Một Lần Bỏ Lỡ Là Bỏ Qua Nhau Cả Đời
Chương 20: Cứ chờ đi
Sáng sớm hôm sau, Băng Tâm nhắn tin cho số máy lạ kia[Chào bạn, tui không phải Quỳnh Dao… nhưng nếu bạn có thắc mắc gì về bài học ở trường thì bạn cứ nhắn tin hỏi tui nhất định sẽ trả lời nhưng bạn phải hứa không nói chuyện này cho Đông Quân biết được không?].
[Oh tất nhiên là được rồi mà bạn tên gì vậy? ].
Tính do thám để điều tra chị à????nằm mơ đi cũng không thấy điều đó xảy ra đâu nhé!!
Băng Tâm không nói tên của ai hết mà nhắn lại [Lần sau cứ gọi tôi là Ngốc Nghếch đi].
[Uh tui biết rồi, cảm ơn nha].
Sau khi gửi tin nhắn đi Băng Tâm tự hỏi mình “ Mình có nên làm vậy không? Nhưng dù cho đó có phải Khánh Đăng hay không cũng không quan trọng chỉ cần là việc học thì dù có thế nào mình cũng phải giúp…mình nghĩ như vậy là đúng, còn nếu người ta lừa mình thì… chịu thôi”.
Trên đường đi học, Băng Tâm nói với Lạc Sa: “ Ngày hôm qua, có một số máy lạ nhắn tin cho tao nó tự xưng là Khánh Đăng, nó hỏi tao có phải Quỳnh Dao không nhưng mâu thuẫn lắm lúc đầu nó kêu tao là chị xưng em mới ghê chứ”.
Lạc Sa cũng nóng lòng hỏi lại: “Rồi mày trả lời sao??”.
“ Tao muốn biết cái người dùng số máy lạ đó nói gì nên mới tự nhận mình là Quỳnh Dao luôn, sau đó nó hỏi tao bài tập ở trường… mà thấy vụ này không đơn giản xíu nào hết à”.
“ Có gì mà không đơn giản bạn bè trong lớp hỏi bài nhau là chuyện bình thường mà”.
Cô nàng Lạc Sa này dễ tin người vậy đó!!!
Băng Tâm lắc đầu như trống bỏi:“ Số điện thoại của tao chỉ có mày, Quỳnh Dao và Đông Quân biết thôi thì làm sao mà Khánh Đăng biết được chứ…cho nên tao thấy vụ này chắc chắn có liên quan tới Đông Quân”.
Lúc đến trường Băng Tâm nói chuyện tin nhắn từ số máy lạ cho Quỳnh Dao nghe. Quỳnh Dao liền nói: “Thấy chưa đã nói tao là đối tượng đầu tiên trong danh sách hoài nghi của nó mà”.
Diệp Băng Tâm lắc đầu suy tư: “Tao thấy chuyện này còn nhiều ẩn khúc lắm cũng có thể là Khánh Đăng thật nhưng cũng có thể là Mạc Đông Quân dở trò.”
Quỳnh Dao liền nói: “Đúng rồi chứ tao với Khánh Đăng đâu có thân thiết đến nỗi nhắn tin hỏi bài, bạn bè của nó có thiếu gì đúng không?”.
Lạc Sa đưa ra ý kiến: “Muốn biết thì cứ hỏi Khánh Đăng là được rồi”.
Băng Tâm và Quỳnh Dao đồng thanh: “Mày điên vừa thôi Khánh Đăng và Đông Quân là bạn thân mà, không lẽ nó đi bán đứng bạn mình”.
Cả ba đứa đang đứng nói chuyện với nhau thì Băng Tâm nhìn thấy Đông Quân từ xa đi tới nên ra hiệu dừng lại.
Đông Quân đi tới mỉm cười như bình thường và đề nghị: “Đứng đây chi cho mỏi chân qua bên kia ngồi đi.”
Cả bốn đứa kéo nhau qua chỗ bồn cây, Đông Quân ngồi một mình đối diện với Băng Tâm, Quỳnh Dao và Lạc Sa.
Đông Quân cứ mỉm cười hình như là nó có chuyện gì vui lắm thì phải, sau một lúc nói chuyện tào lao Đông Quân nghiêm túc nhìn cả ba và nói với giọng điệu đầy đe dọa và khiêu khích:“Cái tên Ngốc Nghếch cũng dễ thương đó hihihi…rồi tôi sẽ tìm ra cái người có nhiều biệt danh đó cho mà xem…CỨ CHỜ ĐI…”.
Băng Tâm nhìn Đông Quân và thầm nghĩ ” Vậy là mình đoán đúng rồi Mạc Đông Quân có dính líu đến số máy lạ tối hôm qua, Ngốc Nghếch là biệt danh mình nói với Khánh Đăng mà sao Đông Quân lại biết đúng là “giấu đầu lòi đuôi” mà, câu hăm dọa này đã đủ để chứng minh tất cả rồi…chưa thấy ai ngốc như nó hết mà cũng thú vị thật lâu lâu mới có một đối thủ đấu trí cùng mình hihihi…”.
Giờ ra chơi, Bộ Tứ lại họp nhóm với nhau, Quỳnh Dao nói với Diệp Băng Tâm:” Giờ sao đây???”.
Băng Tâm lắc đầu nhún vai: “Chưa biết nữa”.
Thụy Du liền nói: “Có thể là hai thằng đó thông đồng với nhau tại tụi nó là bạn thân mà”.
Lạc Sa đề nghị: “Xin số điện thoại của Khánh Đăng là biết liền chứ gì.”
Quỳnh Dao liền phản đối ý kiến của Lạc Sa:” Nếu đã thông đồng với nhau thì làm sao nó chịu cho mày chứ…bỏ ngay ý định đó giùm cái đi”.
Băng Tâm liền nói: ” Hỏi một cái là lộ rồi còn gì, thôi cứ án binh bất động đi để xem nó làm được gì?”.
Thụy Du đụng vào khủy tay của Băng Tâm rồi nói: “Lúc mày nói chuyện với Đông Quân cứ bình thường đi đừng có bối rối sợ hãi nó sẽ nghi ngờ đó”.
Băng Tâm gật đầu: “Biết rồi tao có bối rối đâu”.
Thụy Du liền nói:“Không dám nhìn thẳng vào mắt người khác là có vẻ bối rối rồi đó, mày phải bình tĩnh thì nó mới không nghi ngờ mày”.
Diệp Băng Tâm nghĩ ” Bây giờ mình nên làm gì tiếp đây cứ im lặng mãi cũng không phải là cách, mà nó tìm ra đáp án thì trò chơi kết thúc như vậy sẽ chán lắm…cũng gần sắp đến thi giữa kỳ rồi hay tạm đình chiến tập trung ôn thi trước rồi tính vậy…”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!