– A Nghiêm, ngươi ra ngoài trước đi, ta có chuyện muốn nói với hoàng thượng!
Vĩnh Thái Phi nhìn phu quân của mình dịu giọng nói.
Cậu ta nghĩ những chuyện này nên nói rõ ra.
Nếu cứ giữ trong lòng chỉ sợ mọi thứ sẽ càng tồi tệ..
– Ừm! Vậy ta chờ ngươi ở ngoài!
Lạc Phù Nghiêm ngoan ngoãn gật đầu.
Ở bên cạnh Vĩnh Thái Phi tên to xác này đúng là chẳng khác gì đứa trẻ nhỏ.
Mà cũng có lẽ vì vậy nên khiến cậu ta động lòng cũng nên.
Cạch!
– Ngươi có gì quan trọng muốn nói với ta sao mà phải bảo hắn ra ngoài?
Cao Thừa An nhấp lấy ngụm trà.
Chân mày khẽ nhướng lên chờ đợi.
– Thừa An, ta với người dù gì cũng là bằng hữu lâu năm.
Ta nói điều này không phải tự cho mình quyền hạn gì cao quý, chỉ là..
người thật sự không thể buông bỏ chấp niệm hay sao?
Vĩnh Thái Phi nhìn y khẽ hỏi.
Trong mắt không khỏi toát lên ánh đau lòng..
Cậu ta và y vốn là bằng hữu từ lúc tiên đế còn sống.
Cũng nhờ y mà cậu ta mới quen biết được tướng công nhà mình.
Ban đầu, cậu ta chỉ nhớ y sủng ái nhất là tiểu thái giám An Lâm gì đó bên cạnh mình.
Nhưng lâu lâu y thường nhắc cho cậu ta nghe về một nam nhân mà cậu ta chưa từng biết đến mặt mũi.
Đến lúc tiên đế và hoàng hậu qua đời, nam nhân họ Triều kia bỗng xuất hiện.
Lúc ấy cậu ta mới ngộ ra rằng kẻ khiến y mang nặng chấp niệm không chịu tiếp xúc với một nữ tử nào hóa ra lại là kẻ này.
Nhưng mà..
ánh mắt đầu tiên cậu ta thấy ở người kia khi nhìn y chẳng có kính trọng, sùng bái, hay sợ hãi gì cả..
mà đơn giản nó chỉ có..
căm ghét và thù hận?
Đối với ánh mắt đó cậu ta cũng không hiểu cho lắm.
Bởi lẽ tại sao hắn có thể nhìn y với ánh mắt hận thù như thế? Cả hai đã trải qua chuyện gì mà phải đến mức cái ánh nhìn đáng sợ đó xuất hiện?
– Ngươi nghĩ xem?
Y cười cười, vẻ mặt bông đùa đáp lại.
– Ta vẫn chưa hiểu..
rốt cuộc hắn hận người ở chỗ nào?
Cậu ta ngập ngừng, sau cùng vẫn là nói ra suy nghĩ của bản thân cất giữ mấy năm nay.
Không phải cậu ta chưa từng nhắc đến chuyện này chỉ là y cố chấp không nghe lọt tai mà thôi.
– Thái Phi..
ngươi cảm thấy phụ hoàng ta là người như thế nào?
Y ngẩng mặt, ánh mắt xoáy sâu vào đôi con ngươi xanh biển.
– Tiên đế vốn là người rất tốt! Ngài ấy thương dân như con! Lại còn là người tài trong việc thống lĩnh đất nước biên cương! Chỉ bốn từ thôi “độc nhất vô nhị”!
Vĩnh Thái Phi nói ra thật tâm suy nghĩ của mình.
Cậu ta luôn kính trọng phụ vương của Cao Thừa An vì ngài ấy là vị vua anh mình tài giỏi nhất cậu ta từng gặp.
Quả thật, nếu nói ra thì cả phụ vương của cậu ta vẫn kém hơn ông khá nhiều.
– Vậy nếu ông cố ý hại ai đó, liệu đó có phải là sự thật không?
Y vẫn bình thản lên tiếng.
Chỉ là đôi mắt khẽ trùng xuống che giấu đi suy tư trong lòng.
– Đương nhiên là không! Ngài ấy làm sao có thể cố ý hãm hại ai đó được! Chắc chắn là hiểu lầm hoặc là bất đắc dĩ mà thôi!
Vĩnh Thái Phi lập tức không chần chừ mà trả lời.
– Ừ! Ta cũng giống ngươi..
– Rốt cuộc điều người muốn nói là gì vậy?
Vĩnh Thái Phi khó hiểu nhìn y.
Vòng vo như vậy y là đang muốn tìm ra câu trả lời gì?
“…”
Y im lặng, không trả lời mà chỉ cười nhạt một cái.
Phụ hoàng sẽ không cố ý hãm hại người khác nhưng bất đắc dĩ thì có khả năng rất cao nhưng dù vậy..
ông vẫn làm hại một gia đình.
Làm hại một đứa trẻ vô tội..
Cao Thừa An rũ mi.
Nhớ lại lời nói cay độc của kẻ nào đó.
– Tên hôn quân ấy là kẻ đê tiện không bằng cầm thú! Chính ông ta là chủ mưu của tất cả! Ta nhất định phải giết hết tất cả những kẻ có liên quan đến ông ta để báo thù! “
Đôi mắt giận dữ phẫn uất đó y không thể nào quên được.
Nhưng..
y không tin phụ hoàng là người như vậy, chắc chắn, trong câu chuyện này đã có hiểu lầm gì đó..
Và bây giờ, y càng phải chứng minh điều đó nhanh hơn.
Bởi kẻ đó càng lúc càng không còn biết tốt xấu.
Cả một đứa trẻ cũng muốn ra tay hãm hại..
– Rốt cuộc vì sao người lại cố chấp với tên đó như vậy chứ?
Thấy y thất thần nhìn xa xăm, Vĩnh Thái Phi liền có chút gắt gỏng.
Trong chuyện tình cảm cớ gì kẻ này lại chấp mê bất ngộ như vậy?
– Vậy ta hỏi ngươi, Thái Phi, ngươi đối với Lạc Phù Nghiêm có phải là chấp mê bất ngộ hay không?
– Ta..
Cậu ta định nói” ta và hắn không giống tình huống của người “nhưng lời chưa ra khỏi môi thì y đã nói tiếp.
– Chúng ta đúng là không giống tình huống.
Nhưng tình cảm ngươi dành cho hắn liệu có dễ dàng bị nước cuốn đi hay không.
“…”
Thấy cậu ta im lặng, y nhẹ thở dài rồi đặt ly trà xuống bàn.
– Như ngươi nói, có lẽ ta chấp mê bất ngộ đi! Nhưng mà..
có rất nhiều thứ ta vốn không định đoạt được..
nực cười thay đó còn là tình cảm trong lòng nữa chứ..
– Hoàng thượng..
Vĩnh Thái Phi không nhịn được mà đau lòng nhìn y.
Dẫu cho y đã khoác trên mình bộ long bào cao quý.
Dẫu cho y đã nắm trong tay quyền lực trên vạn người nhưng y chưa bao giờ vui vẻ.
Thứ duy nhất khiến y xao động, khiến y cố chấp muốn vớ lấy lại càng lúc..
càng xa rời tầm với của y.
Không phải hôm nay cậu ta đột nhiên nhắc đến chuyện tình cảm của y dành cho Triều Thái Phong.
Chỉ là khắp cả hoàng cung này có kẻ nào mà không biết chuyện y sủng ái vị tướng quân lãnh khốc nhất hoàng triều..
điều này vốn đã bị đồn đoán sâu rộng.
Vốn là điều mà khó có người thuận mắt chấp nhận..
nếu đến cuối cùng tâm hắn sắt đá vẫn không động lòng thì chỉ có y là người phải chịu đau khổ…