Một Lần Bỏ Lỡ Là Bỏ Qua Nhau Cả Đời - Chương 3: Lại đụng độ ôn thần!!!!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
160


Một Lần Bỏ Lỡ Là Bỏ Qua Nhau Cả Đời


Chương 3: Lại đụng độ ôn thần!!!!


Lại thêm một ngày tới trường, trước lúc bước chân vào lớp Băng Tâm bị ai đó đụng mạnh vào vai một cái khiến cô vừa giật mình vừa chớ vớ xém đâm đầu vào lưng của Lạc Sa.

Băng Tâm quay người lại thì chợt thấy thằng con trai mấy hôm trước tông vào xe mình đi lướt qua cô vào lớp.

Lại đụng độ ôn thần!!!… thật bất ngờ!!!

Hình như mỗi lần chạm mặt tên này thì chẳng có gì tốt đẹp cả,đi xe đạp tông nhau còn có thể chấp nhận, đằng này đi xe căng hải mà còn tông người ta được thì đúng là hạn hán lời để nói luôn rồi.

Chắc kiếp trước gây thù chuốc oán với con hàng này hay sao đó nên cứ gặp là có chuyện chẳng lành.

Băng Tâm đưa mắt nhìn thằng điên kia bằng vẻ mặt ngạc nhiên vô độ, nhỏ đụng tay Lạc Sa và nói:“Ê cái thằng ôn thần hôm bữa tông vào xe tao kìa…”.

Lạc Sa nhìn người mà Băng Tâm chỉ rồi mỉm cười nói: “Ủa hóa ra nó là người tông xe mày ngày hôm qua á?”.

Băng Tâm liền gật đầu:“Uh bộ không thấy sao mà còn hỏi?”.

Lạc Sa liền lên tiếng giải thích:“Hôm qua tao chạy trước nên không có thấy mặt nó…cái thằng thiệt tình à”.

Băng Tâm nhìn Lạc Sa bằng ánh mắt dò xét rồi hỏi:” Ê xem cái cách nói chuyện của mày thì hình như mày có quen biết nó hả?”.

Lạc Sa liền gật đầu:“Uh hồi trước có học thêm toán chung với nó một thời gian, tên của nó là Mạc Đông Quân, nó học giỏi lắm á nha…”.

Băng Tâm nhếch môi cười khinh một cái rồi nói: “Kệ nó chứ có học giỏi đến đâu mà quy cách ứng xử không có thì cũng chỉ là thứ vứt đi mà thôi…”.

Lạc Sa nghe Băng Tâm nói vậy liền lên tiếng khuyên nhủ bạn mình: “Con nhỏ này thôi bỏ qua đi dù gì thì từ bây giờ cũng là bạn cùng lớp mà với lại mày cũng đâu có bị gì”.

Băng Tâm nhìn Đông Quân đang ngồi ở dãy bên cạnh rồi nói với Lạc Sa: “Càng nhìn mặt càng thấy khó ưa…học chung lớp thì đã sao chứ tao vẫn cứ ghét đấy”.

Lạc Sa nhún vai lắc đầu cười khổ:“Bó tay với mày luôn, cấp 3 rồi mà cứ như con nít á vẫn cứ thích giận hờn…”.

Băng Tâm bĩu môi: “Ai rãnh rỗi đâu mà giận người dưng đúng nhất là ghét đó… hơn nữa tao vẫn còn là con nít mà hihihi…”.

Biết kẻ thù học chung lớp, cái cảm giác có thù mà không báo được đúng là khó tả!!!

Đông Quân chắc chẳng bao giờ biết được… mình bị ghét chỉ vì không có nói một câu xin lỗi đâu ha…nếu biết vì chuyện đó mà bị Băng Tâm hành cả năm chắc con hàng này sẽ đập đầu vô tường chết quách đi cho rồi.

Vừa vào chỗ ngồi Quỳnh Dao liền quay qua nói với Diệp Băng Tâm: “Ê ống quần tao dính nhớt không à, giờ làm sao đây huhuhu…”.

Băng Tâm ngẩn người ra rồi hỏi: “Nhớt ở đâu mà dính chứ?”.

Quỳnh Dao ngồi ngẫm nghĩ một chút rồi đôi mắt sáng rỡ lên nói với Băng Tâm:“Tao nhớ rồi hồi nãy lúc gửi xe, cái thằng quỷ để xe kế xe tao nó có dựng cái xe của nó vô chân tao chắc nhớt từ sên xe của nó á…cái thẳng quỷ chết tiệt…”.

Băng Tâm nhìn cái ống quần dính đầy nhớt màu đen của Quỳnh Dao suy nghĩ cách giải quyết, vài giây sau nhỏ kêu lên: “Thôi mình lấy khăn giấy lau đỡ đi…để tao lau phụ mày cho…”.

Băng Tâm lấy khăn giấy ra lau phụ Quỳnh Dao…mặc dù biết là khăn giấy không thể chùi sạch nhớt dính vào ống quần được nhưng hai đứa vẫn cố gắng thà làm gì đó vẫn hơn là ngồi yên chịu trói.

Dù kết quả không như mong đợi nhưng chí ích cũng làm cho vết nhớt trên ống quần của Quỳnh Dao mờ đi dôi chút.

Quỳnh Dao nhăn nhó nói bằng giọng điệu hăm dọa: “ Về nhà mà giặt không ra là tao giết chết nó quá…cái thằng quỷ khó ưa…”.

Băng Tâm thở dài:“Mày có biết nó là ai không mà đòi giết nó?”.

Quỳnh Dao lắc đầu: “Không, chiều nay đi về tao phải canh để nhìn mặt nó cho kỹ mới được”.

“Uh nhưng mà tao nghĩ chắc là giặt ra mà, mày ngâm xà bông khoảng 1 tiếng rồi giặt thử coi sao”.

Quỳnh Dao gào lên: “Tao GHÉTTTT thằng quỷ đó ghê luôn!!!”.

Ngày hôm đó, có tiết của giáo viên chủ nhiệm việc đầu tiên cô làm là cho cả lớp bầu lớp trưởng có năm bạn nữ ứng cử nhìn ai cũng dễ thương hết.

Quỳnh Dao hỏi Băng Tâm:“Ê mày ủng hộ ai vậy?”.

Băng Tâm đắn đo một lúc rồi trả lời Quỳnh Dao:“Uyển Uyển, tại vì điểm thi của bạn đó cao nhất lớp với lại nhìn mặt nghiêm túc làm lớp trưởng thì mới quản lý lớp được chứ”.

Quỳnh Dao liền vỗ vào vai Băng Tâm một cái rồi cười bảo: “Uhm tao cũng nghĩ là sẽ chọn Uyển Uyển vì nhìn mặt đáng tin cậy thôi hahaha…”.

Băng Tâm cũng vỗ vào vai của Quỳnh Doa một cái rồi cười hì hì bảo: “Công nhận tao với mày hợp ý nhau ghê luôn hahaha”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN