Một Lần Gặp Gỡ Một Đời Bên Anh - Chương 172: Phiên ngoại 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
28


Một Lần Gặp Gỡ Một Đời Bên Anh


Chương 172: Phiên ngoại 7


Editor: Lemonade.

Tô Tinh Dã tắm rửa xong thì đi ra ngoài, chui vào trong chăn sau đó lấy điện thoại di động ra. Lúc này cô mới phát hiện mấy tiếng trước Chung Đình gửi tin nhắn cho cô, cô trả lời, có lẽ lúc này cô ấy mới tan ca.

Chung Đình: Thứ sáu ngày 30 chị còn phải đi làm aiz.

Tô Tinh Dã c4n môi du0i: Như vậy à.

Chung Đình: Sao vậy? Tìm chị có việc?

Ngón tay Tô Tinh Dã di chuyển rất nhanh trên bàn phím: Thật ra cũng không phải chuyện lớn gì, em chỉ nghĩ là nếu chị rảnh thì có muốn tới tham dự hôn lễ của em không?

Chung Đình ở đầu bên kia chuẩn bị thay quần áo thì thấy được tin nhắn này, “bộp” một tiếng, điện thoại không hề báo hiệu trước rơi xuống sàn nhà. Đầu cô ấy lúc này trong nháy mắt giống như nổ tung ra một tràng pháo hoa “đùng đùng”, hôn lễ? Tham gia hôn lễ của Tô Tinh Dã cũng tương đương tham gia hôn lễ của anh trai? Cô ấy có thể tham gia hôn lễ của anh trai sao? Tham gia hôn lễ của Thẩm Vọng Tân? Vài giây qua đi, Chung Đình lúc này mới kịp phản ứng. Cô ấy “vụt” một phát nhặt điện thoại từ dưới đất lên, tay đánh chữ đều đang run rẩy.

Chung Đình: Rảnh chứ! Rảnh chứ!!

Chung Đình: Chị rảnh mà! Siêu cấp rảnh! Đặc biệt rảnh!!

Tô Tinh Dã thấy cô ấy đã trả lời, khóe miệng giương lên độ một cong, cố ý hỏi: À? Nhưng mà không phải chị vừa nói phải đi làm sao?

Chung Đình gần như trả lời trong vài giây: Chị xin phép nghỉ! Nếu không cho chị xin phép nghỉ! Chị từ chức không làm nữa luôn!

Đùa à, đi làm có quan trọng bằng tham gia hôn lễ của thần tượng sao?!! Công việc không có chị đây còn có thể tìm! Bỏ lỡ đám cưới của thần tượng quả thật là cả thế kỷ tiếc nuối!! Chung Đình hiện tại thật sự muốn yêu chết Tô Tinh Dã rồi. Mặc dù hiện tại cư dân mạng đang bàn tán xôn xao về hôn lễ của bọn họ, nhưng cô ấy thật không ngờ, cô vậy mà mời mình đến tham dự hôn lễ của cô. Không hề khoa trương, giờ đây cô ấy lệ nóng quanh mắt!!

Tô Tinh Dã: Vậy thì tốt, mai em đem thiệp mời gửi chuyển phát nhanh đến cho chị.

Chung Đình: Được!! Chị thật quá yêu em luôn Tinh Dã! I love you!

Thẩm Vọng Tân vừa đi vào cửa liền nhìn thấy Tô Tinh Dã ngồi trên giường ôm điện thoại cười đến xán lạn, anh chú ý đến rồi bưng ly nước đi qua, hỏi: “Đang nói chuyện phiếm với ai vậy? Vui vẻ như thế à?”

Tô Tinh Dã trả lời tin nhắn của Chung Đình sau đó thuận tay để điện thoại qua một bên, ngửa đầu cười nói: “Chung Đình đó, em hỏi chị ấy có muốn tham dự hôn lễ của chúng ta không.”

Thẩm Vọng Tân đối với cái tên này có ấn tượng, là hội trưởng của fanclub Bắc Kinh của anh. Vào buổi hòa nhạc tháng tư bọn họ cũng tới, bởi vì có mối quan hệ tốt với Tinh Tinh nên lúc sau khi đi vào hậu trường bọn họ còn chụp ảnh chung. Anh đưa thuốc cảm tới bên môi cô, “Là cô ấy à, cô ấy nói sao?”

Tô Tinh Dã hé môi, cầm lấy ly nước Thẩm Vọng Tân đưa tới uống một ngụm, nuốt thuốc cảm xuống, “Chị ấy sẽ đến, chị ấy rất thích anh đó.” Sau khi nói xong cô uống liên tiếp mấy ngụm nước nữa.

Thẩm Vọng Tân nghe xong lời cô thì vô thức nhướng mày, cho đến khi cô uống nước xong, anh đem ly nước đặt trên tủ đầu giường, sau đó tắt đèn lên giường thì lúc này mới nói: “Cô ấy thích anh như vậy, em không để ý chút nào à?”

Tô Tinh Dã sững sờ, một giây sau “phốc” một tiếng bật cười.

“Em cười cái gì?” Anh hỏi, có hơi không vui.

Tô Tinh Dã một bên cười một bên dựa vào người anh, áp vào lồng nguc, hai gò má chôn ở xương bả vai của anh, cường điệu nói: “Nhưng chị ấy là fan hâm mộ của anh đó, là fan hâm mộ của anh.”

“Anh biết mà.”

“Vậy sao anh phải ăn giấm chua? Cho dù ăn cũng là em ăn chứ.”

“Đúng đấy, vậy tại sao em không ăn?”Anh hỏi lại.

“Tại sao em phải ăn giấm chua của fans hâm mộ chứ, hơn nữa em cũng có rất nhiều fans hâm mộ nha, chẳng lẽ anh cũng ăn giấm của các cô ấy à?”

Thẩm Vọng Tân im lặng vài giây, ngay lúc Tô Tinh Dã cho rằng anh không trả lời thì anh thình lình “Ừm.” một tiếng.

Tô Tinh Dã không nhịn được cười cọ cọ vào cổ anh “Trời ơi, sao anh đáng yêu như vậy chứ? Nếu nói như vậy không phải anh bị giấm chua nhấn chìm luôn sao?”

Đang cười thì vai bị anh nắm lấy, nhẹ đẩy về phía sau, cô liền nhân cơ hội kéo ra chút khoảng cách. Dưới ánh đèn mờ ảo vẫn có thể thấy được bộ d4ng chân mày cong cong của cô như cũ, cô hỏi: “Anh đẩy em làm gì?”

Anh không trả lời cô, một giây sau trực tiếp đưa tay đè gáy cô lại, môi mỏng trực tiếp dán lên. Khi hai môi chạm nhau, Tô Tinh Dã trừng to mắt, có tí sợ hãi, một bên giãy giụa một bên miệng nói không rõ tiếng: “Em… Em bị cảm mà… A…”

Hai ngày nay cô có một vài hoạt động công tác ngoài trời, giữa mùa đông còn phải mặc lễ phục, mùa này không giống mùa hạ nên liền trúng chiêu.

Thẩm Vọng Tân mặc kệ cô có bị cảm hay không, đôi tay to lớn giữ chặt gáy cô, cắn lấy môi dưới của cô rồi mut vào. Sau khi mut đủ thì xâm nhập vào khoang miệng của cô, cùng lưỡi cô dây dưa. Cô muốn trốn tránh cũng không được đành phải cho anh lấp kín.

Thở hổn hển, Tô Tinh Dã vẫn còn có ý định phản kháng, “Sẽ lây bệnh… cho anh…”

“Không sao hết.” Anh cuốn đầu lưỡi cô rồi trả lời, tiếp đến càng xâm chiếm mạnh mẽ hơn.

Tô Tinh Dã bị anh hôn gần như không thở nổi, mất một lúc lâu sau mới từ khoang miệng của cô lui ra ngoài. Nhưng những nụ hôn tinh tế rơi dày đặc trên cổ cô, mỗi lần anh hôn xuống cô đều nhịn không được run rẩy một trận, ngón tay không tự chủ được siết chặt và đan xen với mười ngón tay anh, kề nhau thân mật.

Về sau cứ ngỡ lúc ấy sẽ nước chảy thành sông, người đang hôn cổ cô dừng lại. Có lẽ là đang thở d0c, sau đó lại ôm lấy eo cô, đặt cô trên người anh, âm thanh dịu dàng lại khàn khàn nói, “Ngoan, ngủ đi.”

Tô Tinh Dã mấp máy bờ môi nóng bỏng bị anh hôn trước đó, nhỏ giọng nói: “Cứ ngủ như vậy sẽ đè nặng anh đó.”

Bàn tay trên eo siết chặt, “Không sao, ngủ đi.”

Nghe vậy Tô Tinh Dã cũng ngoan ngoãn “Ồ” một tiếng, lúc sắp nhắm mắt lại gần hôn dưới cằm anh, “Ngủ ngon.”

Đỉnh đầu cô được hôn, “Ngủ ngon.”

***

Đổng Lai trở về không hề báo trước, thậm chí không có bất cứ người nào biết bà sẽ trở về. Thật ra mấy năm nay quan hệ mẹ con hai người rất bất hòa, mấy năm này các cuộc điện thoại dường như có thể đếm trên đầu ngón tay, thời gian trò chuyện thậm chí không vượt quá năm phút đồng hồ. Nhưng dù Tô Tinh Dã không có ý định nói với bà bây giờ cô sẽ kết hôn, dù cho bà không quan tâm hay chăm sóc cô gì cả, nhưng là một người con cô vẫn phải nói cho bà biết.

Sở dĩ cô không nói cho bà biết trước vì cô nghĩ rằng trước hôn lễ mấy ngày sẽ gọi điện cho bà, nếu như bà đồng ý thì có thể đến tham dự hôn lễ của cô, uống một ly trà của con rể. Nếu như bà không muốn thì quên đi, nhưng cái cô thật không ngờ là điện thoại cô còn chưa gọi thì bà đã đến sân bay Bắc Kinh rồi.

Thẩm Vọng Tân biết rõ giữa mẹ con hai người có một nút thắt, nhưng người trước mặt dù sao cũng là trưởng bối, với tư các vãn bối anh vẫn tự nhiên cúi đầu hỏi thăm, “Bác gái bác vẫn khỏe chứ, cháu là Thẩm Vọng Tân.”

Ánh mắt Đổng Lai rơi trên người Thẩm Vọng Tân, bà nhìn anh cười cười, hỏi: “Hai người các con không phải đã nhận giấy chứng nhận rồi sao?”

Thẩm Vọng Tân lập tức hiểu rõ ý bà, mở miệng gọi một tiếng, “Mẹ.”

Tô Tinh Dã đối với việc đổi cách xưng hô của Thẩm Vọng Tân cũng không nói gì thêm mà hỏi bà, “Vali của mẹ đâu?”

Đổng Lai nhìn xung quanh, đột nhiên vẫy tay về hướng cách đó không xa, lại nói với hai người bọn họ: “Ở đó, bọn họ đi lấy rồi.”

Theo tầm mắt của cô nhìn sang thấy có một thiếu niên đang đẩy hai chiếc vali đi về phía bọn họ. Cậu bé khoảng mười bốn mười lăm tuổi, nhưng đã cao đến gần 1 mét 8, tóc xù mắt xanh, mũi cao môi mỏng. Mà đang ngồi trên một cái vali là một cô bé năm sáu tuổi tóc xù mắt xanh giống như búp bê. Hai anh em này kế thừa hoàn mỹ gen của Đổng Lai và gen ưu tú của chồng người Pháp của bà.

“Nguyên Thời, Ý Ý, kêu chị, anh rể.” Đổng Lai nói với bọn họ.

Trong mắt Tô Tinh Dã hiện lên một chút kinh ngạc, đây là lần thứ hai cô gặp bọn họ, trong ấn tượng thì tên này không phải của họ.

Đổng Lai cũng ý thức được điều gì, giải thích: “Là tên tiếng Trung của hai đứa.”

Đổng Nguyên Thời nhìn hai người đối diện, kêu: “Chị, anh rể.” Tiếng Trung cực kỳ lưu loát, sau đó bế em gái từ vali lên nói: “Gọi đi.”

Tuổi của cô bé không lớn, mở to đôi mắt xanh linh động, ngoan ngoãn gọi. Cũng là tiếng Trung giống nhau, nhưng lại không lưu loát như Đổng Nguyên Thời, giọng nói mềm mại dịu dàng*: “Chị, anh rể.” Sau khi gọi xong đôi mắt xinh đẹp gần như dán vào mặt Tô Tinh Dã không tách ra, dùng tiếng Pháp nhỏ giọng thì thầm một câu.

(*): nguyên văn: 奶奶糯糯: dùng để chỉ giọng nói của các cô gái nghe dịu dàng, mềm mại, dễ nghe.

Lúc này Đổng Nguyên Thời ôm cô bé vào trong nguc, tự nhiên nghe được những lời cô bé nói, thiếu niên nhẹ nhướng mày rậm, ngược lại không lên tiếng.

Có lẽ cô bé nhìn quá mức chăm chú, Tô Tinh Dã bọn họ cũng đã chú ý tới. Thấy chị nhìn về phía mình, lá gan cô bé nhất thời lớn lên, giang tay về phía cô, nói tiếng Trung: “Chị, muốn ôm một cái.”

Tay cô bé đưa ra quá tự nhiên, trên mặt đầy ba chữ “muốn ôm một cái.”*

(*): nguyên văn: 要抱抱

Đổng Lai khó xử nhìn cô một cái. Trong lòng bà cũng rất rõ mối quan hệ mình với cô hời hợt, tiếp đến là bọn nhỏ thật ra vẫn chưa gặp nhau nhiều lần mà vừa thấy mặt đã đòi ôm một cái, vì vậy bà nhanh chóng hòa giải nói: “Ý Ý, qua với mẹ…”

Lời còn chưa nói hết bà đã thấy Tô Tinh Dã đưa hai cánh tay của mình ra ôm Nguyên Ý ôm lên.

Hai mắt Đổng Lai mở to, “Tinh Dã?”

Tô Tinh Dã bế Nguyên Ý “Ừm” một tiếng, nói ra: “Đi thôi, về trước đã.”

“Ừ, được.”

Thẩm Vọng Tân chủ động nhận lấy vali trong tay Đổng Nguyên Thời, “Anh cầm cho.”

Thiếu niên đưa một cái trong đó cho anh, “Còn một cái em cầm là được rồi.”

Tô Tinh Dã ôm Nguyên Ý đi trước mặt cùng với Đổng Lai, Nguyên Ý nhỏ giọng dùng tiếng Pháp nói một câu, Đổng Lai nhắc nhở: “Nói tiếng Trung.”

Nguyên Ý “Ồ” một tiếng, dùng tiếng Trung không mấy thông thạo lặp lại một câu, “Chị, trên người chị thơm quá.”

Âm thanh Tô Tinh Dã so với bình thường ôn hòa hơn rất nhiều, “Trên người em cũng rất thơm.”

Nguyên Ý cọ hai gò má vào cổ cô, “Ý Ý rất thích chị.”

Tô Tinh Dã không nói gì, nhưng bàn tay đặt trên eo của cô bé không khỏi siết chặt thêm vài phần.

Cách lối ra còn một đoạn Đổng Lai nói: “Ý Ý là đứa trẻ lớn rồi, tự mình xuống đi nhé, chị cũng sẽ rất mệt đấy, được không?”

Nguyên Ý không nói gì nhưng im lặng ôm chặt cổ Tô Tinh Dã.

Tô Tinh Dã cũng cảm nhận được, nói: “Không sao, con nít cũng không nặng lắm.”

– —–oOo——

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN