Một Đồng Xu - Quyết Biệt Từ - Chương 46
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
3


Một Đồng Xu - Quyết Biệt Từ


Chương 46


Mười phút sau, dưới gốc cây dẻ sau cổng sau khách sạn.

Trình Trục ngàn dặn vạn dò, bảo Trình Nhất Dương đừng la lối om sòm, mới

chịu thỏa hiệp đưa cậu bé ra ngoài. Ấy thế mà vừa thấy Tôn Minh Trì, Trình

Nhất Dương đã kích động nhảy bổ tới, chẳng còn dấu vết của vẻ mít ướt vừa

nãy.

Cậu bé không sợ người lạ, ôm chầm lấy đùi Tôn Minh Trì, không chút khách

khí đưa tay sờ cơ bụng rắn chắc của anh, rồi lại mò sờ lên cánh tay, mặt đầy

ngưỡng mộ nói: “Chú ơi, thân hình chú đẹp quá, làm sao để tập được như vậy

ạ?”

Tôn Minh Trì: “…”

Trình Trục: “…”

Tôn Minh Trì không hiểu hỏi: “Nhà em ai cũng vậy à?”

“…”

Trình Trục không biết phản bác thế nào, mặt đen lại kéo Trình Nhất Dương khỏi

người Tôn Minh Trì, lạnh giọng bảo: “Trình Nhất Dương, em đang làm gì vậy?

Không nghe lời thì về ngay!”

Trình Nhất Dương ấm ức nói: “Em cũng muốn sau này giống như chú ấy mà.”

Trình Trục nhìn xuống cậu bé chỉ cao đến eo mình, cười khẩy một cái đầy khinh

miệt.

Trình Nhất Dương bị tổn thương, mặt dài ra, lẽo đẽo theo sau hai người. Tôn

Minh Trì nhìn cậu bé một cái, xoay người nhấc thẳng cậu bé lên bằng một tay,

kẹp vào nách rồi đi.

Trình Nhất Dương lập tức há hốc mồm, hết buồn, mặt vô cùng ngưỡng mộ.

Quá mất mặt! Trình Trục ghét bỏ nhìn em trai, dùng khuỷu tay huých nhẹ Tôn

Minh Trì: “Anh đến đây làm gì?”

“Không muốn thấy anh sao?” Tôn Minh Trì chạm vào vành tai Trình Trục và

vuốt tóc cô.

“… Em không nói vậy mà.” Hơi nhột, Trình Trục nheo mắt lại, nghiêng đầu né

tránh.

Ánh mắt của Trình Nhất Dương lướt qua hai người họ, bỗng nhiên ngạc nhiên

hét lên: “Hai người đang hẹn hò à!”

Tôn Minh Trì: “Nhóc biết nhiều ghê nhỉ.”

“Tại vì chị đỏ mặt rồi!”

Trình Trục lập tức giận dữ quát: “Nói linh tinh!”

“Rõ ràng là vậy mà!”

“Nói bậy!”

“Mặt chị đỏ hết lên kìa!”

“Nói bậy!”

Trình Nhất Dương không đấu lại Trình Trục, uất ức lí nhí: “Chị đánh trống lảng

rồi!”

Tôn Minh Trì bật cười.

Mặt Trình Trục hết xanh lại đỏ, hối hận vô cùng vì đã dẫn thằng nhóc này ra

ngoài.

Ba người đến công viên nhỏ gần đó, Trình Nhất Dương thấy bọn trẻ trạc tuổi

mình thì vùng vẫy khỏi người Tôn Minh Trì, tự chạy đi chơi với các bạn nhỏ.

Trình Trục và Tôn Minh Trì ngồi vào một đôi xích đu ở gần bờ tường, ngồi im

không đu đưa.

Cái xích đu này quá nhỏ so với Tôn Minh Trì nên nhìn có vẻ hơi buồn cười,

nhưng anh vẫn ngồi ung dung, chân dạng ra, khuỷu tay chống lên đầu gối, nhìn

về phía xa, thấy Trình Nhất Dương ngã một cái bèn bật cười.

Trình Trục thắc mắc: “Anh cho nó uống thuốc mê gì à, nó cứ đòi gặp anh hoài.”

Tôn Minh Trì không nói không rằng: “Em trai em dễ thương mà.”

“Dễ thương gì chứ, như kẹo cao su ấy.”

Trình Trục nói với vẻ không vui.

Tôn Minh Trì cười nhẹ, hỏi: “Đã xếp xong đồ đạc chưa?”

“Chưa, không nhiều đồ lắm.”

