Một Lần Bỏ Lỡ Là Bỏ Qua Nhau Cả Đời - Chương 7: Cái luật bá đạo nhất thế giới
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
160


Một Lần Bỏ Lỡ Là Bỏ Qua Nhau Cả Đời


Chương 7: Cái luật bá đạo nhất thế giới


Thiện Ngôn gật đầu cái rụp:” Rồi chấp nhận cá cược luôn nhưng chỉ tính những người có mặt ở đây thôi nha”.

Nếu sau này Thiện Ngôn suy nghĩ lại biết mình chơi ngu như thế chắc tức lắm…đã bỏ giấy trắng rồi mà còn chấp nhận cá cược để mời mọi người ăn kem…

Đầu óc của con hàng này…haizzz!!!!

Băng Tâm:” Ok thôi”.

Quỳnh Dao liền vui vẻ reo lên:” Yeah sắp được đi ăn miễn phí rồi hahaha, tụi bây cứ cá cược đi miễn sao tao được ăn kem là được hahaha”.

Bài kiểm tra lý phát ra đứa nào cũng 1,2,3 bước đều…Băng Tâm hên nên được 4 điểm cao nhất cái nhóm, còn thảm nhất chính là Thiện Ngôn được hai số 00 to tròn trên bài kiểm tra đã vậy còn phải khao cả đám đi ăn kem nữa…

Đúng là số nhọ mà ahuhu!!!

Sau khi chơi ngu Thiện Ngôn nghĩ ra cách gỡ gạc nên liền nói với mọi người:” Ê chơi vậy lỗ quá, lỡ như lần nào tôi cũng điểm thấp rồi phải bao mấy người ăn kem à???…như vậy không công bằng chút nào hết á”.

Quỳnh Dao nghĩ nghĩ rồi nói:” Thế thì một bài kiểm tra thấp điểm nhất rồi đến một bài cao nhất thay phiên nhau cho đỡ cạn máu hahaha…tụi mày thấy sao?”.

Băng Tâm hăng hái giơ tay lên:” Tán thành quyết định vậy nha hahaha”.

Nếu Băng Tâm biết đứa tiếp theo bao kem mọi người là mình thì chắc chắn không bao giờ ủng hộ cái ý kiến này của Quỳnh Dao đâu.

Lạc Sa hất cằm lên nói:” Ê quyết định đây là đạo luật chung của cả nhóm luôn nha”.

Thụy Du gật đầu như giả tỏi:” Được đó”.

Thế là… cái luật bá đạo nhất thế giới… đã ra đời từ đây!!!

Qua một thời gian học chung rồi các mối quan hệ bạn bè với Thụy Du, lớp trưởng Uyển Uyển, Thiện Ngôn đều có tiến triển khá tốt đẹp… nhưng thành kiến ban đầu của Băng Tâm đối với Đông Quân vẫn không hề thay đổi, cho tới một ngày kia khi gặp phải một bài tập hóa khá phức tạp không ai trong lớp giải ra hết ngoại trừ Mạc Đông Quân.

Từ lúc đó, Băng Tâm có cái nhìn khác về Đông Quân một chút.

Ừ thì ghét nhưng không thể phủ nhận là người ta học giỏi thiệt…mà cô cũng nhất định không thua cái người khó ưa đó đâu.

Lúc đi học thêm toán cùng nhau Quỳnh Dao, Băng Tâm, Lạc Sa và Thụy Du được thầy điểm danh ưu ái đặt biệt danh cho bốn đứa là “ Bộ Tứ” tại vì lúc nào bốn đứa cũng đi chung với nhau hết.

Quỳnh Dao rất là thích cái biệt danh đó nhỏ vui ra mặt:“ Hahaha tụi mình là bộ tứ siêu đẳng”.

Lạc Sa liền phì cười: “ Xem nó cười tít mắt luôn rồi kìa hihihi”.

Quỳnh Dao liền tự hào nói: “Tất nhiên rồi, mày có thấy ai được thầy đặt biệt danh cho như tụi mình không phải hãnh diện lên chứ, đúng không Thụy Du?”.

Thụy Du liền gật đầu:“Uh hihi”.

Băng Tâm và Lạc Sa đồng thanh nói:“Cái con này mày thấy Thụy Du hiền rồi bắt nạt á?”.

Quỳnh Dao trố mắt nhìn rồi nói:“Ô Thụy Du mà HIỀN hả? tại hai đứa bây chưa thấy thôi hahaha”.

Lớp trưởng Uyển Uyển cũng đi học chung thời gian đầu còn xa lạ nhưng dần dần cũng quen và kết bạn với nhau.

Mạc Đông Quân cũng học chung lớp nhưng không ngồi cùng bàn với Bộ Tứ, và lớp trưởng mà thường xuyên ngồi chung với Hoàng Lâm và Khánh Đăng ở gần bàn cuối lớp, Thiện Ngôn thì thường ngồi với mấy người bạn khác trong lớp khúc giữa lớp.

Quỳnh Dao nói với Băng Tâm: “ Ê hay là mình xin số điện thoại của bí thư đi”.

Băng Tâm cũng chẳng mấy để tâm tới nhưng vẫn hỏi Quỳnh Dao: “Để làm gì????”.

“Thì để hỏi bài, cô hóa toàn cho mấy bài tập trên trời dưới đất còn Đông Quân thì học giỏi hóa mình xin số điện thoại để gặp bài khó thì gọi điện hỏi bài”.

Băng Tâm nhướng mày rồi hỏi:“Ủa rồi lỡ như bài nào cũng khó hết rồi sao?”.

“Thì nói bạn đó chỉ hết luôn hihihihi…”.

Băng Tâm “…”.

Bài nào cũng hỏi hết thì nên xác định nghỉ học luôn cho rồi!!!

Ai dám nói bài nào cũng không biết làm trước mặt “bà la sát” nhà mình chứ?!

Lúc ra về, Quỳnh Dao và Băng Tâm có hỏi xin số điện thoại của Đông Quân và bạn đó mỉm cười nói lát nữa xuống sân rồi bạn đó sẽ cho.

Khi xuống sân rồi tự nhiên Đông Quân nói với vẻ mặt vô cùng tội nghiệp:” CHẾT RỒI… chắc còn mỗi mình xe tui để ở sân sau thôi quá”.

Diệp Băng Tâm đi bên cạnh Đông Quân nghe bạn đó than thở nên lên tiếng hỏi: “Sao không gửi ở sân trước mang xuống sân sau làm gì?”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN