Một Lần Gặp Gỡ Một Đời Bên Anh - Chương 21
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
113


Một Lần Gặp Gỡ Một Đời Bên Anh


Chương 21


Buổi tối sau khi trờ về khách sạn, Thẩm Vọng Tân nhìn một cái, sau đó gọi một cuộc điện thoại, vài giây bên kia đã nhấc máy.
 
“A lô? Vọng Tân?”
 
“Dị Tây, có bận không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Không bận, sắp về ký túc xá, anh tìm em có chuyện gì không?”
 
“Có một người muốn nhờ cậu giúp một chuyện nhỏ.”
 
“Chuyện gì vậy, anh nói đi.”
 
“Ừm, chính là muốn xin tấm ảnh có chữ ký của cậu.”
 
Sau khi Thẩm Vọng Tân nói xong, Tần Dị Tây ở đầu dây điện thoại bên kia “xì” một tiếng, “Quen lâu như vậy, sao lại không biết anh là fan của em nhỉ?”
 
Thẩm Vọng Tân cười, “Chỉ là xin giúp bạn thôi, vậy cậu có ký không?”
 
“Ký ký ký, anh xin mà lại không cho được ư?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vậy tự chuẩn bị bưu thiếp đi, ngày mai có thể gửi qua cho tôi được không?”
 
“Gấp như vậy sao?”

 
“Ừm, rất gấp.”
 
“Được được, em về ký túc rồi ký, ngày mai gửi cho anh, được chứ?” Tần Dị Tây ngừng một lúc lại nói tiếp: “Em thật sự là một idol đáng thương, ký tên gửi cho fan còn phải tự mình cung cấp bưu thiếp, thậm chí còn phải tự gửi.”
 
Thẩm Vọng Tân nghe lời nói của Tần Dị Tây liền cười: “Được rồi, đợi tôi về Bắc Kinh sẽ mời cậu bữa cơm, được chứ?”
 
“Bộ phim này của anh quay chưa lâu, đợi anh về Bắc Kinh chẳng biết là lúc nào nữa.”
 
“Dù là lúc nào đi nữa cũng chắc chắn mời cậu bữa cơm.”
 
“Được, vậy nhớ rồi đó, anh nợ em bữa cơm.”
 
“Anh, người nghe có phần, chúng em cũng muốn!” Giọng của Lương Đẳng từ điện thoại của Tần Dị Tây đầu bên kia truyền đến, còn có giọng của vài người khác.
 
Thẩm Vọng Tân nghe thấy giọng của Lương Đẳng, nụ cười trong ánh mắt anh ngày càng sâu, anh nói: “Được được được, mời hết mời hết, được chứ?”
 
“Được chứ anh! Anh ở ngoài quay phim phải chăm sóc tốt cho bản thân nhé!”
 
“Được, chắc chắn rồi.”
 
Đường Viên vừa bước vào liền thấy Thẩm Vọng Tân đang gọi điện, dường như là giọng đầu dây bên kia quá to, vì vậy Đường Viên liền đoán ra được là ai trong cuộc gọi của anh, vừa nhìn thấy nụ cười trên môi anh, cô không khỏi xúc động, mối quan hệ của nhóm YLQSL thật tốt.
 
Thật sự lúc cô quyết định làm nghề trợ lý cho nghệ sĩ này, bạn bè trong giới ở bên cạnh đều từng nói với cô không phải tất cả nghệ sĩ đều sẽ đẹp và thân thiện như khi xuất hiện trên màn ảnh, có vài nghệ sĩ căn bản không coi trợ lý ra gì, ảo tưởng tan vỡ thật sự chỉ là chuyện trong chớp mắt.
 
Sau này, cô cũng không phải là lần đầu làm trợ lý cho nghệ sĩ, không phải cô chưa từng gặp nghệ sĩ như kiểu mà bạn bè cô kể, có thể là bởi vì bản thân trời sinh cho sức khỏe, vì thế họ càng cảm thấy cô giống như cỗ máy không biết mệt, cho dù như vậy cũng chẳng nhận được sự tôn trọng lẽ ra nên có.
 
Còn Thẩm Vọng Tân là nghệ sĩ thứ ba cô đi theo, sống chung vẻn vẹn chỉ hơn hai tháng, cô cảm thấy sâu sắc rằng anh ấy khác với những nghệ sĩ mà cô đã từng gắn bó trước đây, “bắt đầu từ giá trị của khuôn mặt, bị mắc kẹt trong tài năng và trung thành với tính cách” câu này có lẽ là phù hợp nhất để miêu tả về anh.
 
***
Thẩm Vọng Tân nhanh chóng nhận được ảnh có chữ ký của Tần Dị Tây gửi đến, ngoài bức ảnh ký tên còn có đồ ăn vặt bọn họ gửi, đều là những đồ anh thích ăn. Lúc mới ký hợp đồng vài năm trước, họ thường xuyên lén lút học anh Khôn trộm đồ ăn vặt, ngồi trong phòng tập chia nhau sạch sẽ mỗi người một miếng, đương nhiên sau khi bị anh Khôn phát hiện sẽ tăng cường luyện tập cho họ, nhưng thói quen trộm đồ ăn vặt vẫn như cũ không đổi, mấy loại đồ ăn vặt từ mấy năm trước đều có trong ký túc xá của họ, chỉ là số lượng ban đầu đã ít đi rất nhiều.
 
Sau khi bối cảnh tối ngày 19 kết thúc, Tô Tinh Dã liền lên máy bay trong đêm vội vã đến Bắc Kinh cho kịp buổi biểu diễn tốt nghiệp ngày 20, sau khi về Bắc Kinh, cô không về nhà mà đến thẳng trường học, còn A Uy đến một khách sạn gần trường học.
 
Lúc cô đến được Bắc Kinh cũng đã rạng sáng, về ký túc xá cũng nhanh hơn chút, lúc cô về đã gửi tin nhắn trong nhóm wechat của bọn họ, vì thế họ đã để cửa cho cô, vốn dĩ tưởng rằng họ đã ngủ hết rồi nhưng ai biết cô vừa bước vào liền nghe thấy giọng của Khương Nghệ cất lên, “Tinh Dã?”
 
Tô Tinh Dã theo bản năng nhìn về hướng giường ngủ của cô, “Là tớ, vẫn chưa ngủ sao?”
 
“Chúng tớ đều chưa ngủ.” Sau đó giọng của Hoắc Tương và Trần Nhiễm Nhiễm cũng cất lên.
 
Hoắc Tương bật chiếc đèn bàn nhỏ màu cam đầu giường của mình, ánh đèn cam ấm áp xua tan đi vẻ mờ mịt ban đầu.
 
“Đã muộn như vậy rồi, sao vẫn chưa ngủ vậy?”
 
“Đợi cậu á.”
 
Trong lòng Tô Tinh Dã có chút ấm áp, cô nhỏ tiếng “hả” một tiếng, “Vừa hay các cậu đều chưa ngủ, tớ có quà cho các cậu đây.”
 
“Quà? Quà gì vậy?” Nhóm Khương Nghệ từ giường bò dậy.
 

Tô Tinh Dã lấy trong ba lô bên mình ra những bức ảnh có chữ ký được cô đặt gọn gàng, 2 tấm của Thẩm Vọng Tân cùng với 1 tấm của Tần Dị Tây, cô tặng cho họ, “Quà tốt nghiệp.”
 
Sau khi ba người nhận lấy bức ảnh có chữ ký suýt chút nữa hô lên, thật may họ kịp khống chế được bản thân, mau chóng dùng tay bịt miệng lại.
 
“Thật … thật sự là đồ của tớ!!”
 
“Tân Tân nhà tớ!!”
 
“Trời ơi, tớ sắp ngất rồi đây!!”
 
“Đây chắc chắn là món quà tốt nghiệp tốt nhất mà tớ nhận được!!”
 
“…”
 
Ba người hưng phấn rất lâu, lúc này mới bình tĩnh lại chút, sau khi đợi Tô Tinh Dã rửa mặt, lên giường rồi tắt đèn, bọn họ nằm trên giường của mỗi người vẫn nhỏ tiếng nói chuyện.
 
Hoắc Tương hưng phấn nhất, vì cô ấy biết Tô Tinh Dã bây giờ đang hợp tác quay phim cùng Thẩm Vọng Tân, gần 3 tháng vẫn luôn sống chung cùng nhau, nghĩ một lúc cô ấy cảm thấy rất phấn khích, đây thực sự là người gần nhất với thần tượng của mình trong số tất cả bạn bè của cô ấy.
 
Hoắc Tương hỏi Tô Tinh Dã, “Tinh Dã, anh trai có phải thật sự là một người rất ấm áp không?”
 
Tô Tinh Dã nghiêng người nhìn Hoắc Tương giường bên rồi nói: “Đúng rồi, thật sự rất ấm áp.”
 
Lúc anh cùng cô nói chuyện, chẳng bao giờ hỏi thêm một câu phía sau ví dụ như mấy câu kiểu “Có thể không?” “Được không?” “Tiện không?”, sẽ khiến cho bạn có một loại cảm giác nhẹ nhàng như gió xuân, khi người khác đang cùng anh nói chuyện sẽ nhìn đôi mắt của đối phương, sẽ gật đầu mỉm cười trả lời, sẽ có vài chi tiết nhỏ khiến người ta phát hiện được sự ga lăng của anh cùng với sự giáo dục từ trong máu.
 
***
Buổi biểu diễn tốt nghiệp chính thức bắt đầu lúc 7 giờ tối, vì thế tất cả sinh viên khóa này cả ngày hôm nay đều ở hội trường lớn, buổi sáng đều tự luyện tập, buổi chiều dựa theo thứ tự vào sân chính thức để tiến hành diễn tập từng tiết mục. Trên đường đến hội trường lớn, rất nhiều bạn cùng trường chạy đến hỏi dò cô, có thể chụp ảnh cùng họ không, ký tên được không, Tô Tinh Dã không từ chối yêu cầu của họ, chụp ảnh cùng họ rồi ký tên cho họ.
 
Khương Nghệ cười cô, “Tinh Dã, có thể cậu không biết, sức hút của cậu bây giờ ở Bắc Vũ cao lắm đó.”
 
“Không phải bây giờ, lúc trước sức hút cũng không thấp rồi.” Trần Nhiễm Nhiễm nói.
 
Từ khi Tô Tinh Dã mới vào trường đã leo lên vị trí đầu bảng hoa khôi của Bắc Vũ, sau này lại trở thành đội trưởng đội múa Bắc Vũ trẻ tuổi nhất, sức hút trong trường luôn cao không hề giảm. Dáng dấp cô xinh đẹp, có khí chất, múa lại đẹp, sau này vì độ hot của “Triều Dương” khiến vị trí hoa khôi của trường Bắc Vũ càng vững vàng, chính thức tiến vào làng giải trí. Sau lại thành công thi vào đội nhảy hạng nhất quốc gia, bây giờ lại đang quay phim cùng với Thẩm Vọng Tân, hiện giờ đang hot vì “Nghĩa sĩ”, sức hút không cao mới lạ.
 
“A lô, Tinh Tinh à, con sao rồi?”
 
Tô Tinh Dã hỏi: “Hôm nay ba thật sự sẽ đến chứ?”
 
Hôm nay là buổi biểu diễn tốt nghiệp đại học của cô, trước đó mấy ngày, họ đã gọi điện thoại, ông ở đầu dây điện thoại bên kia đã đồng ý qua đến đây, nhưng hôm nay cô vẫn không nhịn được muốn gọi điện cho ông xác nhận lần nữa.
 
Tô Châu đầu bên kia cười một tiếng, “Đến đến đến, chắc chắn đến, con yên tâm.”
 
Tô Tinh Dã nghe xong, khóe miệng nhếch lên, cô vừa cười vừa nói: “Vâng, vậy con đợi ba.”
 
“Được.”
 
Sau khi cúp điện thoại, Tô Tinh Dã vô tình ngẩng đầu lên nhìn thấy Ôn Viện ở cửa, Ôn Viện vẫy tay chào cô, cô lập tức đứng dậy chạy qua chỗ bà.
 
Ôn Viện quan sát cô một lượt, sau đó hỏi: “Quay phim rất mệt sao? Nhìn có vẻ gầy nhiều rồi?”
 
Tô Tinh Dã thật sự gầy gò đi rất nhiều, tuy cô sau khi vào đoàn làm phim cùng nhóm Du Thư Yên nào là lẩu, đồ ăn vặt, kem, Starbucks đều ăn cả, nhưng so với lượng vận động của cô cũng tăng lên rất nhiều. Lại thêm bản thân cô, thể chất không dễ gì béo lên, ăn nhiều như vậy thì ngoài cảm giác no bụng lúc đầu, sau đó nửa cân cũng chẳng tăng, ngược lại còn mất đi vài cân, khiến cho hai người Du Thư Yên và Triệu Tư Vu cực kỳ ghen tị.

 
“Cũng không mệt lắm, khá thú vị ạ.” Tô Tinh Dã nói.
 
Trong đôi mắt của Ôn Viện thầm kêu lên sự quan tâm, “Em bận đóng phim cũng nên nhớ ăn uống cho tử tế, biết không?”
 
Tô Tinh Dã gật đầu, “Em biết rồi ạ, sẽ ăn uống tử tế ạ.”
 
Ôn Viện thấy vậy, lúc này mới nói chuyện với cô về buổi biểu diễn tốt nghiệp tối nay, “Buổi biểu diễn tối nay em phải thể hiện tốt một chút, biết chưa?”
 
“Vâng, em sẽ cố gắng ạ.”
 
“Dạo gần đây vẫn luyện Thanh Bình chứ?”
 
“Có ạ, vẫn luyện chăm chỉ.”
 
“Được, lát nữa qua đó với em nhảy lại cho cô xem một lượt.”
 
“Vâng.”
 
Cả ngày Tô Tinh Dã đều chuẩn bị cho buổi biểu diễn tốt nghiệp buổi tối, vì thế cô không biết cô lại xuất hiện ở weibo của người khác, nguyên nhân là hôm nay cô về trường tham gia buổi biểu diễn tốt nghiệp, ảnh chụp chung cùng các bạn trong trường bị đăng lên weibo.
 
Dưới ống kính của camera điện thoại, làn da và nhan sắc của Tô Tinh Dã vẫn trắng nõn như vậy, ngũ quan tinh xảo xinh xắn, đang mặc một chiếc áo sơ mi màu khói thuốc, đôi chân nhỏ thon dài được chiếc quần jeans đen bao bọc, đôi chân hoàn hảo đến mức khiến người ta tức lộn ruột, dù bức ảnh được đăng trên weibo của bạn trong trường Bắc Vũ, vẫn là bức ảnh do người thứ 3 chụp, trạng thái của cô hoàn toàn giống hệt như vậy.
 
Nhóm Mãn Thiên Tinh nghe tin mà đến, nhìn thấy những bức ảnh nguyên bản này vừa vội lưu lại vừa bắt đầu liên hoàn những màn khen lố.
Cả bầu trời đều là tiểu Tinh Tinh: Ôi mẹ ơi!!! Tôi bị bức ảnh nguyên bản của Tinh Tinh giết chết rồi!!!
 
Tiên nữ tỷ tỷ Tinh Tinh Tinh: Bức ảnh gốc này quá đỉnh rồi!! Để em quỳ xuống!!!
 
Đắm chìm nụ cười của Tinh Tinh: Cái phong độ này luôn bị Tinh Tinh của chúng ta chăm chút từng li từng tí!!
 
Muốn ẩn náu trong đôi mắt Tinh Tinh: Idol của tôi rốt cuộc là tiên nữ nào kia!!! Tôi sắp khóc vì đẹp rồi!!!
 
Tinh Tinh hôm nay đã cười rồi sao: Hôm nay lại là một ngày chua chát, quá ngưỡng mộ với các anh chị em ở Bắc Vũ!!
 
Tinh Tinh sẽ bay vào giấc mơ của em chứ: Sớm biết vậy tôi đã yêu cô gái này, mùa hè 3 năm trước tôi chắc chắn sẽ sống chết mà học hành tử tế!!
 
Ngắm nhìn vẻ đẹp của Tinh Tinh mỗi ngày: Cùng là học múa, vì sao Tinh Tinh nhà mình lại xuất sắc như vậy!!!!
 
Tinh Tinh vừa cười chân liền mềm nhũn: Sớm biết thì tôi cũng thế, lúc nhỏ, khi ba mẹ tôi bảo tôi chọn mỹ thuật, tôi lẽ ra nên chọn múa!!!

 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN