Một Mình Ta Mỹ Lệ - Chương 14: 14: Sư Huynh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
96


Một Mình Ta Mỹ Lệ


Chương 14: 14: Sư Huynh


Dịch Tuyết Phùng theo Thu Mãn Khê về Quy Hồng Sơn.

Hắn bị lừa nhốt hơn một tháng, sớm gầy gò đến mức không còn hình người, hỏi nhà hắn ở đâu hắn cũng không nhớ rõ, chỉ mơ mơ hồ hồ nhớ tên của mình.

Thu Mãn Khê tính tình lương thiện, không nỡ nhìn hắn lại lưu lạc đầu đường, liền thương nghị cùng Ninh Ngu nuôi dưỡng hắn.

Ninh Ngu ngồi trên băng ghế trong viện lau* kiếm, nghe vậy thoáng nhướn mi: “Thu dưỡng hắn? Ngươi nuôi sao?”
*Qt: sát
Thu Mãn Khê đứng bên cạnh, một bộ rũ tay cúi đầu phục tùng, nếu có người ngoài nhìn thấy, có khi còn tưởng rằng hắn là đồ đệ, Ninh Ngu là sư tôn.

“Ta nuôi.”
Thu Mãn Khê từ nhỏ tu hành tu đến hỏng đầu óc, tay chân không lanh lẹ, bình thường ngũ cốc còn không phân biệt được, cho dù chỉ ra khỏi cửa cũng có thể lạc đường mười vạn tám ngàn dặm, những năm này sống một mình không khác nào người rừng rú, mãi đến khi Ninh Ngu mười tuổi đến Quy Hồng Sơn hắn mới miễn cưỡng tốt lên một ít.

Ninh Ngu cười lạnh một tiếng: “Ngay cả mình còn không lo xong, còn dõng dạc đòi đi nuôi kẻ khác?”
Thu Mãn Khê lập tức chỉ thiên: “Ta có thể tự mình sống tốt! Vi sư thề!”
Âm thanh Ninh Ngu cười lạnh càng to hơn.

Lúc hai người trao đổi, Dịch Tuyết Phùng vẫn luôn nhu thuận ngồi trên ghế nhỏ ở bên cạnh, hai tay ôm một khối bánh so với mặt hắn còn lớn hơn.

Bánh quá cứng, hắn căn bản không nhai nổi, chỉ có thể ngậm một hồi, dùng mấy cái răng sữa nho nhỏ từng chút từng chút một gặm gặm, vụn bánh rơi trên y phục mới đổi của hắn, hắn nhặt nhặt đặt trong lòng bàn tay ăn sạch, không lãng phí chút nào.

Thu Mãn Khê trong lúc vô tình nhìn thấy, lập tức nước mắt lưng tròng: “Thật ngoan, ngoan hơn ngươi nhiều lắm! Đồ nhi, ta muốn thu dưỡng hắn!”
Ninh Ngu cũng quay đầu nhìn lại, mặt mày tái mét, y tiến lên lấy lại cái bánh có thể làm búa đóng đinh từ trong tay Dịch Tuyết Phùng, lung tung đập lên bàn mấy phát, phát ra tiếng “Bang bang” vang dội, cả giận nói: “Ngươi cho hắn ăn cái gì đây?”
Thu Mãn Khê nói: “Tháng trước mua được từ dưới chân núi mang về, ta nếm thử một miếng cảm thấy không được ngon liền để đó, thế nhưng nhìn mấy đứa nhỏ khác đều rất thích ăn, nên đưa cho hắn.”
Ninh Ngu: “…”
Dịch Tuyết Phùng liếm liếm vụn bánh bên môi, đồ ăn bị lấy đi cũng không nôn nóng đoạt lại, lặng yên nhìn Ninh Ngu, dùng chất giọng con nít* nói: “Đa tạ ngài.”
*nãi thanh
Ninh Ngu chân mày nhíu chặc hơn.

Thu Mãn Khê càng nhìn Dịch Tuyết Phùng càng thích, tiến đến trước mặt hắn ngồi chồm hỗm xuống, cười tủm tỉm lấy ra một cái linh quả từ trong tay áo ra quơ quơ nói: “Muốn ăn cái này không?”
Dịch Tuyết Phùng duỗi hai tay đón lấy: “Đa tạ ngài.”

Thu Mãn Khê đang định đưa cho hắn, Ninh Ngu không nhịn được nữa ngăn cản: “Hắn mới ba, bốn tuổi, ngươi cho hắn ăn linh quả, ngươi không sợ hắn nổ banh xác chết luôn sao?”
Lúc này Thu Mãn Khê mới nhớ ra, vội thu linh quả về.

Đồ ăn đột nhiên bị lấy đi, hai tay Dịch Tuyết Phùng cứng đờ, ý cười vẫn luôn kiên cường chống đỡ trên mặt có chút nhạt đi, thế nhưng vẫn cố gắng không bộc lộ ra cảm xúc, run run giọng nói: “Đa tạ…”
Từ khi bị những con buôn kia mang đi, hắn vẫn luôn bị nhốt ở trong lồng, đôi lúc có người tốt bụng bố thí cho hắn chút thức ăn, chỉ cần hắn ngoan một chút thì sẽ không bị đánh đập.

Lúc mới bị nhốt Dịch Tuyết Phùng cả ngày kêu khóc muốn cha mẹ, sau đó không biết là đói bụng hay là đau đớn, không dám phát ra tiếng nào nữa, chỉ có thời điểm được cho ăn, hắn mới dùng hết toàn lực nói ra một câu mà hắn cho là ngoan ngoãn nhất —— đa tạ ngài.

Đại khái là hắn quá ngoan ngoãn, trong đoàn xe thường có người cầm đồ ăn đến đùa giỡn, đợt khi hắn khéo léo vươn tay ra đón lấy những thứ đồ không dễ ăn đó, những người kia lại đột nhiên ném thức ăn đang gần trong gang tấc ra xa khỏi lồng, sau đó nhìn sắc mặt ngơ ngác của hắn ác ý cười to.

Thường xuyên bị đùa giỡn như vậy, Dịch Tuyết Phùng đã sớm thành thói quen.

Với hắn mà nói, hai người trước mặt này so với những kẻ dằn vặt hắn khi trước căn bản cũng không khác gì nhau, thế nhưng chỉ cần hắn ngoan ngoãn nói “Đa tạ ngài”, sẽ không dễ dàng chết như vậy.

Dịch Tuyết Phùng mờ mịt nghĩ thầm: “Ta thật đói, thật sự rất đói, chỉ cần bọn họ cho ta một ít đồ ăn, chuyện gì ta cũng có thể làm.”
Ninh Ngu còn đang đứng một bên dạy bảo Thu Mãn Khê: “Để cho ngươi nuôi hắn sớm muộn gì cũng sẽ chết trong tay ngươi, đừng nhìn rượu ở đó nữa, nhìn ta!”
Thu Mãn Khê vô tội nhìn y: “Ta không có cố ý mà, nhưng hắn còn nhỏ như thế, lại bị những kẻ kia tra tấn trong thời gian dài, chẳng lẽ ngươi muốn ném hắn cho một người không quen không biết nuôi dưỡng sao?”
Ninh Ngu xoa xoa mi tâm, chỉ cảm thấy đau đầu cực kỳ.

Y quay đầu lại liếc mắt nhìn, đôi con ngươi như ngọc chạm khắc của đứa nhỏ đang cong cong cười với y, trong mắt long lanh ánh nước, càng có vẻ đáng thương.

Thu Mãn Khê cảm khái: “Ngươi xem hắn ngoan chưa kìa.”
Nhưng sắc mặt Ninh Ngu vẫn trầm xuống, y ngồi chồm hỗm nhéo nhéo mặt Dịch Tuyết Phùng, lạnh lùng nói: “Đừng cười.”
Dịch Tuyết Phùng nghi hoặc chớp mắt, hắn không biết phải nói cái gì, đành phải tiếp tục cười lấy lòng, hàm hồ nói: “Đa tạ ngài.”
Chân mày Ninh Ngu càng nhíu chặt hơn, lạnh lùng nói: “Ta nói đừng cười!”
Dịch Tuyết Phùng bị giọng của y làm cho hết hồn, đáy mắt rốt cục cũng lộ ra chút sợ hãi.

Thu Mãn Khê vội nói: “Ngươi đừng dọa hắn.”
Ninh Ngu dùng loại ánh mắt lạnh lùng có thể doạ khóc người nhìn chằm chằm Dịch Tuyết Phùng, ban đầu Dịch Tuyết Phùng còn có thể kiên cường chống đỡ cười với y, nhưng sau đó hắn càng ngày càng sợ, sợ hãi cùng tuyệt vọng bị hắn cưỡng ép giấu đi chậm rãi hiện ra.

Thu Mãn Khê: “Ninh Ngu!”
Ninh Ngu vẫn như cũ nhìn hắn, con ngươi trong suốt của hài tử tựa như nguồn suối, hai hàng nước mắt từng chút từng chút một rơi xuống, trong chốc lát hai má đã ướt nhẹp.

Ninh Ngu nói: “Sợ sao?”
Dịch Tuyết Phùng ngây ngốc nhìn y, nước mắt rơi càng nhiều hơn.

Ninh Ngu: “Trả lời ta, ta biết ngươi nghe hiểu.”
Cả người Dịch Tuyết Phùng cứng đờ, chậm chạp gật đầu.

Ninh Ngu thở một hơi nhẹ nhõm khó có thể nhận ra, nhẹ nhàng giang hai tay ra, ôm Dịch Tuyết Phùng vào trong lòng, nói: “Được rồi.”
Dịch Tuyết Phùng sững sờ.

Ninh Ngu vỗ nhẹ sau lưng hắn, an ủi: “Không sao rồi.”
Dịch Tuyết Phùng không nhớ rõ đã bao lâu rồi không được người khác nhẹ nhàng trấn an như thế, tuy rằng Ninh Ngu nhìn lạnh băng, nhưng lòng bàn tay cực kỳ nhu hòa, nguồn ấm áp kia từ lòng bàn tay đặt trên lưng Dịch Tuyết Phùng không ngừng lan truyền ra toàn thân.

Con ngươi sâu thẳm hơi mở lớn, nước mắt càng khóc càng nhiều, từ trong hốc mắt nhanh chóng trào ra, hai tay còn mang theo vảy máu khô thử thăm dò nắm lấy vạt áo trước ngực Ninh Ngu, mãi đến khi gương mặt lạnh lẽo dán vào lồng ngực ấm áp của y, thần kinh căng thẳng trong một tháng của hắn mới thanh tĩnh lại.

Đột nhiên Dịch Tuyết Phùng gắt gao ôm lấy Ninh Ngu cao giọng khóc rống.

Từ đó về sau, Ninh Ngu có thêm một tiểu sư đệ.

Quy Hồng Sơn chia thành ba ngọn núi, Thu Mãn Khê ở tại sườn ngọn núi xa nhất ở phía Bắc, hắn độc lai độc vãng, ngoại trừ đại đồ đệ Ninh Ngu, còn lại rất ít giao du với những người khác, cho nên cả một sườn núi to lớn, chỉ có ba người bọn họ sinh sống, cực kỳ thanh tịnh.

Từ sau lần đó bị Ninh Ngu dọa khóc xong, Dịch Tuyết Phùng càng trở nên nhu thuận yên tĩnh, cho gì ăn nấy, không khóc không nháo cũng không miễn cưỡng tươi cười.

Ninh Ngu sợ hắn đi theo Thu Mãn Khê có ngày đói chết, nên mang hắn về sắp xếp chỗ ở trong thiên viện của mình, mỗi ngày ba bữa đầy đủ dinh dưỡng cho hắn.

Dịch Tuyết Phùng òa khóc một trận xong, không còn nơm nớp lo sợ như đi trên băng mỏng như trước nữa, ngược lại càng ngày càng dính lấy Ninh Ngu, có điều phương pháp dính người của hắn có chút khác biệt so với bình thường.

Ban đầu tâm cảnh giác của Dịch Tuyết Phùng rất cao, ngày ngày trốn trong góc, rất ít khi tới gần Ninh Ngu, mỗi ngày ba bữa cơm cũng đợi Ninh Ngu đặt đồ ăn xuống rời đi, lúc này mới cẩn thận từng li từng tí bò ra ngoài, thăm dò nửa ngày mới dám ăn.

Sau đó, đại khái biết được Ninh Ngu thật tâm đối đãi với mình, cũng không có mưu đồ, hắn mới từ từ thả lỏng cảnh giác, bắt đầu lén lút đi theo Ninh Ngu.

Ninh Ngu thường thức dậy vào giờ mão*, hắn nghe động tĩnh cũng lập tức bò dậy theo, víu khung cửa cẩn thận* nhìn ra sân.

*Giờ Mão: 5-7h sáng
* tiểu tâm dực dực
Ninh Ngu ở trong viện luyện kiếm, hắn liền an vị trước ngạch cửa* nhìn không rời mắt, cuối cùng lá gan càng lúc càng lớn, thời điểm Ninh Ngu luyện kiếm tự nhiên xách ghế đẩu nhỏ ngồi ở bên cạnh xem.

Mấy tháng trôi qua, Ninh Ngu đã sớm quen với việc Dịch Tuyết Phùng cả ngày tự cho là núp kỹ trong bóng tối, nhưng thực tế quang minh chánh đại quan sát y, y biết rõ nhưng giả vờ như không thấy.

Một buổi sớm Ninh Ngu luyện kiếm trong viện, bất luận kiếm thuật của y cao siêu cỡ nào, mỗi buổi sáng vẫn như cũ một canh giờ luyện kiếm bất biến không thay đổi.

Dịch Tuyết Phùng ngủ đến mơ hồ, dời ghế đẩu nhỏ qua ngồi một bên, cuối cùng không biết có phải do buồn ngủ quá nên ngốc luôn không, hai cánh tay ngăn ngắn vậy mà lần mò chầm chậm ôm lấy bắp chân Ninh Ngu.

Ninh Ngu không quan tâm hắn, vẫn như cũ luyện phần mình, ngay cả một ánh mắt cũng không nhìn vật trang sức đang dính trên chân.

Dịch Tuyết Phùng triệt để yên tâm, ôm lấy không buông tay nữa, không bao lâu sau ngủ thiếp đi.

Sau một canh giờ, Ninh Ngu ngừng tay, ném kiếm lên giá binh khí bên cạnh*, cúi đầu xoa xoa tóc Dịch Tuyết Phùng: “Dậy.”
*Trong qt đoạn này nói giá binh khí trên trường diễn võ, mà Ninh Ngu luyện kiếm ở sân trong viện, nên t mạn phép sửa lại chỗ này là bên cạnh.

Dịch Tuyết Phùng mờ mịt mở mắt dậy nhìn y, âm thanh nhu nhuyễn đến mức Ninh Ngu không chống đỡ nổi: “Sư huynh, hôm nay muốn ăn bánh.”
Ninh Ngu một tay ôm hắn khiêng lên vai, rảo bước quay về phòng, cau mày nói: “Bánh cứng như vậy sao ngươi còn thích ăn?”
Dịch Tuyết Phùng cẩn thận* nói: “Ta có thể chậm rãi gặm.”
* tiểu tâm dực dực: tự dặn phải cẩn thận
Ninh Ngu đá tung cửa đặt hắn ngồi lên băng ghế bên cạnh: “Đợi.”
Dịch Tuyết Phùng thuận theo gật đầu.

Chỉ là Ninh Ngu quay người phải đi, hắn lập tức từ trên cái băng ghế nhảy xuống, vui vẻ chạy theo.

Ninh Ngu quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Ta mới nói cái gì?”
Dịch Tuyết Phùng ngẩng đầu cười với y.

Ninh Ngu nói: “Dịch Tuyết Phùng.”
Dịch Tuyết Phùng vẫn tiếp tục cười.

Ninh Ngu cứng rắn chốc lát, rốt cục dưới ánh nhìn chăm chú mông lung hơi nước của Dịch Tuyết Phùng, bại trận.

“Chỉ lần này thôi.”

Dịch Tuyết Phùng vội vàng gật đầu, nhón mũi chân víu eo Ninh Ngu muốn ôm một cái.

Ninh Ngu đầy mặt ghét bỏ ôm hắn nhét trong lồng ngực mình, chịu thương chịu khó đi kiếm ăn.

Một lát sau, Dịch Tuyết Phùng ngồi ở trong lồng ngực của Ninh Ngu, ôm cái bánh nóng hầm hập gặm cực kỳ vui vẻ.

Ninh Ngu đang ngồi khắc một cây kiếm gỗ nhỏ chưa thành hình, chau mày: “Ngươi thích luyện kiếm?”
Trên mặt Dịch Tuyết Phùng dính vệt bánh, nói: “Không thích.”
Ninh Ngu sững sờ, tựa như không đoán được, vậy mà cũng có người không thích luyện kiếm, y cau mày hỏi: “Vậy sao mỗi ngày đều nhìn ta luyện kiếm?”
Dịch Tuyết Phùng thẳng thắn: “Ta thích nhìn ngươi.”
Ninh Ngu tự mình ngẫm nghĩ một phen, thầm nghĩ: “Hắn quả nhiên thích luyện kiếm.”
Nói xong, tiếp tục nghiêm túc khắc kiếm gỗ.

Mấy ngày sau, Ninh Ngu đưa kiếm gỗ đã khắc xong cho Dịch Tuyết Phùng, nói: “Cho ngươi, luyện kiếm.”
Dịch Tuyết Phùng mờ mịt nhìn: “A?”
Ninh Ngu suy nghĩ một chút, quyết định khắc thêm một chữ “Tuyết” trên chuôi kiếm, lúc này mới đưa cho Dịch Tuyết Phùng: “Cái này là của ngươi, trước hết mỗi ngày cứ luyện tập vung kiếm cùng ta, chờ ngươi lớn hơn một chút, ta sẽ dạy ngươi kiếm thuật.”
Dịch Tuyết Phùng thuận theo nhận lấy, nói: “Vậy ta phải vung mấy lần?”
Ninh Ngu nói: “Trước tiên hai mươi lần đi.”
Dịch Tuyết Phùng đếm số còn chưa thành thạo, chỉ cần lớn hơn mười liền cảm thấy vượt qua khỏi phạm vi chịu đựng của chính mình, hắn níu níu eo Ninh Ngu, bi bô nói: “Nhiều quá à, ba lần được không nha?”
Ninh Ngu: “…”
Ninh Ngu không thể tin nhìn hắn, nhìn như, không ngờ ngươi còn cò kè mặc cả đến nước này.

Hai mắt Dịch Tuyết Phùng chớp chớp: “Nha?”
Ninh Ngu nói: “Được.”
**
“Ba” một tiếng, một đạo linh lực đánh lên tay hắn, Thiết Vân kiếm trong tay Dịch Tuyết Phùng thiếu chút nữa rơi xuống đất.

Ninh Ngu mạnh mẽ đánh thức Dịch Tuyết Phùng từ trong hồi ức, tay cầm chén trà lạnh mặt nói: “Tại sao dừng lại? Tiếp tục.”
Dịch Tuyết Phùng: “…”
Dịch Tuyết Phùng bi phẫn nói với Thiết Vân: “Y thay đổi nhiều lắm, Thiết Vân ngươi xem giúp ta một chút, có phải y cũng bị đoạt xác hay không?”
Thiết Vân: “Tưởng mù tâm đi ngươi, ai có thể đoạt xác đại ma đầu kia chứ?”
Dịch Tuyết Phùng ngẫm lại cũng đúng, vừa lúc hắn định dừng lại lén lút nghỉ một chút, Ninh Ngu lập tức dùng một đạo linh lực đánh tới.

“Còn dám lười biếng, thêm ba ngàn lần.”
*qt: thâu đình(?), t không biết từ này, bạn nào biết cmt giúp t nha.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN