28: Thuộc Về Gia Tộc Họ Triều
Rầm!
Đợi đến lúc cửa phòng đóng lại, Triều Thái Phong vẫn bất động không nhúc nhích.
Từng lời từng chữ Lang Kiều đã nói hắn vô cùng rõ.
Hắn cũng biết bản thân dạo gần đây như thế nào.
Do đó hắn không phản bác lại gã, bởi hắn biết hiện tại bản thân là kẻ sai.
Nhưng mà..
Vẫn có gì đó len lỏi trong trái tim hắn từng chút lớn dần.
Đó không chỉ là mối hận giết cha mẹ.
Đó không chỉ là giao ước giữa hắn và gã.
Mà đó..
còn liên quan đến y.
Liên quan đến kẻ, hắn có nằm mơ thế nào cũng không dám mộng tưởng, suy nghĩ tới.
* * *
Chết tiệt!
Lang Kiều trở lại phòng vẫn chưa nguôi được cơn phẫn nộ.
Gã nghiến răng, ánh mắt vẫn toát lên sự giận dữ khó có thể nào phai mờ
Triều Thái Phong ngươi đúng là điên hết thuốc chữa rồi!
Nhớ lại vẻ thất thần im lặng ban nãy, gã hiêu rõ quỹ đạo của kế hoạch thật sự đã lệch hẳn một đường xiên khó có thể kéo lại thành thẳng.
Đang đắm chìm trong dòng suy tư, bất chợt gã nhìn thấy một mảnh giấy bị đè lên bởi cái ly trên bàn.
Ngó nhìn xung quanh, kể cả cửa sổ và xác định không có ai gã liền cầm lấy mảnh giấy rồi mở ra đọc.
Và rồi sau đó, sắc mặt Lang Kiều bất chợt biến đổi..
* * *
“Tại sao miếng ngọc này lại ở đây?”
Cao Thừa An nâng miếng ngọc bội xanh lam.
Ánh mắt chuyên chú không thể nào rời khỏi.
Đây không phải miếng ngọc năm đó, nhưng nó quả thật là cùng một khuôn mà ra.
Y ngồi thừ người ra, rồi chốc lát, một dòng hồi ức từ rất lâu bất chợt hiện về.
Hoàng cung 15 năm trước..
– Triều tướng quân!
Nhìn thấy người nam nhân khí chất oai phong hơn người đang trò chuyện với phụ hoàng của mình, tiểu Thừa An liền vui vẻ nhào đến làm nũng.
– Ây da, tiểu hoàng tử cao hơn chút rồi nè!
Triều Thái Nam vui vẻ ôm lấy hoảng tử nhỏ.
Tiếc thật, hôm nay Phong nhi lại bận phải học.
Nếu không thì hai tiểu tử này có thể cùng chơi với nhau rồi.
– Tiểu tử thối như con chẳng xem trẫm ra gì cả?
Hoàng đế ngồi đối diện khẽ vờ cau mày nói.
Ánh mắt tỏ vẻ thương tâm nhìn con trai nhỏ của mình.
– Hihi! Làm sao có thể ạ! Phụ hoàng là người tốt nhất trên đời luôn!
Tiểu Thừa An chân thành cười nói.
– Thật hết nói nỗi..
y chan mẫu hậu của con..
Thấy phụ hoàng mình cười khẽ, tiểu Thừa An liền vui vẻ cười đùa với Triều Thái Nam.
Cậu rất thích ông ấy, ông ấy thường hay đưa cậu và Phong ca ca đi chơi!
Bỗng nhiên nhìn thấy thứ gì đó sáng sáng.
Hai mắt của tiểu Thừa An liền lập tức lấp lánh.
– Ể? Sao vậy, hoàng tử thích miếng ngọc này sao?
Thấy đứa nhỏ nhìn chầm vào sợi dây treo miếng ngọc trên cổ mình.
Triều Thái Nam dịu giọng hỏi.
– Dạ! Nó đẹp quá ạ!
Tiểu Thừa An vui vẻ đáp.
Hai mắt vẫn không rời khỏi miếng ngọc sáng chói.
– Cho người mượn một chút!
Triều Thái Nam mỉm cười tháo sợi dây chuyền ra đưa cho cậu cầm nghịch.
– Khanh lúc nào cũng nuông chiều nó cả..
Hoàng thượng ngồi một bên khẽ thở dài.
Tên tướng quân này làm hư con của trẫm hết!
– Dầu sao đây cũng là xuất sứ trong cung.
Để hoàng tử cầm chơi cũng không có gì!
– Nhưng biểu tượng đại bàng hợp với Triều gia các khanh hơn!
Không để ý đến phụ hoàng của mình, tiểu Thừa An phấn chấn nhìn ông hỏi, trên tay vẫn giữ chặt miếng ngọc.
– Sau này, ngài làm cho ta một cái có được không?
– Dĩ nhiên là được, nhưng hoàng thượng nói đúng.
Biểu tượng này vốn là đại diện của Triều gia.
Hay là vậy đi, ta sẽ đem cho ngài một miếng ngọc hình con rồng, còn miếng ngọc đại bàng hợp với Phong nhi hơn!
* * *
Kết thúc dòng hồi tưởng.
Cao Thừa An bỗng có chút nặng trĩu trong lòng.
Chưa kịp đưa cho y miếng ngọc, ngài ấy đã không còn nữa..
Thở dài lấy một hơi rồi ngẫm lại những gì ngài ấy nói, không phải chỉ có Triều gia là được phép khắc hình đại bàng lên ngọc bội hay sao? Vậy miếng ngọc này là người đó đem bán?
Nhưng không phải ông chủ đã nói..
Vậy kẻ đem bán là ai? Thái Phong? Không thể nào! Hắn không đến mức túng thiếu, cần gì phải bán miếng ngọc.
Vả lại, y biết rõ, hắn vô cùng yêu thích miếng ngọc bội này.
Chưa kể đến, hắn vẫn chưa có được một miếng ngọc của riêng mình..
Lang Kiều? Càng không có khả năng! Gã ta chẳng có liên hệ huyết thống gì với Triều gia thì làm sao có thể lấy được miếng ngọc?
Vậy thì rốt cuộc kẻ bán miếng ngọc này là ai? Không lẽ còn có kẻ thứ ba tồn tại trong câu chuyện này?
Mọi thứ càng ngày càng rối rắm khiến y bắt đầu có chút hoang mang.
Vốn dĩ ban đầu y rất có niềm tin vào suy nghĩ của mình nhưng bây giờ lại có chút không dám tin tưởng.
Nếu thật sự có liên quan đến người đó.
Chỉ e rằng có một bí mật lớn nào đó đang ẩn chứa phía sau..
* * *
Ngày hôm sau..
– Ngươi, đi mua những thứ này!
Vĩnh Thái Phi đặt tờ giấy lên bàn, ánh mắt hếch lên nhìn về phía Triều Thái Phong, sau đó dùng giọng điệu hồi đó hay sai vặt nô tài nói với hắn.
Đối với thái độ kia, Triều Thái Phong không động đậy.
Ánh mắt lạnh nhạt đối với lời yêu cầu của cậu ta.
Cậu ta nghĩ bản thân là ai? Thân phận của hắn là gì?
– Vĩnh công tử hay là để nô tài đi mua cho…
29: Thu phục lòng dân
An Lâm thấy không ổn cho lắm liền vội vàng lên tiếng nhằm muốn làm dịu lại bầu không khí.
Sao cậu cứ thấy, Lạc đại nhân muốn kiếm chuyện với Triều tướng quân vậy chứ?
– Không! Hắn rảnh rỗi như vậy để hắn làm!
Vĩnh Thái Phi ngang ngược tự ra quyết định. Tuy hôm qua hắn ta có thái độ không tồi nhưng thật sự với cái gương mặt lãnh khốc hay ra vẻ ta đây đúng là khiến người ta chướng mắt. Vả lại, tên khốn này hôm qua còn kiếm chuyện với cậu ta. Nhớ lại thôi đã thấy khó chịu. Bây giờ không tranh thủ trả đũa cậu ta còn là Vĩnh Thái Phi à?
Triều Thái Phong lười quản tên ngang ngược trước mắt. Hắn nhàn hạ ngồi xuống thưởng trà dùng bữa.
– Ngươi…
– Có chuyện gì sao?
Cao Thừa An vừa mới đến liền cảm thấy không khí có chút lạ.
Vì muốn bảo đảm chuyện phía Nam mau hoàn thành nên họ đã hẹn nhau một phòng trọ để bàn bạc. Ai mà dè chưa kịp bàn bạc đã thấy bầu không khí thuốc súng diễn ra.
– Hừ!
Vĩnh Thái Phi hếch mặt khoanh tay không thèm nói. Còn Triều Thái Phong thì có chút mất tự nhiên né tránh ánh mắt y. Cũng do hôm qua tâm trí hắn xáo trộn không biết nghĩ gì muốn gặp y mà đụng phải tên phiền phức nào đó.
Càng nghĩ, càng thấy nhức đầu.
– A Lâm, có chuyện gì xảy ra?
Thấy ai cũng im lặng không đáp y khẽ cau mày. Nhưng ít ra trong đám người này vẫn còn có cậu sẽ đáp lại lời của y.
– Dạ, là…
An Lâm hé mắt nhìn cả hai người kia một lượt sau đó lấy hết can đảm mà kể y nghe chuyện từ nãy đến giờ.
– Các ngươi cũng đâu còn là trẻ con nữa…
Cao Thừa An ngán ngẩm lắc đầu. Tính tình hai người này phải nói y như hai thái cực khác biệt. Từ lần đầu gặp nhau y đã biết họ vốn dĩ không ưa nhau rồi.
– Được rồi, chuyện mua đồ chút nữa tính cũng được, chúng ta còn chuyện quan trọng phải bàn.
Cao Thừa An gặt chuyện kia qua một bên mà nhanh chóng bàn đến chính sự.
– A Lâm, Thái Phi, thái độ của dân chúng như thế nào?
Y đã căn dặn hai người đi thám thính tình hình thái độ của bá tánh về chuyện phản động lần này với mong đợi rằng sẽ tìm được thứ gì đó mấu chốt.
– Theo ta thấy, thái độ của họ đối với đám người kia không những chẳng ghét bỏ mà còn có chút tán thành.
Vĩnh Thái Phi nhớ lại cuộc nói chuyện với hai bà thím ở ngoài chợ. Ánh mắt không khỏi chán chường. Đây là lần đầu tiên cậu ta làm chuyện “buôn dưa lê” này, đúng là trải nghiệm mới mẻ nhưng mà không thú vị gì cả. Cậu ta nhớ rõ mấy người đó hăng hái đến nỗi còn không tính cho cậu ta rời đi nữa chứ. Nghĩ lại đã thấy ong ong cả đầu.
– Ngài ấy nói đúng ạ, không những chỉ có người lớn mà cả những tiểu hài tử dường như cũng rất thích đám người kia!
An Lâm bổ sung tiếp lời. Cậu cũng không biết, rốt cuộc đám người đó làm gì mà có thể dễ dàng thu phục lòng người đến thế?
– Cả trẻ con luôn sao?
Cao Thừa An nghe tới đây thì liền cau mày, nếu vậy tiến độ không phải quá nhanh sao? Thật sự là chỉ trong một thời gian ngắn? Suy nghĩ thoáng lướt qua tâm trí khiến y không biết là cố tình hay vô ý mà liếc mắt qua phía Lang Kiều.
– Vậy hiện tại chúng ta nên làm gì tiếp theo?
Lạc Phù Nghiêm nhìn y hỏi.
– Bây giờ bố cáo thiên hạ chỉ e rằng còn khó hơn lên trời…
Cao Thừa An cau mày. Muốn tuyên bố điều gì trước mặt dân chúng ít ra phải khiến họ có lòng tin trước. Nhưng xem ra đám người kia quá là cao tay rồi.
– Tạm thời các ngươi chia ra mà hành động. Nếu phát hiện kẻ phản động thì phải lập tức bắt về đây!
Cách này có thể xem như là tất yếu nhất. Mong rằng sẽ có thể nhanh chóng tìm ra kẻ chủ mưu đằng sau.
Cạch!
– Sao người vẫn để cho Lang Kiều tham gia chuyện này?
Trong phòng chỉ còn lại y và Vĩnh Thái Phi. Xác định bên ngoài đã không còn ai, Vĩnh Thái Phi nghi hoặc lên tiếng.
– Ngươi nghĩ Lang Kiều có phải là chủ mưu hay không?
Y chậm rãi liếc mắt.
– Ta không chắc….có lẽ hắn che giấu quá kỹ..
Vĩnh Thái Phi mím môi không dám đưa ra đáp án cụ thể. Biểu hiện của kẻ kia không có chút điểm hở gì cả. Muốn tìm ra bằng chứng về con người của gã cũng chẳng dễ dàng gì.
– Sự nghi ngờ của ta đối với hắn chưa từng suy giảm nhưng mà….ta nghĩ còn có kẻ khác đứng sau bày mưu mọi chuyện.
Y day day trán. Vẻ mặt vô cùng phức tạp. Từ chuyện miếng ngọc bội hôm qua đã khiến tâm trí y muốn rối lên hết. Bây giờ cường thế của địch lại càng thêm mạnh. Đúng là lão thiên gia* muốn dồn y vào đường cùng cơ mà.
*Ông trời
– Ta vẫn không hiểu, rốt cuộc tại sao ngươi luôn nghi ngờ Lang Kiều?
Đây là điều mà y vẫn chưa từng giải đáp cho cậu ta nghe.
– Haiz…thật ra lúc đầu ta cũng không nghi ngờ gì hắn….thậm chí là có phần tin tưởng..
Thấy kẻ kia tò mò y cũng đành thở dài. Thôi vậy, cũng chẳng phải điều gì to tác mà cần giấu diếm.
– Xuất thân của Lang Kiều ngươi có biết là gì không?
Y nâng mắt, chờ câu trả lời từ người nọ.
– Xuất thân của hắn sao? Ta không biết!
Vĩnh Thái Phi thành thật mà đáp. Cậu ta ít khi quản chuyện thế sự. Huống hồ cũng không hợp với quan lại trong cung. Có thể nói Lạc Phù Nghiêm là ngoại lệ duy nhất mà cậu ta tiếp xúc.
– Lang Ẩn!…Cái tên này nghe quen chứ?