Một Giấc Ngủ Dậy Ta Mang Thai - Chương 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
138


Một Giấc Ngủ Dậy Ta Mang Thai


Chương 14


Sau khi hai người rời đi, Giang Hằng Thù từ chỗ tối đi ra, giơ tay đem tai nghe lấy xuống, đi vào hành lang đen tối.

Hắn trở về không đúng lúc, gặp ngay thời điểm Phó Chân đang cùng Phó Đình bàn luận về vấn đề bản quyền của Sa Châu ký sự, hắn tiến lên quấy rầy thì không tốt lắm, mà cũng không muốn nghe lén việc tư của người ta, cố ý đeo tai nghe len, đứng ở bên ngoài đợi trong chốc lát.

Đèn trong hành lang bị hỏng không ít, làm cho Giang Hằng Thù phải mở đèn điện thoại ra, lúc đi đến lầu hai, Giang Hằng Thù dừng lại bước chân, hắn ngẩng đầu thấy một bóng người ngồi ở chỗ ngoặt cầu thang, bả vai hơi run.

Hắn khóc.

Giang Hằng Thù thu hồi tầm mắt, nhìn thềm đá dưới chân, biểu tình lạnh nhạt, hướng về phía trên lầu tiếp tục đi lên.

Hắn cùng người kia khoảng cách dần dần thu nhỏ lại, cũng nhận ra người kia chính là Phó Chân, hắn cái gì cũng không có nói, yên lặng đi lên lầu ba.

Hắn hiện tại đã loại trừ hiềm nghi về Phó Chân, không cần cùng hắn có càng nhiều tiếp xúc, hắn hơi khép mi, bên tai là thanh âm TV của phòng bên, trong hỗn loạn còn có một thanh âm nức nở.

Đi đến một nửa, Giang Hằng Thù bỗng nhiên dừng bước chân, hắn đứng tại chỗ trong chốc lát, có gia đình ở trên lầu ba đang đi ra đón đứa trẻ về, vừa đẩy cửa, liền thấy trên cầu thang có một bam nhân đang đứng, lập tức hoảng sợ, đang muốn hỏi hắn đứng ở đón làm gì, Giang Hằng Thù lại xoay người đi xuống.

Hắn đi tới bên người Phó Chân, lấy một cái khăn giấy từ trong túi áo khoác, cong lưng đưa tới trước mặt Phó Chân: “Lau đi?”

Phó Chân nghe tiếng ngẩng đầu lên, hắn khóc rất lâu, hơn nữa ánh đèn ở hành lang rất tối, căn bản không thấy rõ người trước mắt là ai, chỉ thấy một thân ảnh mờ mờ ảo ảo, nhưng hắn biết đây là Giang Hằng Thù, hắn duỗi tay tiếp nhận khăn giấy mà Giang Hằng Thù đưa, thấp giọng nói một câu cảm ơn.

“Chân ngươi bị thương?” Giang Hằng Thù hỏi.

Thanh âm của hắn trong đêm phá lệ trầm thấp.

Phó Chân ừ một tiếng, trong đôi mắt ngấn nước là thân ảnh của Giang Hằng Thù, hắn rút ra một tờ khăn giấy lau đi nước mắt trên mặt, hai đôi tay hơi chống lên tường cố gắng đứng thẳng lên, nhưng chân trái thật sự quá đau, cả người hắn hoàn toàn không có sức để đứng lên.

Một tiếng thở dài không biết từ đâu truyền đến bên tai, tầm mắt của Phó Chân có chút mờ mịt, một lát sau, hắn thu hồi hai tay, hướng Giang Hằng Thù nói: “Tôi ngồi ở đây một lát.”

Giang Hằng Thù ngồi xổm trước mặt Phó Chân: “Tôi cõng cậu đi lên.”

Phó Chân không nghĩ tới Giang Hằng Thù sẽ làm như vậy, hắn có chút thụ sủng nhược kinh: “Không…… Không cần.”

“Đi lên.” Giang Hằng Thù đã quay lưng lại, giọng nói khiến người khác không thể cự tuyệt.

Phó Chân do dự một chút, cũng không hề làm ra vẻ, hai tay để ở trên vai Giang Hằng Thù, “Cảm ơn anh.”

Giang Hằng Thù không nói gì, hai tay hắn ôm lấy chân của Phó Chân, chậm rãi đứng lên, hướng trên lầu đi đến, bàn tay hắn thực ấm áp, bước chân trầm ổn hữu lực, ngực Phó Chân rúc vào trên vai hắn, nếu hắn nguyện ý cẩn thận lắng, tất nhiên sẽ nghe được thanh âm như trống nảy lên trong lồng ngực của Phó Chân.

Mấy năm nay Phó Chân gầy đến lợi hại, vóc dáng đã hơn 1 mét 8, nhưng thể trọng không đến 130 cân (không đến 77kg), cả người gầy giơ xương, có chút cộm người.

Dưới ánh đèn mờ nhạt trong hành lang, bóng hai người giao nhau, chiếu vào một bên vách tường, theo từng bước đi thong thả của Giang Hằng Thù mà di động.

Ở giữa ba và bốn, hành lang yên tĩnh không có âm thanh nào, Phó Chân nhìn vòng xoáy trên đầu Giang Hằng Thù, là ngược kim đồng hồ, chung quanh có thật nhiều tóc, lại có chút xoăn tự nhiên, Phó Chân cảm thấy có chút đáng yêu, hắn hít hít cái mũi, bỗng nhiên mở miệng hỏi Giang Hằng Thù: “Cái kia, anh có bạn gái sao?”

Trong đầu Giang Hằng Thù đột nhiên hiện lên hình ảnh của tiểu mỹ nhân ngư trong buổi tối ở quán bar, hai cánh tay thon dài ôm lấy cổ hắn, toàn bộ thân thể hướng về phía trước tạo nên một độ cong mềm mại, Giang Hằng Thù ở trong nháy mắt càng thâm nhập mà tiến vào thân thể hắn.

Trên khóe mắt của Tiểu mỹ nhân có giọt nước rơi xuống, lại không có biến thành trân châu, những giọt nước mắt ấy đem gối thấm ướt, tâm tình của Giang Hằng Thù trong nháy mắt trở nên trầm trọng lên.

Hắn trả lời Phó Chân: “Không có, nhưng tôi có người yêu thích.”

Nước mắt lạnh lẽo từ trên cằm Phó Chân rơi xuống cổ của Giang Hằng Thù, trái tim của Giang Hằng Thù run lên một cái, hắn không biết người trên lưng vì sao lại khóc, hắn cũng không rõ tại sao mình lại từ tầng ba đi xuống, đem thanh niên này đi lên tầng sáu.

Phó Chân nói thầm, giọng hắn rất nhỏ nghe không ra buồn vui, một lát sau, hắn lại hỏi Giang Hằng Thù: “Anh có thích tôi không?”

Giang Hằng Thù dừng lại một chút, từ buổi tối ngày hôm đó hắn liền không tìm thấy tiểu mỹ nhân ngư.

“Không biết.” Hắn trả lời.

Hai người đều không nói chuyện nữa, trong hành lang chỉ còn lại tiếng bước chân của Giang Hằng Thù, Phó Chân cúi đầu đếm thềm đá dưới chân Giang Hằng Thù, chỉ hy vọng con đường này có thể dài một chút.

Hắn đềm từ 1 đến 47, Giang Hằng Thù đã bước qua thềm đá cuối cùng tới phòng thuê phòng, Phó Chân vỗ nhẹ lên vai Giang Hằng Thù, hướng hắn nói: “Để ta xuống đi.”

“Có thể tự đi sao?” Giang Hằng Thù hỏi.

Phó Chân gật gật đầu: “Có thể.”

Giang Hằng Thù cẩn thận đem Phó Chân từ trên lưng mình đặt xuống, “Hôm nay cảm ơn anh.”

Giang Hằng Thù ừ một tiếng, không nói gì khác, hắn đỡ cánh tay Phó Chân, đẩy cửa chống trộm ra, đem Phó Chân đưa vào trong phòng.

Đèn neon được bật lên, hàng ngàn tòa nhà cao tầng được bật sáng đèn, so với ban ngày thành thị càng thêm phồn hoa.

Lúc Phó Đình về đến nhà, Phó Kiến Sâm đang ngồi ở bàn ăn chờ hắn, thấy hắn đã trở lại, hỏi hắn: “Thế nào?”

Phó Đình gật đầu nói: “Đã lấy được.”

Phó Kiến Sâm trên mặt lộ ra một tia vừa lòng, giống như vì có thể làm ra chút chuyện cho nữ nhi mình sủng ái nhất mà cảm thấy thỏa mãn, hắn hướng Phó Đình hỏi: “Sắc mặt con không được tốt cho lắm, phát sinh chuyện gì sao?”

Phó Đình lắc đầu, hắn há miệng thở dốc, hướng Phó Kiến Sâm kêu một tiếng ba, liền không nói được câu nào nữa.

Phó Đình nâng tay đè lên cái trán: “Con có chút mệt mỏi, cơm chiều sẽ không ăn, trước đi lên nghỉ ngơi.”

Phó Kiến Sâm thu hồi tươi cười trên khóe miệng, trong ánh mắt lộ ra một tia thâm trầm, hắn hướng Phó Đình hỏi: “Thời điểm hôm nay con nhìn thấy hắn, hắn đang ở công trường?”

Phó Đình ừ một tiếng.

“Hắn hiện tại thế nào?” Phó Kiến Sâm lại hỏi.

Phó Đình không biết ba hỏi hắn chuyện này làm gì, có lẽ là cảm thấy trừng phạt đối với Phó Chân quá mức nghiêm khắc, muốn bồi thường hắn, lại hoặc là cảm thấy năm đó đối với hắn quá mức nhân từ, muốn cho hắn thêm chút mùi vị.

Phó Đình hiểu ba mình, hơn nửa đời nay ba chưa làm việc gì khiến ba hối hận, hiện tại hướng hắn hỏi tình huống của Phó Chân, hơn phân nửa là do cái nguyên nhân thứ hai.

Không biết là xuất phát từ tâm lý gì, Phó Đình không muốn cùng Phó Kiến Sâm nói cái chuyện này, hắn dời đi đề tài nói: “Thời gian kết hôn của Loan Loan được định vào tháng sau.”

Phó Kiến Sâm quả nhiên lập tức liền quên Phó Chân, hắn nhíu mày: “Tại sao lại chọn thời điểm như vậy”

Một tháng sau liền phải đón tết, lúc này kết hôn không phải là rất phiền toái sao, nàng là nữ diễn viên, lại hiếu thắng, cuối năm còn có lễ trao giải, tiệc trên truyền hình cũng chờ nàng tham gia, vội vàng như thế thì thân thể nàng làm sao chịu được.

Phó Đình lại không để ý chuyện này, ánh mắt hắn toát ra sự sủng nịch, hắn hướng Phó Kiến Sâm nói: “Nàng thích, liền theo ý nàng đi, cùng lắm thì chúng ta giúp nàng nhiều một chút.”

Phó Kiến Sâm ừ một tiếng, Phó Đình nói cũng có đạo lý, hắn sắp đem nữ nhi quý giá gả đi ra ngoài, nhưng lúc này hắn không có nửa điểm luyến tiếc, ngược lại có một loại cảm giác như sắp được giải thoát.

Ánh mắt Phó Kiến Sâm dần buông lỏng.

Phó Đình lên lầu, lại không có lập tức trở lại phòng mình, ma xui quỷ khiến, hắn đi tới phòng cách vách.

Đây là phòng của Phó Chân trước khi bị đuổi ra khỏi Phó gia, từ đó trở đi gian phòng này liền không có người mở ra, Phó Đình đứng ở hành lang trầm mặc một lúc lâu, rốt cuộc nâng tay lên mở cửa đi vào.

Bài trí trong phòng vẫn như hai năm trước, nhưng bởi vì thật lâu không có người quét dọn, trong phòng tràn ngập mùi tro bụi, trên bàn còn có một bông hoa hồng và một quyền sách.

Phó Đình tầm mắt di chuyển quanh phòng, ngày đó Phó Chân đi ra, thật sự không có mang theo cái gì.

Phó Đình rũ mi mắt, xoay người rời đi gian phòng này.

Phó Chân trở lại phòng, ngồi ở trên giường cắn răng đem quần cởi ra, cổ chân hắn đã có một khối thâm tím, đầu gối chân trái cũng đỏ ửng, hắn đau đến nối hai hàm răng cứ va vào nhau, như vậy là ngày mai không thể đi công trường được rồi.

Hắn gọi điện cho công đốc, xin hai ngày nghỉ, trong khoảng thời gian này hắn có thể an tâm ở trong phòng vẽ tranh, không cần đi công trường chịu tội.

Phó Chân mở ngăn tủ ở đầu giường, từ bên trong lấy ra một cái bình thuốc nhỏ, lấy được xong hắn mới nhớ đã hết thuốc từ tháng trước, hắn đi đến quầy bán thuốc mua hai bình.

Nhưng do đã quá muộn, tất cả các quầy thuốc gần đây đều đã đóng cửa, chỉ có thể nhịn một đêm, ngày mai ra ngoài mua thuốc.

Phó Chân định vẽ nháp một tấm, nhưng do chân quá đau đến không chịu nổi, liền bò lên giường định đi ngủ sớm.

Nhưng mà đến khi tắt đèn nằm ở trên giường, Phó Chân lại không buồn ngủ chút náo, trước mắt hắn là một mảnh đen tối, phòng bên cạnh là của Giang Hằng Thù, chính là người hắn thích, không biết hiện tại hắn đang làm gì, có phải là đã ngủ rồi hay không.

Phó Chân nhớ tới những gì mà Giang Hằng Thù đã nói ở hành lang, những ý nghĩ trong đầu liền biến mất.

Giang Hằng Thù đã có người thích.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN