Một Mình Ta Mỹ Lệ - Chương 1: 1: Trọng Sinh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
125


Một Mình Ta Mỹ Lệ


Chương 1: 1: Trọng Sinh


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ma tu ở Man Hoang nhiều như cá diếc sang sông, mỗi người đều bản lĩnh tận trời, nhưng tướng mạo lại xấu xí, hôi dung đất mạo, chịu nhiều khinh thường từ chính đạo chi nhân.

Mãi đến khi Ngọc Ánh quân Dịch Tuyết Phùng nhập ma, không còn người nào dám lấy dung mạo ma tu ra bàn tán nữa.

Dịch Tuyết Phùng không phải người có tu vi tối cao trong đông đảo ma tu, cũng không phải người có uy vọng giao thiệp nhiều nhất, mà là ma tôn đệ nhất trong lịch sử Man Hoang dựa vào dung mạo mà thu được tôn vị ma tu.

Chỉ là tiệc vui chóng tàn, chưa được trăm năm, Dịch Tuyết Phùng bị chính đạo chi nhân vây đánh, ngã xuống trong Tru Ma trận bên cạnh Viêm Hải.

Nhiều ma tu ở Man Hoang bóp cổ tay tiếc nuối không thôi.

Về sau mà có xung đột với chính đạo, cũng không dám to mồm dùng câu “Mỹ mạo quân thượng nhà chúng ta ném xa đám chính đạo các người 800 còn phố” để phản bác vấn đề nhan sắc nữa.

Cũng bực mình lắm chứ.

* * * * *
Bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng rít gào của thú hoang.

Cả người Dịch Tuyết Phùng run lên, cau mày dùng sức mở mắt.

Ngơ ngơ ngác ngác, hắn còn tưởng mình đang ở cùng mấy con thú tranh ăn lộn xộn trong điện linh thú, thế nhưng tầm mắt vừa mới ngưng tụ, lại trực tiếp đối mặt với một con mắt thú sẫm màu* so với đầu người còn to hơn.

* u lam thú đồng
Dịch Tuyết Phùng: “…”
Trong mũi hậu tri hậu giác* ngửi thấy một luồng máu tanh nồng nặc, hắn nghiêng đầu nhìn, hàm răng dữ tợn của ác thú kia đang hãm sâu trong vai hắn, chỉ cần hàm dưới dùng sức, ngay lập tức có thể gặm nửa cánh tay hắn đi.

*trì độn ngu ngốc
Không kịp ngẫm nghĩ hiện tại là tình huống gì, Dịch Tuyết Phùng nâng cánh tay dùng được còn lại cấp tốc chỉ lên mi tâm ác thú, tranh thủ trước khi nó nghiền nát, đột nhiên nổ ra một đạo linh lực.

Chỉ nghe được một tiếng vang kinh thiên động địa rất lớn, ác thú kia bị đánh trực tiếp văng ra ngoài, mạnh mẽ đập vào tảng đá lớn cách đó không xa.

Tro bụi nổi lên bốn phía.

Dịch Tuyết Phùng gian nan đứng dậy, bưng lấy cánh tay không ngừng chảy máu, trong lúc nhất thời không biết đây là đâu? Ta là ai?.

Hắn mở bàn tay không bị thương nhìn một chút, lòng bàn tay đoạn chưởng.

—— cũng không phải tay của mình.

Hắn thăm dò kinh mạch, thân thể đạo tu thượng đẳng.

—— càng không phải là mình.

Dịch Tuyết Phùng có chút ngơ ngác.

Hắn hoảng hốt nhớ lại, hình như chính mình ngã xuống trong Tru Ma trận, sau đó liền lâm vào bóng tối mãi mãi không có điểm cuối, xung quanh thoáng như đầm lầy, từng chút từng chút một cắn nuốt thân xác hắn.

Mà hiện tại, tỉnh lại sau một giấc ngủ dài, không riêng linh thể hoàn chỉnh, còn được thay đổi sang thân thể của một đạo tu.

Bốn phía tất cả đều là đại thụ xanh um tươi tốt che trời, từng tia nắng nhỏ nhắn len lỏi theo tán cây rơi xuống, trên mặt đất phản chiếu ánh sáng loang lổ.

Đầu Dịch Tuyết Phùng đau như búa bổ, hận không thể lập tức ngất đi.

Hắn không biết mình đang ở nơi nào, thế nhưng có ác thú hung hãn như vậy, tất nhiên không phải nơi có thể ở lâu.

Trên đất có một thanh chủy thủ dính máu tươi, Dịch Tuyết Phùng cố nén đau khom người nhặt lên, đang định đi tìm đường ra, lại nghe thấy phía sau truyền đến động tĩnh.

Sauk hi tro bụi chầm chậm tản đi, ác thú phẫn nộ rít gào một tiếng, thú đồng lóe lên hàn quang lãnh lệ, càng thêm hung ác xông tới chỗ hắn.

Một chưởng vừa đánh xuống kia, nếu là của Dịch Tuyết Phùng, hung thú sớm đã hóa thành huyết vụ tiêu tan theo mây gió, nhưng Dịch Tuyết Phùng bị bộ thân thể tu vi không cao này kéo chân, coi như dùng hết toàn lực cũng chỉ có thể đánh nó văng ra xa thôi.

Dịch Tuyết Phùng nghĩ thầm: “Thật phiền, không thể cho ta chút không gian yên tĩnh sao?”
Hắn mới vừa tỉnh lại, vốn đã buồn bực mất tập trung, lại đụng phải hung thú không có mắt, suýt nữa còn cắn đứt thân thể mới của hắn, lúc này đã có chút không kiên nhẫn.

Dịch Tuyết Phùng cầm lấy chủy thủ tùy ý ngắt một bông hoa, đôi đan phượng nghiêng nghiêng liếc xéo ác thú một cái, duỗi đầu lưỡi liếm khóe môi.

*mắt đan phượng

“Vừa vặn có chút đói bụng.”
Ác thú: “…”
Thân mình hung ác đang phi tới đột ngột dừng lại, không thể tin nhìn chằm chằm Dịch Tuyết Phùng, phảng phất như đang nhìn một con quái vật so với nó còn hung hãn hơn.

Lát sau, một thiếu niên mồ hôi đầy mặt vừa chạy vừa hô về phía sau: “Chưởng môn! Tiểu tiên quân ở phía trước, hung thú kia cực kỳ cường hãn, chúng ta căn bản không phải đối thủ…”
Ngay sau đó, một vị nữ tử thân hình cao gầy bước nhanh đến, phía sau kéo theo mấy đệ tử mặc thanh sam.

Nàng cau mày, ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc xung quanh, nghe vậy lạnh lùng nói: “Tiểu tiên quân thân phận cao quý, ngươi tại sao lại mang hắn đến nơi này?”
Thiếu niên gần như muốn khóc: “Đệ tử nào dám giựt giây tiểu tiên quân tới nơi này, là hắn nói muốn tới cấm địa tìm linh thú thuần phục, ta ta…”
Hắn đang nói, nữ tử kia tựa hồ cảm ứng được gì, đột nhiên đẩy thiếu niên ra, bước nhanh tới một hướng không xa.

Mọi người vội vã đi theo.

Càng đi về phía trước, mùi máu tanh càng nồng nặc, thân hình Tống Kính Sênh nhanh như chớp, như mảnh lá rụng lướt qua mặt cỏ bay đi.

Ngón tay tinh tế trắng nõn của nàng đẩy bụi cỏ ra, thời điểm nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, đôi con ngươi run lên.

Thiếu niên dẫn đường nhanh chóng theo lại đây, ngửi được mùi máu tanh kia, sớm đã không nhịn được khóc lên, hắn lảo đảo nhào tới, khóc: “Tiểu tiên quân! Tiểu…”
Hắn vừa mới dứt lời, âm thanh trực tiếp nghẹn trong cuống họng.

Tống Kính Sênh trầm mặc nửa ngày, mới nói: “Đây chính là hung thú……….cực kỳ cường hãn ngươi nói?”
Đối diện dưới gốc đại thụ che trời, thân hình khổng lồ của cự thú nằm nghiêng trên mặt đất, trên cổ máu tươi nhỏ giọt, nhuộm đỏ đất cát xung quanh, từ lâu đã không một tiếng động.

Nơi cổ, một thiếu niên đứng đạp chân lên đầu nó, hơi khom người gọn gàng nhanh chóng rút chủy thủ ra, mang theo một trận huyết quang ——có mấy giọt máu bắn lên hai gò má tái nhợt của hắn.

Dung mạo thiếu niên cực kỳ diễm lệ, trên mi tâm điểm khúc văn chu sa, búi tóc buộc qua loa, một lọn tóc rủ xuống bên sườn mặt, bị hắn không để tâm thổi một hơi, phiêu qua một bên.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, trầm mặc không nói gì.

Dịch Tuyết Phùng gọn gàng gọt xong cái đầu hung thú, đứng lên dùng mu bàn tay xoa xoa máu trên mặt, lúc này mới chú ý cách đó không xa có một đám người.

Gặp được người, Dịch Tuyết Phùng không dấu vết thở phào nhẹ nhõm.

Hắn đi mấy bước tới chỗ Tống Kính Sênh, cẩn thận nghĩ lại, liền quay đầu chạy về đạp hai phát lên đầu hung thú chết không nhắm mắt kia, xem như báo thù cho cánh tay bị cắn của hắn.

Mọi người: “…”
Dịch Tuyết Phùng thu hồi chủy thủ, đi qua chỗ đám người đang đứng.

Hắn tùy ý hỏi thăm một chút: “Các vị đạo hữu, có thể làm phiền mang ta…”
Còn chưa nói xong, thiếu niên bên cạnh đột nhiên “Oa” một tiếng nhào tới, nức nở: “Tiểu tiên quân! Ngươi có thể bình an vô sự thật sự là quá tốt, hu woa woa nhất định là tiên quân ở thiên giới che chở!”
Thiếu niên dứt lời, như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, lập tức che miệng, nhìn Dịch Tuyết Phùng, trong mắt tràn ngập kinh hoảng, như sắp bị đánh tới nơi.

Dịch Tuyết Phùng bị hắn oa một phát lỗ tai muốn điếc luôn, suýt nữa run rẩy, bất quá xem ra những người này có quen biết với nguyên thân, ngược lại cũng dễ hơn nhiều.

Nếu đã quen biết, hắn tốt bụng chỉ chỉ hung thú sau lưng, nói: “Cùng ăn không?”
Mọi người: “…”
Tống Kính Sênh khó nhọc nói: “Ăn…!Hung thú?”
Dịch Tuyết Phùng nháy mắt một cái, đang muốn đáp lại, choáng váng lúc ẩn lúc hiện tới lần nữa, hắn thậm chí chưa kịp lên tiếng, liền nghiêng đầu ngã ngửa xuống đất.

Rất nhanh đã bất động.

Mọi người: “…”
* * * *
Thời điểm Dịch Tuyết Phùng tỉnh lại lần nữa, là vì bị tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ đánh thức.

Tiếng mưa rơi trên cửa sổ chạm trổ hoa văn như châu lạc mâm ngọc*.

* ngọc trai rơi vào mâm ngọc
Dịch Tuyết Phùng đột nhiên cảm thấy có chút xa lạ.

Từ sau khi hắn nhập ma vẫn luôn ở tại Man Hoang bên cạnh Viêm Hải, nơi đó quanh năm nóng bức, trong phạm vi trăm ngàn dặm loạn thạch cây khô, trăm ngàn năm cũng chưa từng rơi một hạt mưa.

Hắn không rõ bao lâu rồi chưa được nghe tiếng mưa rơi.

Bốn phía một mảnh yên tĩnh, tiểu án bên cạnh đặt một tiểu lư hương tinh sảo, khói trắng lượn lờ bay, mà trên song cửa sổ, một chậu hoa đón gió phấp phới đặt ở đó.

Mùi vị bốn phía có hơi kì quái, hai cỗ hương vị đan xen vào nhau, Dịch Tuyết Phùng nhíu mày, có chút không phân biệt được rốt cuộc là hương có vấn đề, hay là hoa có vấn đề.

Lúc này, cửa đột nhiên bị người nhẹ nhàng gõ hai lần.

“Tiểu tiên quân, ngài tỉnh chưa?”
Dịch Tuyết Phùng cầm lấy ngoại bào bên cạnh khoác lên trên vai, vết thương bị hung thú cắn đã dùng linh dược đắp lên, khẽ động vẫn đau xót.

“Tỉnh rồi.”
Hắn không biết “Tiểu tiên quân” rốt cuộc là cái gì, thế nhưng nhìn thần sắc lúc trước của mọi người, đại khái có thể đoán được nguyên thân không giàu thì quý, có lẽ là một nhân vật lớn.

Cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, thiếu niên bưng một bát linh dược tiểu tâm dực dực* tiến vào.

*tự dặn, tự nhủ phải thật cẩn thận.

“Tiểu tiên quân, thuốc được rồi.”
Dịch Tuyết Phùng gật đầu, không bài xích tiếp nhận thuốc, rũ mắt nhìn thoáng qua.

Chén linh dược này thanh đến phảng phất trong suốt, hơi gợn nước, hẳn là linh dược trị thương khó gặp.

Vai Dịch Tuyết Phùng từng trận đau đớn, hắn không miễn cưỡng chính mình, mím môi uống cạn chén thuốc.

Linh dược vào trong cơ thể, lập tức hóa thành một cổ linh lực ôn nhuận như mưa xuân lưu động trong kinh mạch của hắn, chỉ chốc lát, đau đớn ở bả vai đã hoàn toàn dừng lại.

Dịch Tuyết Phùng tấm tắc lấy làm kỳ lạ, trả bát lại, nghiêm túc hỏi: “Còn nữa không?”
Thiếu niên: “…”
Thiếu niên lúng ta lúng túng nói: “Linh dược này dùng mấy trăm loại linh hoa cỏ dược đun suốt một đêm, tiểu tiên quân nếu muốn uống nữa, e là phải chờ tới ngày mai.”
Dịch Tuyết Phùng thầm nghĩ phá gia chi tử từ đâu tới vậy, uống thuốc thôi cũng xa xỉ như vậy.

Hắn nhìn quanh bốn phía, trong phòng tràn ngập một ít cổ linh khí kỳ lạ, phía đầu giường còn treo một khối ngọc trường mệnh, cửa sổ mở rộng, từng luồng gió lạnh phất qua.

Thiếu niên cẩn thận nói: “Tiểu tiên quân, ngài đang tìm gì vậy?”
Dịch Tuyết Phùng “Ồ” một tiếng, thuận thế thu hồi ánh mắt, không chút để ý nói: “Ta đang tìm hung thú ngày đó ta săn được, nó đâu rồi? Các ngươi không mang nó về sao?”
Thiếu niên sợ hết hồn, hung thú cấm địa thân thể khổng lồ, người bình thường ai nguyện ý chạm vào —— càng không nói tới cả người con thú kia đẫm máu, chết không nhắm máu.

Thiếu niên nhỏ giọng nói: “Không, không có, Tống chưởng môn bảo chúng ta không cần quan tâm, hung thú kia còn chưa kết nội đan, kéo nó về cũng không có tác dụng gì.”
Dịch Tuyết Phùng nháy mắt mấy cái: “Nhưng có thể ăn mà.”
Thiếu niên: “…”
Thiếu niên run lập cập nâng bát: “Tiểu tiên quân…!Nếu không ta lại nấu cho ngài một chén linh dược nữa đi…”
Dịch Tuyết Phùng: “…”
Thiếu niên đầy mặt đều là “Thật đáng sợ! Tiểu tiên quân bị hung thú dọa ảnh hưởng đầu óc rồi!” Thần sắc ngơ ngác, tựa hồ sợ sệt không cẩn thận sẽ bị hắn gặm mất miếng thịt.

Dịch Tuyết Phùng thầm nghĩ: “Lẽ nào bây giờ tam giới đã không còn thịnh hành món thịt hung thú nữa rồi? Vậy rốt cuộc mình đã ngủ bao lâu?”
Hắn nhìn bộ dạng nơm nớp lo sợ của thiếu niên, nghĩ ngợi hồi lâu mới bấm quyết, cong ngón tay búng một cái.

Thiếu niên sau khi dính phải linh lực, cả người run lên, hai mắt trống rỗng, thất thần nhìn chằm chằm hư không.

Dịch Tuyết Phùng nói: “Ta hỏi cái gì, ngươi đáp cái đó.”
Thiếu niên ngơ ngác: “Vâng.”
“Ngươi tên là gì?”
“Hoài Trần.”
“Ta tên gì?”
“Lâm Phù Ngọc.”
“Tiểu tiên quân, là ý gì?”
“…”

Một hỏi một đáp, Dịch Tuyết Phùng từ từ biết được tình huống nguyên thân.

Thiếu chủ Hàn Hoài Xuyên, Lâm Phù Ngọc, nhân xưng “Tiểu tiên quân”.

Vốn dĩ có danh xưng này cũng không phải bởi vì tu vi hắn rất mạnh, thiên phú cao siêu, mà là vì xuất thân quá tốt, có một vị phụ thân đắc đạo phi thăng.

Hàn Hoài Xuyên Lâm Phàn Quân, chưa tới hai trăm tuổi tu vi đã đạt đỉnh, sau khi đạp hư không đắc đạo phi thăng, giao phó huyết mạch duy nhất của mình là Lâm Phù Ngọc cho ba vị chưởng môn ở Hàn Hoài Xuyên chăm nom, phiêu nhiên ly giới.

Lâm Phù Ngọc lúc đó mới có sáu tuổi lập tức được người người chú mục*, chỉ cần vừa nhắc tới hắn, chính là: “A, là nhi tử của Lâm Phàn tiên quân, tiểu tiên quân tương lai.”
*chú ý, nhìn chằm chằm mọi hành động
Bởi vậy từ đó về sau, mọi người đều gọi hắn như thế.

Nhưng bản thân Lâm Phù Ngọc lại hết sức chán ghét người khác đánh đồng hắn với Lâm Phàn Quân, tựa hồ vô luận hắn làm chuyện gì, đều không chạy thoát cái bóng Lâm Phàn tiên quân để lại.

Tâm tư thiếu niên vốn mẫn cảm, suốt ngày bị bàn tán như vậy, gần đây càng nghiêm trọng hơn so với trước, khó tránh khỏi lòng sinh phản nghịch, khắp nơi đối nghịch với mọi người, tính tình cũng càng ngày càng xấu.

Trước tự ý tiến vào cấm địa đi thu phục linh thú gì đó, chỉ sợ là cố ý tạo phiền phức cho người khác.

Nhưng không ngờ, làm làm làm, cuối cùng tự rước tới cái chết cho mình.

Lâm Phù Ngọc này thật là, bản thân cầm một bộ bài tốt, lại đánh cho nát bét.

Dịch Tuyết Phùng càng nghe càng thở dài, cũng hiểu tại sao lần trước khi nhắc tới “Tiên quân” thần sắc Hoài Trần kinh hoảng như vậy.

Một lát sau, Dịch Tuyết Phùng hu hồi linh lực, nhẹ nhàng gảy ngón tay một cái, Hoài Trần theo tiếng mà tỉnh.

Hắn có chút mê man nhìn Dịch Tuyết Phùng: “Tiểu tiên quân?”
Dịch Tuyết Phùng chậm rãi xoay người: “Không có việc gì, ngươi lui xuống đi.”
Hoài Trần mê mê trừng trừng, đang muốn khom người rời đi.

Mới bước đi như đột nhiên nghĩ tới điều gì, cắn răng gắt gao do dự nửa ngày, xoay người mang theo âm khóc nói: “Tiểu tiên quân, Tống chưởng môn nói, nếu thương thế ngài đã lành, liền đi…”
Câu tiếp theo, tiếng như muỗi kêu.

Dịch Tuyết Phùng bị ong ong buồn bực mất tập trung, thầm nghĩ ta đáng sợ như thế sao, xem đứa nhỏ này đều bị dọa khóc rồi, coi như năm đó hắn nhập ma xong thành quân thượng ma tu, cũng là một quân thượng ôn nhuận như gió, xưa nay không hề dọa người đến như vậy.

Dịch Tuyết Phùng mặc áo bào vào, nói: “Bảo ta đi nơi nào? Lớn tiếng lên.”
Hắn bên này vừa lên tiếng, thiếu niên đại khái từng bị nguyên thân mắng sợ, rốt cục không nhịn được, “Oa” một tiếng khóc lên.

Dịch Tuyết Phùng: “…”
Hoài Trần một bên khóc một bên nức nở nói: “Bảo…!Bảo ngài tới tiền thính, thương thảo quan…!Quan quan quan liên quan với việc linh khí của Lâm Phàn tiên quân bị trộm.”
Dịch Tuyết Phùng: “…”
Lâm Phù Ngọc này…!Đã từng ăn thịt người sao?
Sợ đến mức này cũng quá…!
Tác giả có lời muốn nói: Hoài Trần: Quan quan quan…!Oa oa oa oa!
Ninh kiếm tôn: Chờ thời bên trong.

Khai văn nha, cảm tạ đại gia chống đỡ, liền là một cái nói chuyện yêu đương ngốc bạch ngọt cố sự 【 đại khái 】.

Bình luận có một sóng gió tiền lì xì, cầu thu gom nha.

– —————————
Editor: Tui lại đào hố mới ~ Công quân mấy chương nữa mới xuất hiện, 2 người gặp nhau lập tức tấu hài, vậy nên mn hãy kiên nhẫn chờ đợi nha~.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN