Hoàng cung..
Đi đường bao lâu cuối cùng bọn họ cũng trở về hoàng cung của mình.
Triều Thái Phong và Lang Kiều sau khi trở lại cung liền vội vã đi làm gì đó.
Còn Cao Thừa An thì lại bảo An Lâm đi chuẩn bị y phục cho mình tắm rửa.
Tắm rửa một chút sau đó y phải bắt đầu tiếp tục những công việc còn đang dang dở.
* * *
Nằm ở bể tắm vốn được dành riêng cho hoàng thượng.
Tâm trạng Cao Thừa An vốn dĩ phải rất thư thái nhưng tâm trí y lại cứ nghĩ đến chuyện ở nhà họ Lâm.
Kẻ đứng sau, âm mưu của chúng là gì?
Và liệu..
Lang Kiều có liên quan gì đến chuyện này hay không?
Càng nghĩ, lại càng thấy rối rắm.
Y thở dài, ngã người ra phiến đá sau lưng.
Tiếp đó nhắm mắt lại để thả lòng cả cơ thể cũng như những suy nghĩ của mình.
Rồi cũng không biết, từ lúc nào y vô thức chìm vào giấc ngủ.
* * *
Bỗng nhiên cả không gian tĩnh lặng xuất hiện tiếng bước chân.
Mà tiếng động ấy càng lúc càng tiến gần về phía của y.
Hóa ra kẻ đó lại là Triều Thái Phong.
Hắn nhìn y đang nhắm mắt tịnh dưỡng sau đó lại vội dời ánh nhìn sang chỗ khác.
Khẽ cúi người rắc một bình thuốc xuống mặt nước.
Diệp thái y nói thuốc này pha chung với nước tắm rất tốt cho người cảm mạo.
Coi như, hắn cảm ơn y vì mạo hiểm đi cứu A Hương tỷ và A Nhĩ vậy.
Hắn cứ nghĩ lý do bản thân làm vậy chỉ có nhiêu đó nhưng thật chất sợi rễ trong tâm hắn đã từng chút phát triển dần dần quấn quanh trái tim tưởng chừng đã khô cằn héo úa..
– Cao Thừa An..
Hắn khẽ thì thầm.
Bàn tay lúc này lại vô ý chạm lên làn da trắng nõn.
Sắc vóc của y không thuộc dạng mảnh mai yếu đuối nhưng cũng không như hắn có vẻ nam tính thô ráp.
Ở y có chút gì đó thanh mãnh lại có chút gì đó khí chất nam nhân khó ai sánh bằng.
Quả thật cái danh mà người đời gọi y là “yêu nghiệt” thật sự không sai chút nào.
Nhìn gương mặt đang thư giãn kia.
Trong miệng hắn bỗng có chút khô khốc.
Gương mặt y rất đẹp.
Điều này hắn phải công nhận.
Nét thanh tao vừa lại có chút mị hoặc thật sự là hiếm thấy trên đời này.
Cũng bởi vì chút mê đắm ấy mà hắn đã vô tình mạo phạm.
Đến khi tỉnh lại trong mê cung cấm kỵ hắn mới chợt cảm thấy đáy lòng dâng lên tia kinh hồn bạc vía.
Hắn..
hắn thế mà lại chủ động hôn y?
Vội vã che miệng lại, sắc mặt hắn lúc này vô cùng xấu.
Mau chóng đứng lên, hắn liền không chần chừ mà rời khỏi nơi ái muội này.
Cũng là lúc này, nam nhân đang tịnh dưỡng kia bỗng chợt mở mắt.
* * *
– Triều tướng quân sao vậy? Tai của ngài ấy đỏ quá?
Hai nô tì và thái giám canh bên ngoài thấy hắn vội vàng rời khỏi liền thắc mắc.
Bọn họ vốn dĩ phải đi vào hầu hạ y nhưng từ trước đến nay y đều không thích có kẻ bên cạnh khi y tắm rửa.
Điều này cũng là điểm khác biệt giữa y và các tiên đế đời trước.
Còn về việc vì sao Triều Thái Phong được vào trong thì vô cùng dễ hiểu.
Cả hoàng cung này dù là thái giám hay nô tì đều biết rõ chuyện hoàng thượng sủng ái Triều tướng quân như thế nào.
Họ còn truyền tai nhau tình cảm thầm kín của cả hai.
Do đó không muốn đắc tội hoàng thượng nên mới không làm khó Triều Thái Phong.
Ngoài ra, một lý do khác là vì tính tình lãnh khốc của hắn cả triều đình này ai mà không rõ? Đối đầu, ngăn cản, gây thù với hắn khác gì tự đào hố chôn cho mình? Bọn họ đương nhiên sẽ không tự mình làm điều ngu ngốc!
– Chắc ở trong đó khá nóng.
Một nô tài lên tiếng.
Tuy biết lý do rất không thuyết phục nhưng cả đám đều biết không nên quá đào sau vào vấn đề này nếu còn muốn giữ mạng.
* * *
Cao Thừa Cung..
– A Lâm, điều ta căn dặn, ngươi đã làm chưa?
Cao Thừa An vừa ngồi xem lược đồ khu ngoại ô chỗ Lâm gia vừa lên tiếng hỏi thái giám trước mặt.
– Nô tài đã làm theo lời người căn dặn! Hoàng thượng, người nghi ngờ ai sao?
An Lâm chắp tay nói với y.
Sau khi vừa đặt chân vào cung.
Hoàng thượng đã căn dặn cậu đi tìm hiểu tung tích dạo gần đây của một số quan lại.
Nếu cậu đoán không lầm, có lẽ là liên quan đến chuyện bắt cóc lần trước.
– Ừ, nhưng ta chưa chắc chắn được! A Lâm, ngươi nhớ chuyện này phải giữ kín bí mật!
Y nhìn cậu nghiêm giọng nói.
Dĩ nhiên y sẽ không nói kẻ y nghi ngờ nhất là Lang Kiều.
Tên ngốc này có tình cảm với gã ta.
Y không sợ cậu phản bội, chỉ sợ cậu bị người ta lợi dụng mà không biết.
– Vâng, nô tài đã rõ! Mà đúng rồi, Lạc đại nhân và phu nhân của ngài ấy trở về rồi ạ!
Nhớ ra điều quan trọng, An Lâm liền lập tức nói với y.
– Được, ngày mai truyền lệnh bọn họ đến gặp ta!
Nghe được tin tức tốt, vẻ mặt y liền thoáng giãn ra.
Xem ra Lạc Phù Nghiêm đã điều tra được chút gì đó.
Mong rằng sẽ có thể từ đây mà giải quyết những vấn đề rắc rối.
– À đúng rồi, còn một việc nữa! Của người đây ạ!
Ngẫm ngẫm, cậu liền vội vàng đưa cho y một thứ tròn tròn có vẻ như là một viên kẹo..