Một vị quan vuốt nhẹ chòm râu có phần trắng xóa của mình nói. Dù có ra làm sao, đại đa số các quan thần này đều không có suy nghĩ cải tiến.
– Tình yêu vốn là tình yêu thôi, hoàng thượng vốn cũng chỉ là một con người có tham sân si bình thường. Ngài ấy đã cố gắng rất nhiều mới lấy lại được giang sơn và khiến nó trở nên thái bình như thế, không lẽ bây giờ đến cả chuyện chung thân đại sự cũng không được quyền quyết định?
Châu An cau mày lên tiếng. Ngữ khí lãnh đạm không tỏ vẻ hay khinh thường bất kỳ ai.
– Châu đại nhân nói cũng không sai! Vả lại với cách làm việc của hoàng thượng dù mọi người có kịch liệt phản đối thì cũng không có ít gì! Chưa kể, Triều tướng quân vốn là một nhân tài giỏi giang. Họ cũng không có làm gì trái với luân thường!
Vị quan vẻ mặt nghiêm nghi bỗng lên tiếng khiến mọi người có chút bất ngờ. Kẻ này vốn lãnh đạm ít nói. Không ngờ thế mà lại nói giúp cho y và hắn.
Mà đám quan thần dù không muốn chấp nhận cũng đành phải gật đầu cho qua. Ai bảo, bọn họ là thần tử cơ chứ?
Cứ thế, cuộc hội thoại sớm ban mai của các quan lại trong triều trôi qua một cách tẻ nhạt…
…………..
Ngày diễn ra hôn lễ của y và hắn..
– Hoàng thượng người thật sự rất đẹp nha!
An Lâm nhìn y vui vẻ nói. Hoàng thượng của cậu quả là tài sắc vẹn toàn khiến người ta không khỏi ngưỡng mộ.
– Ngươi dẻo miệng quá rồi!
Cao Thừa An ho nhẹ. Trong lòng có chút hồi hợp lạ thường. Chút nữa thôi y và hắn sẽ nên duyên vợ chồng. Cả hai người sẽ liên kết thành một, vĩnh viễn không xa rời.
Mới nghĩ đến đó, hai má liền không nhịn được mà ửng đỏ.
Thấy nét mặt ửng hồng của y. An Lâm khẽ cười nhẹ một cái. Hoàng thượng nhìn vậy thôi chứ rất dễ đỏ mặt nha. Nhất là mấy cái gì liên quan đến Triều tướng quân ấy.
– Mà nè, vậy còn ngươi khi nào mới cho ta uống rượu mừng đây?
Cao Thừa An đột nhiên lên tiếng hỏi khiến An Lâm cả mặt mày dường như muốn bốc khói tới nơi.
– Cái…cái này…
Da mặt cậu vốn mỏng nên bị hỏi bất ngờ như vậy liền không khỏi ngượng nghịu.
– Sao vậy? Hắn không muốn cưới ngươi sao?
Thấy cậu im lặng y còn tưởng cậu bị khi dễ liền tức giận lên tiếng. Lý nào là vậy? An Lâm vốn là người rất tốt nha, còn chấp nhận không quản cực nhọc chăm sóc lo lắng cho Lang Kiều. Lý nào mà gã không chịu cưới cậu chứ?
– Không phải đâu ạ! Thật ra…thật ra thì…
Đầu của cậu cứ như đang bóc khói mà kể lại sự tình cho y nghe. Mấy hôm trước Lang Kiều đã bảo với cậu rằng sau đại hỷ của hắn và y thì lúc đó sẽ tới phiên bọn họ. Do đó An Lâm mới không nhịn được mà ngại đỏ mặt.
– Ồ, hóa ra là vậy! Chúc mừng nha, A Lâm~
– Hoàng…hoàng thượng đừng trêu chọc nô tài mà..
Cậu ấp úng lên tiếng. Xấu…xấu hổ quá đi!
Cứ thế hai người trong phòng trò chuyện qua lại hết sức vui vẻ. Mà đáng ra là hơn hai người mới phải. Chỉ là những bằng hữu kia vẫn còn đang trên đường tới nên không thể hòa cùng không khí nhộn nhịp này.
Bên phía y là vui vẻ như vậy còn bên phía hắn thì lại khá trầm lặng.
– Thân thể ngươi xem ra rất tốt?
Triều Thái Phong nâng mắt nhìn nam tử trước mặt mình. Vẫn là một bộ bình thản như cũ chỉ là trong mắt không còn ẩn chưa sự giả tạo trước đó.
– Ân, nói ra thì…cũng phải cảm tạ ngươi!
Lang Kiều nhàn nhạt mở miệng. Giờ khắc này gã đã cảm thấy thật sự mãn nguyện rồi. Được ở cạnh A Lâm của gã, chỉ cần như vậy thôi, nhân sinh đã cảm thấy viên mãn.
– Ta cũng rất mong chờ rượu mừng của ngươi!
Triều Thái Phong nhàn nhạt nói. Dù thế nào, hắn cũng mong gã sẽ có cuộc sống tốt. Dẫu sao họ cũng là bằng hữu cơ mà.
– Được, nhất định không thiếu phần!
……………
– Ây da, tân lang tân, nương đến rồi nha!
Cuối cùng giờ diễn ra nghi lễ cũng đã đến. Vừa mới bước vào nơi tổ chức hôn lễ Triều Thái Phong và Cao Thừa An đã bắt gặp những gương mặt quen thuộc.
– Mọi người…
Hắn và y đồng loạt mỉm cười nhìn những người trước mặt. Có cả Lâm gia, phu phu nhà họ Lạc, hai tỷ đệ họ Kỳ, Đường Như Ngọc, An Lâm Lang Kiều và ba người nhà Châu An.
– Nhất định phải hạnh phúc đó!
Vĩnh Thái Phi nhìn y cười nói, bàn tay thì đang đan xen với phu quân Lạc Phù Nghiêm nhà mình.
Lâm gia gia nhìn cảnh tượng hai người mặc hỷ phục liền không khỏi đỏ mắt. Ông biết, hai bộ y phục này là do A Luân tự tay may. Trên đó có khắc tên Triều Thái Nam và A Luân.
Nhìn hai người lúc này ông như thấy lại hai bằng hữu quá cố. Một đám cưới nhưng có tận hai đôi uyên ương nên giai ngẫu.
Kế đó, buỗi lễ diễn ra trong sự chúc mừng của mọi người. Một số quan lại tuy có chút không hài lòng nhưng vẫn im lặng không phàn nàn lên tiếng.
– Hai người đẹp quá đi!! Sơn ca ca, sau này chúng ta cũng vậy nha!!
A Nhĩ vui vẻ reo lên. Sau đó còn vỗ tay nồng nhiệt nữa. Lâm A Hương cùng tình lang của mình bật cười. Sau đó nhéo nhẹ mũi của tiểu đệ.
– Đệ đó, suốt ngày cứ kiếm cớ dụ dỗ A Sơn!
– Phải đó, phải đó tỷ tỷ ta còn chưa cho phép đâu!
– Xì, Sơn ca ca chấp nhận là được rồi!
Mà chính chủ A Sơn lại ngượng ngùng im lặng không lên tiếng.
– Nhất bái thiên địa!
Một bái đất trời, uyên ương liền cánh..
– Nhị bái cao đường!
Hai bái cha mẹ, sát cánh một đời..
– Phu thê giao bái!
Phu phu giao bái, cả đời chẳng thay..
– Lễ thành! Trăm năm hạnh phúc!
Triều Thái Phong cùng Cao Thừa An đối diện với nhau. Trong mắt chỉ vỏn vẹn duy độc hình bóng của đối phương. Kế đó, Triều Thái Phong liền nghiêng người. Trao cho y một nụ hôn nồng thắm. Nụ hôn đó cũng như lời minh chứng cho tình yêu cùa họ. Một tình yêu không toan, không tính, không danh, không cầu. Chỉ đơn giản là yêu nhau, cùng nhau ngàn đời không chia cách.
– Ta yêu ngươi, An An!
Hắn cười khẽ, ánh mắt nhu tình như nước. Y mỉm cười, ngọt ngào mà nhẹ đáp.
– Ân, ta cũng vậy A Phong!
Một lần gặp gỡ, một lần tương tư. Qua bao thăng trầm khổ ái chỉ muốn cùng người nên duyên tình trọn vẹn.
Cả đời này hắn sẽ không phụ y và y càng sẽ không từ bỏ hắn.
Nguyệt lão se tơ duyên kết tóc, nhân duyên số mệnh vốn an bày.
Đau thương mất mát gì đó tất cả đều tan thành ảo ảnh. Sau này thứ vốn dĩ còn lại chỉ đơn giản là yêu thương chân thành..
Một đời trầm luân, sa vào mê ái. Một đời mong cầu, trọn vẹn chẳng phôi phai….
A Phong và tiểu An cả đời này nhất định vĩnh viễn cũng sẽ không xa rời!