Một Lần Bỏ Lỡ Là Bỏ Qua Nhau Cả Đời
Chương 37: Nó uống fristi hơi bị nhiều đó mà
Tự nhiên hôm nay nổi hứng lên nên Băng Tâm, Thiện Ngôn và Tuấn Phong ngồi bàn về ước mơ trong tương lai.
Băng Tâm hỏi Thiện Ngôn:” Bạn ước mơ gì sau này làm nghề gì vậy hả??”.
“ Nghề gì không cần làm mà vẫn có tiền xài á”.
Băng Tâm quay sang lườm Thiện Ngôn một cái:” Trên đời này có cái nghề đó à?!”.
Thiện Ngôn nhún vai:” Thì đã bảo là ước mơ mà…thế bạn ước gì?”.
Băng Tâm nhìn xa xăm rồi đáp:” Tôi ước mơ tôi sẽ có một trang trại bò sữa với cả một cánh đồng cỏ xanh trãi dài tới tận chân trời luôn”.
Tuấn Phong lắc đầu:” Chậc chậc…học cho giỏi vô rồi đòi đi nuôi bò…sao bây giờ không thực hiện ước mơ luôn đi học chi vậy?”.
Băng Tâm liếc xéo Tuấn Phong một cái:” Kệ tôi liên quan gì đến bạn?”.
Con hàng kia mỉm cười rồi nói:” Ê đồng cỏ xanh trãi dài tới tận chân trời luôn rồi một mình bạn làm xao xuể có cần thuê người làm phụ không, tôi xung phong nè mỗi tháng trả 10.000 USD là được rồi hehehe”.
10.000 USD chứ không phải 10.000 VNĐ ok??
Băng Tâm gào lên:” Tôi lạy bạn tôi nuôi bò chứ không có in tiền…thế bạn ước mơ cái gì nào chia sẽ đê”.
“ Xâm lược nước khác mở rộng bờ cõi”.
Băng Tâm, Thiện Ngôn:”…”.
Thôi bỏ đi…dạo này chắc… nó uống fristi hơi bị nhiều đó mà!!
Lúc đi lên lớp, Quỳnh Dao hỏi Băng Tâm:“ Ê bài kiểm tra địa hôm qua cô phát mày được mấy điểm?”.
Băng Tâm liền nhìn Quỳnh Dao bằng ánh mắt nghi ngờ rồi hỏi: “ Hỏi chi???? cả nhóm thống nhất bỏ cái luật bá đạo bao kem sau bài kiểm tra rồi nha”.
Quỳnh Dao gật đầu:“ Tao biết rồi tại tao được có 5 điểm à mày được nhiêu?”.
Băng Tâm trả lời: “ 9 điểm…mày được 5 còn Thụy Du thì sao?”.
Quỳnh Dao có chút buồn: “ Thụy Du được 8 điểm á”.
Băng Tâm có vẻ ngạc nhiên rồi hỏi Quỳnh Dao: “ Ủa sao mày không hỏi bài Thụy Du mà để có 5 điểm vậy?”.
Quỳnh Dao thở dài: “ Ai nói mày không hỏi chứ…tao chỉ nó làm nguyên câu hai vẽ biểu đồ 5 điểm á nó không biết vẽ biểu đồ là làm gì luôn á nên tao cho nó chép nguyên câu hai vậy mà tao hỏi nó câu lý thuyết nó kêu là nó không có học bài”.
Băng Tâm kinh ngạc kêu lên: “ Cái gì không học bài mà được 8 điểm á?!”.
Quỳnh Dao nhún vai:“ Thì bởi vậy mới nói”.
Băng Tâm lắc đầu: “ Thua rồi đúng là mình nghi đâu có đó mà”.
Quỳnh Dao nhíu mày khó hiểu Băng Tâm rồi hỏi: “ Mày nói vậy là sao?”.
Băng Tâm lắc đầu: “ Không có gì hết.. mà một lần thôi là quá đủ rồi biết nó như vậy thì lần sau đừng chỉ bài nó nữa”.
Quỳnh Dao đắn đó: “Tao cũng không biết nữa chỉ thấy hơi buồn xíu khi điểm thấp thôi à…không biết là Thụy Du cố tình hay là vô ý nữa???”.
Băng Tâm nhún vai: “ Tùy mày thôi sống ở đời mà hiền quá là sẽ bị người ta ăn hiếp đó với lại chơi theo cái kiểu qua cầu rút ván là không được rồi…người khác thì không nói nhưng mà bạn bè đối xử với nhau như vậy là thua rồi”.
Dưới sự tranh thủ mọi cơ hội để giành lấy tình cảm của Quỳnh Dao, Băng Tâm thấy thất vọng về Đông Quân lần thứ hai, tại sao biết Thiện Ngôn đang cố theo đuổi Quỳnh Dao rồi mà vẫn chen ngang vào, ừ tình yêu không có lỗi, không phân biệt trước sau nhưng đã là anh em tốt của nhau thì không nên tranh giành một người con gái như vậy, đáng lẽ ra Đông Quân không nên tỏ tình với Quỳnh Dao.
Tin đồn Đông Quân thích Quỳnh Dao cũng nhanh chóng lan rộng trong nhóm và một số bạn trong lớp có người ủng hộ Đông Quân cũng có người ủng hộ Thiện Ngôn, nên tự nhiên hình thành một làn sóng dư luận đối đầu với nhau luôn.
Băng Tâm nhìn cũng hiểu cuộc chiến này không đánh thì cũng biết trước kết quả rồi, Đông Quân ăn đứt Thiện Ngôn về mọi mặt chỉ mong tấm chân tình của Thiện Ngôn có thể lay động trái tim Quỳnh Dao thôi.
Đến sinh nhật của Đông Quân, Băng Tâm chỉ tặng quà và tìm mọi cách từ chối không đi chơi chung, Băng Tâm muốn có một khoảng cách nhất định với Đông Quân bởi vì Đông Quân đã làm Lạc Sa buồn suốt một thời gian dài, giờ sắp tới Thiện Ngôn, có thể nói Đông Quân và Thiện Ngôn thân thiết với nhau như tri âm tri kỷ có chuyện gì không cần nói ra cũng hiểu ý của nhau thế mà Đông Quân còn quay lưng lại với Thiện Ngôn thì đối với người khác sẽ thế nào.
Băng Tâm rất quý trọng bạn bè và cái cảm giác từ bỏ một người bạn của mình nó đau lắm nên Băng Tâm không muốn thân thiết với Đông Quân nữa, cũng không muốn hiểu về con người của Đông Quân nữa vì Băng Tâm thấy sợ…
Không biết được lúc nào thì Đông Quân lại làm bạn bè của mình tổn thương nữa… nên tốt nhất là tránh xa Mạc Đông Quân càng xa càng tốt.
Lần đầu tiên từ lúc gặp mặt tới giờ Băng Tâm chưa từng thấy ghét Đông Quân đến như hiện tại.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!