Một Lần Gặp Gỡ Một Đời Bên Anh - Chương 24
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
92


Một Lần Gặp Gỡ Một Đời Bên Anh


Chương 24


Ngày hôm sau, Tô Tinh Dã đã nhận được quả của Dương Vân gửi từ Bắc Kinh đến, là quà tốt nghiệp của Tô Châu gửi cho cô, một kiểu túi xách kinh điển của Chanel Diamond Forever, sau khi Tô Tinh Dã nhận được liền đem chiếc túi xách trị giá 7 chữ số này để cuối vali.
 
Khoảng thời gian này, tâm trạng của Tô Tinh Dã hoàn toàn đặt ở việc biên đạo “Hồng Tụ Vũ” và quay phim, cô không biết rằng trên weibo chính thức của Bắc Vũ đăng bài buổi biểu diễn tốt nghiệp của sinh viên tốt nghiệp khóa này, mà thánh cắt ghép trong nhóm fans của cô đã tìm thấy đoạn múa đơn “Thanh Bình Vũ” và phần phát ngôn cảm nghĩ sau khi nhận giải đơn phía sau trong video hơn 2 tiếng và cắt nó ra.
 
Trong phần múa đơn “Thanh Bình Vũ”, Tô Tinh Dã mặc một bộ trang phục diễn xuất lấy tông màu xanh nhạt làm chủ đạo cùng với từng lớp xếp tầng tuyệt đẹp, vòng eo thon thả thắt chặt, mái tóc đen dài xoắn thành búi tiên bay bổng, bước nhảy uyển chuyển, động tác đẹp như nước chảy mây trôi, tà váy tự nhiên thuận theo động tác của cô tung bay trong không trung…
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sao sáng đầy trời: Trời ơi, cú đá tử kim quan thật sự tuyệt đẹp, không có mấy người chuyên nghiệp dám làm trừ phi muốn vào viện.
 
*tử kim quan: một vật trang trí tuyệt đẹp được các nhân vật cổ đại sử dụng để buộc tóc của họ. Thường thấy trong tiểu thuyết, chủ yếu dùng cho hoàng tử và tướng quân trẻ tuổi.
 
Ngôi sao ngọt ngào của em: Đúng rồi, là một người từng thử cú đá tử kim quan, tôi cần có trách nhiệm nói cho các bạn biết, wifi trong bệnh viện thật sự rất tốt.
 
Muốn hái sao bằng tay không: Ha ha ha ha ha chị em gái phía trên ơi, các chị em muốn làm tôi buồn cười chết sao, muốn thừa hưởng lại Con Kiến của tôi để tiêu sao!!!
 
*Con Kiến: tên ngân hàng, gốc 蚂蚁.
 
Hôm nay cũng là một ngày yêu Tinh Tinh: Trời ơi, trình độ dẻo dai này của Tinh Tinh, tôi thật sự không dám nghĩ tới, tôi mà làm chắc gãy xương rồi nhỉ?
 
Em muốn gả cho Tinh Tinh: Tôi là một cô gái mà cũng động lòng với cô bé này!! Mẹ ơi! Con muốn lấy cô ấy! Hoặc là con gả cho cô ấy cũng được nữa!!!

 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bắt lấy vì sao: Chị em phía trước, cô muốn cũng không xem xem rốt cuộc phía trước bao nhiêu người đang xếp hàng!!!
 
Thần thoại trăng và sao: Nghe đâu “Thanh Bình” là Tinh Tinh tự biên à??
 
Ngân hà lộng lẫy: Không phải nghe nói, mà là sự thật, “Thanh Bình” chính là tác phẩm tự biên của Tinh Tinh!
 
Tinh Tinh vừa cười chân liền mềm nhũn: Ôi mẹ tôi ơi!! Rốt cuộc tôi là fan của thần tiên nào đây, không chỉ có sắc còn có cả tài! Là fan trung thành của mình Tinh Tinh, tôi sắp khóc rồi!!
 
Tinh Tinh hôm nay đã cười rồi sao: Ban đầu là lọt hố điệu múa của Tinh Tinh, có nhan sắc, có khí chất, giờ đến tài hoa cũng bị khống chết đến đứ đừ!! Tiên nữ nhà mình không biết sau này ai được hưởng lợi!!
 
Bé cưng Tinh Tinh: Dừng nói chủ đề này ngay, là một fan mẹ của Tinh Tinh, tôi vừa nghĩ đến đã không khống chế nổi cái lưỡi liềm trên tay!!!
 
*fan mẹ: Ám chỉ fan nữ lớn tuổi hoặc sinh con rồi nhưng vẫn đu idol.
 
Cùng lúc đó, một bình luận nhiều lời của fan Tô Tinh Dã được đẩy lên đỉnh weibo.
 
Tiên nữ tỷ tỷ Tinh Tinh Tinh: Mấy ngày trước buổi biểu diễn tốt nghiệp của Tinh Tinh kết thúc, sau đó đi thẳng ra sân bay về Hàng Châu, lúc đó rất nhiều chị em đi tiễn Tinh Tinh lên máy bay, các chị em đều ở sau lưng Tinh Tinh, lúc hô to “Tinh Tinh, tốt nghiệp vui vẻ”, “Tinh Tinh, chúc mừng tốt nghiệp”, các chị em ở đó lúc đấy nói Tinh Tinh dừng bước lại nhưng không hề quay đầu lại, mà chỉ quay lưng về phía họ, sau khi vẫy tay chào mới rời đi nhưng vấn đề là Tinh Tinh lúc ấy vì sao không quay đầu lại, chẳng phải ý khác mà vì mắt Tinh Tinh ửng đỏ lên, đừng hỏi vì sao tôi biết, bởi vì mẹ tôi chính là nhân viên kiểm tra an ninh hôm đó kiểm tra cho Tinh Tinh, chính miệng mẹ tôi nói với tôi.
 
Sau khi weibo của chủ tài khoản weibo này gửi đi, bình luận phía dưới là một trận khóc lớn, thực ra các chị em ở đấy lúc đó cũng không nghĩ Tinh Tinh có quay đầu lại vì chuyện này không, nhưng bây giờ nghe thấy nguyên nhân Tinh Tinh không quay đầu lại vì chuyện này, nhất thời có một chút không chịu nổi, suy cho cùng là một người nội tâm có nhiều sự mềm yếu sẽ câu “tốt nghiệp vui vẻ” của fan mà mắt đỏ ửng lên.
 
Thực ra Tô Tinh Dã trong mắt của “Mãn Thiên Tinh” không chỉ là tiên nữ tỷ tỷ cười lên trông thật đẹp, fans suy nghĩ kỹ một chút có thể cảm nhận được thực ra Tô Tinh Dã thật sự là một người nội tâm rất mềm yếu, thậm chí là người có chút nhạy cảm. Kỳ thực trên người cô chẳng phải đã lộ ra một loại cảm giác cô quạnh khó diễn tả sao.
 
**
Tháng 8, chương trình tống nghệ của Thẩm Vọng Tân quay trước đó chính thức phát sóng, sau khi quay xong, bọn họ ở khách sạn gọi đồ ăn bên ngoài về, sau đó tụ tập ở phòng của Thẩm Vọng Tân cùng nhau xem tống nghệ của “Nghĩa sĩ”. Thẩm Vọng Tân là người trong cuộc đương nhiên cũng được gọi vào xem cùng, kỳ thực thì xem chương trình tống nghệ của mình cùng với một nhóm người, cảm giác rất phức tạp.
 
“Người anh em, nói thật thì thực sự em cảm thấy anh đẹp trai nhất!” Trì Hủ bắt đầu khen lố.
 
“OMG, anh Thẩm, ngài cũng quá đẹp rồi đó!”
 
“Anh Thẩm, ngài thật sự bắt ống kính!”
 
“Anh Thẩm, bàn tay quý ông nha.”
 
*bàn tay quý ông: hành vi lịch thiệp khi đứng gần phụ nữ.
 
“…”

 
Thẩm Vọng Tân nhìn thấy mấy người bọn họ mỗi người một câu, bất đắc dĩ, “Mấy người đủ rồi đấy.”
 
Tô Tinh Dã đang yên lặng ăn cơm xem tống nghệ, đột nhiên bị Chu Thưởng lôi vào, “Tiểu Tinh Dã, em nói xem anh Thẩm của chúng ta lẽ nào không đẹp sao?”
 
Tô Tinh Dã bị lôi vào: “…”
 
Tô Tinh Dã theo bản năng nhìn về phía Thẩm Vọng Tân, nhìn thấy ánh mắt sâu sắc của anh, sau đó gật đầu, “Ừm, rất đẹp.”
 
“Xem kìa, tôi nói rồi mà, mọi người đều biết tiểu Tinh Dã không biết nói dối nhất.”
 
Tô Tinh Dã: “…”
 
Vì chuyện bên lề này mà mọi người lại bật cười ầm ĩ, Thẩm Vọng Tân nhét một miếng cơm vào miệng Chu Thưởng, “Ăn cơm của cậu đi, cơm cũng không ngăn nổi cái miệng cậu.”
 
Ăn cơm xem tống nghệ xong đã gần 11 giờ, sáng sớm ngày mai còn phải quay ngoại cảnh, Thẩm Vọng Tân sau khi giúp dọn dẹp xong mới quay trở về phòng mình, mở cửa cho thoáng gió xong liền lấy đồ ngủ vào phòng tắm.
 
Đang tắm anh loáng thoáng nghe thấy tiếng gõ cửa, nhưng lúc anh đang tập trung nghe lại không có tiếng nữa, anh tưởng mình nghe nhầm nên không nghĩ nhiều nữa.
 
Đợi lúc anh tắm xong rồi đang lau tóc thì đột nhiên thấy ở góc sofa hình như có gì đó, anh bước qua xem kỹ hơn là một chiếc điện thoại di động, trên vỏ điện thoại nhận ra được là của Tô Tinh Dã, nhất định là lúc nãy mọi người vội vàng rời đi, cô rớt điện thoại ở chỗ anh, vừa nghĩ anh không khỏi cúi đầu cười một chút, khom người xuống nhặt điện thoại lên, chuẩn bị đưa điện thoại qua đó cho cô.
 
Anh một tay cầm điện thoại, một tay mở cửa nhưng trong thoáng chốc đang mở cửa anh nghe thấy một tiếng hô quen thuộc, sau đó là một bóng hình mảnh khảnh hướng về phía anh ngửa ra sau, lúc này suy nghĩ của anh hoàn toàn không kịp phản ứng, theo bản năng một tay nằm ở bờ vai gầy kia, một tay ôm lấy eo cô, vẫn may người trong vòng tay gầy nên trước sự chấn động như vậy hai người vẫn miễn cưỡng ổn định được cơ thể.
 
Tô Tinh Dã rõ ràng vẫn còn chút chưa phản ứng lại được, cô lúc này hết hồn chưa tỉnh, tay giữ chặt cánh tay của Thẩm Vọng Tân, trong ánh mắt vẫn lộ ra sự ngỡ ngàng cùng với hoảng hốt lo sợ, giữa hơi thở đều lộ ra hương thơm cửa sữa tắm nhè nhẹ. Sau đó, ánh mắt dần dần tập trung vào gò má rõ ràng góc cạnh, anh vừa tắm xong, tóc còn chưa khô hết nên còn ở trong trạng thái nửa ướt, ánh mắt luôn sâu sắc lúc này lại sáng ngời trong veo, một giây sau, một giọt nước trên tóc anh chảy vào mắt cô mà không hề báo trước.
 
Thẩm Vọng Tân lúc này cũng phản ứng lại, sau khi anh thấy cô bị giọt nước rơi vào mắt khó chịu quay đầu đi, ngay sau đó ôm cô đứng thẳng dậy, sau khi đứng vững anh đỡ vai cô, hơi cúi người xuống nhìn Tô Tinh Dã đang cúi đầu vuốt mắt, giọng có đôi chút sốt ruột, “Không sao chứ? Có đau không?”
 
Tô Tinh Dã chớp mắt mấy cái, cảm giác không thoải mái đó mới dần tiêu tan, vừa ngẩng đầu thì chạm tới đôi mắt ân cần của anh, cô khẽ run rồi lắc đầu, “Không sao, không đau.”
 
Thẩm Vọng Tân nghiêm túc nhìn đôi mắt của cô, hỏi thêm lần nữa, “Thật sự không sao chứ?”
 
“Thật.” Sau khi nói xong, Tô Tinh Dã quay sang nhìn bàn tay của Thẩm Vọng Tân đang đặt trên vai mình, ngón tay trắng bóc, khớp xương rõ ràng.
 
Thẩm Vọng Tân thuận theo tầm nhìn của cô như vậy mới phản ứng lại, anh vội rụt tay lại, “Thật ngại quá.”
 
Tô Tinh Dã lắc đầu, “Không sao đâu.”
 
Một tia sáng trắng chợt lóe lên trong đầu Tô Tinh Dã, sau đó ánh mắt dừng lại ở chiếc điện thoại đang trên mặt đất cách đó không xa, vừa nãy anh vì đỡ cô nên phản ứng theo bản năng làm rơi điện thoại trên tay. Anh “a” một tiếng, vội vàng nhặt chiếc điện thoại lên, nhìn lại một chút thì quả thực không có hư hại rồi mới đưa điện thoại cho cô, “Qua đây tìm điện thoại sao?”

 
Tô Tinh Dã liền nhận lấy điện thoại, sau đó nắm chắc điện thoại trong lòng bàn tay, “Ừm, em làm rơi điện thoại.”
 
Lúc trở về phòng chuẩn bị tắm, theo bản năng mò tìm điện thoại, vì bình thường lúc cô tắm sẽ bật nhạc, cũng chính lúc đó cô mới phát hiện mình có thể rơi điện thoại ở chỗ Thẩm Vọng Tân, vậy là vội vàng chạy qua đó, gõ cửa mấy cái không thấy có phản ứng, không khỏi suy đoán chắc là đang tắm, vậy nên dựa vào cửa phòng của anh đợi, ai biết được anh từ trong mở cửa ra không báo trước, kết quả…
 
“Lúc nãy anh chuẩn bị đem qua cho em nhưng ai biết em lại đứng ở cửa.”
 
Tô Tinh Dã mím môi một cái.
 
“Đúng rồi, vừa rồi có bị thương ở đâu không?”
 
“Không có, may mà anh đỡ em.”
 
“Lần sau đừng dựa vào cửa như vậy, nguy hiểm, biết không?”
 
“Ừm, em biết rồi.”
 
“Vậy được, không sớm nữa, mau về nghỉ ngơi đi.”
 
Tô Tinh Dã mím môi, “Vâng, vậy anh Thẩm, em đi trước nhé.”
 
“Ừm.”
 
Sau khi Tô Tinh Dã bước ra, Thẩm Vọng Tân đứng ở cửa nhìn thân hình gầy gò của cô xoay qua khúc quanh của hành lang mới thu lại tầm mắt, lúc đóng cửa, anh không tự chủ được nghĩ đến sức nặng khi cô dựa vào anh, rõ ràng chiều cao 1m65, nhưng cân nặng lại quá nhẹ, thời gian này theo họ ăn uống thế mà cũng không béo lên chút nào.
 
Tô Tinh Dã bên này sau khi về phòng lập tức đóng cửa lại, cô dựa lưng vào cánh cửa, thở một hơi nhẹ, lúc này mới chậm rãi lấy điện thoại ra, cô nhìn chằm chằm vào điện thoại một hồi, sau đó chậm rãi lột ốp lưng ra, một tờ giấy nhỏ nhẹ nhàng bay ra. Tô Tinh Dã lập tức ngồi xổm xuống nhặt tờ giấy nhỏ lên, trên tờ giấy nhỏ là một câu dùng bút máy mực đen viết lên, nhưng chỉ là một câu tùy ý mà thôi, giống như là luyện bút vậy, không dấu vết có thể tìm, chữ viết thì ngay ngắn, nước chảy mây trôi.
 
Tờ A4 là cô nhặt được, tờ giấy nhỏ là cô cắt ra, chữ trên đó là của người mà cô thích viết ra.

 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN