Một Hồi Mộng
Chương 44: Ma Thần Ước Nguyện Ngọc
Mạng Thiên Uy đang ngồi tĩnh tọa thì bỗng nhiên mở mắt ra thần tình khiếp sợ nhanh chóng phi thân rời đi, bởi vì hắn cảm nhận được một nguồn sức mạnh to lớn truyền đến từ Vũ Sát Phong Ma Khí ngập trời, cùng lúc đó chín vị trưởng lão và bốn vị chưởng phong cũng làm đều tương tự, phi thân bay về cùng một hướng chính vào lúc bọn họ gặp nhau tại khoảng không trên Vũ Sát Phong thì Ma Khí bổng nhiên biến mất không một chút tung tích, nó đến nhanh và đi cũng nhanh. Đồng thời những thế lực lân cận cũng cả kinh với nguồn sức mạnh, ai nấy đều uy động lực lượng đặc thù của mình để tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mười bốn người nhìn nhau sắc mặt người nào cũng u ám, bọn họ không thể tin được hạo kiếp lại phủ xuống sớm đến như vậy, bọn họ còn chưa kịp chuẩn bị gì.
“Mạnh Lệ Nương! Mấy ngày này, ở chỗ ngươi có người nào khả nghi lãng vãng không?” Mạnh Thiên Uy đưa mắt nhìn Mạnh Lệ Nương hỏi,
“Bẩm Tông Chủ! Không có! Với lại mới vừa qua đợt tuyển chọn đệ tử được mấy ngày không lý nào mấy đứa đó lại là kẻ khả nghi được, bọn chúng làm sao có thể qua mắt chúng ta được”.
“Ừh, ngươi nói cũng đúng! Chắc là bọn đệ tử ra ngoài làm việc vô tình đạt được pháp bảo hoặc một loại binh khí truyền thừa nào của Ma Tộc rồi”
Mạnh Thiên Uy nghe Mạnh Lệ Nương nói thì suy đoán, đúng là gừng càng già càng cay, càng là người có tuổi thì kinh nghiệm nhìn nhận sự việc càng thấu đáo, lão tuy là suy đoán nhưng lại đoán rất chính xác về vụ việc lần này.
“Tông chủ nói rất đúng, nếu nhưng có cường giả của Ma Tộc đến sẽ không bình yên mà rời đi như thế này đươc, với lại Ma Tộc đã diệt tộc từ lâu rồi” Trần Thoái Thương cũng nói lên tiếng góp ý.
Mạnh Lệ Nương suy nghĩ một hồi lên tiếng hỏi:
“Vậy giờ ta phải làm sao?”
“Trước mắt thì chúng ta cứ coi như không có chuyện gì xảy ra, mấy người các ngươi cứ âm thầm quan sát tất cả đệ tử trong tông, ngoại trừ những người chúng ta ra thì tất cả mọi người còn lại đều rất có thể là kẻ tình nghi! Với lại nhớ bảo bọn đệ tử cảnh giác một chút, sợ là sắp tới Thái Sơ Tông sẽ không bình yên đâu!” Mạnh Thiên Uy suy nghĩ một chút nói.
“Bẩm Tông Chủ! chuyện xảy ra ở trong phong của ta nên ta cũng rất có thể là người khả nghi, thỉnh tông chủ cho Ngũ Trưởng lão dám sát thì tốt hơn với lại Ngũ Trưởng Lão cũng là nữ nhân rất thích hợp cho việc quan sát ở phong của ta”
Sở dĩ Mạnh Lệ Nương nói như vậy là vì nàng muốn tránh hiềm nghi, chuyện trong phong đang rối tung rối mù lên nàng không muốn chuyện này bị kẻ nào đó lợi dụng làm ra chuyện gì đó trở tay không kịp.
“Ừ! Ngươi nói cũng phải, thế thì Tô Thanh Mai chuyện ở Vũ Sát Phong giao cho ngươi nhé, ngoài ra các ngươi cũng phải dám sát chéo lẫn nhau nhưng ta không hi vọng có chuyện gì đó gây mất đoàn kết xảy ra, phải có chứng cứ xác thực cho việc này hiểu chưa?”
“Bẩm Tông Chủ! Bọn ta đã hiểu!”.
“Được! Thế thì giải tán thôi! Có chuyện gì ngày mai sẽ bàn kỹ hơn”.
Ngay lúc tất cả mọi người ở đây rời đi cũng là lúc Vũ Tiểu Vũ cùng Thủy Tiên Hoàng Hậu mệt mỏi ngủ thiếp đi….
Khi mặt trời vừa lú ra khỏi chân trời thì Vũ Tiểu Vũ cũng trở mình thức giấc, đưa mắt nhìn vị giai nhân nằm bên cạnh hắn cảm thấy mọi chuyện lúc này sao qua mông lung “Ta rốt cục là Vũ Tiểu Vũ của thế giới kia hay là vị Hoàng Đế của Ma Tộc chuyển sinh, nếu nói Vũ Tứ là kẻ chuyển sinh thì lại không đúng vì linh hồn của hắn đã bị ta nuốt không còn một mống chẳng thể siêu sinh, chẳng lẽ ta và thế giới này có quan hệ đặc thù nào đó sao”.
Hắn vẫn mãi miên mang vời dòng suy nghĩ của bản thân, không hề hay biết Thủy Tiên Hoàng Hậu đã thức giấc, hai mắt chăm chú nhìn hắn với ánh mắt đầy yêu thương. Khi hai người hòa hợp thì tất cả mọi cấm chú nguyền thuật đều tan vỡ, nàng cuối cùng cũng lấy lại được kí ức của mình cũng hiểu ra vì sau nàng lại có giấc mộng như vậy. Đưa tay vuốt ve khuôn mặt của hắn, Thủy Tiên không kìm được cảm xúc của mình mà dâng cho hắn một nụ hôn nồng cháy hắn vô thức cuồng nhiệt đáp trả.
Khi hai người tách ra, Vũ Tiểu Vũ nhìn nàng hỏi:
“Thủy Tiên Hoàng Hậu ngươi có thể cho ta biết rốt cục thì thân phận hiên tại của ngươi là gì không?”
Thủy Tiên lúc này ngẩn ngơ trước cách xưng hô của hắn rồi lại nhanh chóng hiểu ra chuyện gì nói:
“ Ngài đừng gọi thần thiếp như thế cứ giống như người kia gọi thần thiếp là Thủy Tiên được rồi, hiện tại thần tiếp chính là tam đại đệ tử của Vũ Sát Phong”
“Tam đại đệ tử! Ngươi…ngươi bao nhiêu tuổi rồi” Vũ Tiểu Vũ lắp bắp hỏi khi nghe nàng nói mình là nhị đại đệ tử.
“Haha, sao thế? Ngài như thế là không được nhé! Ngài sao có thể hỏi tuổi của nữ nhân một cách trắng trợn như thế! Ngài sợ thần thiếp là một bà lão với hình hài thiếu nữ à, thần thiếp chỉ mới mười chín tuổi thôi, sở dĩ được tính là tam đại đệ tử vì tu vi của thần thiếp thăng tiến khá nhanh ở đây tính bối phận đều dựa vào tu vi, tính ra thì thần thiếp chính là đại sư tỷ của ngài nhé, thế mà ngài lại dám bất kính với thần thiếp như vậy”. Thủy Tiên kiều mị cười ha ha khiến cho hai con thỏ chạy loạn xạ làm cho Vũ Tiểu Vũ thú tính nổi lên muốn đè nàng xuống mà hành sự.
“Việc này còn không phải chính vì ngươi tự mình tìm đến, muốn cùng ta chơi đùa với sao?” Vũ Tiểu Vũ nói với giọng điệu cợt nhã.
“Ngươi ta…ngươi ta…” Thần thái của Thủy Tiên lúc này giống như một thiếu nữ bị hắn khinh bạc không biết phải làm sao.
“Được rồi! Ngươi có thể nói cho ta biết vì sao ngươi lại chắc chắn ta là người ngươi muốn tìm không”. Đây là chuyện hắn rất tò mò nên muồn từ nàng tìm ra đáp án.
“Chuyện này thì phải nói đến một tháng trước, thần thiếp có một giác mơ không thể nào lý giải được cứ liên tục xuất hiện, đôi khi còn nghe được một giọng nói “Hắn sắp đến rồi…Hắn sắp đến rồi” vang vọng trong đầu”
Thủy Tiên từ tốn kẻ lại mọi chuyện trong giấc mơ của nàng.
……………
“Thủy Tiên Hoàng Hậu ngươi còn không chịu đầu hàng sao?” Đứng trước nàng lúc này chính là một gã trung niên khuôn mặt tuấn tú tràn đầy ma khí có bảy phần giống với Vũ Tiểu Vũ.
“Đầu hàng sao? Các ngươi đang nằm mơ à? Các ngươi nghĩ ta sẽ bỏ qua cho các ngươi, sau những gì đã làm với phu quân của ta sao?” Thủy Tiên nói với khuôn mặt đầy oán hận tràn ngập nước mắt.
“Ừh, Thủy Tiên! Nàng cần gì phải thương tiếc cho một kẻ hôn quân háo sắc như hoàng huynh của ta, hắn lên ngôi đế vương được mấy trăm vạn năm rồi nhưng nàng nhìn xem Ma tộc của chúng ta như thế nào rồi, lãnh thổ không có tăng thêm một tất đất nào mà thậm chí còn mất một phần đất vào tay nhân loại yếu đuối”.
“Vương Nhạc! Tuy Hoàng Huynh của ngươi có chút háo sắc nhưng đối với ta lúc nào cũng tốt, sỡ dĩ Ma tộc không phát triển còn không phải vì ngươi sao? Tâm tư ngươi như thế nào ta còn không rõ à! Ngươi ham muốn ta nhưng trời không chiều lòng ngươi vì ta thương Vương Vũ lại gã cho hắn, thế là nên ngươi xin ra oán hận một lòng muốn lật đỗ hắn nên lập bè kéo cánh khắp nơi…ngươi..!”
“Đủ rồi Thủy Tiên! Nàng đã hiểu tâm ý của ta thì nên nhanh chóng buôn bỏ kháng cự ta sẽ không làm tổn thương nàng cùng với gia đình của nàng đâu” Vương Nhạc hình như đã không còn kiên nhẫn lên tiếng cắt đứt lời nói của Thủy Tiên.
“Ngươi nghĩ Vương Vũ chết rồi thì ta còn có thể sống được sao, đáng lẽ ta định đi cùng chàng rồi như vì chàng bảo ta phải rán sống, phải bảo vệ cơ nghiệp của chàng nên ta mới sống tới ngày hôm nay, ta sẽ không đầu hàng nếu đến bước đường cùng thì ta sẽ cùng các ngươi đồng vu qui tận”
Vương Nhạc nghe Thủy Tiên nói như thế thì không cho là như vậy:
“Nực cười nàng lấy cái gì để cùng bọn ta đồng vu quy tận còn gia đình của nàng thì sao? Nàng nỡ nhìn bọn họ chết cùng sao?”.
“Bọn họ sao? Từ lâu ta đã không còn bất kì người thân nào rồi, trên cõi đời này ta chỉ có mình Chàng là ngươi thân thôi…Ngươi nhìn cái này đi!”
Vừa nói nàng vừa lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một viên ngọc màu đen, khi Vương Nhạc thấy viên ngọc màu đen đó không khỏi sững sờ thốt lên:
“Ma Thần Ước Nguyện Ngọc, làm sao có thể như vậy? Ngươi làm sao có thể có nó được? Không thể nào?”
“Có phải bất ngờ lắm không, bây giờ ngươi đã biết vì sao ta lại yêu chàng đến thế rồi không, đến viên thần ngọc như vậy mà chàng có thể không một chút luyến tiếc tặng cho ta thì ngươi nghĩ xem ta quan trọng đối với chàng biết nhường nào”.
“Người đâu? Mau ngăn nàng ta lại! Mau lên!”.
Thủy Tiên giơ cao viên ngọc màu đen lên trời niệm chú:
“Hỡi Ma Thần vĩ đại! Vị lãnh tụ tối cao của Ma Tộc, xin người hãy mở ra cổng luân hồi cho tất cả trở về lại nơi bắt đầu, cát bụi trở về với cát bụi”.
Trong lúc nàng niệm chú thì tất cả công kích liên tục ập đến nhưng nó đã không thể làm tổn thương nàng nữa rồi vì lúc này nàng đã được một lớp khiên màu đen bao bọc. Khi chú ngữ hoàn thành thì cả lãnh thổ của Ma Tộc không ngờ biết mất không còn lại bất kỳ thức gì dù là một hạt cát. Viên ngọc màu đen chui thẳng vào trong thức hải của Thủy Tiên biết mất cùng nàng trong cánh cổng luân hồi.
……..
“Chuyện là như vậy đó! Sau đó thì cứ cách một khoảng thời gian thì lại có một giọng nó bảo “Hắn sắp đến rồi!…Hắn đến rồi! Và ngày hôm qua thần thiếp đến tìm ngài cũng là vì có lực lượng dẫn dắt. Khi gặp ngài ta đã đứng hình một lúc lâu, trong lòng muốn giao huấn ngài một chút để trút hết nỗi uất ức nhưng không ngờ tu vi của ngài cũng sắp xỉ ta nên ăn quả đắng”. Thủy tiên nói đến đây thì có chút buồn bực.
“Nếu ta đoán không sai thì chính là do viên ngọc dẫn dắt ngươi đến đây rồi, chắc nó có liên hệ đặc biệt nào đó với ta cũng nên vì bây giờ nó đã chui vào trong thức hải của ta rồi” Vũ Tiểu Vũ nghe Thủy Tiên nói liền suy đoán.
“Thần thiếp giờ không muốn nghĩ gì cả, có thể gặp lại ngài thì thần thiếp đã quá mãn nguyệt rồi!”.
“Kể cả khi ta có rất nhiều nữ nhân khác sao?” Vũ Tiểu Vũ nhìn nàng nghi hoặc hỏi,
“Đúng vậy! Ngài đào hoa, háo sắc như vậy mới chính là người thần thiếp yêu thích, chỉ cần ngài vẫn yêu thương thần thiếp thì việc chia sẽ với người khác có là gì đâu” Thủy Tiên cười khúc khích tựa đầu vào lòng hắn ngón tay vuốt ve lồng ngực hắn nói.
“Vậy bây giờ ngươi tính làm sao? Ở chỗ này với ta hay là vẫn làm đại sư tỷ của Vũ Sát Phong”
“Thần Thiếp cũng rất muốn sống cùng ngài nhưng ta nghĩ vẫn là để ngài sống một mình thì tốt hơn, nếu thần thiếp nhớ ngài hay muốn ngài thần thiếp sẽ đến tìm ngài”
“Ta nghĩ như vậy cũng tốt trách cho việc thân phận bị bại lộ ngươi là người của Ma Tộc ta cùng như thế rất có thể sẽ bị đuổi giết, ngươi nên cẩn thận nhiều hơn bởi vì cấm chú đã phá bỏ Ma Khí có thể sẽ thoát ra ngoài, hiểu chưa?” Vũ Tiểu Vũ ngẫm nghĩ rồi hết lời căn dặn khiến cho Thủy Tiên cười ngây ngất vì hạnh phúc quá đổi.
“Thần thiếp mọi chuyện đều nghe theo ngài!”
Thủy Tiên vừa nói xong thì lại leo lên người hắn trao cho hắn ánh mắt kiều mị khiêu khích, dục vọng nguyên thủy của hắn liền trổi dậy một lúc sau thì xuân sắc ngập tràn của tòa động phủ….
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!