Một Giấc Ngủ Dậy Ta Mang Thai
Chương 142
(Đây là thế giới song song)
Sau khi《 Xuân Hoa Sơn 》 đóng máy, Phó Chân liền bắt đầu bận rộn cắt nối biên tập hậu kỳ, sau đó đưa thẩm tra, định ngày xông chiếu là ngày sinh nhật của ba.
Thời điểm hắn quay chụp bộ điện ảnh này không có tuyên truyền gì, cho tới ngày ra quyết định, cư dân mạng mới phát hiện bộ điện ảnh này, a một tiếng, suy đoán đây là tác phẩm của gà rừng nào.
Phần lớn cư dân mạng không xem trọng bộ điện ảnh này của Phó Chân, đầu tiên là do thân phận của Phó Chân, trước đó hắn chưa từng có quay chụp bất cứ điện ảnh hoặc video nào, trên mạng căn bản tìm không ra bất cứ tác phẩm nào của hắn, có người ở trên mạng tra xét một chút, biết được hắn là con trai nhỏ của Phó Kiến Sâm, điều này gây nên ấn tượng không tốt đến cư dân mạng, mọi người đều cảm thấy hơn phân nửa là con nhà giàu chụp cho vui; tiếp theo những nhân vật chính trong 《 Xuân Hoa Sơn 》 đều là những cái tên mà bọn họ chưa gặp bao giờ, không biết là từ góc xó xỉnh nào tìm ra.
Cư dân mạng liền tìm kiếm tài khoản trên weibo của Phó Chân, bọn họ kỳ thật rất tò mò cuộc sống thường ngày của phú nhị đại, trên Weibo có thể tìm ra tên họ phú nhị đại hoặc là tuổi bao nhiêu, hoặc là những tin được đăng tải, cho nên khi cư dân mạng thấy số lượng người theo dõi trên weibo Phó Chân lên tới bốn con số, lại kinh ngạc lại tò mò, muốn biết sinh hoạt của vị phú nhị đại này có gì bối rối, có phải bị rụng tóc, hay bị bệnh kín nào không.
Kết quả đem weibo Phó Chân xem một lượt phát hiện đây là một người cuồng ba, 80% trên Weibo đều là hôm nay Phó Kiến Sâm mua cho hắn thứ gì, ngày mai Phó Kiến Sâm lại mua cho hắn thứ gì, còn lại lại 20% là ảnh hắn đi ra ngoài du lịch.
Phó Kiến Sâm không có tài khoản Weibo tư nhân, cư dân mạng liền vọt tới dưới weibo chính phủ của công ty, dò hỏi Phó Kiến Sâm, ba, ngài còn thiếu con trai sao? Từng học đại học biết nấu cơm cái loại này.
Hiện tại bình luận trên mạng về 《 Xuân Hoa Sơn 》 thật không dễ nghe, trên douban đã có người bình luận nói là ba phần dự định, còn có người nói đây là lại một bộ 《 trục mộng Xuân Hoa Sơn 》, Phó Đình xem thấy định thuê thủy quân tới giúp hắn một phen, nhưng Phó Chân căn bản không ngại.
Thầy Quan sợ Phó Chân nhìn thấy những bình luận không tốt này sẽ không vui, nên kêu hắn đến vane phòng gặp riêng, chuẩn bị khuyên hắn, không nghĩ tới khi Phó Chân tới trên mặt còn treo một nụ cười, không hề có bộ dạng u sầu.
Trong tay thầy Quan cầm một chén trà có viết vì nhân dân phục vụ ngồi ở phía sau bàn làn việc, uống một ngụm nước, hắn có thể nhìn ra hiện tại Phó Chân không phải miễn cưỡng cười vui, hắn thật sự không tim không phổi, bất quá cũng có khả năng là hắn chưa xem bình luận trên mạng, Thầy Quan an ủi Phó Chân nói: “Bình luận trên mạng con đừng quá để ý.”
Phó Chân không để bụng chuyện này, bộ dáng có chút cao ngạo, hắn cùng thầy Quan nói: “Con lại không chụp cho bọn họ xem.”
Thầy Quan mặt trầm xuống, trừng mắt nhìn hắn, buông cái ly trong tay, bàn tay vỗ lên mặt bàn bạch bạch, hướng Phó Chân nói: “Con không chụp cho người khác xem thế con chụp cho ai xem, con nếu muốn lưu lại cho mình xem thế đưa ra rạp chiếu phim làm gì? Đem cóp bỏ vào USB rồi đưa về nhà xem là được rồi! Nếu hiện tại con đưa ra, liền phải phụ trách với nó.”
Phó Chân không nghĩ tới một câu thuận miệng trấn cửa của mình lại làm thầy tức giận đến như vậy, hắn cũng không dám nói chuyện, cúi đầu vẻ mặt khiêm tốn, chờ thầy Quan nói xong, hắn lập tức hướng thầy Quan xin lỗi: “Thầy, con sai rồi.”
Thầy Quan ừ một tiếng, hỏi Phó Chân: “Sai chỗ nào?”
“……” Phó Chân trầm mặc trong chốc lát, hướng thầy Quan nói, “Thái độ của con có vấn đề.”
Thầy Quan ừ một tiếng, vừa rồi Phó Chân nói những lời kia kỳ thật cũng không có gì quá sai, Phó Chân không thiếu tiền, cho nên cũng không để ý tới doanh thu phòng bán vé, hắn nói như vậy cũng không phải không được, nhưng nếu hắn vẫn ôm loại tâm tính này, tương lai sẽ chịu rất nhiều ảnh hưởng, loại tâm tính không thèm để ý cái nhìn của người xem, vậy thì bộ điện ảnh này khi làm ra ngoại trừ để chính mình xem thì còn ý nghĩa gì nữa? Thật sự liền biến thành chơi phiếu, hiện tại gõ hắn, hắn về sau cũng sẽ có một chút ít lo sợ, này đối hắn là một chuyện tốt.
Thầy Quan khẽ thở dài một hơi: “Không cần coi khinh bất luận một cái người xem nào, bộ điện ảnh của con chụp ra sao, chỉ có khán giả là rõ nhất, con cảm thấy bộ điện ảnh này là đưa cho Phó Kiến Sâm, chỉ cần hắn vừa lòng thì tốt rồi, nhưng thầy dám cam đoan nếu con có chụp một đống phân đưa cho Phó Kiến Sâm, thì ba con vẫn nói con chụp rất tốt.”
Với Phó Chân mà nói, cái này hắn cũng không dám bảo đảm, bất quá loại thời điểm này hắn trừ phi đầu bị choáng váng mới có thể cùng thầy Quan tranh luận.
Thầy Quan một lần nữa nâng lên cái chén trên bàn, hướng Phó Chân nói: “Được rồi, con đi về trước đi, không có lần sau.”
Phó Chân cười hì hì một tiếng, từ trong túi lấy ra một bao tương chân giò, đặt lên bàn thầy Quan, nói: “Lúc mới tới đây, con thấy trên đường có người bán liền mua cho thầy một ít đem về nhắm rượu.”
Thầy Quan đem bao nilon mở ra ngửi thử, là quán mà hắn thường xuyên tới ăn, trên mặt lộ ra biểu tình vừa lòng, có chút ngạo kiều mà hừ một tiếng: “Đừng tưởng rằng lấy lòng ta liền không cần nghe lời, con trở về suy nghĩ thật kỹ cho thầy.”
Phó Chân gật đầu ngoan ngoãn mà đồng ý, gãi gãi đầu, hỏi thầy Quan: “Vậy con về trước suy nghĩ lại thầy nha?”
Hắn mới từ trong văn phòng đi ra, liền đụng phải Lý Tân từ một đầu hành lang khác đi tới, hắn hỏi Phó Chân: “Thế nào thế nào? Thầy nói bộ điện ảnh của em chụp thế nào? Có phải khen em hay không.”
Phó Chân cười ha hả một tiếng, hướng vị sư huynh này nói: “Thầy đem em ra giáo huấn cho một trận.”
Lý Tân vỗ vỗ bả vai Phó Chân, “Nghe nói gần đây sư mẫu thời mãn kinh, thầy có lẽ là chịu phải áp lực về tình cảm có thể tha thứ, em nhiều kiên nhẫn một chút.”
“Lý Tân, con nói cái gì?” Thanh âm của thầy Quan đột nhiên từ phía sau truyền đến.
Phó Chân vỗ vỗ bả vai Lý Tân, nói lúc này anh nhiều kiên nhẫn một chút đi, hắn quay đầu cùng thầy Quan nói một tiếng, “Thầy, con đi về trước”, sau đó cất bước rời đi.
Lý Tân sững sờ ở tại chỗ, nhìn bóng dáng Phó Chân rời đi, trong lòng chậm rãi dâng lên một cái nghi vấn, sư đệ của hắn khi nào có thể chạy trốn nhanh như vậy, bất quá hắn lập tức liền phản ứng lại tình cảnh hiện giờ của mình, hắn có chút xấu hổ mà ho khan một tiếng, hướng thầy Quan nói: “Thầy, con cũng đi đây.”
Thày Quan hừ một tiếng: “Lý Tân con tiến vào cho ta, ta có lời muốn cùng con nói một chút.”
Lý Tân không có cách nào, chỉ có nhằm mắt mà đi theo phía sau thầu Quan, vào văn phòng nghe giáo huấn.
Sau khi giáo huấn xong Lý Tân, thầu Quan lấy di động ra, chuyển phát một cái Weibo 《 Xuân Hoa Sơn 》, bình luận nói: Bộ điện ảnh đầu tiên của tiểu đồ đệ, còn tính vừa lòng.
Mấy năm nay tuy rằng thầy Quan không làm phim điện ảnh, nhưng những tác phẩm mà ông lưu lại thường hay được mọi người nhắc tới, trong cảm nhận của mọi người, ông cũng coi như là một vị đạo diễn cáp quốc bảo, không nghĩ tới Phó Chân thế nhưng là đồ đệ của ông, cũng không biết là đồ đệ thật vẫn là đồ đệ giả, bất quá không ít cư dân mạng đối với bộ 《 Xuân Hoa Sơn 》 của Phó Chân nhiều thên một chút chờ mong.
Mà ngay khi thầy Quan phát weibo này, lão sư phát ra này Weibo đồng thời, các xã viên trong câu lạc bộ kịch cũng sôi nổi phát Weibo, trong xã có một cái học muội cũng tương đối nổi tiếng có hơn 300 vạn fans, tuy rằng bên trong có một chút fans cương thi, nhưng số lượng cũng vẫn là có thể, nàng phát một cái Weibo duy trì Phó Chân, kết quả lại không quá tốt, cư dân mạng đều sôi nổi hỏi nàng Phó Chân cho nàng nhiều tiền, vì Phó Chân đánh quảng cáo, còn có người mắng nàng cọ nhiệt độ, suy đoán nàng cùng Phó Chân có một chân, đủ loại ác ý gia tăng ở trên người nàng.
Bất quá khi tiểu học muội này xem được, nàng trước khi phát Weibo màu cũng đoán được sẽ thành kết quả này, nhưng vẫn muốn phát Weibo này, không vì cái gì khác, duy tâm mà thôi.
Những thành viên khác trong câu lack bộ cũng sôi nổi ở dưới khu bình luận phản bác, nhưng là giống như đánh thành thuỷ quân, bọn họ hướng cư dan mạng nêu ví dụ lúc Phó Chân năm 2 còn biên tự đạo vở kịch《 con khỉ trong nước 》 còn đạt được giải nhất học sinh có kịch bản hay nhất, nhưng cư dân mạng không thèm để ý.
Một cái kịch bản do một câu lạc bộ kịch tập luyện làm ra cho dù có suất sắc hơn nữa, thì số lượng người xem được quá ít, bọn họ khen đến ba hoa chích choè, không có chứng cứ, kia đều là vô nghĩa.
Phó Chân thập phần cảm tạ hảo ý của mọi người, tuy rằng hiện tại hắn không còn làm phó xã trưởng nữ, nhưng cảm tình với bọn họ vẫn còn đó, hắn tìm một cái kỳ nghỉ, lấy tiền tiêu vặt của bản thân mời mọi người trong câu lạc bộ đi ăn nướng BBQ.
Bình luận trên mạng có tốt có xấu, đủ loại hoa hòe, bình thường cư dân mạng cũng không phan rõ những bình luận này là thật hay giả, chỉ có thể chờ đến khi chiếu phim mới suy xét đánh giá xem có nên tiến vào rạp chiếu phim quan khán hay không.
Ba hắn thực mau liền biết chuyện này, 《 Xuân Hoa Sơn 》 đúng là tại đây một ngày chiếu phim, Phó Chân tuy rằng vẫn luôn muốn gạt Phó Kiến Sâm đưa cho hắn một kinh hỉ, nhưng là tiền trong ngân hàng cuối cùng vẫn bán đứng hắn, Phó Kiến Sâm sớm sẽ biết tin tức hắn muốn chụp bộ điện ảnh này, bộ điện ảnh này sở dĩ quay chụp đưa thẩm thuận lợi như vậy, cũng do Phó Kiến Sâm hỗ trợ ra một phần lực.
Chẳng qua không may chính là, Phó Kiến Sâm có việc xuất ngoại, vốn dĩ đặt vé vào ngày hôm qua, nhưng do thời tiết xấu khô g thể cất cánh đúng giờ, chỉ có thể ở hôm nay gấp trở về, bất quá cho dù là đặt vé sớm nhất, thì ngày đầu chiếu phim vẫn không xem được, mà Phó Kiến Sâm không ở, Phó Đình phải lưu tại trong công ty xử lý những sự vụ, cho nên Phó Chân một người trước tiên tới rạp chiếu phim.
Hắn ngồi ở ghế mát xa trong rạp chiếu phim, vừa mới lấy được vé, liền chờ Phó Kiến Sâm cùng Phó Đình lại đây.
Hắn nhắm mắt lại, ghế mát xa hoạt động, từ cột sống vẫn luôn đi xuống dưới chân, thập phần thoải mái, sau đó không lâu ngoài cổng rạp chiếu phim náo nhiệt lên, lần đầu chiếu 《 Xuân Hoa Sơn 》 đã xong, tuy rằng người xem không phải rất nhiều, nhưng cũng luôn có người bởi vì tò mò không sợ tốn tiền đi vào rạp chiếu phim.
Phó Chân từ ghế mát xa đứng lên, chuẩn bị tìm kiếm thanh âm Phó Đình, đúng lúc này nghe được phía sau mình có một thanh âm vô cùng hoạt bát, hỏi: “Lão đại, bộ điện ảnh này anh cảm thấy thế nào?”
“Khá tốt.”
Không có người không thích nghe khích lệ, khóe miệng Phó Chân cầm lòng không đậu hơi giơ giơ lên, sau đó vẻ mặt này của hắn không thể liên tục quá lâu, ngay sau đó liền nghe thấy cái thanh âm hoạt bát kia hỏi tiếp nói: “Anh cảm thấy so với《 Ngân Hà Siêu Năng Vương 》 thì sao?”
《 Ngân Hà Siêu Năng Vương 》 là một bộ phim rác chiếu vào mùa xuân năm nay, trên douban chỉ có 3.4 điểm, bộ điện ảnh của chính mình sao có thể lấy ra so sánh với một bộ điện ảnh chỉ có 3.4 điểm?
Càng làm cho Phó Chân không tiếp thu được chính là, nam nhân trầm mặc trong chốc lát sau, thế nhưng trả lời nói: “Tôi cảm thấy không sai biệt lắm.”
“……”
Bộ điện nhe này của hắn chụp kém như vậy sao? Chẳng lẽ làm như cư dân mạng nói, bộ điện ảnh này của hắn là ba phần dự định?
Phó Chân cho rằng chính mình không để bụng đánh giá của khán giả, chỉ cần Phó Kiến Sâm vừa lòng chính là thành công, nhưng hiện tại phát hiện hắn cũng không có “không sao cả” như trong tưởng tượng.
Hắn ở trong lòng một lần lại một lần nhắc nhở chính mình, hẳn là thẩm mỹ của mội người xem đều đa dạng khác nhau, chính là cho điểm 9.8 《 Dịch Thủy Hàn 》 cũng có người không thích, hắn không có khả năng lấy lòng mỗi một cái người xem.
“Anh thích bộ nào hơn?”
Nam nhân nghĩ nghĩ: “Ngân Hà Siêu Năng Vương đi.”
Đi con mẹ nó đa dạng tính!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!