Một Hồi Mộng - Chương 35: Vũ Sát Phong
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
94


Một Hồi Mộng


Chương 35: Vũ Sát Phong


Vũ Sát Phong.

Lúc này có một cậu thiếu niên da hơi ngâm, thân hình khôi ngôi đang từ từ tiếng vào con đường dẫn lên Vũ Sát Phong, cách cậu thiếu niên một khoảng có ba bốn cô gái có chút sắc, nhìn thần tình của bọn họ thì có vẻ như đang đợt cái gì đó, khi cậu thiếu niên bước đến gần liền mở miệng hỏi:

“Mấy vị cô nương cho ta hỏi, các ngươi có phải là người của Vũ Sát Phong không?”

“Không dấu gì ngươi chúng ta bây giờ thì không phải, nhưng một chút nữa thì đúng là người của Vũ Sát Phong rồi” Một cô gái dáng vóc nhỏ nhắn vừa cười vừa nói lên,

“À thì ra các ngươi cũng là những người muốn gia nhập Vũ Sát Phong sao?”.

“Cái gì? Ngươi cũng gia nhập Vũ Sát Phong, không lý nào lại có chuyện như thế được, ngươi cũng nghe được một giọng nói bảo ngươi đến đây sao?”.

Sở dĩ mấy cô nàng có thần tình ngạc nhiên cũng là vì trước đó đã nghe đến cố sợ về Vũ Sát Phong rồi, với lại mấy cô nàng cũng đoán được tên thiếu niên đó có lẽ cũng giống như bọn họ có lời chỉ dẫn nên cố tình hỏi:

“Không dấu gì các cô, thật sự là như vậy nếu không ta cũng không biết phải gia nhập như thế nào”.

Khi mà không khí trở nên quái dị thì lúc này một cô gái tầm hai tám, hai chín tuổi xuất hiện liền lên tiếng nói:

“Chào mừng các ngươi đến với Vũ Sát Phong! Đây là lệnh bài tùy thân, y phục của Vũ Sát Phong và một số thứ hỗ trợ khác, đừng để mất lệnh bài nhé không thì không thể vào tông được đâu”.

Cô gái nhanh chóng phân phát đồ vật cho bốn cô gái ở đây, khi tới lượt cậu thiếu niên thì Cô gái lạnh lùng nói:

“Chỗ này không phải là nơi ngươi có thể đến, mau chóng rời đây nếu không thì tự gánh lấy hậu quả”

“Vị Tỷ Tỷ xinh đẹp này, ngươi có nhầm lẫn gì không, tiểu đệ đến đây là có người truyền lời chỉ bảo, ta nghĩ mấy cô gái kia cũng là như thế mà đến đây” Cậu thiếu niên vừa mở miệng lấy lòng cô gái vừa giải thích.

“Ngươi nói gì cơ? Có người bảo ngươi đến đây” Cô gái ngạc nhiên nói,

“Đúng….!”

Cậu thiếu niên còn chưa kịp nói hết câu thì đã có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên:

“Mộng Trinh! Người nay là do ta bảo hắn đến, ngươi có ý kiến gì sau?”.

“Mạnh chưởng phong! Mộng Trinh không biết đây là ý của ngài, xin chưởng phong thứ tội!” cô gái được gọi là Mộng Trinh nhanh chóng nhận sai rồi cầu xin Mạnh Lệ Nương tha thứ.

“Được rồi, nhanh chóng đưa đồ vật cho hắn rồi sắp xếp chỗ nghĩ cho bọn họ đi, từ nay những người này là sẽ đệ tử của Vũ Sát Phong, những nội quy nghiệm ngặt đối với bọn nam nhân lúc trước thì bây giờ đều ngoại lệ với hắn, rõ chưa? ” Mạnh Lệ Nương ra lệnh rồi chỉ về cậu thiếu niên nói,

“Vậy những chỗ của bọn nữ nhanh chúng ta thì sao?”

“Nếu ngươi muốn cho hắn xem thì không cần ngăn cản hắn, nhưng chỗ của ta thì cấm tiệt đối, hiểu chưa?” Mạnh Lệ Nương không trả lời chỉ ra lệnh,

“Mộng Trinh tuân mệnh!” Lý Mộng Trinh nghe Mạnh Lệ Nương nói vậy thì hai má khẽ ửng hồng cuối đầu nói trong lòng suy nghĩ “Chưởng phong ngài cần gì phải nói rõ như thế chứ!”.

Sau khi nàng dặn dò xong thì lập tức rời đi trong miệng khẽ nói gì đó chỉ loáng thoáng nghe được “Hi vọng ngươi sẽ không làm ta thất vọng chàng trai trẻ à”, sở dĩ nàng đến đây chính là vì nàng hiểu rỗi Lý Mộng Trinh, cô gái này rất nghiêm khác luôn làm theo nguyên tắc, nàng sợ nếu như mình không đến sẽ sinh ra chuyện không hay, cũng may là nàng đến vừa kịp lúc chuyện còn chưa bắt đầu.

Ngay khi Mạnh Lệ Nương rời khỏi, Lý Mộng Trinh liền phân phát đồ vật cho cậu thiếu niên rồi nói:

“Các ngươi đi theo ta, ở đây toàn là chị em thôi nên không cần phải ngại gì cả”

Cậu thiếu niên vừa nghe nàng nói thế thì không khỏi dị ứng “Haiz! Có khi nào ở đây riết rồi bị lây thành bê đê không ta, kiếp trước thấy mấy thằng chơi chung với bọn con gái thì sau một thời gian chúng nó thành bóng cmn luôn, nguy hiểm thật!”. Các cô gái thì khẽ liếc nhìn hắn rồi cười cười, không cần nghĩ hắn cũng biết ý tứ trong nụ cười đó là gì nên tâm trạng của hắn có chút chùng xuống.

Lúc này một giọng nói quen thuộc lại vang lên trong thức hải của hắn:

“Thế nào? Có cảm thấy rất phấn kích không? Lạc vào chốn toàn là nữ tử sướng nhất ngươi rồi tha hồ mà hưởng phước nhé!”

“Biến cm ngươi đi! Đừng có làm phiền cuộc sống của ta, ta không có ý nghĩ dâm loạn như người đâu, tên khốn kiếp!”.

“Phải không? Ta nói rồi ngươi là ta và ta cũng chính là ngươi, ngươi nghĩ cái gì? Muốn làm cái gì? Ta đều biết hết, ngươi có dám nói với ta là ngươi không có ý nghĩ gì với cô nàng vừa nãy không?”

Thì ra kẻ quấy nhiễu hắn lại chính là tâm ma, mà nói đúng hơn chính là tiếng lòng của hắn, khi nãy Mạnh Lệ Nương đến vẻ đẹp của nàng làm hắn không khỏi si mê, nhìn trang phục cổ kính của nàng lại đúng với sỡ thích của hắn công thêm trước ngực lại loáng thoáng lộ ra một mảng trắng như tuyết làm cho bọn phận nào đó không khỏi thức giấc và bành trướng.

“Ta….”

Ngay khi hắn định phân bua với tên Hắc Tiểu Vũ thì lúc này bên ngoài thức hải có một đôi tay nhỏ nhắn đưa qua đưa lại trước mặt hắn kèm theo đó là một giọng nói khá là tức giận, giọng nói đó không ai khác chính là của Lý Mộng Nhi, đều này là cho hắn từ bên trong thức hải liền trở lại thân thể:

“Tên khốn! Làm gì mà ngươi đứng đó nhìn ta ngây ngốc như vậy, còn chảy nước miếng nữa chứ, ta cảnh cáo ngươi! Cho dù ngươi có chưởng phong chống lưng đi chăng nữa nếu mà có ý nghĩ xấu xa với ta thì coi chừng ta thiến ngươi đó, tiểu dâm tặc khốn kiếp!”

“WTF! Lão thiên à! Bộ kiếp trước ta làm gì có lỗi với ngươi à! sao lúc nào ta đi đâu cũng bị ngươi ta cho là dâm tặc, thiên lý ở đâu? Công bằng ở đâu hở trời?” Cậu thiên niên trong lòng mắng chửi lão thiên không thôi, đưa tay gãy gãy đầu thần tình xấu hổ nói với Lý Mộng Trinh:

“Để Mộng Trinh tỷ tỷ chê cười rồi! ta…ta vừa rồi ngủ gật à”

“Cái gì? Ngươi nói ngươi ngủ gật? Hai mắt mở to thế kia? Tướng đứng như thế kia mà còn có thể ngủ gật chảy luôn cả nước miếng, ngươi là quái vật đầu thai sao?”

Lý Mộng Trinh nghe hắn giải thích thì không khỏi ngạc nhiên trong lòng đầy nghi hoặc, chuyện là khi nàng dẫn cả nhóm đến khu vực sinh hoạt của đệ tử ngoại môn Vũ Sát Phong rồi phân từng động phủ cho bọn họ thì mới phát hiện là không còn chỗ trống lại vừa thiếu đúng một mình hắn.

Khi quay qua định nói với hắn làm thế nào để giải quyết thì mới phát hiện không thấy bóng dáng của cậu thiếu niên kia đâu, nàng liền nghi ngờ hắn định rình trộm bọn nữ nhân đi tắm hay là chôm chĩ nội y các thứ chăng vì những chuyện như thế này trước kia không bao giờ thiếu, chính vì thế mà Vũ Sát Phong mới phải đề ra những quy định nghiêm ngặt và không cho phép nam nhân tiến vào.

Nàng nhanh chóng trở lại con đường cũ tìm kiếm thì phát hiện ra hắn đang đứng ngây ngốc một chỗ hai mắt lại mở to, mới đầu nàng tưởng là hắn lạc đường nên mới thế, nhưng nhìn theo ánh mắt của hắn thì rõ ràng đang là nhìn về phía mình, khi đến gần thì nàng phát hiện ra một chuyện không kìm được mà tức giận đó chính là hắn nhìn nàng đến chảy cả nước miếng không những thế mà hắn còn khẽ liếm môi nữa.

“Đúng vậy! Không dấu gì sư tỷ đệ có tật hay ngủ gật khi quá mệt mỏi, có lẽ vừa trải qua một hồi khảo nghiệm đầy căn thẳng tinh thần nay được thả lõng nên dẫn đến việc xấu hỗ như vừa rồi, mong tỷ tỷ bỏ qua cho!”

“Được rồi! ta tạm tin ngươi lần này, nếu như sau này xảy ra chuyện gì thì coi như ngươi không có mắt đụng nhầm người rồi, ta không phải là thiện nam tính nữ gì đâu”

“Haha, đệ làm sao dám bất kính với sư tỷ ngươi được!” Đối với lời đe dọa của Lý Mộng Trinh, tên thiếu niên chỉ cười xề xòa ra vẻ đã tiếp thu nói,

“Không nói chuyện đó nữa! Bây giờ nói chuyện chính hiện tại chỗ ở của ngươi tạm thời chưa tìm được, ta sẽ sắp ngươi ở động phủ của một vị sư tỷ đang bế quan nhé!”

“À chuyện này thì thôi đi! Ở đây có chỗ nào yên tĩnh không? Đệ tự mình đào một cái động phủ cũng được”. Tên thiếu niên suy nghĩ một chút rồi nói,

“Cái này thì không được rồi, những chỗ có thể ở thì đã có người ở rồi, còn những chỗ khác chỉ có nữ nhân bọn ta mới vô được thôi, hay như vậy đi chỉ là một chỗ ở thôi ngươi cứ đến chỗ của ta, ta sẽ dời đến chỗ của Triệu sư tỷ, ngươi thấy thế nào?” Lý Mộng Trinh suy nghĩ một chút rồi nói, nàng cảm thấy chỉ có như vậy mới là tốt nhất.

“Như thế thì còn gì bằng! Đa tạ tỷ tỷ đã thành toàn!”. Cậu thiếu niên hăm hở nói,

“Được rồi, nhanh chóng theo sát ta lần này không được ngủ gật nữa đâu đó, thiệt là nam nhân gì mà yếu đuối thế không biết”.

Lý Mộng Trinh sau khi dặn dò cậu thiếu niên thì liền cất bước đi, lúc này trời cũng vừa sập tối, thời gian hôm nay có vẻ như trôi qua quá nhanh, một đường đi tới chỗ ở của Lý Mộng Trinh hai người không nói một lời, cứ một người đi trước một người đi sau, nếu không phải khoảng cách của bọn họ khá là gần nhau thì trong cứ như là hắn đang theo dõi nàng ta trong đêm tối, người khác nhìn vào chắc chắn sẽ nghi ngờ hắn là một tên hái hoa đạo tặc theo sau một cô gái trong đêm tối định dỡ trò đồi bại.

“Được rồi! Ngươi đứng ở đây chờ ta là được rồi, ta vào trong dọn dẹp một chút”. Khi đến nơi Lý Mộng Trinh liền bảo,

“ Tỷ có cần ta phụ gì thì nói một tiếng, dù gì ta cũng là một nam nhân à”.

Cậu thiếu niên nhanh chóng yêu cầu được phụ giúp nhưng lại nhận được một câu nói rất ư là vô cảm của Lý Mộng Trinh, một câu nói đầy sát thương chí mạng.

“Haha, ngươi cứ ở đó chơi đi! Không cần giúp gì đâu mắc công ngươi lại ngủ gật chảy nước miếng vô đồ của ta thì khổ”

Cậu thiếu niên đứng như trời trồng không nói một lời, còn Lý Mộng Trinh thì nhanh chóng đi vào trong một lúc sau nàng mới đi ra, sỡ dĩ nàng không cho hắn phụ giúp một phần vì bên trong cũng không có gì nàng không dọn được, một phần khác là vì một số thứ tư mật của nàng còn đang phơi bày bên trong nàng không muốn bị hắn nhìn thấy.

“Được rồi! Bây giờ nơi đây chính thức là của ngươi! Đây là lệnh bài mở đóng động phủ hôm nay trời tối rồi, ngươi nghĩ ngơi đi mai ta sẽ hướng dẫn cụ thể cho ngươi và những người kia nhớ đến đứng nơi tập hợp nhé không được ngủ gật trên đường đi đâu đó, ta đi đây!”.

Khi Lý Mộng Trinh chuẩn bị rời đi liền dặn dò hắn một số thứ còn không quên buông lời trêu chọc hắn làm cho hắn không khỏi cảm thấy phiền lòng.

“Cám ơn Lý sư tỷ! Ta gọi là Vũ Tiểu Vũ! Sau này mong tỷ chỉ giáo nhiều hơn”.

Thì ra cậu thiếu niên này chính là chàng trai Vũ TIểu Vũ của chúng ta, hằn nhìn theo bóng dáng đang di chuyển của Lý Mộng Trinh lớn tiếng nói, tiếng nói vang vọng cả một vùng trời…..

P.s Cám ơn mọi người luôn theo dõi truyện của ta, ta sẽ không cám ơn suông nên sẽ viết chương sau như là một lời cảm ơn, nó sẽ rất là đặc sắc nếu như thời gian cho phép thì tối ngày mai ta sẽ up chương đó cho mọi người thưởng thức. Một lần nữa xin cám ơn tất cả mọi người!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN