Mấy ngày sau ở Lâm gia..
– Hiện tại người ta nhờ vả đã đi sang Thủy Quốc dò la.
Nếu được, chắc chắn Vĩnh Thái Phi sẽ đến đây tìm chúng ta!
Triều Thái Phong đặt cái bánh xuống bàn cho Cao Thừa An.
Lúc nãy hắn vừa mua ở chợ, sẵn tiện thăm dò tình hình hiện tại ở hoàng cung.
– Tình hình trong cung sao rồi?
Cao Thừa An nhìn chằm cái bánh nhưng không động mà chỉ khẽ hỏi hắn.
– Không có gì cả.
Mọi chuyện vẫn ổn..
Triều Thái Phong cúi đầu cắn lấy một miếng bánh, thật chất là hắn chỉ đang giấu đi tầm mắt không để y nhìn thấy.
Chuyện ở trong cung tuy rằng không có vấn đề gì nhưng mẫu thân của hắn đã vào cung rồi thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện không ổn.
– Liệu Thái Phi và Phù Nghiêm bọn họ..
Cao Thừa An mím môi, đáy lòng khômg khỏi có chút bất an.
– Yên tâm đi, nếu hai người đó có chuyện thì Thủy Quốc đã chẳng để yên như vậy.
Có lẽ lúc này họ đã an toàn ở Thủy Quốc..
– Vậy thì tốt..
“…”
Bầu không khí thoáng chừng lại rơi vào im lặng.
Từ sau khi xảy ra mọi chuyện y có vẻ như ít nói hơn hẳn.
Mấy ngày nay đa số chỉ toàn là hắn đơn phương bắt chuyện.
Còn y chỉ chủ động khi là vấn đề liên quan đến trong cung mà thôi.
Điều này khiến cho tâm trạng Triều Thái Phong cũng chẳng khắm khá chút nào.
Hắn liếc mắt nhìn y, vẫn là một bộ không muốn nói.
Hắn muốn mở miệng nói gì đó thì lại cứng họng khi chẳng biết nói gì.
– Ta ra ngoài đi dạo một lát..
Có lẽ cũng cảm nhận được sự ngột ngạt này mà y khẽ nói rồi đứng lên muốn đi ra ngoài.
Dẫu sao bây giờ cả hai cũng không giống xưa có thể dễ dàng đối mặt.
Nhìn thấy y rời khỏi phòng Triều Thái Phong cũng chỉ im lặng.
Hắn cười khổ, cầm cái bánh lúc nãy muốn đưa cho y ăn.
Lúc trước y rất thích ăn món bánh này.
Nhưng bây giờ..
Quả nhiên là khó chịu như vậy..
* * *
Vài canh giờ sau..
– A Nhĩ, đệ lại đây tỷ bảo chút!
Lâm A Hương thấy A Nhĩ đang ngồi nghịch giấy liền khẽ vẫy tay gọi.
– Chút nữa, đệ giúp tỷ..
– Dạ! Đệ hiểu rồi!
A Nhĩ ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng.
– A Nhĩ ngoan lắm! Được rồi, đệ chơi tiếp đi! Chút nữa tỷ lấy đùi gà cho đệ ăn!
Lâm A Hương vui vẻ xoa đầu nhóc nhỏ sau đó đi lại chỗ của Lâm gia gia đang ngồi.
– Gia gia, người nghĩ cách này có hiệu quả không?
Sau khi Lâm gia gia kể nàng nghe về chuyện của hắn và y nàng cũng vô cùng bất ngờ.
Nhưng dẫu sao, bọn họ cũng là thân quen vì thế dù có sốc đến đâu cũng không thể nào phản ứng thái quá.
Chỉ là nàng có chút không dám tin về chuyện tình cảm của hắn và y.
Nhưng nghe gia gia nói cộng thêm thái độ trước đó của hai người thì nàng cũng phải gật đầu thừa nhận.
Nếu nói nàng xem A Phong là đệ đệ thì chuyện tình cảm của đệ ấy nàng cũng phải ra tay giúp sức.
Vả lại nếu có Kiều Loan ở đây có lẽ cũng sẽ nghĩ như vậy.
Nha đầu ngốc đó luôn muốn A Phong sống hạnh phúc, dẫu cho đệ ấy chỉ xem nha đầu đó là muội muội.
Chỉ là..
nếu đã là hiểu lầm thì phải tìm nút thắt rồi gỡ bỏ.
Nếu không, những kẻ ngoài cuộc như ông cháu bọn họ cũng chẳng thể giúp gì.
– Không thử sẽ không biết! Có một chút hy vọng cũng tốt! Chút nữa, chúng ta giúp A Phong tìm bức thư, có khi khuất mắt của hai đứa sẽ nhanh chóng được gỡ bỏ!
Lâm gia gia cười hiền hậu nói.
A Phong đã nhờ vả đương nhiên ông sẽ hết lòng mà giúp đỡ.
Chỉ mong sao hai đứa cháu này mau chóng hòa thuận lại.
Làm vua, làm tướng quân gì không quan trọng.
Chỉ cần hạnh phúc không hối tiếc là được rồi!
* * *
– An ca ca ơi! Đệ muốn đi dạo chợ đêm! Muốn ăn kẹo hồ lô!
A Nhĩ nắm lấy góc áo của Cao Thừa An kéo kéo.
Khuôn mặt mũm mĩm với đôi mắt tròn xoe mè nheo nũng nĩu.
– An ca ca cũng muốn dẫn đệ đi lắm, nhưng mà ta không có tiền! Hay là ta bảo A Hương tỷ dẫn đệ đi nha!
Cao Thừa An dịu dàng ngồi xổm xuống xoa đầu đứa nhỏ.
Y là kẻ trốn ngục làm gì có ngân lượng trong người cơ chứ..
– Tỷ tỷ và gia gia đều bận đi qua lão Hàn (bằng hữu trong vùng của Lâm gia gia) mất rồi! Với lại đệ muốn đi với An ca ca, A Hương tỷ sẽ không cho đệ ăn kẹo đâu! Với lại không phải Phong ca ca có tiền sao ạ? Chúng ta rủ huynh ấy đi cùng là được mà, An ca ca!
A Nhĩ cọ cọ mặt vào người y.
Thật là, thằng bé này học cái tính làm nũng ở đâu thế không biết.
– Chuyện này..
Cao Thừa An thoáng chần chừ.
Nhưng chưa kịp để y suy nghĩ thì A Nhĩ đã nói tiếp.
– Đi mà An ca ca! Đệ thật sự muốn ăn kẹo hồ lô lắm đó! Nha, dẫn đệ đi nha!
– Haiz..
nhưng mà Phong ca ca của đệ bận thì sao?
Y chỉ định đưa ra lý do ai mà ngờ người đang được nhắc đến bỗng xuất hiện.
– Ta không có bận!
“…”
Không biết Triều Thái Phong đến từ lúc nào mà y chưa kịp dứt lời hắn đã bước vào nói.
– Phong ca ca!
A Nhĩ vừa thấy hắn liền háo hức chạy lại ôm lấy hắn.
Sau đó rất ngoan ngoãn mà một tay nắm lấy tay của hắn rồi kéo hắn lon ton đi lại chỗ y.
– Vậy là có thể đi rồi ạ! Mau đi thôi An ca ca, đệ muốn ăn kẹo hồ lô!.