Một Lần Lịch Kiếp, Dây Dưa Cả Đời
Chương 7
Ta đứng trên mây mù nhìn ba ngã rẽ trước mặt, vô cùng phân vân.
Bây giờ là nên đi đâu?
Đông Hoang tuy là nhà của ta, nhưng trải qua mười mấy vạn năm bãi bể nương dâu, có lẽ một chút khí tức quê nhà cũng không còn. Ta trở lại đấy liệu còn có ý nghĩa gì?
Còn phàm trần? Nơi đấy đối với ta càng không thân không thiết, có chăng chỉ là một kiếp ngắn ngủi. Hơn nữa còn khiến ta nhớ lại quãng thời gian vui vẻ cùng chuyển kiếp của Tử Dạ đế quân trước đây.
Bản đế cơ cảm thấy hơi thất bại, đường đường là một nữ thần, không ngờ lại giao hảo kém như vậy, lúc cần một chỗ để đi cũng không có. Ta thở dài một tiếng, cuối cùng vẫn quyết định đằng vân giá vũ đến Nam Hoang.
Côn Luân tiên sơn sừng sững chọc thẳng vào tầng mây mù đầy linh khí. Trên đỉnh cao nhất của toà tiên sơn là một biệt viện đơn giản, bao bọc bởi mười dặm hồ nước trồng đầy hoa sen nở rộ rực rỡ.
Tiên sơn Côn Luân cực kỳ rét lạnh, thế mà nước hồ không đóng băng, hoa sen cũng trổ bông tươi tốt, vừa nhìn đã biết là được bao bọc bởi kết giới hùng mạnh. Bản đế cơ cong môi, tên này chấp niệm thực sâu…Ta hướng vào trong viện kêu to: “Trác Huyền, Trác Huyền! Ngươi rõ ràng đã biết ta đến, còn định làm con rùa rút đầu hả?! Còn không mau ra mở kết giới cho ta?”
Lúc này trong viện truyền ra một giọng nói bất mãn: “Từ lúc nào ngươi để ý đến cái kết giới của ta vậy? Mọi lần chẳng phải đều xông vào sao?”
Hừ, nếu không phải ta vừa khỏi bệnh bảy tám phần đã vội vã xuống giường, ngươi nghĩ thứ này có thể làm khó ta sao?! Bản đế cơ nén giận đáp lại: “Ta hôm nay muốn làm người nho nhã được không hả?! Rốt cuộc ngươi có ra hay không?!”
“Ha…ha…ha…người nho nhã…” Từ trong nhà truyền ra một tràng cười sặc sụa không kìm chế được, kết giới trong suốt chỗ ta đứng cũng vừa vặn mở ra một khe nhỏ, ta vội vàng lách vào.
Bên trong kết giới tựa hồ là một thế giới khác hẳn, nắng xuân chan hòa, oanh ca yến vũ, mười dặm sen trắng đượm nồng linh khí khẽ đong đưa. Ta đưa mắt nhìn quanh, Trác Huyền hắn đang ngồi trong đình hóng mát giữa hồ. Bản đế cơ vừa đặt mông xuống ghế ngồi cạnh hắn đã nghe giọng điệu ngản ngớn kia vang lên bên tai: “Nói xem, ngươi lại gây họa gì khiến cho tên Tiểu Diệp kia đuổi ngươi đi?”
Lại cái gì mà lại?! Ta phồng mang trợn mắt: “Bản đế cơ muốn đi du ngoạn, ngươi tưởng đến chỗ ngươi chỉ để lánh nạn thôi sao? Nhìn ta giống kẻ hay đi gây hoạ lắm sao???”
Trác Huyền với tay lấy ấm trà trong khay tự rót một ly uống cạn, áy náy nói: “Đúng vậy”
Ta tức điên. Nói dối một câu thì hắn chết à?
“Nhưng ngươi ngồi đây làm gì thế?”-Ta bắt chước hắn rót trà tự uống rồi lập tức nhổ ra bằng sạch-“Ngươi…ngươi vấn uống cái thứ quỷ quái này hả??”
Trác Huyền nhìn ta, cay đắng gật đầu.
Ta biết tên quái gở Trác Huyền này tính ra cũng đã gần mười ba vạn năm, nhưng thực ra hắn đã sống rất lâu trước đó. Khi Ma Thần dấy lên cuộc chiến tam giới, hắn đã là Quân Vương của Nam Hoang, vì Phụ Thần thuyết phục đã liên thủ cùng ngài và Tử Dạ đế quân bức Ma Thần hồn phi phách tán. Công danh hiển hách như vậy, nhưng khi trở về hắn lại tự tay hủy đi Côn Luân cung của mình, giải tán quốc gia của mình, chỉ dựng lên biệt viện nhỏ bé này sống qua ngày. Lần đầu tiên gặp Trác Huyền là khi ta còn bé theo Phụ Thần đến thăm hắn. Hắn nhìn Phụ Thần, cười chua chát: “Lưu lạc đến bước này, là nàng sai, hay chúng ta sai?”
Phụ Thần cong mi cụp mắt: “Là chúng ta hiểu lầm nàng ta, lưu lạc đến bước này, dù ai đúng ai sai, thì chúng ta vẫn phải bù đắp cho nàng ta…”
Lúc đấy ta vừa sinh ra được mấy trăm năm, vẫn còn là một tiểu hài nhi, hai người họ nói gì ta đều không hiểu. Chỉ là nụ cười và giọng điệu chua chát ấy khiến ta không thể nào quên. Sau này gặp được Ti Mệnh ta mới biết, trong cuộc chiến với Ma Thần kéo dài mấy trăm năm ấy, Tử Dạ đế quân và thần quân Trác Huyền đã từng bị Ma Thần bắt giữ một lần; nhưng kì thực bọn họ là cố tình bị bắt để tiện dò la binh lực của Ma Thần, nội ứng ngoại hợp. Lúc nghe Ti Mệnh kể xong ta mới thở dài một tiếng, hiểu ra vì sao Trác Huyền lại có dáng vẻ chua chát như vậy: Có lẽ “nàng ta” trong câu chuyện của bọn họ chính là vị Ma Thần bạc mệnh kia; và có lẽ, Trác Huyền đã động chân tình với nàng ấy.
Chân thân của Ma Thần là một đoá hồng liên, thế nên Thiên giới căm ghét hồng liên, là vì nhớ đến nàng ta; Trác Huyền ở đỉnh Côn Luân trồng ra mười dặm hồ sen, cũng là vì nàng ta. Nhưng linh khí ở Côn Luân cực thịnh, sen hồng mang âm khí cũng sẽ dần bị tẩy tuỷ biến thành trắng tinh khiết…Ta nhìn mười dặm sắc trắng tang thương, lắc đầu thở dài: “Trác Huyền, ngươi ngây ngốc ở đây trồng sen nàng ta có biết không? Hơn nữa thứ ngươi trồng ra nào phải hồng liên, ngươi hà tất phải cố chấp thế?”
Hắn nhìn ta bật cười: “Ngươi thì hiểu cái gì? Ta trồng sen là vì ta thích, liên quan gì đến “nàng ta” nào đó?”
“Vậy ngươi cũng không cần ngày ngày uống thứ trà hoàng liên đắng ngắt này!” Ta bĩu môi, Trác Huyền đồ sĩ diện hão, ngươi si mê Ma Thần ta nào có ý kiến gì! Còn bày đặt giấu giấu giếm giếm!
Trác Huyền nhìn vẻ mặt bất mãn của ta, kìm không được bật cười, xua xua tay: “Trong bếp có phần đồ ăn cho ngươi, mau vào ăn đi kẻo nguội. Còn phòng của ngươi chắc không cần ta dẫn đi nữa đâu nhỉ?”
Ta tròn mắt ngạc nhiên: “Sao ngươi biết ta đến? Dạo này ngươi càng lợi hại ra nha!”
“Từ lúc ngươi bước chân vào Nam Hoang ta đã biết rồi…Ngươi thực sự xem địa vị quân vương của ta lúc trước là đồ bỏ đi hả?” Trác Huyền khinh thường nhìn ta. Bản đế cơ lè lưỡi làm mặt xấu với hắn ta rồi chạy vụt vào trong bếp.
Trác Huyền nấu đồ ăn rất ngon, mỗi lần ta chạy đến chỗ hắn đều được hưởng không ít chỗ tốt; cơm ngon canh ngọt, phòng của ta cũng là gian lớn nhất trong biệt viện. Mỗi lần lánh nạn đến chỗ hắn mà ca ca ta tìm tới, hắn đều rất nghĩa khí giúp ta đuổi người về. Hơn nữa mọi yêu cầu của ta, dù quá đáng, hắn đều giúp ta làm. Có lần ta muốn Trú nhan hoa trên đỉnh Linh sơn của Tây Vương Mẫu, hắn nửa đêm dám lẻn vào Tây Vương cung trộm ra, bị thần thú Lưu Ly của Vương Mẫu cào cho hai cái, dưỡng thương mất ba tháng. Ta cực kỳ hối hận, từ đó trở đi không dám làm phiền hắn nữa. Có điều mỗi lần ta gây chuyện đều chạy tới chỗ hắn đầu tiên.
Ta ăn xong liền về phòng ngủ một giấc, buổi tối vui vẻ tỉnh dậy gọi Trác Huyền kê ghế ra trước hiên ngắm sao. Sao ở Thiên giới xem chán phèo, chính là dạng một đám đá lỗ chỗ có thể phát ra ánh sáng mà thôi. Chỉ ở dưới trần gian ngẩng đầu lên nhìn thế này mới thấy nó huyền ảo lung linh. Ta bất giác nhìn đến ngây ngẩn, cõi lòng vướng phải cái gì đó mà chùng xuống. Trác Huyền ở bên cạnh có lẽ là đang nhìn vẻ mặt kì lạ của ta, tò mò hỏi: “Ngươi có tâm sự?”
“Ờ, có chút chút…” Bản đế cơ ngả người tựa vào lưng ghế. Trác Huyền nhe nanh múa vuốt: “Ngươi có tâm sự thì nói thẳng ra đi! Còn học người ta ngập ngà ngập ngừng, định làm ta tò mò chết đấy hử!”
Ta bị doạ cho giật mình vội phân bua: “Ta có bảo là không nói đâu, chỉ là ta không biết phải nói như thế nào…”
“Có thế nào thì nói thế đấy thôi!”
“Ờ…Ta…vừa phá hỏng mệnh cách lịch kiếp của Tử Dạ đế quân” Ta vừa khái quát ra câu này, Trác Huyền liền nhướng mày: “Tên đó đi lịch kiếp? Tại sao hắn lại đi lịch kiếp?”
“Làm sao ta biết? Ngươi im lặng cho ta kể tiếp được không hả?” Ta nổi đoá lên.
Trác Huyền bị doạ cho nín thinh, im lặng nghe ta nói.
“Ta cũng muốn đi lịch lãm nhân gian, nên nhờ Ti Mệnh đưa ta đi… Ngươi biết rồi đó, Ti Mệnh hắn là kẻ không đáng tin, thế nên ta lén lút mang theo kí ức và linh lực đầu thai…Hắn lại ngang nhiên biến ta thành tình kiếp của Tử Dạ đế quân! Đế quân ngài ấy trong mệnh cách nhất định phải chết… Ta…ta cuối cùng ngăn cản không để đế quân chết, phá hỏng luôn mệnh cách của ngài! Ban sáng còn gặp ngài ấy, ánh mắt thực doạ người! Ta phải gian nan lắm mới chạy được đến chỗ ngươi! Ngươi xem, cả ống tay áo cũng bị chém rách!” Ta giơ giơ ống tay áo của mình lên để chứng minh. A di đà phật, tuy nó là bị ta chém rách, nhưng trước tiên vẫn phải tỏ vẻ uỷ khuất cái đã.
Trác Huyền cầm tay ta lên săm soi, nhíu mày: “Hắn dám chém ngươi? Hắn có tư cách gì chém ngươi?”
Cũng chỉ là rách một mẩu vải, Trác Huyền hắn không cần nghiêm trọng tới mức đó chứ? Ta âm thầm thu tay về, làm ra vẻ nhân từ đại lượng nói: “Cái này…cũng chỉ là một bộ y phục, không sao cả…” – Ta lại khôi phục vẻ ỉu xìu thở dài – “Có điều chắc chắn đế quân rất hận ta, ngày tháng sau này ta sống không yên rồi…”
Trác Huyền nhướng mày vẻ hiểu rõ. Bàn tay vỗ vỗ trên mu bàn tay ta khẳng định: “Ngươi đúng là lo hão, trong trời đất này không ai có tư cách tổn thương ngươi! Ngay cả ta lẫn tên Tử Dạ kia cũng vậy!”
Ta chau mày tò mò: “Ta luôn cảm thấy bản thân được sủng ái mà sinh ra sợ hãi…Tại sao ca ca ta, cả ngươi nữa đều có thái độ như vậy? Chẳng lẽ trước đây ta từng cứu cả thiên hạ? Sao ta không nhớ được mình đã từng làm ra chuyện kinh thiên động địa đó vậy?”
Trác Huyền rõ ràng là hơi rùng mình, nhưng chớp mắt đã khôi phục vẻ tươi cười đáp: “Nếu cái dạng nhà ngươi có thể cứu thiên hạ, thì chẳng ta đây chẳng phải cũng có thể sánh ngang với sáng thế thượng thần Nữ Oa sao? Bớt nghĩ lung tung đi!”
Ta lười phản bác hắn, bèn chuyên tâm ngẩng mặt ngắm sao. Thầm nghĩ ban nãy Trác Huyền đã khẳng định trong trời đất này không ai có tư cách tổn thương ta, liệu ngày mai có nên trở về Thiên giới một chuyến? Dù sao cũng không thể để Trác Huyền nuôi ăn nuôi ngủ cả đời được.
Ta có một cái tật, hễ suy nghĩ nhiều một chút là muốn ngủ. Có điều ta đã ngủ cả ngày rồi, lăn qua lăn lại cũng không dỗ được giấc. Bản đế cơ nghiêng đầu nhìn qua, Trác Huyền tựa đầu chống khuỷu tay vào tay vịn ghế, hình như là đã ngủ rồi.
Một mình sống ở Côn Luân mười mấy vạn năm qua, hắn ta có thấy cô độc không nhỉ? Ta ở Thiên giới tuy phần lớn thời gian đều nhốt mình trong Thần Sơ cung, nhưng thỉnh thoảng vẫn cùng Ti Mệnh chè chén, cùng Trầm Uyên đùa giỡn, lén lút nghe đám cung nha tiên tì tám chuyện bát quái, cuộc sống không tính là cô tịch. Còn Trác Huyền hắn một mình trên đỉnh Côn Luân này, ngoài mười dặm bạch liên thì chính là muôn ngàn dặm tuyết trắng, không có một người bầu bạn, ngày ngày thơ thẩn ra ra vào vào mà vẫn chưa phát điên lên, quả thực đáng nể.
Ta vụng trộm nghiêng người qua, thực ra Trác Huyền cũng rất tuấn tú: Lông mày lưỡi mác, rèm mi cực dài, sống mũi cao, môi mỏng hồng nhuận. So với Tử Dạ đế quân…không đúng, Trác Huyền giống như mặt trời ấm áp, còn đế quân giống như mặt trăng lành lạnh, căn bản không thể so sánh. Bản đế cơ nảy ra ý định đùa dai, bứt một cọng tóc chọc chọc vào mũi hắn.
Trác Huyền như có cảm ứng, thình lình bắt lấy cổ tay ta, cả mắt cũng không thèm mở ậm ừ nói: “Ngươi đừng nháo, để ta ngủ một lát…”
“Được rồi, được rồi…” – Ta hạ giọng – “…nhưng ngươi…có thể buông tay trước không?”
Có lẽ giọng ta quá nhỏ, Trác Huyền căn bản là ngủ mất rồi nên không hề nghe thấy. Ta thở dài, nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế ngồi bớt mỏi mệt hơn rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!