Một Lần Gặp Gỡ Một Đời Bên Anh - Chương 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
109


Một Lần Gặp Gỡ Một Đời Bên Anh


Chương 11


Thượng tuần tháng mười hai, “Nghĩa sĩ” chính thức xong phần ghi hình, sau khi ghi hình xong mọi người cùng chụp hình đóng máy, sau đó Phan Thẩm đặt tiệc đóng máy ở một nhà hàng ở gần đó, mời tất cả các diễn viên và nhân viên đều phải đi dự tiệc. Sau khi đóng máy, Thẩm Vọng Tân về khách sạn tắm rửa thay đồ trước rồi mới gọi Trì Hủ ở phòng bên cạnh cùng đi đến nhà hàng.
Khi bọn họ đến, bên trong phòng bao đã có không ít người rồi, nhân viên đoàn phim ngồi hết vài bàn, mấy người bọn họ cùng bàn với diễn viên chính, Phan Thẩm nhìn thấy hai người Thẩm Vọng Tân liền hướng họ mà vẫy vẫy tay, “Vọng Tân, Trì Hủ, nhanh qua đây ngồi.”  
Thẩm Vọng Tân ngồi xuống xong thì Trì Hủ vốn đang định ngồi xuống ngay bên cạnh Thẩm Vọng Tân nhưng lại bị trợ lý ở bên mình lay nhè nhẹ, như muốn nói điều gì với cậu ta, nhưng lay rồi trợ lý lại chẳng hề nói gì, cho nên cậu ta có chút khó hiểu mà nhìn trợ lý, còn chưa kịp gặng hỏi thì cửa phòng bao lại bị đẩy ra lần nữa, lần này bước vào là Lý Phi với lối trang điểm nhẹ nhàng.
Sau khi đi vào Lý Phi chào hỏi với đạo diễn, “Đạo diễn, ngại quá, có phải em tới trễ rồi không?”
Phan Thẩm cười cười với cô, “Còn chưa khai tiệc, không trễ đâu.”  
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trì Hủ chợt hiểu được lý do tại sao trợ lý lại giữ mình lại, còn chưa kịp làm động tác tiếp theo thì Lý Phi ngồi xuống bên cạnh Thẩm Vọng Tân ngay trước mặt mình, ánh mắt của Thẩm Vọng Tân hơi rũ xuống, lóe lên một tia lạnh nhạt.
Còn Trì Hủ thì quay người lại im lặng trừng mắt với trợ lý, ngay khi cậu ta vừa định ngồi xuống kế bên Lý Phi, Ngô Mẫn Chi ngồi bên trái Thẩm Vọng Tân bỗng nói với Trì Hủ: “Tiểu Hủ à, chỗ ngồi này của tôi hơi lạnh, hay là hai chúng ta đổi cho nhau được không?”
Trì Hủ hiểu ý, trên mặt nở ra nụ cười, “Được chứ, chị Mẫn Chi.”  
Thế là Trì Hủ ngồi xuống bên trái Thẩm Vọng Tân, còn Lý Phi thì ngồi bên phải của anh, Ngô Mẫn Chi đổi chỗ qua ngồi bên trái Lý Phi.
Ổn định chỗ ngồi xong, Lý Phi nghiêng đầu nhìn Ngô Mẫn Chi một cái, Ngô Mẫn Chi thì lại ung dung thong thả chỉnh trang lại y phục trên người, rồi nâng ly rượu lên nhấp một ngụm.

  
Đợi sau khi đồ ăn được đưa lên đầy đủ, Phan Thẩm mới bắt đầu nói. “Hôm nay, đoàn phim “Nghĩa sĩ” của chúng ta đã đóng máy xong xuôi hết, rất cảm ơn công sức của mọi người đã bỏ ra trong hơn bảy tháng qua, tôi cũng không nói nhiều nữa, nào, tôi xin kính mọi người một ly trước!”
Sau khi Phan Thẩm nâng ly lên, những người khác cũng tự động nâng ly lên theo. 
Qua nửa tuần rượu, Lý Phi đột nhiên nâng ly rượu về phía Thẩm Vọng Tân ở bên cạnh, ngay lúc cô ta đang định nói gì đó thì Trì Hủ ở bên trái của Thẩm Vọng Tân bỗng cầm ly rượu đứng dậy, lời của cô ta chưa kịp nói thì đã nghe thấy Trì Hủ nói: “Anh, trong quãng thời gian này vô cùng cảm ơn sự quan tâm chăm sóc của anh, em có thể kính anh một ly không?”
Thẩm Vọng Tân nhìn Trì Hủ, khóe miệng hơi nhếch lên, anh đứng dậy, “Đương nhiên rồi.”
Hai người cụng nhẹ ly, rồi uống sạch rượu trắng trong ly.  
Lý Phi âm thầm nhìn Trì Hủ một cái, trên mặt vẫn duy trì nụ cười lịch sự, nhưng bàn tay cầm ly rượu lại bóp chặt thêm mấy phần.  
Cứ mỗi lần Lý Phi định nói gì đó với Thẩm Vọng Tân, thì Trì Hủ ở bên cạnh anh lập tức bắt đầu lôi kéo anh trò chuyện, tư thế đối mặt nhau của hai người hơi nghiêng mình lại, chỉ để hơn nửa tấm lưng quay về phía cô ta, chính vì vậy mà cả buổi tiệc đóng máy, Lý Phi nói chuyện với Thẩm Vọng Tân không quá ba câu.
  ***
Hơn mười giờ tối, tiệc đóng máy của “Nghĩa sĩ” mới chính thức kết thúc tốt đẹp, sau khi chào tạm biệt xong thì mọi người tản ra tại cửa nhà hàng đường ai nấy đi.
Lúc Thẩm Vọng Tân chuẩn bị rời đi, bị một giọng nữ quen thuộc gọi lại, “Vọng Tân.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Vọng Tân quay người lại nhìn, gọi một tiếng, “Chị Phi.”  
Lý Phi nghe thấy anh gọi mình là chị Phi, không còn giãy nảy giống như trước kia nữa, chắc là đã quen rồi, cô ta cười cười, nói: “Sau này về lại Bắc Kinh rồi có kế hoạch gì không?”
Thẩm Vọng Tân hơi nhăn mày lại, nói: “Tạm thời chưa có, chắc công ty sẽ có sắp xếp thôi.”
“Đợi công ty sắp xếp à?”
Thẩm Vọng Tân không tiếp lời của cô ta mà chỉ hỏi: “Chị Phi, chị còn có việc gì nữa không?”
Lý Phi nhìn anh, khóe miệng vểnh lên, cô ta móc từ trong giỏ xách bên mình một tấm danh thiếp đưa cho anh, “Vọng Tân, đây là danh thiếp cá nhân của chị, em giữ lấy, về Bắc Kinh nếu cần giúp đỡ gì thì có thể liên hệ chị?”
Thẩm Vọng Tân cụp mắt xuống, kiềm chế cảm xúc, hai giây sau nói: “Cảm ơn chị Phi, có điều em không cần đâu, em không thích làm phiền người khác lắm.”
“Anh Tân, đi nào, chúng ta còn phải đi máy bay nữa!” Trì Hủ bỗng nhiên từ xa gọi với anh.  
Thẩm Vọng Tân quay đầu nhìn cậu ta, nói với Lý Phi một câu, “À chị Phi, vậy em đi trước đây” rồi sải bước đi qua chỗ Trì Hủ.
Lý Phi nhìn Trì Hủ bá chặt vai Thẩm Vọng Tân, không biết Trì Hủ nói gì với anh mà anh nhoẻn miệng cười với Trì Hủ, nụ cười này so với lúc ở cùng cô ta thì hoàn toàn không giống chút nào, ngẫm nghĩ, cô ta bỗng vò chặt tấm danh thiếp trong tay, nhăn nhúm thành một cục.

Đang nhìn, đằng sau bỗng truyền tới một tiếng cười khẽ giễu cợt, cô ta lập tức quay người lại, “Ai?”
Khi quay người lại, cô ta nhìn thấy Ngô Mẫn Chi đang dựa vào cây cột, Ngô Mẫn Chi thấy cô ta nhìn mình, liền đứng thẳng dậy, tiện tay giả vờ phủi quần áo.  
Lý Phi trợn mắt với Ngô Mẫn Chi, “Cô qua đây từ khi nào thế?”
Ngô Mẫn Chi khẽ nhếch miệng, nói: “Kịch hay mở màn lúc nào thì tôi qua lúc đó.”  
“Cô!” Lý Phi có chút hậm hực, “Nghe trộm người khác nói chuyện, cô không cần liêm sỉ nữa à?”
Nét cười nơi khóe miệng Ngô Mẫn Chi không hề bớt đi, “Có không cần liêm sỉ thì cũng không mất mặt bằng trâu già khoái gặm cỏ non lại còn bị từ chối nhỉ?”   
Ngô Mẫn Chi chọc đúng chỗ đau, cho dù Lý Phi rất không muốn nhưng cô ta không thể không thừa nhận, cô ta bị Thẩm Vọng Tân từ chối rồi, cô ta ném tấm danh thiếp nhăn nhúm vào cái thùng rác bên cạnh, nói; “Cô thì hiểu gì chứ, gái hơn ba ôm cục gạch vàng.”
Ngô Mẫn Chi hứ một tiếng, “Vậy cũng phải xem người ta chịu ôm hay không đã.”
  
Lý Phi đột nhiên cười lên: “Sao nào? Ngô đại tiểu thư, đã lâu như vậy rồi mà vẫn còn canh cánh trong lòng à?”
Lý Phi vừa nói ra, nụ cười của Ngô Mẫn Chi cũng sượng lại, và sau đó hỏi ngược lại: “Canh cánh trong lòng, cô xứng sao?” 
Lý Phi nghịch móng tay mình, thở dài một hơi, không thèm để ý tới mà nói: “Ngô đại tiểu thư, cô luôn nhắm vào tôi, lại nói, chẳng phải tôi bảo anh ta thích tôi, tôi thì không thích anh ta, nhưng tôi cũng không thể quản nổi việc người khác thích mình.” 
Bàn tay ở bên hông Ngô Mẫn Chi khẽ nắm thành nắm đấm, “Cho nên cô nghĩ mình rất oan ức à?”
“Không thì sao chứ? Chẳng lẽ không oan à?”
“Cô!”  
Trợ lý của Ngô Mẫn Chi thấy tình hình có vẻ căng, vội vàng khúm núm chạy qua, đưa tay kéo lấy Ngô Mẫn Chi, nói: “Chị Mẫn Chi chị Mẫn Chi, chúng ta phải đi rồi, đừng quên chúng ta ngày mai còn phải làm khách mời tại buổi ra mắt sản phẩm mới của LV nữa.”  
Nhắc tới buổi ra mắt sản phẩm mới của LV vào ngày mai, sắc mặt của Ngô Mẫn Chi mới khá lên một chút, trong khóe mắt thấp thoáng một tia khiêu khích, “Phải rồi, chị xém chút quên mất, ai da, làm đại diện sản phẩm nhiều quá cũng là một loại gánh nặng ngọt ngào, à, Tiểu Du, mấy ngày trước bàn bạc hợp đồng với GUCCI thế nào rồi?”
Trợ lý Tiểu Du lập tức nói: “Vừa nãy chị Quyên gọi điện tới, nói là việc bàn bạc rất thuận lợi.”
“Ồ? Thế à?”
Lý Phi nghe thấy cuộc đối thoại kẻ xướng người họa của bọn họ, xua tay, quay người bỏ đi thẳng.
Trông thấy Lý Phi bị mình làm tức giận đến bỏ đi, Ngô Mẫn Chi hất hàm hứ một tiếng về phía bóng lưng của cô ta, “Tức chết cô.” 

***
Ngày năm tháng mười hai thi vòng thứ hai xong, Tô Tinh Dã và mấy người vẫn luôn đợi thông tin, mãi dến ngày mười tám, cô mới biết được tin từ phía Ôn Viện là mình thi đậu vòng hai rồi, chính thức trở thành thành viên của đội múa Nghệ Văn, trường bọn cô tham gia thi tuyển có ba người, chỉ có mình Tô Tinh Dã được thu nạp vào đội múa. 
Mọi người đều biết đội múa Nghệ Văn dù gì cũng là đội múa cấp một quốc gia, cho dù không được gia nhập vào, nhưng có thể giành được một vị trí ứng tuyển thì đã là một sự công nhận đối với người học múa như bọn họ, vì thế hai nữ sinh còn lại khi biết mình bị rớt thì biểu hiện vẫn khá là bình tĩnh. 
Việc Tô Tinh Dã thi đậu vào đội múa Nghệ Văn là niềm tự hào của trường bọn họ, vì thế phía nhà trường sau khi nhận được thông tin xác thực thì lên trang Weibo chính thức của trường, nêu tên biểu dương Tô Tinh Dã.
Học viện múa Bắc Kinh: Nhiệt liệt chúc mừng bạn @XuxingyeS của trường ta thành công gia nhập đội múa Nghệ Văn, hy vọng sau này em sẽ không ngừng nỗ lực cố gắng, chúng tôi tự hào vì em!
Cách đây ít lâu, Tô Tinh Dã bị chụp ảnh khi đi tham gia vòng sơ khảo của đội múa cấp một quốc gia Nghệ Văn, trên Reuters được tìm kiếm rất nhiều, vì vậy rất nhiều cư dân mạng đều đang quan tâm đến việc này. Nên sau khi Weibo này của Học viện múa Bắc Kinh đăng tin, lượt chia sẻ và bình luận đã nhanh chóng vượt mốc mười ngàn, dưới bài đăng Weibo này, các chủ đề hot trước đó nhanh chóng bị lấn át bởi một số bình luận.
“Quả nhiên là trường giỏi ra trò hay! Không hổ là sinh viên Học viện múa Bắc Kinh!”
 “Chúc mừng Tinh Dã! Chúc mừng Học viện múa Bắc Kinh!”
“·······”
Những người tinh tường trong giới vừa nhìn liền có thể nhìn ra, đây chắc chắn là đã thao túng bình luận rồi, hơn nữa còn làm rất thỏa đáng, Tô Tinh Dã sau khi thành công gia nhập đội múa Nghệ Văn thì người hâm mộ không hề náo loạn, còn liên tục trải thảm cầu vồng ca ngợi tâng bốc Học viện múa Bắc Kinh, vừa lôi kéo xây dựng tình cảm với những người xem qua đường, vừa khiến cho phía bên Học viện múa Bắc Kinh vô cùng vui sướng.  
Tới đây không thể không nhắc tới công ty quản lý Hạo Nguyệt của Tô Tinh Dã, xem ra Hạo Nguyệt đối với cô thực sự rất tốt, thực sự hết lòng vì cô vạch định kế hoạch.  
Sau Weibo chính thức của Học viện múa Bắc Kinh đăng tin, Weibo chính thức của đội múa Nghệ Văn cũng đăng danh sách những người vào đội múa của họ lần này, tương tự, dưới tin Weibo này, những bình luận liên quan đến Tô Tinh Dã cũng được kiểm soát vô cùng tốt.
Cũng khó mà trách được những kiểm soát bình luận liên quan đến Tô Tinh Dã được làm rất tốt, đó là bởi vì hội trưởng hậu viện của Tô Tinh Dã chính là Dương Vân, dưới sự vận hành của Dương Vân, những chủ đề liên quan đến Tô Tinh Dã đều nhanh chóng trở thành hotsearch. 
#Tô Tinh Dã đậu vòng hai #Tô Tinh Dã Bắc Vũ Weibo #Tô Tinh Dã đội múa Nghệ Văn  
Đây chỉ coi như người mới chân ướt chân ráo bước vào giới giải trí, lưu lượng cùng với độ nóng hiện có đã có thể chèn ép không ít những nghệ sĩ nữ hạng hai hạng ba trong giới rồi, nhưng bởi vì sức nóng của lần này mà Weibo lại tăng lên mười mấy ngàn người hâm mộ. Tính ra kể từ khi tham gia mạng Weibo chưa đến bốn tháng, người hâm mộ trên Weibo đã bứt phá lên đến hai triệu, điều này khiến cho những cán bộ cấp cao của các công ty quản lý bỏ lỡ cơ hội kí kết với Tô Tinh Dã trước đây lại một lần nữa sinh lòng tiếc nuối.
Quả thực, trong giới giải trí, nữ nghệ sĩ xinh đẹp và có khí chất như Tô Tinh Dã thực ra không hề hiếm, nhưng nữ nghệ sĩ xinh đẹp, có khí chất, mười lăm tuổi đã đạt hạng nhất giải thiếu niên cúp Đào Lý toàn quốc lần thứ chín, hai mươi mốt tuổi đã thi vào đội múa cấp một quốc gia như thế này, thì thật sự không có đâu!!!

 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN