Một Mình Ta Mỹ Lệ
Chương 12: 12: Đoạt Xác
Dịch Tuyết Phùng lung tung lau nước mắt trên mặt, vừa chạy vừa cười: “Ha ha ha ta đã nói là y không chịu nổi đáng thương mà, ngươi còn nói y vẫn luôn máu lạnh vô tình, ngươi xem, không phải trở về được rồi sao?”
Thiết Vân tựa hồ còn muốn giội thêm gáo nước lạnh giúp hắn tỉnh táo một chút, thế nhưng bản thân rốt cục cũng thoát khỏi ma chưởng của đại ma đầu Ninh Ngu kia rồi, tâm tình cực kỳ tốt, cũng vội vàng phụ họa: “Đúng đúng! Cha nói đều đúng!”
Tình phụ tử sắp phá nát của hai người, lần nữa vững chắc như tường đồng vách sắt.
Dịch Tuyết Phùng sợ Ninh Ngu lại phát điên đuổi theo, mau chóng chạy trốn, hắn trực tiếp vụt đến trên tường, mũi chân điểm ngói, giống như một con mèo, lặng yên không một tiếng động chạy khỏi.
Một lát sau, hai người từ phía nam bay trốn đến nơi xa nhất ở phía Bắc Hàn Hoài Xuyên, xác định Ninh Ngu sẽ không đuổi tới, Dịch Tuyết Phùng mới đứng ở trên tường, mạnh mẽ thở phào nhẹ nhõm.
Thiết Vân chạy thoát, lập tức vui mừng tại chỗ hóa thành hình người, một phát nhào tới trên lưng Dịch Tuyết Phùng, hai chân còn quấn quanh eo gầy gò của hắn.
“Cha! Ngươi sao lại to gan như vậy!? Thiết Vân thích ngươi nhất!”
Dịch Tuyết Phùng còn chưa ổn định hơi thở xong, đột nhiên bị Thiết Vân hóa thành hình người nhảy lên lưng đè ép, thân mình nhoáng lên một cái, ở trên tường ngã trái ngã phải nửa ngày rốt cục không chống đỡ nổi mà ngã xuống chân tường.
Chỉ nghe thấy hai tiếng kêu thảm thiết, Dịch Tuyết Phùng cùng Thiết Vân thẳng tắp rơi xuống bụi cỏ ở chân tường, gây nên một trận tiểu náo, hai con sóc đang tranh ăn bên cạnh ngay cả trái cây cũng không cần, cả người dựng thẳng lông chạy trốn hết lên cây.
Trên người trên đầu Dịch Tuyết Phùng tất cả đều là lá khô, hắn ngồi đó che đầu nghiến răng nghiến lợi nói: “Dịch Thiết Vân!”
Thiết Vân cũng bị quăng ngã đến thất điên bát đảo, sợ chịu đánh, thân thể mềm mại như xà dựa lên người Dịch Tuyết Phùng ủy khuất rầm rì làm nũng: “Ta không cố ý mà.”
Dịch Tuyết Phùng một phát đẩy đầu hắn ra, nói: “Ngươi rốt cuộc học cái bộ dạng làm nũng này của ai?”
Thiết Vân ăn ngay nói thật: “Của ngươi nha.”
Dịch Tuyết Phùng: “…”
Thiết Vân học dáng vẻ lúc nãy hắn đóng vai đáng thương, mềm mại kêu: “Nghĩa phụ.”
Dịch Tuyết Phùng: “…”
Dịch Tuyết Phùng thực lòng thực dạ nói: “Ta thấy bây giờ Ninh Ngu còn chưa đi đâu, ta đem ngươi quay về đi.”
Thiết Vân: “…!Ta sai rồi.”
Dịch Tuyết Phùng theo thói quen búng lên trán Thiết Vân, trách mắng: “Không tiền đồ.”
Thiết Vân: “Cũng là học từ ngươi…”
Dịch Tuyết Phùng: “Hả?”
Thiết Vân lập tức ngậm miệng không dám nói tiếp nữa, vội lấy lòng cười với hắn.
Lúc này Dịch Tuyết Phùng mới thu tay về, chỉ là dư quang quét qua mặc phát Thiết Vân, hơi nhướng mày: “Kiếm tuệ trên đầu ngươi đâu?”
Thiết Vân giơ tay sửa lại một chút tóc tai, phát hiện không có kiếm tuệ, mặt mày ngơ ngác hồi lâu, lại duỗi hai cánh tay vòng quanh đầu qua lại sờ soạng hai vòng, chắc chắn kiếm tuệ thật sự đã mất mới đột nhiên “Oa” một tiếng khóc lên.
“A a a tiểu kiếm tuệ của ta!”
Dịch Tuyết Phùng suýt chút nữa bị một tiếng này của hắn làm cho điếc tai, giơ tay bịt lỗ tai, cau mày nói: “Là rơi ở chỗ Ninh Ngu sao?”
Thiết Vân khóc không thở nổi, một câu đều không nói ra được.
Dịch Tuyết Phùng khêu cái đầu tán loạn của hắn một cái, an ủi: “Ta lại tìm cho ngươi một cái, đừng khóc, ngoan ngoan.”
Mặt mày Thiết Vân đầy nước mắt, nghẹn ngào: “Nhưng đó…!Đó là lễ vật đầu tiên cha cho ta, những người khác đều không có.”
Trong mắt thế nhân, phi nhân chi vật* chính là dị loại.
* không phải người, là đồ vật
Coi như binh khí có khí linh, cũng vẫn là vật chết băng lãnh, với tu sĩ mà nói, binh khí nói dễ nghe một chút là đồng bạn, khó nghe chút thì chỉ là công cụ, ít người sẽ sản sinh bất kỳ cảm tình gì với chúng nó.
Giống như đạo tu ngự thú với linh thú kết khế ước vậy, vô luận linh thú biến ảo hình người xinh đẹp mỹ lệ cỡ nào, trong mắt đạo tu, trước sau vẫn không sánh được với nhân loại nhất đẳng.
Dịch Tuyết Phùng bái sư Quy Hồng Sơn Thu Mãn Khê không bao lâu, tính tình ấm áp lương thiện vô cùng, đối với kiếm linh linh thú cũng tôn trọng rất nhiều, chưa bao giờ cảm thấy bọn họ kém người một bậc.
Thiết Vân coi như cực kỳ may mắn trong ngàn vạn khí linh.
Trong ký ức ban đầu của Thiết Vân, hài tử còn chưa trưởng thành kia nâng tiểu kiếm tuệ chơi, đôi mắt nhìn về phía hắn mỉm cười.
Dịch Tuyết Phùng trầm mặc, hắn thấy Thiết Vân khóc mãi không ngừng, khẽ thở dài một hơi, nói: “Chờ có cơ hội ta giúp ngươi lấy về có được không?”
Trên mặt Thiết Vân đều là nước mắt, khịt khịt mũi, nghẹn ngào nói: “Dùng biện pháp vừa nãy sao?”
Dịch Tuyết Phùng hiếm thấy có chút tức giận: “Ngươi quản ta? Hữu dụng là được!”
Thiết Vân không thể làm gì khác hơn là gật gật đầu, hắn vươn hai tay về phía Dịch Tuyết Phùng, tha thiết mong chờ nhìn hắn: “Cha, ôm ôm.”
Dịch Tuyết Phùng thở dài một hơi, thuần thục tiến lên ôm lấy bờ vai hắn, ở phía sau nhẹ nhàng vỗ vỗ, nói: “Không đau không đau.”
Thời điểm niên thiếu ngông cuồng Dịch Tuyết Phùng thường thường dùng Thiết Vân kiếm giao thủ với đồng nhân, dù là thần binh lợi khí sắc bén nhất, lúc binh khí chạm vào nhau cũng khó tránh khỏi cảm giác đau đớn kịch liệt.
Thiết Vân sợ đau, lại hiếu chiến, mỗi lần giao thủ xong là khóc đến cơ hồ muốn ngất đi, mỗi lần Dịch Tuyết Phùng đều ôm lấy vỗ sau lưng hắn, an ủi nói: “Không đau.”
Thiết Vân ngây thơ đơn thuần, sướng vui đau buồn đều thể hiện hết ra ngoài, chưa bao giờ biết che giấu, dù hắn sống nhiều năm như vậy, cũng không có chút tiến bộ.
Thiết Vân ủy khuất tại cổ hắn nhẹ nhàng cà cà.
Dịch Tuyết Phùng vỗ vỗ, ra hiệu hắn đừng làm nũng, đang muốn lôi kéo hắn đứng lên, khúc cua bên cạnh đột nhiên truyền tới một thanh âm trầm thấp.
“…!Còn bao lâu nữa?”
Dịch Tuyết Phùng nhíu mày, bản năng cảm thấy âm thanh này có chút quen thuộc, nhưng không nhớ rõ đã nghe qua ở đâu, hắn đè vai Thiết Vân ép xuống, hai người cùng đổ về trong bụi cỏ, cây cỏ rậm rạp hoàn toàn che kín thân hình bọn họ.
Thiết Vân: “Cha…”
Dịch Tuyết Phùng nhanh chóng bịt miệng hắn, truyền âm nói: “Che giấu khí tức của ta.”
Thiết Vân không rõ vì sao, nhưng vẫn khéo léo mở kết giới bao phủ hai người trong đó.
Thiết Vân truyền âm nói: “Cha, làm sao vậy?”
Dịch Tuyết Phùng: “Xuỵt.”
Thiết Vân lập tức im lặng.
Bên trên hành lang cách đó không xa, không thấy bóng người, chỉ có thể nghe âm thanh nhẹ nhàng truyền đến.
“Sau Tiên đạo đại điển.”
Âm thanh này…
Tay Dịch Tuyết Phùng run một cái.
.
Đọc thêm nhiều truyện ở == Т г u m T r u у e n .M E ==
Âm thanh trầm thấp kia lại vang lên: “Ta không chờ được lâu như vậy.”
“Lâm Phù Ngọc là tiểu tiên quân của Hàn Hoài Xuyên, thân phận vốn đặc thù, tùy tiện mang hắn đến Man Hoang e là sẽ bị những người khác chê trách, nếu chỉ có vài ngày mà Quân thượng không chờ được, trăm năm trước…”
“Nhân loại hèn mọn, ngươi dám khiêu khích ta?”
“Không dám.”
Qua một hồi yên lặng, người kia nói: “Ta đợi thêm ngươi một tháng, nếu Lâm Phù Ngọc không tới Man Hoang, ngươi biết hậu quả là gì rồi chứ?”
“Vâng.”
Dịch Tuyết Phùng chậm rãi thẳng eo, xuyên qua tầng tầng mật lá nhìn thấy một nữ nhân thân áo lam ở khúc quanh trên hành lang.
Mặt Dịch Tuyết Phùng nhất thời trầm xuống.
Là Tống Kính Sênh.
Tống Kính Sênh tựa hồ khom lưng về một người không thấy rõ khuôn mặt cúi đầu hành lễ, người kia trong nháy mắt hóa thành hắc vụ* tiêu tan tại chỗ cũ, nhìn kỹ, trên mặt đất để lại một tầng tuyết tinh tế mỏng manh.
*qt: hắc phòng, t k hiểu phòng ở đây chỉ gì nên thay bằng vụ.
Con mắt Dịch Tuyết Phùng càng ngày càng âm trầm, hắn kiên nhẫn chờ Tống Kính Sênh rời đi, lúc này mới nắm Thiết Vân lặng yên không một tiếng động trở về chỗ ở của mình.
Thiết Vân mở kết giới bao phủ toàn bộ trong sân, xong mới mau chóng chạy tới, ngơ ngác nhìn Dịch Tuyết Phùng: “Nữ nhân kia! Nữ nhân kia là người xấu!”
Trong thế giới của Thiết Vân, chỉ cần đối tốt với hắn và Dịch Tuyết Phùng, chính là người tốt —— tỷ như Ninh Ngu, vì lúc trước y đối với Dịch Tuyết Phùng bảo hộ mười phần, cho dù tất cả mọi người đều nói y lạnh lùng bạo ngược nghiêm nghị, Thiết Vân cũng cảm thấy y là người tốt hiếm thấy;
Ngược lại, có ác ý với hắn hoặc Dịch Tuyết Phùng, thì toàn bộ là người xấu.
Dịch Tuyết Phùng đi tới bên cửa sổ, cụp mắt nhìn linh hoa chẳng biết lại bị thay đổi lúc nào.
Thiết Vân nhìn hắn không nói một lời, có chút nóng nảy: “Cha! Hiện tại thân thể Lâm Phù Ngọc là của ngươi, ma tu kia bảo nữ nhân kia mang ngươi đến Man Hoang, nhất định không phải chuyện tốt gì! Ngươi đợi ở Man Hoang nhiều năm như vậy, làm sao không biết được đó là nơi quỷ quái gì? Ma tu có bao nhiêu kẻ là dễ đối phó đâu? Tu vi hiện tại của ngươi sợ là ngay cả mị ma cấp thấp nhất cũng đánh không lại, huống chi là Man Hoang quân thượng gì kia?”
Dịch Tuyết Phùng nâng tay sờ sờ cánh hoa khí thế hừng hực, nhẹ giọng nói: “Ta biết.”
Coi như hắn phải quay về Man Hoang điều tra rõ ràng chân tướng cái chết của mình năm đó, cũng sẽ không muốn dùng loại phương thức bị “Dâng” cho một tên Man Hoang quân thượng không biết kiêng kị.
Trăm năm trước bên trong Man Hoang xung quanh đều là không phân thị phi tàn nhẫn giết chóc, cũng chẳng phân biệt nơi nào xấu xa dâm dục*, Dịch Tuyết Phùng sở dĩ một thân một mình ở tại tít ngoài rìa Viêm Hải Man Hoang, cũng có liên quan đến việc này.
*qt: giao cấu, kb đúng như nghĩa t nghĩ k
Ngón tay khớp xương rõ ràng của hắn nhẹ nhàng đặt ở trên cánh hoa, đột nhiên lòng bàn tay khép lại, cánh hoa bị hắn trực tiếp nghiền nát, chất lỏng thuận đầu ngón tay chầm chậm chảy xuống.
“Nếu thật sự muốn an toàn không có việc gì mà quay lại Man Hoang thăm dò việc năm đó, ngược lại cũng rất đơn giản.”
Thiết Vân không rõ.
Dịch Tuyết Phùng rũ mắt nhìn bàn tay của mình, nhẹ nhàng đặt đầu ngón tay dính đầy chất lỏng ở bên môi, duỗi đầu lưỡi ra nhẹ nhàng liếm một cái.
Chất lỏng độc linh hoa bị đầu lưỡi hắn cuốn một cái, vài giọt còn sót lại bên môi, mặt mày càng thêm vẻ diễm lệ.
“Ta nói rồi, Ninh Ngu rất mềm lòng.”
Bị mưu hại mà không tự biết – Ninh Ngu lúc này đã trở về chỗ ở của mình, rũ mắt nhìn kiếm tuệ giữa các đầu ngón tay xuất thần.
Một con tiểu hạc giấy trên cánh bị trói bởi sợi dây đỏ, phảng phất như có sinh mệnh nhảy nhảy tại chỗ trên bàn, còn quơ quơ hai cái cánh bằng giấy, thoạt nhìn có chút tức đến nổ phổi.
“Ninh Ngu! Ngươi rốt cuộc có nghe ta nói chuyện hay không?”
Ninh Ngu thu kiếm tuệ vào trong vạt áo, con mắt quét qua hạc giấy đang nhảy lên chân một cái, lạnh nhạt nói: “Không có.”
Thanh Xuyên Quân: “…”
Ninh Ngu nói: “Lặp lại lần nữa, bớt nói nhảm.”
Thanh Xuyên Quân tâm phục khẩu phục, truyền tin hạc giấy hai con tiểu cánh buông xuống, âm thanh có chút uể oải: “Ta vừa mới nói, chuyện lúc trước ngươi bảo ta điều tra đã có chút manh mối.”
Con ngươi Ninh Ngu run lên, lập tức nói: “Nói.”
Thanh Xuyên Quân: “Cái chết của Quân thượng đúng thực có quan hệ với Man Hoang Trọng Tâm quân, chẳng qua là năm đó ngươi nhìn thấy quân thượng bỏ mình trực tiếp phát điên, liều mạng đâm chết hắn ta, một ít manh mối đều đứt đoạn mất, coi như ngươi đột nhiên muốn điều tra cũng cực kỳ khó khăn…”
Ninh Ngu không nhịn được: “Bằng không ta tìm ngươi làm cái gì? Bớt nói nhảm, trọng điểm.”
“Được thôi.” Thanh Xuyên Quân đạo, “Đúng là Trọng Tâm quân thả cửa cho chính đạo tiến vào Man Hoang, có điều lúc ấy hắn ta đã bị đoạt xác.
Sau khi hắn chết, mạt u hồn kia tách ra, chỉ bị trọng thương vẫn chưa tiêu tan, những năm này vẫn luôn tùy thời tìm kiếm thân thể thích hợp nhất để đoạt xác.”
Ninh Ngu ngẩn ra.
“Nói tóm lại, muốn giết quân thượng, còn có một người khác.”
“Mạt u hồn kia hiện tại cũng đang ở Man Hoang.”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!