Trình Trục cố tránh trực tiếp nhắc đến chuyện ngày kia sẽ rời đi, nhưng Tôn

Minh Trì biết thừa, lập tức đổi chủ đề: “Sắp lên năm bốn rồi nhỉ?”

“Ừm.”

“Đã nghĩ ra trường sẽ làm gì chưa?”

Trình Trục chẳng có chút suy nghĩ nào, thờ ơ đáp: “Làm giáo viên thì sao?”

Tôn Minh Trì quay đầu nhìn Trình Trục vài giây, thật lòng nói: “Học sinh sẽ sợ

em đấy.”

Trình Trục cười lạnh: “Chê em à?”

“Khen em mà.”

Trình Nhất Dương chơi đùa đến mức quên mất tất cả. Cậu bé bỗng nhớ ra điều

gì đó, vội vã quay đầu tìm kiếm, thấy Trình Trục và Tôn Minh Trì ngồi trên xích

đu nhìn mình từ xa, cậu bé mới yên tâm vỗ ngực, tiếp tục chơi với các bạn nhỏ.

Trình Trục thu hồi ánh mắt, bâng quơ nói: “Vừa nãy thằng bé gọi anh là chú.”

“Ừm hừm.”

Tôn Minh Trì trả lời.

“Em là chị thằng bé, thằng bé gọi anh là chú, vậy chẳng phải anh cũng là chú

của em à?”Trình Trục nói tiếp.

Tôn Minh Trì ngạc nhiên: “Ồ, em còn có sở thích như vậy sao?”

“Là anh có sở thích làm ông chú quái dị thì đúng hơn.” Trình Trục ác ý đưa tay

chọc vào ngực Tôn Minh Trì.

Những ngón tay thon dài, Tôn Minh Trì nắm lấy tay cô bóp nhẹ, rồi dùng cằm

râu lởm chởm cọ vào mu bàn tay Trình Trục trêu: “Giờ gọi là chú rồi hả? Hồi bé

em gọi anh là anh ngọt xớt mà.”

“Anh nói điêu.” Trình Trục lập tức rút tay về.

Cô nhất quyết không thừa nhận những gì Tôn Minh Trì vừa nói, làm gì có lần

nào gọi ngọt ngào như anh bảo, rõ ràng là cô gọi đầy ẩn ý, chẳng qua là bị ép

buộc, chứ có ai ngờ sau này họ lại có duyên với nhau thế này.

Tôn Minh Trì đứng dậy từ trên xích đu, bước ra sau lưng Trình Trục.

Chưa kịp để cô phản ứng, anh đã đẩy nhẹ cô, xích đu bắt đầu đong đưa.

“Nó có sập không?” Trình Trục nắm chặt hai bên dây xích, gương mặt căng

thẳng.

Tôn Minh Trì cười giễu: “Với trọng lượng như em thì không bao giờ.”

Trình Trục thở phào.

Bàn tay ấm áp lớn của Tôn Minh Trì tiếp tục đẩy cô, xích đu càng ngày càng

cao, cảm giác trong lòng Trình Trục cũng nhẹ bẫng.

Giống như cô vừa nhảy vào làn gió xuân.

“Vui không?” Tôn Minh Trì hỏi.

“Chán, trẻ con.” Trình Trục đáp.

“Anh thấy em đang tận hưởng mà.”

Anh đẩy mạnh một cái nữa, Trình Trục vút lên cao nhất rồi lại nhanh chóng rơi

xuống theo lực hút của trái đất.

Trình Trục không kìm được mà bật cười.

Xích đu đong đưa qua lại, tiếng kêu răng rắc của các khớp nối vang lên.

Ngay khi cô đang chờ đợi lần bay lên tiếp theo, thì bờ vai cô đã bị giữ lại.

Tất cả dừng lại.

Đêm hè oi bức, không có chút mát mẻ như ở làng quê, công viên cũng đông

người đi bộ, tiếng nhạc từ điệu nhảy ở quảng trường, tiếng cười đùa của trẻ con

vọng lại từng hồi.

Trình Trục ngẩng đầu nhìn lên, thấy mồ hôi đọng trên trán Tôn Minh Trì và đôi

mắt sáng rực của anh.

Anh luôn nhìn cô như vậy, vừa thèm khát như sói, lại vừa ngoan ngoãn như một

con cún con.

Nhưng liệu anh là sói hay là cún đây?

Không biết.

Dù sao thì cũng là của cô mà thôi.

Trình Trục khẽ hỏi: “Rốt cuộc anh đến đây làm gì?”

Anh cúi người xuống, bàn tay to lớn ôm lấy mặt Trình Trục, cười nói: “Đến để

tặng một nụ hôn?”

Ánh mắt bị bao phủ bởi bóng tối, chiếc áo thun cotton tỏa ra mùi hương mềm

mại và dễ chịu không lẫn vào đâu được.

Trình Trục nhắm mắt lại, an tâm đón nhận sự dịu dàng từ ngàn dặm xa xôi đến

này.

Sau khi trở về khách sạn, Trình Nhất Dương đổ đầy mồ hôi nên muốn đi tắm.

Trình Trục nhanh tay kéo cậu bé lại, nghi ngờ hỏi: “Vừa nãy hai người đã nói gì

với nhau?”

Trước khi Tôn Minh Trì rời đi, Trình Nhất Dương kêu chơi mệt nên muốn uống

nước. Trình Trục bèn đi mua cho cậu bé một chai nước, quay lại thì thấy Tôn

Minh Trì ngồi xổm trên đất, đối diện với Trình Nhất Dương, hai người nói

chuyện gì đó.

Trình Nhất Dương ngây thơ chớp mắt: “Không nói gì cả.”

“Vậy sao khi chị đến, hai người lại im bặt?”

Trình Nhất Dương đảo mắt, chân vặn vẹo, trông rất khó xử.

Trình Trục không thể chịu được vẻ ẻo lả của bé trai, mất kiên nhẫn bảo: “Đừng

vặn vẹo nữa, nói mau.”

“Thôi được, thật ra là anh rể bảo em phải chăm sóc chị.”

“Anh rể cái gì!”

Trình Trục đột ngột tăng âm lượng, “Đừng nói bậy! Gọi chú!”

Trình Nhất Dương thở dài nói: “Chị ơi, mặt chị lại đỏ rồi.”

“…”

Trình Trục mặt không cảm xúc đẩy cậu bé vào phòng tắm, sau đó đóng cửa lại.

Bên trong, Trình Nhất Dương nhìn cửa chớp chớp mắt, thầm thở dài một hơi.

Chiều hôm sau, tại thôn Đường.

Nhà họ Trình không dọn đi nữa, mọi người xôn xao báo nhau, ông nội vui vẻ đi

thăm họ hàng, còn Trình Trục ở nhà dọn dẹp.

Nghĩ đến chuyện Trình Trục sắp rời đi, Phan Hiểu Đình chạy đến tìm cô.

Chẳng mấy chốc, Hứa Chu cũng đến, nhưng đứng do dự ngoài cửa phòng Trình

Trục.

Phan Hiểu Đình thắc mắc: “Sao cậu không vào?”

“Tôi vào phòng con gái có phải không hay lắm không?”

Cô ấy ngạc nhiên: “Ba chúng ta mà còn phân biệt giới tính à?”

Trình Trục gật đầu đồng ý.

“…”

Hứa Chu không biết nên vui hay buồn, mặt xị xuống bước vào.

Hành lý của Trình Trục chẳng có gì ngoài tranh vẽ và quần áo, tuy lặt vặt nhưng

không nhiều lắm.

Hứa Chu nhìn Trình Trục đang cúi đầu thu dọn vài giây, rồi hỏi: “Sao lên

trường sớm vậy?”

“Không, tôi đưa bà đi kiểm tra sức khỏe rồi về nhà đã.”

Nhiệm vụ vẽ phác thảo và đọc tài liệu vẫn chưa xong, sau khi về nhà cô còn

phải dành thời gian để làm bổ sung.

“Bà cậu sao rồi?”

“Vẫn ổn.”

Trình Trục ngẩng lên hỏi: “Khi nào cậu đi?”

“Khoảng một tuần nữa, tôi không về nhà, đi thẳng đến trường.”

Trình Trục gật đầu, cúi xuống tiếp tục thu dọn, cuộn chồng tranh lại cho gọn rồi

nhét quần áo vào va li.

Phan Hiểu Đình đưa mắt liếc qua, đột nhiên dùng vai đẩy nhẹ Hứa Chu, nháy

mắt ra hiệu cho anh ta. Hứa Chu liếc nhìn cô ấy, không thể hiện cảm xúc mà chỉ

lắc đầu. Phan Hiểu Đình giận dữ vì Hứa Chu quá chậm chạp, cô ấy tiếp tục

nháy mắt, nhưng Hứa Chu bặm môi, không thèm để ý cô ấy nữa, lấy điện thoại

ra xem tin nhắn.

Phan Hiểu Đình thầm mắng Hứa Chu chậm hiểu, định mở miệng nói gì đó, thì

Trình Trục đã đứng dậy: “Xong rồi, đi dạo một chút nhé.”

Phan Hiểu Đình đành nuốt lại lời sắp nói.

Ánh nắng gắt như nước sôi vừa trào lên từ nồi, dội vào người không thương

tiếc.

Họ ngồi trên chiếc cầu, bên cạnh là những đôi giày xếp ngay ngắn của họ.

Sáu cái chân lơ lửng trên mặt sông, lắc lư qua lại.

“Cậu mới về chưa được bao lâu lại sắp đi rồi.” Giọng Phan Hiểu Đình trầm

buồn, “Mình không nỡ xa cậu.”

“Đâu phải mình không về nữa.”

“Nhưng cũng phải lâu lắm mới gặp lại. Ở thôn chẳng còn mấy ai cùng tuổi với

mình, suốt ngày ở nhà chán quá. Mình xem Hoàn Châu Cách Cách với Võ Lâm

Ngoại Truyện cả trăm lần rồi, chỉ mong đến hè hay đông để cậu về chơi với

mình thôi.”

Hứa Chu hoài nghi: “Cậu chán chồng rồi à?”

Phan Hiểu Đình mặt dày phản bác: “Không giống nhau, chồng là chồng, bạn là

bạn, nhỡ mà tôi cãi nhau với Lý Chinh Châu thì biết tìm ai để tâm sự đây.”

“Hai người mà cũng cãi nhau à?” Trình Trục và Hứa Chu tròn mắt ngạc nhiên.

Họ luôn nghĩ Lý Chinh Châu rất chiều Phan Hiểu Đình.

“Có chứ, mình rảnh rỗi quá sẽ kiếm cớ cãi nhau với anh ấy.”

“…”

Được đấy, đúng là chuyện mà Phan Hiểu Đình có thể làm.

“Tuần trước vừa cãi nhau xong.”

“Sao lại cãi nhau?” Trình Trục hỏi.

Phan Hiểu Đình nhìn cô đầy bất bình: “Anh ấy mắng cậu.”

Trình Trục bật cười, không biết phải làm gì hơn.

Trời đẹp, mấy đứa trẻ vừa chạy vừa cười.

Khi đi ngang qua cầu, thấy họ cởi giày, lũ trẻ tính lén giấu giày đi. Trình Trục

nhanh chóng phát hiện ra ý đồ xấu, cô bặm môi lại, trừng mắt nhìn.

Cô không nói lời nào, nhưng hiệu quả lại rất rõ ràng, lũ trẻ bị vẻ mặt dữ dằn của

cô doạ sợ, vội vàng rút tay chạy vọt đi.

Tiếng cười đùa của lũ trẻ vọng lại từ xa.

Phan Hiểu Đình vươn vai, nghĩ ngợi rồi nói: “Cậu đừng trách Lý Chinh Châu vì

lúc đó nói chuyện khó nghe. Cậu cũng biết tính anh ấy vậy mà, không có ác ý gì

đâu.”

“Mình biết mà.”

Trình Trục quay đầu hỏi: “À mà nhà cậu sao rồi?”

“Cũng ổn rồi.”

Vì chuyện của Lý Tắc Hinh, nhà họ Lý bận rộn suốt thời gian qua, gần đây mới

yên ổn lại.

Phan Hiểu Đình kể rằng, mấy ngày trước cuối cùng Lý Tắc Hinh cũng gửi tin

về nhà báo bình an, nói rằng mọi thứ đều ổn. Trưởng thôn và vợ chỉ biết cắn

răng dặn cô ta sau này đừng hối hận. Lý Chinh Châu biết bạn trai Lý Tắc Hinh

không có tiền, lo cô ta sống khổ nên âm thầm gửi cho cô ta một ít tiền, dặn nếu

không chịu nổi nữa thì về nhà.

Phan Hiểu Đình thở dài: “Thôi kệ, miễn chị ấy vui là được rồi.”

Hứa Chu lẳng lặng lắng nghe, liếc nhìn Trình Trục hai lần như muốn nói gì đó,

nhưng cuối cùng lại im lặng.

Trên đường về, họ đi ngang qua nhà chú Trần, dừng lại ngắm nghía bụi hoa của

Trình Trục ngày càng xanh tốt.

“Sao mình thấy nó càng ngày tươi tốt nhỉ?” Phan Hiểu Đình thắc mắc.

Hứa Chu: “Có lẽ do đợt vừa rồi mưa nhiều.”

Họ đang trò chuyện, vừa hay gặp chú Trần bước ra, thấy ba người ngồi chồm

hổm trước cổng, ông ấy ngạc nhiên, cười hỏi: “Ba đứa ngồi đó làm gì thế?”

Phan Hiểu Đình cũng cười đáp: “Chúng cháu đang ngắm hoa của Trình Trục ạ.”

Chú Trần ngẩn người.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN