“Bắn cung bằng tay trái cũng chuẩn xác như vậy.” Ta nói.
Hắn đáp: “Từ nhỏ đã luyện bắn cung, tay trái tay phải đều thuần thục.”
Hắn hơi ngẩng mặt, trông vời phía trời cao. Những cánh chim xa xăm, tựa hồ là đàn chim nhạn bay về phương nam. Hắn kéo mũi tên dài, chăm chú ngắm vào không trung, chỉ chốc lát đã thả mũi tên.
Một bóng đen rơi xuống.
Hắn cười: “Có con mồi.”
Dứt lời liền cưỡi ngựa đi tìm.
Còn ta loanh quanh ở chỗ cũ, bắn trúng một con thỏ rừng, rồi gọi tên đầy tớ phía sau đi nhặt chiến lợi phẩm.
Lúc này Tống Diệu Xuyên đã trở lại.
Hắn cầm con mồi tới chỗ ta: “Đã chêt, nhưng còn tươi lắm. Đây là ta nợ nàng.”
Hắn đưa cho ta một con nhạn béo múp.
Tam thư lục lễ, dùng nhạn để nạp thái.
Ta cầm nó trong tay, ngước mắt nhìn hồi lâu, mới hỏi hắn: “Chàng có nhớ không, chàng từng gửi ta một lá thư?”
Hắn hơi sững sờ: “Cứ cách nửa năm là gửi thư nhà, nàng nói lá thư nào?”
Ta nghe xong chỉ khẽ mỉm cười, không nói gì nữa, cũng giao con chim nhạn kia cho tên đầy tớ.
Tống Diệu Xuyên đi theo phía sau, lại giải thích: “Trước nay thư nhà đều không phải ta viết, là do văn thư trong quân doanh viết.”
Ta gật đầu: “Hiểu rồi.”
Lá thư mà ta nhận được, nét chữ hơi nguệch ngoạc, ngòi bút cứng cáp mạnh mẽ, là chính tay hắn viết. Có lẽ trước và sau khi viết thư, đã xảy ra quá nhiều biến cố, hơn nữa đối với hắn, lá thư đó chỉ là chuyện nhỏ chẳng đáng bận tâm, nên hắn cũng quên bẵng đi.
Ngày tụ tập săn bắn này, mọi người trông rất vui vẻ. Chỉ là lúc quay về kinh thành, tình cờ chạm mặt Thái tử. Thái tử mặc thường phục ra khỏi thành, trông như du ngoạn chơi xuân.
Ta cùng Tống gia xuống xe hành lễ.
Thái tử mặt trắng tựa ngọc, dịu dàng cười tủm tỉm: “Đi săn đấy à?”
Mọi người đồng thanh đáp: “Vâng.”
Thái tử lại nhìn về phía ta: “Tranh Nhi, tay áo muội rách rồi.”
Ta cúi đầu, thấy ống tay áo bên trái bị nhánh cây cào rách một đường. Ta không phát hiện, Tống Diệu Xuyên luôn đi sau ta cũng không phát hiện, nha hoàn ngồi theo xe, đám đầy tớ và cả mấy tiểu thúc, tiểu cô đều không để ý.
Chỉ mỗi mình Thái tử, ánh mắt nhạy bén sắc sảo.
“Đa tạ điện hạ nhắc nhở.” Ta nói.
Thái tử lên ngựa, quay người rời đi.
Tối hôm đó, ta và Tống Diệu Xuyên dùng cơm ở Như Trúc Đường, hắn đề cập đến Thái tử.
Hắn nói: “Trữ quân quá mức lịch thiệp thì phải?”
Nghe xong câu này, ta không nhịn được cười.
“Thế nào?”
“Chàng đã sáu năm chưa về kinh, không rành thủ đoạn của Thái tử. Ngài ấy ngoài mặt nho nhã, bên trong lại tàn nhẫn, là một trữ quân có thù tất báo đấy.” Ta nói.
Ta chỉ thuật lại một chuyện nhỏ: Năm đó khi Thái tử chọn phi, ngài ấy đã chọn đường tỷ của ta, nhưng nửa đường bị Chu gia giở trò phá rối. Cuối cùng, hoàng đế hạ chỉ ban hôn cho thiên kim nhà họ Chu và Thái tử.
Nhưng chưa đầy hai năm, Chu gia ngày càng lụn bại, Thái tử phi lâm bệnh qua đời, Thái tử từng bước lật đổ một gia tộc.
“Ngài ấy trông vậy mà cũng độc ác thật.” Tống Diệu Xuyên mỉm cười, sắc mặt ôn hoà.
Mùng một tháng chín là sinh thần của ta.
Nhà mẹ tặng ta lễ vật hậu hĩnh, Thái hậu cũng gửi quà cho ta, riêng Thái tử còn gửi hai mươi cuộn tơ lụa thượng hạng để ta may y phục.
Cha mẹ chồng đều không quên chuẩn bị quà.
Ngay cả đại nha hoàn theo hầu trong sân cũng làm cho ta một đôi hài.
Chỉ mỗi Tống Diệu Xuyên im hơi lặng tiếng.
Tam đệ mở lời nhắc nhở hắn.
Buổi tối hắn không ăn cơm, mà rời khỏi Như Trúc Đường làm gì đó.
Lúc ta chuẩn bị nghỉ ngơi, hắn rốt cuộc cũng quay lại, trong tay xách theo chiếc đèn lồ ng nho nhỏ. Giấy bọc đèn lồ ng được điểm tô những bức hoạ mỹ nhân, cực tinh xảo, đẹp mắt. Bên trong lấp lánh sáng ngời, chứa hàng ngàn con đom đóm.
Vừa chớm đầu tháng chín, đom đóm rất khó tìm. Đã bắt được ngần ấy, đều nhờ hắn có lòng.
Ma ma quản sự nhìn ta chăm chú, miệng ngập ngừng muốn nói. Ta ngăn bà ấy lại, rồi đưa tay nhận lấy đèn lồ ng, thì thầm câu cảm ơn.
Tống Diệu Xuyên bật cười: “Sau này, mỗi năm ta đều cùng nàng mừng sinh thần.”
Ta cũng mỉm cười.
Đèn lồ ng treo dưới mái hiên. Thoáng chốc, ta thả hết đàn đom đóm, coi như hành thiện tích đức.
Mẹ chồng nghe phong thanh chuyện ở Như Trúc Đường đêm đó, nên gọi ta đến hỏi han.
“Tranh Nhi, trong lòng con nghĩ thế nào?”
Ta đưa lá thư kia cho mẹ chồng xem. Bà đọc từ đầu đến cuối, tay run run khổ sở.
Bà hỏi ta: “Không còn đường cứu vãn sao?”
Ta khẽ lắc đầu.
Mẹ chồng lặng lẽ nhìn ta, mắt lệ lưng tròng. Bà thương ta, xót ta, giống như người mẹ thứ hai. Mà phàm là người làm mẹ, đâu ai nỡ để con gái mình khó xử, bởi thế, bà lặng thinh cam chịu, chỉ có đôi tay dịu dàng ấp ôm tay ta.
Những tháng ngày chờ đợi, một cái tết nữa lại đến.
Dẫu bị “lưu đày” tới con hẻm nhỏ, nhưng năm mới ở Tống gia cũng không quá u buồn. Trái lại, bớt đi vài cuộc xã giao chè chén, càng thoải mái tự tại hơn.
Mà mùa xuân năm nay, ta và Tống Diệu Xuyên rơi vào trạng thái “chiến tranh lạnh”.
4.
Tống Diệu Xuyên muốn ở cùng phòng với ta.
Hắn uyển chuyển bày tỏ ý nghĩ này.
Ta chỉ đứng đó, sắc mặt bình thản, chẳng gieo nhiều cảm xúc: “Không được.”
Có lẽ hai chữ này bị ta nói quá trực tiếp và thẳng thừng, hắn lập tức quay lưng về căn phòng phía tây, từ đó chưa từng trở lại.
Mùng một đầu năm, hắn cùng cha mẹ đi chúc tết, từ sớm đã ra ngoài. Những ngày sau đó, hắn ra ra vào vào nhưng không hề lên tiếng chào hỏi, cũng không ngồi ăn cùng ta.
Ta tìm Lý sư phụ hỏi thăm tình hình, biết được quá trình tập luyện của Tống Diệu Xuyên tiến triển rất tốt.
“Tay trái đã đánh thắng được trường đao ba mươi cân của ta. Tay phải còn hơi trầy trật nhưng kỹ xảo ngày càng thành thạo.” Lý sư phụ nói.
Ta rất hài lòng: “Chàng ấy sắp bình phục rồi.”
Lý sư phụ tiếp lời: “Vậy nhân lúc chim ưng vẫn chưa vững cánh, hãy giữ chặt lấy nó. Đợi khi nó ngao du khắp chín tầng mây, thì người phàm không đuổi kịp đâu.”
Ta hiểu ý tốt của Lý sư phụ, nên chỉ cười tủm tỉm cho qua.
Ta nói Tống Diệu Xuyên là bậc anh tài, là rường cột nước nhà. Hắn gặp bất lợi vì quá kiêu ngạo, lần này thực sự ngã quá đau. Hắn cần ai đó vươn tay giúp đỡ, mới có thể đứng lên trở lại.
Lý sư phụ bảo: “Thiếu phu nhân chính là người đó.”
Ta lắc đầu: “Là ngài mới đúng.”
Vừa bước sang năm mới, Thái tử bất ngờ ghé thăm con hẻm nhỏ, doạ cho Tống gia một phen khiếp vía. Trong nhà chạy đôn chạy đáo nghênh đón vị Thái tử đang mặc thường phục xuất hành.
Thái tử khiêm tốn nhã nhặn, chỉ cười nói: “Thái hậu lệnh cô đến thăm hỏi, vết thương của Diệu Xuyên thế nào rồi.”
Tay trái của Tống Diệu Xuyên đã đạt mức độ thuần thục, về phần tay phải, chỉ là không cầm nổi trường đao sáu mươi cân, nhưng hai mươi cân vẫn xoay sở ổn thoả.
Hơn một năm trôi qua, hắn rũ bỏ lớp da cũ tàn tạ, giờ đây vươn mình như chòi non đầy sức sống.
“Cố gắng luyện tập, triều đình vẫn sẽ trọng dụng ngươi.” Thái tử nói như vậy.
Ta hết sức kinh ngạc, quyết định chi ít tiền để nghe ngóng, sau đó mới biết tiền tuyến Bắc Cương lại thất thủ.
Lần này, vương triều Bắc Địch khí thế hừng hực, lăm le tấn công vào sâu trong biên giới, hòng đánh chiếm thêm nhiều đất đai.
Các tướng lĩnh lãnh chỉ ra Bắc Cương, đi một người lại tổn thất một người, hầu như không ai đánh bại được đại quân Bắc Địch.
Cuộc chiến này, phải thông thạo địa hình Bắc Cương, đồng thời hiểu rõ tướng lĩnh phe địch.
Dưới sự ngấm ngầm sai khiến của Thái hậu, một số triều thần đã đề cập đến Tống Diệu Xuyên.
Những tin đồn về Tống Diệu Xuyên và công chúa Bắc Địch vẫn chỉ là truyền miệng, chưa có bằng chứng xác thực.
Hoàng đế trút giận lên Tống gia, Tống gia ngoan ngoãn chấp nhận hình phạt, hơn một năm qua chưa từng giãy giụa làm bừa, sống khiêm tốn an phận.
Thánh tâm khó đoán.
Tỏ vẻ đáng thương là nước cờ đầu tiên của ta, chôn xuống một hạt giống trong lòng hoàng đế.
Một năm ngắn ngủi trôi đi, hoàng đế sực nhớ tới Tống Diệu Xuyên, sai Thái tử đến xem hắn sống chêt thế nào.
Chớp mắt lại hai tháng nữa, khi xuân về hoa nở, tay trái của Tống Diệu Xuyên đã đánh bại được trường đao trong tay Lý sư phụ, rốt cuộc hắn cũng khổ luyện thành tài.
Hắn có thiên phú cực tốt, lại sẵn lòng chịu khổ. Quả thật là một tướng tài trời sinh.
Hoàng đế triệu kiến Tống Diệu Xuyên.
Ngày nhận tin vị chủ soái thứ sáu đã tử trận ở Bắc Cương, hoàng đế cực kỳ phẫn nộ, lập lời thề phải tiêu diệt vương triều Bắc Địch.
Một lần nữa, hoàng đế quyết định trọng dụng Tống Diệu Xuyên, đồng thời hạ một tử lệnh cho hắn: Nếu không công phá được vương triều Bắc Địch, ngày trở về chỉ có con đường chêt, hơn nữa toàn bộ Tống gia đều sẽ chôn cùng.
Tống Diệu Xuyên được khôi phục chức quan, dẫn binh xuất trận.
Trước ngày khởi hành, hắn bất chấp tất cả xông vào phòng ta, ôm siết ta vào lòng.
Hắn nói: “Tranh Nhi, đợi ta khải hoàn trở về, nàng và ta sẽ có kết quả đúng không?”
Ta gật đầu: “Vâng.”
Chỉ hơn một năm, triều đình liên tiếp mất đi sáu vị đại tướng, điều này càng thổi bùng sự kiêu ngạo của vương triều đình Bắc Địch, khiến lá gan của chúng ngày một lớn hơn.
Tống Diệu Xuyên rút kinh nghiệm từ bài học trước, chưa đầy bốn tháng đã dẫn quân càn quét tan tác phe địch.
Tin thắng trận truyền về kinh thành, vua dân mừng vui phấn khởi.
Hắn trở lại vị thế xưa, một đại tướng quân được người người ca tụng. Khắp phố phường đều tự hào bàn luận về chiến công của hắn.
Ngưỡng cửa nơi con hẻm nhỏ sắp bị đạp vỡ. Các nhà quyền quý trong kinh thành, thích nhất là thêu hoa trên gấm.
Ngay cả hoàng đế cũng để lộ tin tức, muốn phong Tống Diệu Xuyên làm quận vương. Hắn đã vì giang sơn xã tắc, lập được đại công.
Lại một thu sang, tết trung thu kề cận cũng là lúc Tống Diệu Xuyên khải hoàn hồi triều.
Phó tướng của hắn thúc ngựa trở về trước, báo tin cho người trong nhà.
Ta cố ý giữ hắn lại, dò hỏi: “Tướng quân bị thương sao?”
Phó tướng tâm phúc kia nói: “Không có.”
Ta lại hỏi: “Ái thiếp của tướng quân được tìm thấy ở vương triều Bắc Địch, chuyện thật vậy chăng?”
Phó tướng kia trầm mặc hồi lâu: “Tướng quân nói, nếu thiếu phu nhân hỏi tới, phải trả lời thành thật. Đúng vậy.”
“Nàng ta trở về chưa?”
“Tướng quân một đao ché m đứt đầu ả ta. Ả quả thật là công chúa Bắc Địch. Sợ sự tình xảy ra biến số, tướng quân lấy đầu của một thị nữ khác, giả mạo thành ả, đầu của ả bị hủy rồi.” Phó tướng kia thuật lại.
Hắn nói xong còn sợ ta không tin.
Ta tin.
Ái tình là chuyện nhỏ, nợ nước thù nhà là cấm kỵ, Tống Diệu Xuyên biết nên lựa chọn thế nào.
Tống Diệu Xuyên chưa về đến kinh thành, Tống gia đã được khôi phục tước vị, còn được ban một phủ đệ rộng lớn dưới chân hoàng thành. Thậm chí Công bộ còn kỳ công cải tạo lại phủ đệ.
Cha mẹ chồng dẫn mấy tiểu thúc tiểu cô đi thăm thú xung quanh, mọi người vô cùng phấn khích.
Bọn ta sắp sửa chuyển nhà. Bỏ lại phía sau hai năm ròng rã ngậm đắng nuốt cay.
Cha chồng xúc động nói với ta: “Tranh Nhi, con nói đúng, chúng ta trở mình rồi.”
Trong nhà lại lục tục đóng gói đồ đạc. Có điều không đủ đầy tớ để phụ giúp, cần mua thêm một nhóm mới, mẹ chồng bận rộn tìm người môi giới.
Như Trúc Đường cũng thu dọn xong xuôi.
Ngày Tống Diệu Xuyên khải hoàn trở về, trong con hẻm nhỏ cũng sắp xếp đâu vào đó, chuẩn bị chuyển đi.
Ngày ấy, cổng thành rộng mở đón đoàn quân thắng trận, dân chúng đều đổ xô ra đường, biển người giăng kín các ngõ ngách.
Ta không đi xem.
Hoàng cung tổ chức yến tiệc linh đình, khoản đãi Tống Diệu Xuyên.
Tửu lượng của hắn không tồi, nhưng suốt buổi đều lấy cớ vết thương cũ chưa lành, đến lúc quay về con hẻm nhỏ cũng chưa từng chạm vào một giọt rượu.
Tống Diệu Xuyên về tới nhà, việc đầu tiên là thỉnh an cha mẹ, rồi vội vã chạy đi. Hắn vừa bước vào phòng liền ôm chầm lấy ta, một cái ôm siết chặt.
Hắn đã cởi giáp, đã tắm rửa sạch sẽ, thay bộ y phục thường ngày, trên người thoang thoảng mùi hương bồ kết.
Bị hắn ôm ghì vào lòng, ta gần như ngạt thở.
Lát sau, hắn buông lỏng tay, khoảnh khắc hắn đưa môi kề cận, mong cầu một nụ hôn, ta lại quay đầu né tránh.
Hắn nhìn ta chăm chú: “Tranh Nhi, nàng đã đồng ý với ta, đợi ta quay lại, chúng ta sẽ có một kết quả.”
Ta khẽ cười: “Ta nhớ mà.”
Tống Diệu Xuyên không ép buộc ta, chỉ hỏi: “Khi nào chuyển đi, ta gọi phó tướng qua giúp một tay.”
Ta lắc đầu: “Không cần đâu, đệ đệ ta sẽ dẫn người đến phụ.”
“Nàng còn có đệ đệ sao?” Hắn cười hỏi.
Ta gật đầu.
Hắn ngồi xuống ghế, nắm lấy tay ta, ôm ấp ta vào lòng, để ta ngồi tựa lên đùi hắn.
Hắn nói: “Tranh Nhi, cảm ơn nàng, nếu ta không yêu nàng, thì khi gặp lại Viên Viên, ta không thể xuống tay dứt khoát như vậy, ta hận ả thấu xương.”
Ái thiếp của hắn, quả thật là mật thám Bắc Địch đã ẩn nấp nhiều năm.
Nàng thuộc dòng dõi hoàng tộc, sau khi lập công mới được vương triều Bắc Địch phong làm công chúa.
Ta nghe xong, thần sắc đạm mạc như nước, chỉ hỏi hắn: “Tướng quân, chàng yêu ta rồi ư?”
“Đúng vậy!”
Hắn nhìn ta, tình sâu thăm thẳm, đôi mắt ấy chỉ dung túng mỗi bóng hình ta. Tình cảm của hắn, cháy bỏng mà sâu xa.
“Chàng biết ta tên gì không?” Ta cười hỏi.
Hắn bối rối: “Chẳng phải nàng từng nói đó sao, nàng tên Vương Hoành.”
Ta cười khúc khích: “Thật ra, ta tên Tô Tranh.”
Hắn thẫn thờ.
“Nhưng…”
“Chàng ở kinh thành hơn một năm, chưa từng nghĩ đến việc nghe ngóng gì về ta. Cái chàng yêu, là người phụ nữ một lòng một dạ giúp đỡ chàng, bất kể nàng ta là ai, tên là gì? Chàng không hề yêu ta.” Ta nói.
Ta đứng dậy, rời khỏi vòng tay hắn, sau đó lấy ra một lá thư đưa cho hắn xem.
Ta nhắc: “Tướng quân, hai năm trước chàng đã viết hưu thư gửi ta.”
5.
Ta vẫn chưa bị hưu.
Ta mang theo của hồi môn của mình và sính lễ được Tống gia trao lúc ban đầu, cũng như số tài sản riêng mà ta kiếm được suốt mấy năm qua, hoà li với đại tướng quân vừa được sắc phong, Tống Diệu Xuyên.