡi kiếm sắc sảo đâm vào nội tạng kẻ trước mắt khiến máu không ngừng văng tung tóe.
Y thu kiếm, sau đó lách người né đi đòn tấn công của một kẻ khác.
Tiếp đó lại tiếp tục không chần chừ mà vung tay đâm thẳng.
Đến một kẻ, y giết một kẻ!
– Tỷ..
tỷ..
A Nhĩ được Lâm A Hương che lại hai mắt nhưng nghe tiếng la thảm thiết cậu nhóc cũng không khỏi kinh hoảng.
– Ổn..
ổn thôi..
Lâm A Hương hai chân đã muốn mềm nhũn nhưng vẫn giữ chặt đôi tay mình che lại đôi mắt cho A Nhĩ.
– Cẩn thận!
Cao Thừa An bay đến, vung tay đâm thẳng lưỡi kiếm vào tim kẻ có ý đồ đánh lén Lâm A Hương.
Bộ y phục trắng của y lúc này đã nhuộm một màu đỏ chói rực.
Y bây giờ không khác gì quỷ dưới tu la địa ngục.
Tuyệt mỹ như bỉ ngạn đỏ lại khiến người người rùng mình sợ hãi.
– Đi!
– A Phong..
A Phong đệ..
đệ không sao chứ?
Lâm A Hương hốt hoảng bị đôi con ngươi kia dọa cho một phen.
Ánh mắt đó của đệ ấy nó thật..
thật đáng sợ..
Triều Thái Phong bỗng nhiên xuất hiện trước mặt ba người.
Đôi mắt hắn bị bao trùm bởi tia chết chóc.
Trên y phục hắn bây giờ cũng không khác gì y.
Có lẽ huyết đỏ còn nhiều hơn cả..
– Không sao! Mau đi thôi!
Hắn rủ mắt.
Sau đó lại hé mở.
Đôi con ngươi lạnh như băng thoáng trở về vẻ lãnh đạm.
Cứ như từ đầu đến cuối hắn chỉ có duy độc một ánh mắt mà thôi.
Sau đó, cả bốn người liền lập tức rời khỏi.
Cũng là lúc này, có hai kẻ bận áo choàng đen bỗng xuất hiện sau một thân cây.
Đôi mắt sắc lẹm hướng về phía bọn họ.
– Lũ vô dụng..
Một trong hai kẻ đó giễu cợt nhìn những xác chết nằm trên đất sau đó căn dặn kẻ sau lưng mình.
– Nhớ đốt sạch nơi này!
– Đã biết!
* * *
– Khụ! Khụ!
Cơn ho bất chợt trào đến, Cao Thừa An vẻ mặt càng lúc càng khó coi.
– An công tử..
người..
người có sao không?
Lâm A Hương đi bên cạnh y lo lắng hỏi.
Sắc mặt của ngài ấy đã trắng đến đáng sợ.
Nếu cứ đi nữa e rằng sẽ không tài nào trụ nổi..
– Ta không..
khụ! Khụ!
Y bụm miệng, vẻ mặt càng thêm phần khổ sở.
Có lẽ y lại nhiễm gió lạnh nữa rồi.
– Gần đây có quán trà, chúng ta tạm thời qua đêm ở đó đi!
Triều Thái Phong đang cõng A Nhĩ cũng dừng bước.
Hắn không xoay đầu mà chỉ nói vọng lại.
Cao Thừa An đi cùng hắn cả chặng đường dài..
nếu còn quay trở lại y nhất định sẽ gục ngã..
– Không sao! Mau..
mau về nhà đi! Nếu không..
nếu không gia gia sẽ lo lắng..
Y cố ngăn cơn ho nói.
Chỉ là sắc mặt tái nhợt không tài nào có thể che giấu.
– An công tử người nghe lời đi! Nếu không..
nếu không người sẽ không chịu nổi mất!
Lâm A Hương vẻ mặt cũng trắng bệch.
Cũng tại cứu hai người bọn họ nên y mới như vậy..
y có mệnh hệ gì, nàng chắc chân sẽ dằn vặt cả một đời..
– Vậy..
vậy chũng ta đi thôi!
Cao Thừa An hết cách đành đồng ý.
Bây giờ y cố chấp có khi lại gây cản trở mọi người.
Do đó cứ sắp xếp ổn thõa như vậy đi!
* * *
Cạch!
– Khụ! Khụ..
Cao Thừa An nằm trên giường.
Khuôn mặt chảy mồ hôi không ngừng.
– Đã bảo là đừng đi theo..
Ai vậy?
Y nghe thấy tiếng ai đó loáng thoáng bên tai.
Giọng nói này sao lại quen thuộc quá..
sao lại ấm áp quá…