Một Giấc Ngủ Dậy Ta Mang Thai - Chương 149
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Một Giấc Ngủ Dậy Ta Mang Thai


Chương 149


Vương Đồng cảm giác chính mình bị Giang Hằng Thù lừa gạt, hắn không chút suy nghĩ liền từ trong túi móc di động ra, chờ Giang Hằng Thù cùng Phó Chân từ rạp chiếu phim đi ra, hắn lập tức liền gọi điện cho Giang Hằng Thù.

Giang Hằng Thù tiếp nhân điện thoại, Vương Đồng ở bên kia điện thoại hướng Giang Hằng Thù dò hỏi: “Lão đại, anh ở đâu đang làm gì? Chúng ta cùng nhau đi chơi a?”

Giang Hằng Thù hỏi lại Vương Đồng: “Cậu vừa rồi không thấy được tôi sao?”

Vương Đồng: “……”

Anh đều biết tôi nhìn thấy anh, còn một tiếng tiếp đón đều không có liền mang anh bạn nhỏ đi chơi, anh suy xét quá cảm thụ của tôi sao?

Nhưng hiển nhiên Giang Hằng Thù cũng không tính toán suy xét trong lòng Vương Đồng nghĩ như thế nào, “Chính cậu tìm một chỗ chơi đi, thật sự không được liền kêu bác sĩ Tống bác sĩ tới, hắn gần đây không có việc gì, phỏng chừng thực nguyện ý đi ra.”

“Không phải a lão đại, chúng ta đều đã gặp nhau ở công viên trò chơi, cùng nhau chơi không phải là được rồi sao?”

Giang Hằng Thù nghiêng đầu nhìn thoáng qua Phó Chân đang mua vé vào nhà ma cách đó không xa, ánh mắt không khỏi lại toát ra một mạt ý cười, tiếp theo hắn hướng vương Đồng trong điện thoại nói: “Chính là tôi vì cái gì phải mang theo cậu a?”

Vương Đồng nóng nảy, hắn quyết định đợi chút liền chạy đến trước mặt Giang Hằng Thù, cũng không tin hắn còn có thể đem mình đuổi đi, nhưng mà không đợi Vương Đồng có hành động, liền nghe thấy trong điện thoại truyền đến thanh âm Giang Hằng Thù: “Đừng quấy rối, cậu nên chơi cái gì thì đi?”

Vương Đồng vừa muốn nói chuyện, lại nghe leng keng một tiếng, có người cho gửi tin nhắn WeChat, hắn tiện tay mở ra, thế nhưng là Giang Hằng Thù phát một bao lì xì cho hắn, hai trăm.

Hai trăm đồng tiền đã đủ để nhày lầu vài lần, Vương Đồng đột nhiên cảm thấy, Giang Hằng Thù cũng không phải không phúc hậu như vậy, hắn đối Giang Hằng Thù bên kia điện thoại nói: “Chúc các anh chơi vui vẻ, sớm sinh quý tử a”, sau đó không đợi Giang Hằng Thù nói chuyện, liền cắt đứt điện thoại, xếp hàng chuẩn bị chơi nhảy lầu.

Giang Hằng Thù cầm điện thoại vẻ mặt mộng bức.

Hành ngữ của Vương Đồng thật sự học được càng ngày càng kém, sớm sinh quý tử là cái quỷ gì?

Vương Đồng ngồi máy nhảy lầu, máy móc còn không có bắt đầu hoạt động, đãi não hắn còn có thể tự hỏi bình thường, nhớ tới vừa rồi cùng Giang Hằng Thù trò chuyện, Vương Đồng cũng cảm thấy thực mộng bức, lão đại bọn họ rốt cuộc là cong khi nào? Như thế nào vô thanh vô tức liền cong?

Bất quá kế tiếp, trong đầu hắn trừ bỏ tiếng thét chói tai, cũng không còn chứa nổi cái gì nữa.

Bởi vì không còn chịu sự quấy rầy của bạn nhỏ Vương Đồng, Giang Hằng Thù cùng Phó Chân hôm nay chơi còn tính vui vẻ, sau đó còn ăn bữa cơm Tây, lại đi nhìn biểu diễn pháo hoa, chỉ là khi đi đến hội trường biểu diễn bọn họ mới phát hiện, hôm nay người tới nơi này xem biểu diễn phần lớn đều là cặp đôi, khi biểu diễn đến màn cao trào, chung quanh cả trai lẫn gái đều dsang hôn môi, thâm tình mà chuyên chú hôn môi.

Phó Chân cùng Giang Hằng Thù hai mặt nhìn nhau, bỗng nhiên cảm thấy tình cảnh này hơi có chút xấu hổ, ánh mắt Phó Chân mơ hồ, trong lúc nhất thời cũng không biết mình rốt cuộc nên xem hướng nào.

Sau khi màn biểu diễn pháo hoa kết thúc, Giang Hằng Thù cùng Phó Chân ai về nhà nấy, Giang Hằng Thù vừa vào cửa liền nhìn thấy bà Giang đang ngồi ở trên sô pha, mặt mang tươi cười mà nhìn hắn, hướng hắn hỏi: “Hằng Thù a, con gần nhất có phải kết bạn mới hay không a?”

Rõ ràng như vậy sao?

Giang Hằng Thù gật gật đầu, sau đó liền thấy tươi cười trên mặt bà Giang càng sâu, nàng cười tủm tỉm mà hướng Giang Hằng Thù nói: “Được rồi, con đi nghỉ ngơi đi, khi cùng con nhà người ta ra ngoài chơi thì hào phóng một chút, có ánh mắt một chút, nhìn thấy nó thích cái gì liền mua.”

Giang Hằng Thù: “?”

Lời này sao nghe lạ lạ thế nhỉ? Giang Hằng Thù đang muốn hỏi bà Giang có phải hiểu nhầm cáo gì hay không, liền thấy bà Giang lấy di động ra, đang gọi điênn thoại với bạn bè, Giang Hằng Thù chỉ phải buông nghi vấn đi lên lầu.

Bởi vì gần cuối năm, chuyện trong công ty tương đối bận rộn, Giang Hằng Thù bị ông Giang bắt đi xử lý văn kiện trong công ty.

Phó Chân nhưng thật ra tương đối nhẹ nhàng, chuyênn trong công ty có Phó Kiến Sâm cùng Phó Đình, hai người bọn họ hoàn toàn bận rộn, hắn ban đầu muốn cùng Giang Hằng Thù đi núi Bạch Mi tắm suối nước nóng, hiện tại cái kế hoạch này chỉ có thể tạm thời buông xuống, chờ Giang Hằng Thù có thời gian nhắc lại.

Nhưng kỳ thật Giang Hằng Thù qua năm mới liền phải đi g quốc, Phó Chân còn không biết chuyện này.

Vương Đồng tìm được Giang Hằng Thù cùng hắn thương lượng năm sau khi nào trở về, trong đầu Giang Hằng Thù không lý do bỗng nhiên dần hiện ra gương mặt Phó Chân, hắn có điểm luyến tiếc đi G quốc.

Ngày thường Vương Đồng luôn phản ứng chậm nửa nhịp, lúc này lại dị thường mẫn cảm, hắn nheo hai mắt lại, đánh giá Giang Hằng Thù, “Anh hùng khó qua ải mỹ nhân a.”

“Nói cái gì đâu?”

Giang Hằng Thù là kiên quyết không chịu thừa nhận chính mình không muốn đi là bởi vì Phó Chân.

Vương Đồng nhìn Giang Hằng Thù, đi đến gần một chút, làm bộ làm tịch mà nhìn Giang Hằng Thù một hồi, rồi sau đó lắc lắc đầu, hướng Giang Hằng Thù hỏi: “Lão đại, anh chưa yêu bao giờ sao?”

Giang Hằng Thù thập phần thản nhiên mà trả lời: “Không có.”

Vương Đồng đối câu nói này của Giang Hằng Thù nửa điểm cũng không tin: “Vậy thao tác hẹn hò anh còn làm rất thuần thục a.”

Giang Hằng Thù hơi hơi nhíu mày, cũng không biết hắn thật sự không hiểu ý tứ của Vương Đồng, hay là làm bộ không biết, hắn hỏi: “Hẹn hò cái gì?”

“Anh cùng Phó Chân rốt cuộc là cái quan hệ gì?”

“Bạn bè a.”

“Vậy anh cùng em thì sao?”

Giang Hằng Thù nghĩ nghĩ, đối Vương Đồng nói: “…… Bạn bè đi.”

Cái bạn bè này thật ra nói rất miễn cưỡng!

Vương Đồng thật sâu mà hít một hơi: “Vậy lão đại anh có thể nói cho em, vì cái gì đồng dạng đều là bạn bè, đãi ngộ lại khác biệt lớn như vậy? Anh có thể nói tõ ràng cho em được không?”

Giang Hằng Thù nghĩ nghĩ, đối Vương Đồng nói: “Vậy cậu có khả năng không xem như bạn bè đi.”

Vương Đồng: “……”

Nếu không phải chung quanh còn có những người khác, Vương Đồng đều muốn đem Giang Hằng Thù bóp chết.

……

Trong khoảng thời gian này Phó Chân cũng không có gì ý tứ ở nhà, phần 2 của《 Sa châu ký sự 》 cũng sắp kết thúc, nhóm nhân viên công tác nên về nhà đều về nhà, hắn chụp mấy cái phim ngắn cầm đi dưa cho thầy Quan nhận xét, sau đó liền không có việc gì để làm.

Hắn muốn tới chỗ Giang Hằng Thù làm công nhìn xem, mang theo một chút điểm tâm chính mình làm ở trong phòng bếp đi tìm Giang Hằng Thù, nhưng không khéo là Vương Đồng thế nhưng cũng ở đàng kia, cũng may Phó Chân lấy điểm tâm tương đối nhiều, cũng đủ hai người bọn họ ăn.

Phó Chân ngồi ở chỗ này trong chốc lát liền rời đi, cũng không phải sợ hãi quấy rầy Giang Hằng Thù công tác, chủ yếu là nơi này còn có người thứ ba, hắn cảm thấy nói chuyện không quá thuận tiện.

Phó Chân đi rồi, Vương Đồng hướng Giang Hằng Thù nói: “Anh nói hai người các anh không yêu nhau thì ai tin a?”

Giang Hằng Thù ngẩng đầu nhìn Vương Đồng liếc mắt một cái, không nói gì, không biết suy nghĩ cái gì.

Sau khi Phó Kiến Sâm cùng Phó Đình biết chuyện này, giống như một hơi ăn mười mấy quả chanh, đều là ở công ty làm việc, Phó Chân như thế nào không đưa đồ ăn cho bọn họ? Hai người bọn họ sôi nổi hướng Phó Chân đưa ra kháng nghị. Chuyện này là Phó Chân không đúng, lại về sau muốn đi đưa đồ ăn cho Giang Hằng Thù, phải chuẩn bị 3 phần, trước đưa đến chỗ Phó Kiến Sâm cùng Phó Đình.

Nhưng cho dù như vậy, Phó Kiến Sâm vẫn là không vừa lòng, tiểu tử Giang Hằng Thù dựa vào cái gì mà được hưởng đãi ngộ như vậy đâu?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN